← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17 LỜI KHẨN CẦU

Chúng tôi bước dọc phố Broadway, cưỡng lại sức hấp dẫn của một rạp chiếu phim lòe loẹt mới, nơi bộ phim có Stella Lamar đóng do Manton sản xuất lần trước đang được trình chiếu, và hút được khách đến kín rạp. Ông chủ rạp vui sướng vô cùng, và cứ thế tán dương bản thân hết lời vì đã may mắn tận dụng được sự đồn thổi của báo giới về vụ án.

Chúng tôi cứ thế đi. Kennedy gần như chẳng hở lời nào, và tôi biết anh đang mải suy luận. Thế rồi chúng tôi ra đến mạn trên đại lộ, rẽ ngoặt đi, và tiến về phía căn hộ của mình tại Heights, cách trường đại học không xa.

Chúng tôi chỉ vừa mới yên vị trong nhà, sẵn sàng cho một giờ tĩnh lặng thì điện thoại đổ chuông. Tôi nghe máy. Tôi ngạc nhiên khi thấy người gọi là Marilyn Loring.

"Giáo sư Kennedy có nhà không?", cô hỏi.

“Có, cô Loring à. Chờ tôi một..."

"Không cần phải gọi anh ấy ra nghe điện thoại đâu, anh Jameson à. Tôi đi tìm anh ấy suốt cả tối. Anh ấy không có ở phòng thí nghiệm, mặc dù tôi đã đợi hơn một tiếng đồng hồ. Chỉ cần nhắn với anh ấy là có một chuyện tôi đang rất muốn bàn với anh ấy. Hỏi anh ấy xem vài phút nữa tôi chạy qua gặp thì có được không."

Tôi giải thích cho Kennedy nghe sự tình.

"Cứ để cho cô ấy đến đi," anh nói, ngạc nhiên chẳng kém gì tôi. Sau đó anh đế thêm với vẻ hài hước, "Có vẻ đêm nay tôi là cha xưng tội."

Sau khi một lần nữa thoải mái ngả người xuống ghế, tôi nhận thấy Kennedy đang mang một bộ dạng phấn khởi thầm lặng. Bất thình lình tôi hiểu ra mưu chước của anh. Tôi đã bị rối hết cả lên vì vụ án này có vô số điểm cần cân nhắc, quá nhiều manh mối chồng chéo cần phải lần theo. Nhưng giờ thì tôi đã nhận ra rằng rốt cuộc, đây chỉ đơn thuần là phương pháp điều tra đúng chuẩn của Kennedy, quy trình tiến hành luôn mang lại kết quả cho anh. Không để cho bản thân bị loạn trước số lượng đông đảo những người liên quan, anh đã điềm đạm để họ đối đầu với nhau, khuyến khích mỗi người mở miệng nói về những người còn lại. Anh làm ra vẻ mình không động chân động tay và chẳng chút khẩn trương gì hết, với mục đích để họ rũ bỏ tình trạng kích động sau khi cô gái kia chết, và từ đó bộc lộ bản chất bình thường của mình trước cặp mắt quan sát tinh tường của anh.

Chưa đầy năm phút sau Marilyn đã đến. Rõ ràng cô đã rất nôn nóng muốn tìm được chúng tôi, bởi lẽ cô chắc đã gọi điện lên đây từ một bốt điện thoại gần đó.

"Anh Kennedy à," cô mở lời, "đây sẽ là một điều rất khó nói với tôi."

"Thật tình là," anh trấn an cô, "chẳng có lý do gì để cô không tin tưởng tôi cả. Mối quan tâm duy nhất của tôi là giải mã bí ẩn này và đảm bảo công lý được thực thi. Ngoài đó ra thì tôi rất sẵn lòng hỗ trợ cô."

"Đây... đây là chuyện về Merle Shirley...", cô can đảm nói. Thế rồi bất thình lình, cô bật khóc. Sự căng thẳng suốt hai ngày qua đã vượt quá sức chịu đựng của cô.

Kennedy châm một điếu xì gà mới. Anh hiểu rằng cách tốt nhất để giúp cô trấn tĩnh lại là không cố gắng làm gì hết. Suốt mấy giây liền, cô cứ lặng lẽ khóc, với một chiếc khăn tay đưa lên chấm mắt. Sau đó cô vươn thẳng người dậy, miệng hơi nhoẻn cười, chấm nốt mấy giọt nước mắt. Thêm một lần nữa, cặp mắt ướt và đôi má đỏ ửng của cô cho tôi thấy đây là một cô gái rất nữ tính, hoàn toàn không bị lớp mặt nạ sâu sắc che bên ngoài tác động. Thêm nữa, lúc này đây, trông cô xinh đẹp tuyệt vời.

"Cho tôi hỏi lại lần nữa với: tại sao cô cứ đóng vai lăng loàn thế, cô Loring?" Tôi hỏi ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu. "Tôi thì cô sẽ rất hợp đóng vai chất phác!"

"Đã có đến hàng ngàn người bảo với tôi như vậy rồi," cô đáp. Lúc trả lời, nụ cười lan tỏa ra khắp mọi đường nét trên mặt cô. Câu hỏi ngớ ngẩn và không hề ăn nhập chút nào tôi mới lặp lại đã giúp cô lấy lại được tự chủ. "Không, công chúng sẽ không chấp nhận đâu. Họ đã được luyện cho quen với tôi trong vai một cô gái lăng loàn, và tôi sẽ vẫn phải đóng một cô gái lăng loàn thôi."

Cô quay sang Kennedy, trấn tĩnh lại. "Merle Shirley và tôi đã đính hôn," cô nói tiếp. "Chuyện đó anh đã biết rồi. Sau đó thì Stella tội nghiệp biến anh ấy thành một trò hề. Cô ấy không muốn làm tổn hại gì anh ấy hết, không muốn gây tổn hại thật sự nào cả, nhưng tôi không nghĩ cô ấy biết tình cảm của anh ấy sâu đậm đến mức nào, hay tính tình anh ấy nóng nảy ra sao. Cuối cùng anh ấy phát hiện ra rằng cô ấy chỉ chơi đùa với mình. Anh ấy phản ứng một cách hết sức kinh khủng. Mới đầu tôi cứ tưởng anh ấy đã giết cô ấy trong lúc nóng giận. Tôi thực sự nghĩ như vậy."

"Vâng?" Kennedy đã trở nên quan tâm. Anh chẳng việc gì phải giấu giếm.

"Khi bị tôi hỏi thẳng, anh ấy nói mình không làm chuyện ấy." Ngay khi ấy, một ánh long lanh rất tuyệt vời xuất hiện trong mắt Marilyn Loring. "Giáo sư Kennedy à, bất kể có làm gì thì anh ấy cũng sẽ không nói dối tôi. Tôi biết rõ như thế. Anh ấy sẽ nói thật với tôi bởi vì anh ấy biết mình sẽ được tôi bao che bằng mọi giá."

"Cô chỉ đơn thuần muốn cam đoan với tôi anh ta vô tội thôi à?" Kennedy hỏi.

"Không!" Câu phủ nhận ngắn ngủi ấy nghe có phần hơi khinh mạn. "Anh không tin anh ấy có tội; anh thậm chí còn không tin điều ấy hồi tôi vẫn còn tin."

"Thế thì..."

"Nhưng anh ấy biết gì đó - điều gì đó về vụ sát hại Stella - và anh ấy dứt khoát không chịu nói cho tôi biết nó là gì. Tôi... tôi cảm thấy lo sợ cho anh ấy. Đêm đêm anh ấy mất ngủ, và tôi tin anh ấy đang theo dõi ai đó tại trường quay, và tôi biết... đây là linh cảm PHỤ NỮ đấy, giáo sư...", cô nhấn mạnh từ đó, và ngưng lại, "... anh ấy đang gặp nguy hiểm. Anh ấy đang gặp một mối nguy hiểm khủng khiếp nào đó!"

"Cô muốn tôi làm gì, cô Loring?"

"Tôi muốn anh bảo vệ anh ấy và...", phần xung quanh mắt cô dần dần đỏ ửng lên như thường lệ, cho đến khi cô trông cứ như một cô hầu gái người da đỏ, "... và không ai được phép biết tôi đã lên đây gặp anh."

Kennedy nghiêm trang cúi chào và tiễn cô ra cửa, cam đoan với cô là anh sẽ làm tất cả những gì mình có thể. Lúc anh quay trở lại, tôi đã sẵn sàng tranh luận với anh.

"Giờ thì nói đi!" Tôi thốt lên. "Giờ hãy nói thủ phạm không phải là Werner đi! Merle Shirley đang theo dõi ai đó tại trường quay. Chẳng phải có khả năng đó sẽ là ông đạo diễn hay sao? Và nếu Shirley mà theo dõi Werner thì anh đã có lời giải thích cho kẻ đột nhập thứ hai tại Tarrytown đêm qua rồi đó. Shirley đủ to con và đủ khỏe để tẩn cho anh phụ tá một trận ra trò."

"Tôi e là anh ta hơi cao quá.” Kennedy nhận định.

"Anh không thể dựa vào cảm nhận của anh phụ tá được. Anh ta không thực sự nhớ gì mấy cả. Rõ ràng là cái anh này không có mắt quan sát."

"Có thể anh nói đúng, Walter à." Kennedy mỉm cười. "Nhưng còn Gordon thì sao?", anh nói thêm. "Anh ta có động cơ thực sự: tiền!"

"Hoặc chính bản thân Shirley!" Tôi lấy giọng mỉa mai nói. "Anh ta có động cơ thực sự. Stella đã biến anh ta thành một trò hề."

"Đây không phải là một vụ sát hại do bốc đồng," Kennedy nhắc tôi. "Không ai trong lúc nóng giận mờ mắt mà lại đi nghiên cứu nọc rắn cả."

"Nếu đây mà là một cơn giận âm ỉ..."

"Cơn giận của Shirley không phải như vậy đâu."

"Ôi lạy Chúa!" Như thường lệ, tôi chẳng đi được đến đâu khi cãi nhau với Kennedy hết. "Gần như tất cả bằng chứng suy diễn đều cho thấy Werner..."

"Mạch suy luận của anh bị sót mất một điểm, Walter à." "Điểm gì vậy?"

"Bất kể kẻ lấy mũi kim ra khỏi tấm rèm treo đêm qua có là ai đi chăng nữa thì hắn cũng đã để mũi kim đâm xước mình, và làm vương các đốm máu lên trên tấm rèm. Chúng bé tí hon thôi, nhưng dẫu sao vẫn là các đốm máu thật. Thế tức là kẻ đột nhập đã làm cho bản thân miễn nhiễm với nọc độc. Tôi không nghĩ là nọc độc khô đến mức không phát tác gì. Nếu kẻ ấy mà là Werner, anh giải thích việc ông ta vẫn còn sống kiểu gì đây?"

"Anh...", tôi đoán mắt tôi khi ấy trừng hẳn lên, "... anh nghĩ sẽ đào ra được một cái xác chết ở đâu đó à? Có ai chúng ta nghi ngờ nhưng chưa thấy mặt mũi đâu kể từ ngày hôm qua không?"

Anh không trả lời, thích trêu ngươi tôi hơn.

"Thế anh giải thích điều ấy kiểu gì?" Tôi gặng hỏi, phần nào nóng nảy.

"Hôm nay thế là đủ rồi, Walter ạ," anh đáp. "Đi ngủ thôi nào!"