← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20 PHÂN CẢNH BUỔI TIỆC

Lần đầu tiên tôi trở thành một nhà tiên tri. Chúng tôi chỉ vừa mới vào trong phòng của mình thì điện thoại đổ chuông gọi Kennedy. Người gọi là ủy viên công tố quận Mackay, gọi đến từ Tarrytown.

"Người của tôi đã nhận diện được một trong hai kẻ đã ghé thăm nhà Phelps đêm sau khi vụ sát hại xảy ra," anh ta thông báo.

"Tốt!" Kennedy thốt lên. "Kẻ đó là ai? Làm thế nào mà anh lần ra được vết tích của hắn?"

"Anh nhớ rằng người phụ tá của tôi đã nghe thấy tiếng một chiếc xe rời đi không? Chúng tôi đã đi thẩm vấn tất cả mọi người. Một người dân sống ở đây, hôm ấy quay trở về nhà muộn, cũng tầm khoảng giờ đấy, nhớ rằng mình thấy một chiếc xe taxi phóng bạt mạng qua các tuyến phố. Anh ta đến gặp tôi sáng hôm nay. Lúc ấy anh ta thầm nhớ biển số xe, và mặc dù bây giờ chẳng còn thứ gì đọng lại trong đầu anh ta nhưng ngoài ba số cuối, ba số sáu, anh ta tin chắc rằng đó là một chiếc taxi Maroon. Chúng tôi lao đi tìm hiểu và đã phát hiện ra anh tài xế lái chuyến xe đó, đi từ một bãi đỗ tại đường 33rd ra tận nơi này và quay trở lại. Trên đường quay về, anh ta cho khách của mình xuống căn hộ của ông ta. Danh tính đã được xác định rõ ràng."

"Kẻ đó là ai?" Kennedy trở nên hết sức phấn khích.

"Werner, ông đạo diễn."

"Werner!", giọng anh đầy vẻ ngạc nhiên. "Anh định sẽ làm gì?"

"Bắt giữ ông ta trước, sau đó thẩm vấn ông ta. Tôi đã kiếm được trát bắt giữ rồi, và tôi sẽ bắt đầu lên xe đi ngay khi chúng ta cúp máy. Tôi nghĩ mình nên gọi điện thoại cho anh trước, trong trường hợp anh muốn cùng tôi đến trường quay."

"Chúng tôi sẽ đến đấy luôn," Kennedy đáp, "và gặp lại anh sau."

"Ở bên ngoài à?"

"Không, trên trường quay."

"Anh sẽ đến đó trước tôi khoảng mười lăm phút hay nửa giờ gì đó. Tôi hy vọng không có cách nào cho ai đánh động được ông ta để ông ta biết đường bỏ trốn."

"Chúng tôi sẽ ngăn ông ta lại nếu ông ta định làm thế."

"Tốt!"

Sân trường quay tập đoàn Manton Pictures vẫn tương tự như những lần ghé thăm hồi trước của chúng tôi, chỉ có điều là tôi thấy có một lượng lớn xe hơi đỗ bên trong sân, bao gồm một số xe rất xịn. Ngoài ra, như tôi thấy thì nơi đây vắng vẻ hơn bình thường, như thể có sự kiện gì đó đặc biệt quan trọng đã lôi hết tất cả mọi người vào bên trong các tòa nhà.

Người gác cổng thông báo cho chúng tôi biết rằng Werner đang làm việc trong trường quay lớn. Chúng tôi băng qua tòa nhà chứa các phòng thay đồ và dễ dàng tìm được đúng cửa. Lúc đi dưới mái trần kính lớn, chúng tôi nhận ra nguyên nhân quanh sân chẳng có ai làm gì khác hết. Tất cả mọi người đều đã tụ họp hết lại ở đây để theo dõi phân cảnh buổi tiệc của "Nỗi kinh hoàng Màu đen" được ghi hình. Khu bối cảnh khổng lồ được chiếu sáng rực rỡ, và chật ních người.

Nó là một bối cảnh tuyệt diệu theo rất nhiều khía cạnh. Để tạo ra hiệu ứng ảo ảnh về kích thước cho căn phòng và hỗ trợ phần chiều dài giả những chiếc gương đặt phía đằng xa tạo ra cho nó, Werner đã quyết định sẽ không sử dụng một bàn nối liền theo hình móng ngựa lớn như bình thường. Thay vào đó, ông sử dụng một lô những bàn lẻ nhỏ hơn, và cho khách khứa túm tụm xung quanh chúng theo từng nhóm. Những chiếc gương gần nhất đã được bài trí sao cho không phản chiếu ảnh đôi, khiến cho mánh khóe ấy bị lộ tẩy. Những người bồi bàn cũng như tất cả các nhân vật đi đi lại lại khắp nơi được cho đứng ở phía đằng trước, gần các máy quay, cũng vì lý do tương tự. Trông cứ như thể phòng tiệc to ít nhất gấp hai lần diện tích thật của mình.

Tôi thấy Millard đã đến trước chúng tôi. Hoặc công việc thay đổi các phân cảnh trong kịch bản của mình sao cho phù hợp với Enid không ngốn thời gian của anh ta là mấy, hoặc quy trình quay phân cảnh này đủ thú vị để kéo anh ta rời bỏ công việc của mình. Mới đầu tôi tự hỏi có phải anh ta đến trường quay để sử dụng văn phòng ở đây của mình, mặc dù theo lời kể của Manton thì chuyện ấy rất hiếm khi xảy ra. Thế rồi tôi nhận thấy anh ta mặc đồ dự tiệc. Rõ ràng là anh chàng này sẽ đóng một vai phụ trong buổi tiệc. Không phải ngẫu nhiên mà anh ta có mặt ở đây.

Thế rồi từ vị trí quan sát của chúng tôi, một góc tĩnh lặng do Kennedy chọn lựa, tôi nhìn thấy cả Manton. Rõ ràng là nhà quảng bá đã nhanh chóng giải quyết xong công việc của mình tại văn phòng kể từ lúc chúng tôi rời ông ta để quay trở về căn hộ của mình tại Heights, và đã ngay lập tức rời khỏi đó để đến đây trước anh ủy viên công tố quận.

Cũng như Millard, Manton mặc đồ dự tiệc. Một lát sau tôi nhận ra Phelps, và ông ta cũng đang mặc quần áo ăn diện. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi hiểu rằng Werner thực chất đang tiết kiệm tiền. Bên cạnh các nhân viên cấp cao của công ty có mặt ở đây để giúp lấp kín bàn, bây giờ tôi còn phát hiện ra cả một số vị khách hành xử với vẻ không thoải mái vì phải trang điểm và trông có vẻ lạc lõng khi phải mặc lễ phục. Chắc chắn họ không phải là diễn viên. Có một cô gái tôi biết chắc chắn là cô viết tốc ký trong phòng chờ của Manton tại trường quay. Thế rồi những thứ khác thu hút lấy sự chú ý của tôi. Khi nhìn ngắm khung cảnh trước mặt mình, tôi không khỏi nghi ngờ các câu chuyện về sự lãng phí mà chúng tôi đã được Phelps kể cho nghe. Cách những chiếc gương được sử dụng để tránh phải xây kín hẳn toàn bộ diện tích sàn có vẻ không ăn khớp với giả thuyết Manton và Werner đang cố tình nỗ lực hết sức để phá hoại công ty.

Tôi theo dõi ông chuyên gia tài chính một lúc, nhưng không phát hiện được gì từ phong thái của ông ta ngoại trừ con người này có vẻ gượng gạo và lúng túng khi phải mang trang điểm. Tôi lại dõi mắt tìm Millard, và lần này thấy anh ta nói chuyện với Enid Faye và Gordon. Ngay lập tức tôi cảm nhận thấy có một mối hiềm khích kịch tính nào đó giữa họ đang được cẩn thận nín nhịn, nhưng lại có quá nhiều biểu hiện để lộ ra ngoài thế nên ai nhìn vào cũng sẽ thấy. Thực tình mà nói, đến một đứa trẻ cũng sẽ nhận ra chỉ cần kích lên một chút thôi là Lawrence Millard và nam diễn viên chính sẽ xông vào nện nhau ngay tại trận. Mặc dù Stella Lamar đã chết, đây là di sản cô để lại. Cô đã khiến cho hai người này trở nên cay cú đến mức không còn giảng hòa được nữa - người chồng một thời và người chồng tương lai. Tuy nhiên, trong số hai người bọn họ, Millard có khả năng tự chủ tốt hơn.

Sau khi nói ngắn gọn một lời hay gì đó, Gordon rời chỗ bọn họ. Ngay lập tức, tôi có thể thấy vẻ nhẹ nhõm xuất hiện trên gương mặt của cả hai người kia. Thêm một lần nữa, tôi tự hỏi giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì. Sự thân thiện nhẹ nhàng ấy có thể hoàn toàn bình thường, đúng như vẻ bề ngoài, không hơn không kém; hoặc có thể là một chiếc mặt nạ ẩn giấu một thứ gì đó sâu xa hơn và lâu đời hơn, một lớp áo choàng che đậy một sự thấu hiểu toàn diện ngấm ngầm.

Tính đến nay, Werner là nhân vật bận rộn nhất trong số những người đang đợi trong cái nóng ngột ngạt bên dưới lớp mái kính. Ông mặc đồ dạ tiệc, sẵn sàng ra đứng trước máy quay, và mặt được trang điểm đậm để cho ông trông khác hẳn ông triệu phú bị sát hại, vai diễn ông đã đóng trong mấy phân cảnh mở đầu. Tôi nhận thấy ông quả là một chuyên gia trang điểm. Tôi có cảm tưởng ông rõ ràng bồn chồn hơn bình thường. Như tôi nghĩ thì ông có vẻ đang trong cơn kích thích do thứ thuốc mình hay dùng mang lại, mặc dù về sau thì tôi biết rằng chắc hẳn lúc bấy giờ, trực giác của ông đang mách bảo cho ông biết về những sự kiện theo liền sau nỗ lực ghi hình khung cảnh này.

Khi càng lúc càng có thêm nhiều người vội vã leo lên từ các văn phòng và đổ đến từ ban bản thảo cũng như các phòng ban khác, rất ngại ngần về bộ trang phục nghiêm túc của mình, và khi các diễn viên chuyên nghiệp thay đổi và chỉnh sửa lớp trang điểm hộ những diễn viên nghiệp dư kia, buổi tiệc bắt đầu trông giống hệt như thật.

Đội ngũ diễn viên được bố trí ở các bàn ở tiền cảnh. Enid, Gordon, Marilyn, và một nam diễn viên thứ tư nữa được phân vị trí. Xong xuôi thì Werner tiếp tục lấp đầy các ghế phía cuối. Ngoại trừ Millard và Phelps, không một diễn viên nghiệp dư nào được phép nhìn vào máy quay. Vì đã có nhiều bài phỏng vấn được đăng tải trong nhiều chiến dịch quảng bá, gương mặt của Manton đã trở nên quá quen thuộc, và ông ta được cho ngồi bên đối diện với Phelps. Millard được giao phó trách nhiệm cai quản một nhóm có mấy cô diễn viên phụ nhí nhảnh mặc đồ hơi trong suốt, và trông anh ta cứ như cá gặp nước.

Bản thân các bàn tiệc được sắp đặt một cách đầy tính thẩm mỹ. Tôi có thể thấy họ dùng đồ ăn thật để cảnh quay trông được thật hơn, bởi lẽ một anh phục vụ đã bày ra cả một bàn tiệc cách cảnh quay một đoạn. Các món ăn được kịch bản yêu cầu sẽ được dọn ra từ đó. Nhiều món được hâm nóng, khói cuộn ra theo làn từ bên dưới nắp đậy, trông thật hấp dẫn. Rượu, thứ đáng nhẽ ra phải là sâm panh thì thực chất lại là nước táo có ga loại hảo hạng nhất, và tôi tin chắc rằng trong thời người ta còn chưa cấm rượu bia thì Werner đã khăng khăng đòi phải sử dụng sâm panh thật. Đối với những tiểu tiết như thế này, ông đạo diễn không hề tiết kiệm chút nào.

"Tất cả đã sẵn sàng rồi chứ?" Werner hô, bước lùi về phía một chiếc bàn ông đã dành sẵn cho bản thân. "Xong xuôi hết rồi chứ? Nhớ các hành động trong kịch bản rồi đúng không?"

Ngay lập tức tiếng rì rầm trò chuyện lắng xuống và tất cả mọi người đều quay về phía ông.

"Không, không, không!", ông bực bội thốt lên. "Đừng có chết lặng đi như thế. Đây là một buổi tiệc. Mọi người đang rất vui vẻ. Có phải là một đám tang đâu! Mọi người ban nãy làm vậy là đúng rồi đấy, và mọi người không cần phải dừng lại và há hốc miệng ra nghe tôi đâu. Cứ tiếp tục nói chuyện và cười đùa đi. Giọng của tôi sẽ lan truyền và mọi người sẽ có thể nghe rõ mà không việc gì phải ngừng đóng vai của mình."

Tôi quay sang phía Kennedy để xem quy trình quay phim này có tác động như thế nào đến anh. Tôi thấy anh đang chăm chú quan sát hai cô gái ngồi ở bàn phía đằng trước, và thế là tôi quay lại để nhìn theo ánh mắt của anh. Mặt Marilyn đang đỏ bừng lên vì giận dữ, còn Enid thì trông rất bình thản và có phần nào gian ác, và cô lờ tịt Marilyn đi để tập trung chú ý hoàn toàn vào Gordon. Anh chàng nam diễn viên chính có vẻ buồn chán và khó chịu, không buồn che giấu một vẻ mặt cau có sưng sỉa. Ngay sau khi Werner đưa ra lời chỉ dẫn, Marilyn mất hết khả năng tự chủ.

"Cho phép tôi nói điều này nhé, CÔ Faye," cô nói với một giọng vang đến tận chỗ chúng tôi, đồng thời nhấn vào chữ "cô" một cách khá chua cay, "tôi tin rằng ít nhất trong phân cảnh này, CẢ HAI chúng ta cần nhìn về phía máy quay. Nếu tôi hiểu đúng phân cảnh trong kịch bản thì nó sẽ thể hiện sự xung đột giữa hai người phụ nữ này vì họ muốn tranh giành người đàn ông ngồi giữa. Jack Daring đầu tiên sẽ bị Stella Remsen làm cho xiêu lòng, sau đó đến lượt Zelda. ít nhất trong phân cảnh này, tôi tin cả con gái của ông Remsen già lẫn con nuôi của ông ta đều đóng vai trò quan trọng ngang nhau."

Tôi thoáng mỉm cười, nhận ra rằng Marilyn sẽ không để cho Enid "cướp hình" như chúng tôi từng chứng kiến cô ngôi sao mới thực hiện trong một trong những phân cảnh đầu tiên cô diễn cùng với anh nam diễn viên chính. Thế rồi tôi tỉnh ra, hiểu được rằng đây là cách những người này thể hiện những tình cảm sâu thẳm trong lòng ra ngoài. Cái chết của Stella vẫn như một đám mây vần vũ trên đầu họ.

Enid đáp lời, nhưng giọng cô quá bé, không đủ để chúng tôi nghe được. Tuy nhiên, mặt Marilyn lại ửng đỏ thêm lần nữa, cho thấy miệng lưỡi cô gái kia chua cay đến chừng nào. Werner vội vã đến chỗ họ, không che giấu được kín đáo cho lắm sự khó chịu của mình. Ông lẳng lặng chỉnh lại chiếc bàn, hơi dịch nó sang sao cho vị trí không thay đổi là mấy nhưng vẫn tỏ vẻ là đã chiều ý Marilyn. Kết quả là ông chẳng làm ai bằng lòng hết. Hai gương mặt xinh xắn ngồi gần máy quay nhất trông đầy vẻ bất mãn.

"Bảo sao các đạo diễn phim cứ bồn chồn suốt," Kennedy nhận định. "Quy trình sản xuất phim hẳn luôn khiến cho tất cả mọi người căng thẳng không ngừng."

"Anh nghĩ sao về cảm tình của những người này đối với nhau?" Tôi hỏi. "Anh có để ý thấy Millard và Gordon, và giờ là Enid và Marilyn không?"

"Có điều gì đó ẩn giấu bên dưới," anh đáp, "điều gì đó đằng sau tất cả. Tôi có cảm giác là các nghi phạm của chúng ta đang theo dõi nhau, giống như một lũ chim ưng vậy. Phần lớn bọn họ đã nhiều lần liếc nhìn qua chỗ chúng ta. Họ biết chúng ta đang ở đây và ý thức được rằng mình có thể đang bị nghi ngờ. Bởi vậy, tôi rất muốn xem hai cô gái kia hành xử ra sao khi Mackay đến và bắt giữ Werner."

Ông đạo diễn bước lùi về vị trí của mình, nhận lấy một chiếc loa dùng trong lúc diễn tập từ tay người trợ lý.

"Giờ thì mọi người phải cư xử như thể đây là một buổi tiệc thật," ông nói lớn. "Hãy cố gắng quên đi rằng 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' đang lẩn khuất bên ngoài cửa sổ, rằng hắn sắp sửa tấn công. Hãy nhớ là khi phát súng được bắn, tất cả mọi người phải nhảy bật dậy như thật. Đây! Cô, cô, cô...", ông chỉ vào mấy cô diễn viên phụ, "sẽ ngất xỉu khi chuyện đó xảy ra. Súng sẽ không nổ cho đến sau khi đã có lời mời nâng cốc. Tôi sẽ đề nghị nâng cốc từ bàn của mình, và đó sẽ là tín hiệu đối với Shirley ở bên ngoài. Nhớ đừng cầm đèn chạy trước ô tô. Mấy vị diễn viên nghiệp dư nhớ không được quay lại kiểm tra xem máy quay có đang bật không. Chúng ta sẽ cứ diễn như vậy cho đến khi tôi đề nghị nâng cốc." Tiếng rì rầm trò chuyện trở nên hơi ồn ã hơn, như thể họ đang nỗ lực tạo bầu không khí vui vẻ. Tôi liếc nhìn xung quanh, theo dõi một số người đã được tuyển chọn để diễn chỉ một mình phân cảnh này, thầm ước giá mà mình biết cách đọc khẩu hình, bởi vì tôi tin chắc rằng rất nhiều người trong số bọn họ đang nói về những chuyện hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh này chút nào. Tôi đồng thời để mắt theo dõi các diễn viên chính và cả Werner nữa.

Cuối cùng, sau khi tập dượt thêm một lần thứ hai, ông đạo diễn đã thấy hài lòng.

"Được rồi," ông lớn tiếng nói, quẳng chiếc loa ra khỏi cảnh quay.

"Bấm máy!"

Cùng lúc nói câu ấy, ông ngồi xuống vị trí của mình, và trông không khác nào một vị khách chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài chỗ đồ ăn và rượu phía trước mặt mình.

Có ba máy quay tất cả, và đứng bên chúng là anh trợ lý đạo diễn, cẩn thận theo dõi toàn bộ khung cảnh. Tính theo thời gian trình chiếu thực tế đo trên đồng hồ thì phân cảnh này rất ngắn, với một giây tương đương mười sáu bức hình hay ba mươi phân phim, như về sau tôi giải thích cho Kennedy. Toàn bộ phân cảnh có thể sẽ dài ba mươi hay bốn mươi lăm mét phim.

Nhưng khi được trình chiếu trên màn bạc, và kể cả với những người quan sát trong trường quay, một phân cảnh kiểu như thế này sẽ mang lại cho người xem cảm tưởng nó kéo dài tầm nửa giờ hay thậm chí còn hơn. Nó sẽ được bổ trợ bởi các cảnh hành động riêng lẻ được quay cận cảnh, đặc biệt là những cảnh giữa các diễn viên chính, lát nữa sẽ được ghi hình và được người lên phim chèn vào trong đoạn quay toàn cảnh.

Tôi ý thức được rằng mình đang bị sự chân thực của nó hớp hồn. Như tôi thấy thì những người bồi bàn cứ qua lại liên hồi, và đó đây là những cô gái xinh đẹp không ngừng phá ra cười hay những người đàn ông thỉnh thoảng lại rướn tới trước để buông một câu bình phẩm dí dỏm. Thực tình mà nói, tôi thật sự cảm thấy rất tiếc rẻ vì không được tham gia cuộc vui. Tôi biết rằng mối nguy hiểm, tức 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' thủ vai bởi Shirley, đang rình rập ngay bên ngoài cửa sổ. Tôi hòa mình vào bối cảnh này đến mức còn cảm thấy nỗi sợ mình đang đón đợi truyền cho bản thân một cơn hưng phấn tuyệt vời. Thế rồi tôi nhận thấy Werner sắp sửa đề nghị nâng cốc, chuẩn bị ra dấu bắt đầu thực hiện cảnh hành động trọng đại.

"Quan sát ông ta kìa," Kennedy thì thầm. "Ông ta đúng là một diễn viên. Trông ông ta uống chẳng khác nào đang thực sự tận hưởng đến từng giọt."

Werner đã nhấc chiếc ly thân dài tinh tế của mình lên như thể muốn cùng tham gia chúc mừng điều gì đó với người ngồi cạnh, và rồi làm ra vẻ một ý tưởng mới vừa nảy ra trong đầu. Ông đứng bật dậy.

"Hãy cùng nhau nâng cốc! Hãy cùng uống mừng cặp nam thanh nữ tú của chúng ta, nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay!"

Nhiều giọng khác cùng vang lên chúc tụng. Rượu được rót ra xối xả. Ly cốc kêu leng keng và chúng tôi có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan.

Bất chợt bên cửa sổ, phía đằng sau tất cả mọi người, hình hài gian ác, mang mặt nạ đen của Shirley xuất hiện, mắt lóe đầy vẻ đe dọa sau hai khe mắt, tay cầm hai món vũ khí lấp loáng ánh xanh.

Cùng lúc ấy, một tiếng rên rỉ kinh khủng được thốt ra, và theo liền sau nó là một tiếng la hét đau đớn. Werner lảo đảo lùi lại, tay trái ôm chặt lấy ngực mình. Từ phía bên tay phải ông, chiếc ly đã được ông uống cạn rơi xuống tấm vải phủ trên sàn nhà với một tiếng choang ảm đạm.

Vụ này không có trong kịch bản! Gần như tất cả mọi người đều nhận ra điều ấy, bởi lẽ khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng. Giữa lúc náo loạn, có vẻ không ai biết phải làm gì hết.

Shirley là người đầu tiên hành động, người đầu tiên nhận ra chuyện gì đã diễn ra. Anh ta buông rơi vũ khí của mình, nhảy vọt một bước đến bên ông đạo diễn đang gặp chuyện, đỡ lấy ông trong lúc ông loạng choạng nghiêng ngả người, và rồi nhẹ nhàng hạ ông xuống sàn nhà. Trước khi tôi kịp đánh mắt sang phía Kennedy để xem anh sẽ làm gì thì từ đằng sau chúng tôi xuất hiện tiếng hổn hển của một người đàn ông hụt hơi vì phải chạy vội lên trên tầng. Tôi giật mình quay lại. Người ấy chính là Mackay.

"Tôi tiến hành bắt giữ nhé?", anh ta khò khè hỏi. Cùng lúc ấy, anh ta nhìn thấy đám đông đang tụ tập tại khu bối cảnh. "Đã... đã có chuyện gì vậy?", anh ta hỏi.

Kennedy đã lao vọt đến trước, chỉ sau Shirley có một vài giây. Lúc chen lấn bám theo anh, và với Mackay nối đuôi mình, tôi phát hiện thấy anh đang quỳ bên cạnh Werner.

"Ai đó cho gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên," anh ra lệnh, nắm quyền kiểm soát tình hình một cách rất tự nhiên. "Khẩn trương nào!", anh lặp lại. "Ông ta đang thở khò khè, và chỉ một phút nữa thôi là sẽ quá muộn."

Thế rồi anh nhìn thấy chúng tôi. "Walter, Mackay...", anh nâng đầu Werner dậy, "... đẩy tất cả mọi người lùi lại đi! Cho ông ta chỗ thở!"

Một ngàn suy nghĩ vụt lóe trong đầu tôi trong lúc tôi lịch sự nhưng kiên quyết nới rộng vùng không gian xung quanh Kennedy và ông đạo diễn. Đây có phải là một vụ tự sát không? Có khi nào Werner biết trước chúng tôi đang đến bắt mình không? Phải chăng ông ta dự định sẽ tự kết liễu đời mình theo cách phô trương nhất có thể? Liệu rằng đây có phải là hậu quả của một sự hoang tưởng nảy sinh từ một khối óc đã bị suy nhược vì thuốc phiện không?

Bất chợt tôi nhận thấy Werner đang gắng gượng nói. Một trợ lý quay phim đã giúp Kennedy đỡ ông ta lên trên một chiếc bàn sau khi đã gạt bỏ bát đĩa và vải che bên trên, nhằm giúp ông dễ thở hơn.

"Lúc ở Tarrytown," ông yếu ớt thì thào, "đêm hôm ấy... tôi nghi ngờ... và... thấy..." Giọng ông dần tắt lịm đi. Ngay cả chuyển động môi của ông cũng đã trở nên quá yếu đuối, không đọc được.

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi nhận ra mình đã bất công một cách tàn nhẫn đến chừng nào với con người này trong tâm trí. Lúc bấy giờ, chỉ trong chớp mắt, tôi nhớ lại thái độ của Kennedy và lấy làm mừng là Kennedy đã không nghi ngờ ông.

"Ra vậy!" Tôi quay sang Mackay, hạ giọng nói thật nhanh để những người khác không thể nghe thấy được. "Tôi... chúng ta... đã hoàn toàn sai lầm khi nghi ngờ Werner. Thay vào đó, ông ta là người đã thực hiện công việc chúng tôi đang làm - tìm cách xác nhận những nghi ngờ của mình. Tôi đã đưa ra một phỏng đoán hết sức sai lệch sau khi phát hiện ra chỗ thuốc phiện và kim tiêm của ông ta."

"Ý anh là sao vậy, Jameson?" Anh ủy viên công tố quận chưng hửng hoàn toàn trước những diễn biến bất ngờ này. Mắt của anh ta trông cứ ngơ ngơ, vẻ mặt anh cực kỳ bối rối. "Ý anh là sao?"

"Đêm hôm ấy đúng là ông ta đã đến Tarrytown, anh không hiểu ư? Nhưng... nhưng ông ta là người thứ hai, người đã theo dõi!"

Mackay trông có vẻ vẫn không hiểu gì cả.

"Có hai người," tôi nói tiếp, giọng kích động, cố che đậy nỗi thất vọng của bản thân mình bằng sự nôn nóng đối với anh chàng ủy viên công tố quận nhỏ thó này. "Cái người mà anh phụ tá của anh đã vật lộn cùng có vóc người thấp lùn chứ không phải cao, và rất khỏe. Đó chính là Werner! Anh không nhận ra được sao? Anh chưa để ý thấy ông đạo diễn có vóc dáng vạm vỡ và chắc khỏe đến thế nào sao?"

"Werner hẳn phải nắm trong tay một manh mối nào đó," Mackay lẩm bẩm, choáng váng cả người.

Nó khiến tôi tự hỏi liệu có phải nhờ được thuốc phiện kích thích mà trí tưởng tượng của Werner đã trở nên sắc bén hơn hẳn, và thúc đẩy ông lần theo manh mối nào đó mà khối óc ù lì của chúng tôi thậm chí còn chưa bao giờ mơ đến.

Trong khi ấy, tôi thấy bác sĩ đã tới và Kennedy đã giúp đưa Werner vào trong một phòng thay đồ, nơi công việc sơ cứu có thể được tiến hành một cách thuận tiện hơn. Bấy giờ Kennedy đang vội vã quay trở lại trường quay, mau chóng đảo mắt liếc nhìn khắp nơi, như thể muốn phát hiện vẻ bối rối hay tội lỗi trên mặt của những người xung quanh chúng tôi.

Tôi đỏ bừng mặt lên. Thay vì giải thích cho Mackay, một việc có hoãn lại cũng chẳng sao, tôi đáng nhẽ ra đã có thể tận dụng năng lực quan sát của mình để hỗ trợ Kennedy trong lúc anh còn đang tập trung cứu mạng một người. Hậu quả là tôi chẳng biết những người trong danh sách các nghi phạm tiềm tàng của chúng tôi hiện đang như thế nào. Biết đâu được đấy, có khi một dấu hiệu và manh mối liên quan đến vụ tấn công Werner nào đó hay tất cả bọn chúng đều đã bị giấu đi hay phá hủy rồi.

Chợt một tiếng suỵt khiến cho tất cả chúng tôi cùng quay về phía cánh cửa dẫn vào các phòng thay đồ. Ấy chính là ông bác sĩ. Ông ta giơ một bàn tay để thu hút sự chú ý của mọi người. Ông ta trầm giọng nói, nhưng nó vẫn đủ sức lan truyền đến khắp mọi ngóc ngách trong trường quay:

"Ông Werner đã chết," ông ta thông báo.