← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19 LUẨN QUẨN VÒNG QUANH

“Tôi muốn nói chuyện thêm một lần nữa với Millard về vụ Fortune Features,” Kennedy nhận định.

Bấy giờ đang là sáng thứ ba sau hôm Stella Lamar chết, và lúc tỉnh dậy thì tôi thấy anh đã ăn xong phân nửa bữa sáng rồi. Khắp xung quanh anh là những chồng ấn bản về phim ảnh và sân khấu, số ra hàng ngày, hàng tuần, và hàng tháng. Lúc tôi nhìn thấy anh thì anh đang mở rộng trang bên trong tờ Daily Metropolitan, một tờ báo gần như chỉ đăng tin thể thao và giải trí.

Tôi đi vòng ra sau để liếc nhìn qua vai anh. Anh chỉ vào một bài đăng nhỏ bên dưới phần tiêu đề các kế hoạch và thay đổi gần đây.

FORTUNE FEATURES

Chuyên mục Man-about-Broadway của tờ Metropolitan đã được một số nhân vật vai vế nhưng hiện chưa thể trích lời ám chỉ rằng Fortune Features sắp sửa mua lại vài công ty cạnh tranh lớn nhất trong ngành. Suốt mấy tuần nay, người ta rỉ tai nhau rằng giới điện ảnh sắp sửa có những thay đổi lớn, và đây là thông tin đáng tin cậy đầu tiên được đưa ra. Giờ hãy còn là quá sớm để đưa ra thông tin chi tiết về vụ sát nhập mới này hay nhắc đến tên ai, nhưng chúng tôi được cam đoan rằng Fortune có sự hậu thuẫn rất lớn từ phố Wall, và sự hậu thuẫn ấy sẽ giúp mang lại tác dụng bình ổn giữa lúc ngành điện ảnh đang ở một giai đoạn cam go.

"Nghe có vẻ chỉ là tin nhảm nhí," tôi nói. "Chẳng có lấy một cái tên nào được nhắc đến cả. Tất cả đều là 'được một số nhân vật vai vế' và 'người ta rỉ tai nhau rằng' và 'giờ hãy còn là quá sớm để đưa ra thông tin chi tiết... hay nhắc đến tên ai' - ôi dào!"

Kennedy lật giở mấy chỗ anh đã đánh dấu trong vài tạp chí và tờ báo khác, và tôi đọc chúng. Mỗi tờ đều đăng các bài về cơ bản giống như mẩu tin trong tờ Metropolitan, mặc dù được diễn đạt theo các cách khác nhau và thường được in dưới dạng một mẩu tin tức.

"Đây là một bài thăm dò dư luận," Kennedy tuyên bố. "Có điều gì đó đằng sau hậu trường. Khi tôi đọc được mẩu tin nhắc đến Fortune Features trong tờ Metropolitan, tờ báo tôi theo dõi đã hai ngày vừa qua, tôi lệnh cho cậu bán báo ra ngoài mang về mọi ấn bản về phim ảnh mà cậu ta có thể tìm được. Kết quả: có đến nửa tá bài khác ám chỉ rằng Fortune đang mở rộng. Thế tức là đây là tin quảng cáo có chủ đích."

"Anh nghĩ nó có liên quan đến vụ việc này à?"

"Tôi không thấy tên của Manton được nhắc đến lần nào hết. Manton là kiểu người luôn chớp lấy mọi cơ hội để được lên trang nhất. Tất nhiên anh vẫn nhớ điều Millard đã nói với chúng ta. Tôi thấy hình như có kẻ nào đang chơi xấu. Nếu sáng hôm nay không có chuyện gì khác xảy ra, tôi muốn đi tìm Millard và nói chuyện với anh ta lần nữa. Tôi tin Manton đang âm mưu gì đó."

Tiếng chuông cửa nhà chói tai của chúng tôi ngắt ngang cuộc hội thoại. Bởi vì đang đứng sẵn, tôi ra mở cửa. Tôi ngạc nhiên khi thấy vị khách ghé thăm chúng tôi lúc sớm hôm nay là Phelps.

"Hy vọng anh sẽ bỏ quá cho tôi vì đã đường đột đến," ông ta xin lỗi Kennedy, bước xộc qua chỗ tôi với vẻ thô lỗ xem chừng đã ăn hẳn vào trong máu con người này. Thế rồi ông ta nhận ra tờ báo vẫn còn để mở trên bàn. "Vậy là anh cũng đã đọc tờ Metropolitan."

"Vâng," Kennedy uể oải thừa nhận. "Nhưng chẳng thấy nhắc gì đến hãng phim Manton Pictures hết."

"Hãng phim Manton Pictures, khốn kiếp!" Chỉ trong tích tắc, Phelps nổi điên lên, và lớp vỏ lịch sự mỏng manh biến mất. Với một ngón tay run rẩy, ông ta chỉ vào mẩu tin chúng tôi vừa mới đọc và bàn luận. "Anh đã đọc cái tin kia chưa?

Anh có thấy nó nhắc đến việc bình ổn ngành không? BÌNH ỔN CƠ ĐẤY! Cần phải nói là quây chuồng mới đúng, bởi lẽ đám kia sẽ dẫn hết lũ lừa vào trong các ngăn chuồng và buộc chặt họ lại và để mặc cho họ vung chân đá." Ông ta tạm thời dừng lại vì không còn đủ sức nói tiếp được nữa.

"Chắc anh không biết Manton là người đứng đằng sau cái công ty Fortune Features này đâu nhỉ?"

"Chúng tôi đã biết về điều đó," Kennedy lặng lẽ bảo với ông ta.

Phelps nhìn hai người chúng tôi trừng trừng, hết người này đến người kia, như thể ông ta những tưởng sẽ khiến cho chúng tôi phải ngạc nhiên nhưng đã bị thất vọng. Ông ta bắt đầu bồn chồn đi đi lại lại.

"Có thể anh cũng đã biết rằng tình hình tại hãng phim Manton Pictures đang bất ổn, đúng không?"

Kennedy vươn thẳng người dậy. "Mới hai sáng trước, tại Tarrytown, khi tôi hỏi ông rằng liệu giữa Manton và ông có rắc rối gì không, ông trả lời là không."

Phelps đỏ lựng lên. "Tôi không muốn đem các vấn đề tài chính mình gặp phải với Manton ra nói. Câu... câu trả lời của tôi là đúng sự thật, đối với ý hỏi của anh. Manton và tôi không gây lộn, không cãi vã, không bất đồng gì với cá nhân nhau hết."

"Hãng phim Manton Pictures đang gặp vấn đề gì vậy?"

"Họ đang lãng phí tiền - quăng ra ngoài đủ loại cửa sổ. Tiền lương họ trả ra vô lý hết sức. Bản thân những thứ bị lãng phí cũng khó mà tin nổi - đôi khi có đến bốn hay năm máy quay cùng quay một cảnh, cứ hơi động một tí là lại quay lại từ đầu, ngay cả các bối cảnh cũng phải được dựng lại bởi con mắt nghệ thuật của lão đạo diễn không ưa một tiểu tiết vặt vãnh nào đó. Werner, người đáng nhẽ ra phải quản lý tất cả các đoàn làm phim, thì lại chẳng thạo việc gì hết. Khi ghi hình một bộ phim năm cuộn, họ đôi khi sẽ dùng hết tận hai mươi lăm hay ba mươi ngàn mét phim âm bản trong mỗi máy quay, với tổng số hai chiếc tất cả, trong khi tất cả mọi người khác dùng sáu ngàn là đủ. Chỉ riêng khoản đó thôi đã tương đương năm đến mười ngàn đô tiền phim trữ trong kho, gần mười lăm ngàn nếu tính cả in thử và rửa phim. Và anh Kennedy ạ, chi phí phim lưu trữ là khoản nhỏ nhất đấy. Còn cả mớ tiền lương và chi phí vận hành trong những tuần phụ trội dài đằng đẵng nữa. Tôi thuê một kiểm toán viên và một chuyên gia điện ảnh đến kiểm tra các bản kê của bộ phim cuối cùng Stella Lamar thực hiện. Căn cứ trên con số họ đưa ra, đã sáu mươi ba ngàn đô bị đem đi đốt."

Kennedy đứng dậy, cẩn thận gập tờ báo lại trong lúc anh suy ngẫm. "Ông Phelps thân mến à," cuối cùng anh nói, "đó chỉ đơn thuần là hoạt động không hiệu quả thôi. Tôi không nghĩ nó là tội hình sự gì đâu. Chắc chắn nó chẳng liên quan gì đến cái chết của Stella Lamar, mối quan tâm duy nhất của tôi tại hãng phim Manton Pictures cả."

Phelps nói với giọng rất nghiêm trọng. "Nó có liên quan mật thiết đến cái chết của Stella Lamar!"

"Ý ông là sao?"

"Anh Kennedy, điều tôi chuẩn bị nói với anh sẽ không thể chứng minh được trước tòa. Thêm nữa, tôi sẽ đẩy mình vào thế dễ dàng bị kiện vì tội xúc phạm nhân phẩm, thế nên không được phép trích dẫn lời tôi. Nhưng tôi muốn anh hiểu rằng Stella sẽ vướng vào các mưu đồ tài chính của Manton, không thể nào khác được. Các chiêu bài kiếm tiền của hắn quyết định đời sống xã hội của cô ấy, bạn bè cô ấy - tất cả mọi thứ. Cô ấy là kế mỹ nhân của hắn, mồi nhử của hắn, giống như Enid Faye giờ sẽ trở thành. Manton không hề ngần ngại một chút nào. Hắn là một kẻ bất lương, xảo quyệt, một kẻ dối trá, và một tên lừa đảo. Nếu mà có thể chứng minh được thì tôi đã nói thẳng vào mặt hắn như vậy rồi, nhưng hắn quá thông minh đối với tôi. Tuy nhiên, tôi biết hắn giật dây kiểm soát nhất cử nhất động của Stella Lamar. Cô ấy đi ăn tối với tôi bởi lẽ Manton muốn như vậy. Cô ấy là cánh tay phải của hắn, tai mắt của hắn, gần như là miệng hắn. Tôi tin chắc rằng cái chết của cô ấy là hệ quả trực tiếp của thương vụ nào đó hắn thực hiện - một điều trực tiếp liên quan đến các nhu cầu tài chính của hắn."

Kennedy không liếc nhìn lên. "Tuyên bố như thế nghiêm trọng lắm đấy."

"Đây là một chuyện rất nghiêm trọng. Để anh thấy mức độ vô lương tâm của Manton, tôi có thể chứng minh rằng hắn đang cố tình phá hoại hãng phim Manton Pictures. Tôi đã nói cho anh nghe về vụ lãng phí rồi đó. Mới ngày hôm trước, tôi vào trong trường quay. Werner khi ấy đang cho xây dựng một bối cảnh phòng khiêu vũ khổng lồ. Anh thấy nó chưa? Không, không phải là cái khu đó đâu. Ý tôi là khu đầu tiên ấy. Hắn đã cho xây dựng xong xuôi hết rồi; sau đó thì có tiểu tiết nào đó không vừa ý hắn. Ngày hôm sau tôi lại đến. Tất cả đều đã bị dỡ xuống, lột bỏ, không chừa lại chút nào, và một bối cảnh mới bắt đầu được dựng lên. 'Lloyd,' tôi nói, 'nghĩ kỹ một phút xem nào, đó là tiền của tôi đấy!' Nói thế thì có ích gì đâu? Hắn thậm chí còn bắt đầu thay đổi bối cảnh mới! Hắn cứ làm như thế, khuyến khích Werner và các đạo diễn khác thay đổi bối cảnh của mình, tốn thời gian thực hiện những hiệu ứng ngớ ngẩn, làm đủ mọi trò để khiến cho chi phí phình ra.

Anh nghĩ tôi đang nói phóng đại, nhưng anh không hiểu lĩnh vực điện ảnh," Phelps giận dữ nói tiếp. "Anh có biết là hợp đồng của Enid Faye không được ký với hãng phim Manton Pictures, mà là với cá nhân Manton không? Thế tức là hắn có thể tước đoạt cô ấy khỏi tay tôi sau khi đã biến cô ấy thành một ngôi sao với tiền của tôi, bắt tôi cáng đáng mọi chi phí. Anh hỏi tại sao hắn lại muốn phá hoại hãng phim Manton Pictures à? Anh có biết rằng từng chút một, với cái cớ là hắn cần vốn để làm việc này, việc kia, Manton đã bán hết toàn bộ cổ phần mình sở hữu ở công ty cho tôi không? Giờ tất cả đều là của tôi. Tôi khẳng định với anh," Phelps phàn nàn một cách cay đắng, "hắn như thể đang phá hoại công ty nhanh hết cỡ có thể. Tại sao ư? Anh có nhận ra rằng không có đất để cho cả công ty cũ này và công ty Fortune Features mới cùng tồn tại không? Anh có nhận thấy là nếu hãng phim Manton Pictures mà sụp đổ, công ty Fortune sẽ có thể mua lại trường quay và toàn bộ trang thiết bị của nó với giá rẻ như bèo không? Tôi là người phải hứng chịu hậu quả!

Ấy nhưng, Kennedy à, mọi nỗ lực phá hoại hãng phim Manton Pictures sẽ đều thất bại, bởi vì 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' chắc chắn sẽ là một thành công. Bất chấp mọi chi phí, bất chấp mọi cố gắng phá hoại nó, bộ phim ấy sẽ mang về nửa triệu đô. Khả năng diễn xuất của Stella và cốt truyện cũng như kịch bản của Millard sẽ bù đắp cho tất cả. Nhưng giờ thì hợp đồng của Millard đã hết hạn và Manton đã ký hợp đồng thuê anh ta vào làm tại Fortune Features. Enid Faye sẽ trở thành một ngôi sao nhờ 'Nỗi kinh hoàng Màu đen', nhưng hiện tại thì cô ấy không có sức hút để khiến nó thành công rực rỡ như Stella. Tôi xin khẳng định với anh, Kennedy à, cái chết của Stella Lamar đã giúp công cuộc phá hoại hãng phim Manton Pictures được hoàn tất!"

Kennedy nhảy bật dậy. Bên trong mắt của anh xuất hiện một ánh long lanh nghiêm khắc mà từ trước đến nay tôi chưa thấy bao giờ.

"Tôi có hiểu đúng ý ông không vậy, Phelps?", anh nói giật giọng. "Có phải ông đang cáo buộc Manton tội sát hại Stella Lamar một cách máu lạnh để thực hiện các mưu đồ tài chính của mình không?"

"Không hề!" Phelps hơi tái nhợt đi, và tôi có cảm tưởng là ông ta vừa rùng mình một cái. "Tôi không hề có ý như vậy chút nào. Ý của tôi là trong quá trình khích lệ đủ loại bất đồng nhằm phá hoại công ty, Manton đã vô tình thổi bùng lên ngọn lửa xúc cảm trong lòng những người xung quanh cô ấy, và nó đã dẫn đến cái chết của cô ấy."

"Thế ai đã giết cô ấy?"

"Tôi không biết!" Tôi miễn cưỡng thừa nhận rằng câu đó nghe có vẻ thật thà và thẳng thắn.

"Tại Tarrytown," Kennedy nói tiếp, "tôi đã hỏi ông có phải Stella Lamar đang gây rắc rối, đã đe dọa sẽ bỏ hãng phim Manton Pictures hay không, và ông nói không. Ông có muốn giữ nguyên câu trả lời đó không?"

"Cô ấy có thái độ trịch thượng đã mấy tháng nay rồi. Đó không phải bởi vì cô ấy muốn gây rắc rối, mà bởi vì cô ấy đã yêu. Manton thấy mình không thể kiểm soát cô ấy được như hồi trước nữa."

"Ông có nghi ngờ là Manton đã đích thân giết cô ấy không?" "Tôi không nghi ngờ ai cả. Tôi trả lời rất thực lòng đấy, anh Kennedy."

"Ông biết gì về Fortune Features?"

Mắt ông giám đốc ngân hàng lại hướng về phía tờ báo. "Tôi biết cái nhân vật hỗ trợ từ phố Wall mới này là ai. Tôi có thuê người dò la thông tin. Chính là Leigh - chính cái tay đó. Và tôi cay lắm. Tôi có quyền như thế."

Phelps càng lúc càng trở nên nóng nảy hơn. "Tôi khẳng định với anh," ông ta gần như gào tướng lên, "cái lĩnh vực điện ảnh giả tạo này thực sự là trò lừa đảo hiện đại. Tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến nó nữa!"

Tôi lấy làm ngạc nhiên trước khối óc thông minh xảo quyệt của Manton. Ông ta một mặt làm việc cùng hãng phim Manton Pictures trong lúc ngấm ngầm phá hoại nó, đồng thời còn kín đáo gầy dựng hãng phim Fortune Features cạnh tranh.

Kennedy bước ra ngoài hành lang nhỏ của căn hộ chúng tôi rồi quay trở lại. Anh một lần nữa nhìn vào mặt vị khách của chúng tôi.

"Tại sao sáng hôm nay ông lại đến đây gặp tôi? Như ông có thể vẫn nhớ, trong lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ông có nói mình rất thèm được quăng tôi xuống dưới chân mấy bậc thang."

Phelps mỉm cười rầu rĩ. "Nói thế quả là sai lầm. Đúng là tôi cảm thấy như vậy, nhưng... tôi xin lỗi."

"Thế còn bây giờ...?"

Thêm một lần nữa, nét u ám lại khiến cho các nét mặt của chuyên gia tài chính này sa sầm lại. "Bây giờ tôi muốn anh lôi những điều tôi đã bảo với anh ra chứng minh." Lần đầu tiên giọng ông ta lộ rõ vẻ ác ý. "Tôi muốn Manton được chứng minh trước tòa là một kẻ lừa đảo mạt hạng. Lúc phát hiện ra kẻ sát hại Stella Lamar, anh cũng sẽ nhận thấy rằng kẻ chịu trách nhiệm đạo đức đối với cái chết của cô chính là Lloyd Manton. Tôi muốn hắn bị sạt nghiệp."

Thái độ của Kennedy thay đổi. Lúc tiễn Phelps ra cửa, giọng của anh nghe rất điềm đạm. "Chuyện ấy không phải lĩnh vực của tôi. Nhiệm vụ của tôi chỉ đơn thuần là tìm cho ra kẻ đã giết cô gái."

Khi ông chuyên gia tài chính đã rời đi, tôi vội vàng quay sang phía Kennedy. "Anh nghĩ sao?" Tôi hỏi.

"Tôi nghĩ rằng điều tra hãng phim Fortune Features đã trở thành nhiệm vụ quan trọng hơn bao giờ hết đối với chúng ta. Cùng xem niên giám điện thoại thôi."

Tập đoàn mới không có trường quay nào ở New York, nhưng chúng tôi thấy trong này có một trường quay được ghi danh, nằm ở New Jersey, ngay bên kia sông, tại Fort Lee. Chúng tôi đi từ trường đại học xuống dưới đồi và qua bến phà. Khi sang đến phía bên kia, chúng tôi bắt xe đi mười phút là đã ra đến nơi.

Trước mặt chúng tôi là một kết cấu giống như một trang trại khổng lồ nằm giữa một công viên nhỏ. Khi hỏi tìm Manton, chúng tôi không thu được kết quả gì cả. Ngược lại, người ta còn phải ngạc nhiên là chúng tôi lại đi tìm ông ta ở đây. Tuy nhiên, tôi nghĩ thầm rằng đây chính là những gì chúng tôi cần phải dự kiến sẽ gặp phải nếu Manton kín đáo làm việc tại đây. Cô gái trực tổng đài điện thoại mỉm cười với Kennedy và đưa ra một đề xuất.

"Họ đang quay một trận bão ngoài đồng cỏ," cô ta giải thích. "Có thể ông ấy đang có mặt ở đó, trong số những khách ghé thăm - hay có thể sẽ có ai đó cho hai người biết được chút thông tin."

Tôi liếc nhìn ra ngoài, nơi mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ. "Một trận bão ư?" Tôi lặp lại, cảm thấy hết sức hoài nghi.

"Vâng," cô mỉm cười. "Có thể hai người sẽ muốn xem nó đấy."

Theo lời chỉ dẫn của cô ta, chúng tôi lên đường băng qua khu ngoại ô, bỏ lại tòa nhà trường quay phía đằng sau và tiến vào trong một cánh đồng cỏ rộng mênh mông bên kia một cụm cây thưa thớt. Phía đằng xa, chúng tôi có thể thấy một nhóm người đông đúc cùng với các thứ dụng cụ. Đứng từ vị trí của mình, chúng tôi không tài nào trông thấy rõ mặt họ được.

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi hàng cây chưa được bao lâu thì chúng tôi đã nhận thấy họ đang quay đúng về hướng của chúng tôi. Vài người bắt đầu vẫy tay lia lịa với chúng tôi và cất tiếng la lớn. Hiểu ra sự tình, Kennedy và tôi quay người, men theo rìa cánh đồng bước đi, tránh xa khỏi vùng ghi hình của máy quay.

"Xin chào!", một giọng cất lên chào chúng tôi lúc chúng tôi tiến đến gần nhóm người đang đứng lui đằng sau và quan sát quá trình quay.

Tôi ngạc nhiên khi thấy người ấy chính là Millard, bấy giờ đang đứng lẫn trong đám người quan sát. Tôi nhìn ngó xung quanh tìm Manton nhưng không thấy ông ta đâu hết, và cũng chẳng thấy ai khác chúng tôi quen cả.

"Đây là một trận bão kèm lốc xoáy," Millard nói, tập trung vào cảnh tượng đang diễn ra hơn là vào chúng tôi.

Chúng tôi tạm thời chẳng nói câu gì.

Khung cảnh trước mặt chúng tôi thú vị vô cùng. Nửa tá động cơ máy bay và cánh quạt đã được lắp đặt ở bên ngoài khung hình, và neo chắc lại một chỗ. Gió chúng thổi ra đủ mạnh để thúc cho một người phải ngã gục. Nước từ các vòi được phun vào trong cánh quạt quay tít và tạo thành một trận mưa, dội ào ào vào trong khung cảnh mạnh mẽ chẳng kém gì một cơn bão nhiệt đới. Phía đằng sau các cánh quạt, nửa tá người đang hối hả xúc cát và bụi hất vào trong chúng, tạo thành một trận lốc xoáy chân thực phi thường.

Chúng tôi đến giữa lúc ghi hình khung cảnh lốc xoáy, khi cơn bão bụi đang ngớt dần và trận mưa như trút nước đã ập đến. Để phục vụ cảnh bão tố, một ngôi làng thu nhỏ dễ nứt vỡ đã được dựng lên. Chúng được cưa ngang phân nửa và điều chỉnh sao cho phù hợp với cảnh đang quay. Có nhiều vật thể được điều khiển bởi các sợi dây vô hình, bao gồm cả một con ngựa và một chiếc xe bốn bánh, trông như thể bị nhấc bổng và cuốn đi mất. Mái nhà bị thổi bay, tường bị đổ sập, một số nam nữ diễn viên bị hất ngã bẹp xuống dưới đất vì không vào được hầm tránh lốc xoáy của mình. Nhìn tổng thể, đây là một trận bão mạnh đến mức ngay cả bản thân thiên nhiên cũng khó có thể tạo ra, và chúng được dàn dựng dưới ánh nắng chan hòa của mặt trời, giúp họ có thể quay được phim.

Sự hỗn loạn xuất hiện khắp mọi nơi. Các máy quay nghiến rào rạo, các đạo diễn gân cổ lên gào qua loa, mọi thứ đều hỗn độn theo một cách đầy tính toán. Dầu vậy, chỉ cần liếc nhìn một cái là đủ đế thấy đang có một số hiệu ứng hết sức tuyệt vời được ghi hình lại ở nơi đây.

Lúc kết thúc, tôi bỗng dưng nhận ra cô nữ diễn viên chính nhỏ nhắn. Đó chính là cô gái chúng tôi đã thấy ngồi cùng với Manton tại nhà hàng Jacques'.

"Quay phim là phải như thế," Millard thốt lên. "Mọi thứ đều được làm chuẩn xác - không từ bất cứ chi phí nào cả. Tôi qua đây xem họ ghi hình. Thật tuyệt vời."

"Vâng," Kennedy đáp, "nhưng thế này hẳn là rất tốn kém."

"Tất nhiên là như thế rồi," Millard nói. "Nhưng chuyện ấy thì có nhằm nhò gì nếu bộ phim mang về được một khoản thu lớn? Không đời nào có chuyện tôi bỏ qua vụ này đâu. Cả đời Werner chưa bao giờ dàn dựng một khung cảnh như thế này. Fortune Features sẽ thành lập một dấu mốc mới trong làng phim ảnh."

"Nhưng liệu họ có thể duy trì được nó không? Họ có tiền không?"

Millard nhún vai. "Hãng phim Manton Pictures thì không thể - điều ấy là chắc chắn. Tôi đoán Phelps đã đi đến bước đường cùng rồi. Tôi e là vấn đề của cái lão này là lão lo nghĩ về quá nhiều thứ ngoài phim ảnh."

Ẩn ý của câu bình phẩm ấy không thể nào lẫn đi đâu được. Millard vẫn cảm thấy đau vì bị Stella bỏ để đi theo ông môi giới tài chính. Tôi thấy ánh nhìn của Kennedy, nhưng chúng tôi chẳng ai muốn nhắc đến cô ấy cả.

"Bây giờ tôi có thể tìm thấy Manton ở đâu đây?" Kennedy hỏi.

"Anh đã thử qua văn phòng của lão ấy tại số 729 chưa?" Millard đề xuất.

"Chưa, tôi muốn qua xem nơi này trước."

"Thế thì hai người nhiều khả năng sẽ tìm thấy lão ta ở đó. Bản thân tôi cũng sẽ phải quay trở lại thành phố - có mấy phân cảnh trong 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' cần được viết lại để họp với Enid hơn. Tôi sẽ đưa hai người qua bến phà và ra ga tàu điện."

Tại ga tàu điện ngầm, Millard rời nhóm chúng tôi, còn chúng tôi thì tiếp tục đi đến văn phòng quản lý của Manton, nằm trong một tòa cao ốc trên đại lộ 7th, được xây dựng dành riêng cho các doanh nghiệp làm phim.

Văn phòng làm việc của Manton được bày biện nội thất rất sang trọng, nhưng không đến mức bóng bẩy và lòe loẹt như căn hộ của ông ta. Đích thân nhà quảng bá đón tiếp chúng tôi, bởi lẽ bất kể bận bịu cỡ nào và tại bất cứ thời điểm nào, ông ta xem chừng luôn có thời gian nghỉ tay nói chuyện.

"Tình hình ra sao rồi?" Ông ta đẩy một hộp xì gà đắt tiền về phía chúng tôi. "Anh đã phát hiện ra điều gì chưa?"

"Sáng hôm nay chúng tôi vừa được Phelps ghé thăm." Kennedy đi thẳng vào vấn đề, theo dõi tác động của thông tin ấy.

Manton không để lộ ra bất cứ điều gì ngoại trừ một nụ cười lặng lẽ. "Phelps già tội nghiệp," ông ta nói. "Tôi đoán ông ta đang cảm thấy khá lo lắng. Anh biết đấy, dạo này ông ta đầu cơ khá mạnh tay trên thị trường chứng khoán. Có thời tôi từng tưởng Phelps có một quỹ dự phòng cơ. Nhưng có vẻ là rốt cuộc thì ông ta tham gia cuộc chơi với một số vốn eo hẹp."

Manton thản nhiên nghiêng người vẩy tàn từ điếu xì gà của mình vào trong một ống nhổ bóng lộn. "Tình cờ thì tôi được biết rằng để màn phỉnh phờ của mình dễ được tin tưởng, ông ta lấy tiền từ công ty môi giới của mình...", nói đến đây, ông ta gật đầu một cách thông thái, "... anh biết đấy, tức là từ tài khoản của khách hàng của ông ta. Leigh biết hết chuyện nội bộ của tất cả mọi người trên phố Wall. Người ta đồn là lượng tiền hao hụt ít nhất cũng phải lên đến hai trăm năm mươi ngàn. Nói thật với anh nhé, Stella tội nghiệp đã cuỗm đi một lượng lớn tiền của Phelps. Chắc chắn cổ phần trong hãng phim Manton Pictures của ông ta sẽ không khiến cho ông ta bị lỗ nặng đến mức như vậy."

Tôi nghĩ thầm rằng đây chính là cơ cấu hoạt động của thế giới - đầu tiên đổ hết tội tình cho một kẻ ngớ ngẩn nào đó, thế rồi dè bỉu việc con người ấy bị loại bỏ một cách quá dễ dàng.

Tôi tự hỏi phải chăng Stella đã tống tiền Phelps? Có phải cô đã lấy tiền của ông ta để đưa cho Gordon không? Có phải Stella đã khiến cho ông ta sạt nghiệp không? Có phải cô là nguyên cớ thật sự khiến cho mọi công việc của ông ta rối lên như mớ bòng bong không? Và có phải trong lúc bốc đồng mất khôn, Phelps đã trả thù cô không?

Cuộc trò chuyện với Manton chẳng hề mang lại chút manh mối nào giúp trả lời những câu hỏi của tôi. Với thái độ bình thản của mình, Manton chẳng khác nào một nhà quảng bá điển hình. Ông ta hiếm khi bị dụ để đưa ra một lời tuyên bố nào do tự bản thân mình phát biểu. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi cần thiết, ông ta sẽ lại nêu tên của một người khác. Nhưng kết quả đạt được thì vẫn như nhau.

Một cuộc gọi khẩn cấp nào đó khiến Manton phải rời chúng tôi. Kennedy quay sang phía tôi với một vẻ mặt khác thường.

"Đi thôi!", anh nói.

"Bây giờ anh nghĩ thế nào về cuộc trò chuyện vừa rồi?" Tôi hỏi lúc ra đến bên ngoài.

"Chúng ta đang luẩn quẩn trong một vòng tròn," anh nhận định. "Thật là một nhóm người kỳ lạ. Mỗi người có vẻ đều đang nghi ngờ người khác."

"Và đều tung tin về những người khác nhằm che đậy cho bản thân mình," tôi nói thêm.

Kennedy gật đầu, và chúng tôi tiến về phía phòng thí nghiệm.

"Tôi dám cá sẽ có chuyện gì đó xảy ra trước khi ngày hôm nay kết thúc," tôi đưa ra phỏng đoán, mặc dù chẳng có lý do gì cụ thể cả.

Kennedy nhún vai.

Trên đường đi, tôi điểm lại trong đầu những dữ kiện chúng tôi đã biết được. Thông tin do Manton cung cấp thật đáng quan ngại, chưa kể còn kết hợp với những điều đã được tiết lộ từ trước về cơ chế hoạt động của trò chơi ông ta đang tham gia. Nếu Phelps mà đã "bí mật vay mượn" chừng hai trăm năm mươi ngàn hay gì đó từ các tài khoản tín thác do mình quản lý thì tôi tin rằng tình hình của ông ta chắc hẳn là rất tuyệt vọng. Khó có thể xác định được ông ta sẵn sàng làm những chuyện gì.