← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18 CHẤT KHÁNG NỌC ĐỘC

Sáng ra tôi ngủ dậy muộn, đến mức Kennedy phải đánh thức tôi. Lúc chúng tôi ăn xong bữa sáng, anh dẫn tôi đến phòng thí nghiệm, chẳng buồn giải đáp sự tò mò của tôi gì cả. Khi đến nơi, anh bắt đầu gói ghém mớ ống nghiệm và mẫu vật mình nghiên cứu trong quá trình điều tra vụ án chứ không tiếp tục tìm hiểu chúng nữa.

"Anh đang định làm gì thế?" Cuối cùng tôi hỏi vì không thể kiềm chế được lâu hơn nữa.

"Anh khiêng kiện này," anh ra lệnh. "Tôi sẽ khiêng kiện kia."

Tôi tuân lệnh, có điều trong lòng không khỏi bực bội.

"Thế này nhé," anh nói thêm lúc chúng tôi rời tòa nhà và vội vã tiến ra bãi đỗ taxi gần khuôn viên trường, "vấn đề tiếp theo là xác định chính xác loại nọc độc đã được sử dụng. Ngoài ra, tôi muốn biết bản chất của các đốm trên chiếc khăn tắm anh đã tìm thấy. Chúng chắc chắn không phải là nọc độc. Tôi có một số suy đoán riêng về bản chất thật sự của chúng."

Anh dừng lại trong lúc chúng tôi chọn lấy một chiếc xe và chui vào, ngồi yên ổn đâu đấy. "Để tiết kiệm thời gian," anh nói tiếp, "tôi tính mình nên đi thẳng đến viện nghiên cứu Castleton luôn. Anh biết đấy, các phòng thí nghiệm của họ chính là nơi nhà nghiên cứu nổi tiếng người Nhật, tiến sĩ Nagoya, đã có những phát hiện kỳ diệu về nọc độc của rắn. Đây là chuyên môn của ông ấy, lĩnh vực ông ấy gần như đã cống hiến cả đời để nghiên cứu. Bởi vậy, tôi kỳ vọng là ông ấy sẽ có thể hết sức mau chóng xác nhận một số nghi ngờ của tôi, hay...", anh nhún vai, "... giúp khai phá một giả thuyết đang dần hình thành trong đầu tôi."

Lúc chúng tôi xuống xe trước viện nghiên cứu, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi ghé thăm viện nghiên cứu đã được triệu phú Castleton hào phóng trợ vốn để giúp phát triển khoa học thử nghiệm. Sau khi danh thiếp của Kennedy được gửi vào cho tiến sĩ Nagoya, nhà khoa học trứ danh ấy đích thân ra đón tiếp chúng tôi. Ông là chuyên gia Á Đông tinh túy nhất, một thành viên của giới trí thức quý tộc nơi phương Đông kỳ lạ, mảnh đất chỉ mới tiếp nhận nền văn minh phương Tây trong thời gian gần đây. Lúc ông và Kennedy hạ giọng nói chuyện với nhau mấy giây, tôi cảm thấy khó lòng hình dung được rằng hai người bọn họ thuộc về hai chủng tộc với những khác biệt hết sức căn bản. Phương Đông và phương Tây đã cùng hội tụ với nhau trên bình diện khoa học hiện đại. Hai nhân vật này chỉ đơn thuần là những người sở hữu kiến thức chuyên môn, ông người Nhật xuất chúng trong một lĩnh vực, Kennedy xuất chúng trong lĩnh vực khác.

Kennedy cùng Nagoya kiểm tra lại một cách cẩn thận và kỹ lưỡng những kết quả Kennedy đã thu lượm được. Một lúc sau, tiến sĩ Nagoya dẫn chúng tôi vào trong phòng nghiên cứu của mình.

"Giờ để tôi cho các anh xem," ông người Á Đông nói.

Chỉ thoáng sau, họ đã đắm chìm trong một phân tích bí ẩn, thậm chí còn tỉ mẩn hơn những gì Kennedy từng thực hiện. Tôi làm một vòng quanh căn phòng, chẳng phát hiện ra gì dễ hiểu hơn công việc nghiên cứu đang hút hết sự chú ý của Kennedy. Mặc dù không thể hiểu được nó, óc tò mò cứ giữ cho tôi lởn vởn ở gần.

"Các anh thấy đấy...", Nagoya nói sau khi ông hoàn tất thí nghiệm mình đang thực hiện lúc bấy giờ, "... đây chắc chắn là crotalin, nọc độc của rắn chuông, tức Crotalus horridus."

"Thực ra không có con rắn nào đâu," tôi nhanh chóng chen vào giải thích. Thế rồi khi nhận được một cú lừ mắt từ Kennedy, tôi ngưng bặt, cảm thấy xấu hổ, bởi lẽ điều ấy đã được giải thích hết cho nhà khoa học này rồi.

"Không cần thiết phải có rắn," Nagoya quay sang tôi đáp với nét lịch sự đặc trưng của người Á Đông. "Ngày nay ta có thể kiếm được crotalin một cách khá dễ dàng. Nó là một thứ thuốc được sử dụng trong một phương pháp chữa trị động kinh mới, hiện đang được thử nghiệm tại nhiều bệnh viện."

Tôi gật đầu cảm ơn, không muốn ngắt lời thêm lần nào nữa.

Kennedy tiếp tục hỏi sang điều tiếp theo anh muốn xác minh. "Đó là đốm trên rèm treo. Giờ đến chiếc ống bóng."

"Cũng là crotalin." Tiến sĩ Nagoya khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Thế còn dung dịch này?" Kennedy lấy ra từ kiện đồ của tôi chiếc ống nghiệm chứa thứ chất lỏng chế từ các đốm mờ trên chiếc khăn tắm đã được tôi tìm thấy, đồng thời cũng là manh mối đầu tiên của chúng tôi. "Nó không phải là crotalin."

Ông người Nhật quay về với chiếc bàn thí nghiệm của mình.

Kennedy lẩm bẩm một số đề xuất mơ hồ nào đó mà đối với tôi thì nghe nặng tính chuyên môn, nhưng có vẻ lại giúp Nagoya giảm thiểu được một khối lượng công việc lớn. Quá trình thử nghiệm diễn ra mau chóng. Cuối cùng vị chuyên gia bước lùi lại, nhìn ngắm chất dung dịch với một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

"Nó chính là," ông cẩn thận giải thích, "chất kháng nọc crotalin đã được chúng tôi hoàn thiện ngay trong viện nghiên cứu này đây."

Kennedy gật đầu. "Tôi cũng đã nghĩ là như vậy." Thái độ của anh trở nên hưng phấn hơn hẳn. "Ông biết đấy, tôi đã được nghe kể hết về công trình tuyệt diệu của ông."

"Vâng!" Nagoya chìa tay chỉ quanh căn phòng được trang bị đầy đủ. Đây mới chỉ là một trong số rất nhiều cơ sở phục vụ công việc nghiên cứu y khoa có được nhờ sự hào phóng của Castleton. "Vâng," ông lặp lại, trông có vẻ rất tự hào về phòng thí nghiệm của mình, và không phải không có lý do, "chúng tôi đã đạt được tiến bộ vượt bậc trong lĩnh vực pha chế huyết thanh bảo vệ, hay như cách gọi của chúng tôi là chất kháng nọc độc."

"Chúng có được phân phối rộng rãi không?" Kennedy trầm ngâm hỏi.

"Trên khắp thế giới. Chúng tôi gần như là nhà cung cấp duy nhất."

"Các ông pha chế huyết thanh số lượng lớn kiểu gì?"

"Từ ngựa được tiêm nọc độc rắn với liều lượng tăng dần." Tôi nhớ lại hiệu ứng kép lạ thường của nọc độc, và một câu hỏi nảy ra trong tâm trí tôi. "Ông có thể cho tôi biết cụ thể thì chất kháng nọc độc kháng lại tác dụng của nọc độc kiểu gì không?" Tôi hỏi vị chuyên gia.

"Tất nhiên rồi," ông đáp. "Nó trung hòa một trong hai nhân tố chứa trong nọc độc, chất độc thần kinh, từ đó cho phép người bị nhiễm độc dồn toàn bộ sức lực của mình chế ngự chất độc kích thích. Chính chất độc thần kinh mới là tác nhân gây tử vong chính, làm tê liệt tim và hệ hô hấp. Chúng tôi khuyên tất cả các du khách nên mang theo huyết thanh bảo vệ nếu họ có khả năng sẽ bị rắn cắn."

Kennedy nhấc chiếc ống nghiệm chứa dung dịch chiết xuất từ các đốm trên chiếc khăn tắm lên. "Chất kháng nọc độc này có phải là sản phẩm của ông không, bác sĩ?"

"Chắc vậy," ông đáp.

"Vậy tức là ta sẽ có thể xác định được danh tính người mua," tôi đề xuất.

"Chúng tôi không lưu biên bản những người mua bình thường," Nagoya chậm rãi giải thích.

Kennedy hết sức thất vọng về điều đó, và anh thể hiện ra ngoài mặt. Tuy nhiên, anh vẫn chân thành cảm ơn nhà khoa học, và chúng tôi rời đi. Ra đến bên ngoài, anh quay sang phía tôi.

"Giờ anh có hiểu tại sao kẻ đột nhập lúc đêm hôm tại Tarrytown lại không chết - nếu hắn đúng là một trong những nghi phạm của chúng ta - sau khi bị mũi kim cào xước không?"

"Ý anh là hắn đã tiêm một liều chất kháng nọc độc trước khi..."

"Chính xác! Chúng ta đang phải đương đầu với một tên tội phạm quỷ quyệt khôn lường. Hắn không chỉ lên kế hoạch sát hại cô Lamar một cách cẩn thận tuyệt đối mà còn đề phòng bản thân gặp tai nạn. Hắn không liều lĩnh chút nào hết. Hắn tự tiêm cho mình một liều huyết thanh bảo vệ. Mũi kim của ống tiêm hắn sử dụng để thực hiện việc ấy đã được hắn chùi vào chiếc khăn tắm mà anh phát hiện ra bên trong nhà vệ sinh."