← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 MERLE SHIRLEY PHẢN ỨNG THÁI QUÁ

Tôi sững sờ. Ai là kẻ đã sẵn sàng che đậy tội ác bằng cách xuống tay thực hiện một tội ác khác vậy? Ai đã sát hại một người vô tội hòng cứu lấy một kẻ có tội đây?

Kennedy vội vã đến bên ông bác sĩ, và tôi bám theo anh.

"Ông đã thấy những triệu chứng như thế nào vậy?" Kennedy nhanh chóng hỏi, muốn xác minh những cảm nhận ban đầu của mình.

"Miệng ông ta có vẻ khô, và tôi tin ông ta bị suy nhược cơ thể rất nhanh. Xem chừng ông ta mất hoàn toàn khả năng nuốt hay nói. Đồng tử giãn nở như thể mắt bị tê liệt. Cả yết hầu và thanh quản đều bị ảnh hưởng. Còn cả tê liệt hệ hô hấp. Các dây thần kinh sọ có vẻ cũng đã bị tê liệt một phần. Đây là các dấu hiệu điển hình của một tình trạng do chất độc nào đó gây ra, một thứ chất có thể gây tê liệt và làm suy nhược một số bộ phận nhất định của cơ thể."

Kennedy gật đầu. "Điều ấy ăn khớp với một giả thuyết của tôi."

Tôi suy nghĩ thật nhanh, sau đó hỏi: "Liệu đây có phải lại là nọc độc rắn không?"

"Không," Kennedy lắc đầu đáp, "các triệu chứng có sự khác biệt, và theo như tất cả những gì tôi có thể thấy khi tiến hành kiêm tra sơ bộ thì trên các phần thịt da để hở không có bất cứ vết tích nào cả."

Anh quay sang ông bác sĩ. "Ông có thể lập tức lấy cho tôi mẫu máu và mẫu chất bên trong dạ dày không? Tính đến nay, đã hai lần có người ngã gục ngay trước con mắt của các diễn viên. Sự tình đã trở nên quá nghiêm trọng rồi, không thể coi thường hay trì hoãn một giây nào nữa."

Ông bác sĩ vội vã tiến về phía phòng thay đồ, sốt sắng hỗ trợ Kennedy, và như tôi nhận thấy thì cũng kích động chẳng kém bất kỳ ai trong số chúng tôi cả. Tiếp theo, Kennedy quay sang tôi.

"Anh có theo dõi bọn họ chút nào không, Walter?"

"Chuyện... chuyện xảy ra đột ngột quá nên tôi bị rối trí," tôi lắp bắp.

Tất cả đều có vẻ đang nghi kỵ người khác, và có một bầu không khí gò bó bao trùm lên tất cả, như thể ngay cả người vô tội cũng sợ hãi, không dám làm gì hay nói gì có thể khiến cho mình trông giống kẻ có tội.

Tôi quay người lại. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi, mặc dù cho đến nay thì chưa một ai dám bám theo chúng tôi cả. Cứ như thể họ cảm thấy là làm vậy sẽ chẳng khác nào đưa chân băng qua một ranh giới tử thần. Tôi tự hỏi không biết ai trong số bọn họ đang nhìn chúng tôi và thầm run rẩy trong lòng - hay có thể là tự mãn, nếu kẻ ấy đã có cơ hội giấu đi thứ gì đó có thể quy tội cho mình.

Kennedy tiến về phía khu bối cảnh đầy bất hạnh kia, còn Mackay và tôi theo sát phía sau anh. Trong lúc chúng tôi bước qua căn phòng, tôi để ý thấy tất cả mọi người túm tụm lại gần hết mức mình dám, xem chừng không dám làm bất cứ điều gì có thể sẽ gây cản trở cho cuộc điều tra, nhưng lại không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trong quy trình làm việc của Kennedy. Trái ngược với khung cảnh ồn ào và huyên náo chưa đầy một nửa giờ trước, bên dưới lớp mái trần kính mờ cong giờ đây là một sự tĩnh lặng đầy vẻ chết chóc. Cái nóng càng trở nên oi bức hơn bao giờ hết. Trên mặt mũi và nét biểu cảm của những người đã tận mục sở thị bàn tay thần tốc của tử thần là nỗi kinh hoàng, và một cơn sợ hãi đang ngày một lớn dần. Không ai nói năng gì cả, ngoại trừ thì thầm với nhau. Nếu có ai cử động thì cũng đầy rón rén, thận trọng. Ngay cả tác phẩm "Nỗi kinh hoàng Màu đen" của Millard cũng không tài nào tạo ra một nỗi kinh sợ khủng khiếp hơn thế này.

Trong số những nhân vật chúng tôi theo dõi, Phelps là người đầu tiên lọt vào mắt chúng tôi. Ông ta trông thật chán chường, rệu rã, nản chí vô cùng, ngồi sụp người trong một chiếc ghế ngay bên mép phòng tiệc giả. Tôi biết rất rõ ông ta đang nghĩ gì trong đầu. Chắc chắn ông ta chỉ thông cảm với ông đạo diễn xấu số một cách hết sức chiếu lệ. Tâm trí ông ta hẳn đã nghĩ đến tiền bạc. Góc độ tiền bạc của tần thảm kịch này nằm ở chỗ cái chết của Werner chỉ đơn thuần như một cú thúc, đẩy hãng phim Manton Pictures tiến gần tới vực thẳm diệt vong thêm một bước nữa mà thôi. Tôi thấy Kennedy gần như chẳng buồn liếc nhìn ông ta gì cả.

Chúng tôi thấy Manton đứng ở gần cửa. Nếu không tính đến Millard thì ông ta có vẻ là người bình thản nhất. Hai người bọn họ, anh biên kịch viên và ông nhà sản xuất, đã tạo dựng những bi kịch đời sống trong các tác phẩm của mình thường xuyên đến mức ngay cả hồi chương quái ác thứ hai trong vụ án phim trường này cũng không thế khiến họ mất đi vẻ thản nhiên. Có thể trong lòng, họ cũng rúng động chẳng kém gì ai, nhưng cả hai người đều giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh.

Manton bây giờ phải gánh vác trên vai trách nhiệm hoàn tất bộ phim. Tôi có thể thấy ông ta đang lo lắng, bực bội. Ấy nhưng, khi các nhân viên đến hỏi xem phải làm gì trong lúc nước sôi lửa bỏng này, ông ta không hề để mất kiểm soát. Trong bầu không khí lặng im sôi sục của căn phòng trường quay hãy còn đang bị bóng đen của tấn thảm kịch bao trùm này, chúng tôi chứng kiến vị doanh nhân phô diễn một tài năng lãnh đạo máu lạnh chưa từng thấy. Giọng của Manton vọng đến chỗ chúng tôi giữa cảnh tĩnh lặng, và thế là chúng tôi vô tình nghe được hết.

"Kauf!” Tôi nhớ đó là tên của đạo diễn kỹ thuật, hay còn gọi là nghệ thuật, dưới quyền quản lý của Werner, chịu trách nhiệm dàn dựng bối cảnh cho "Nỗi kinh hoàng Màu đen".

"Vâng, ông Manton!" Kauf là một người gầy gò, vai khòng, tóc hoa râm, và tràn đầy năng lượng theo kiểu lặng lẽ, khép nép. Anh ta chạy đến bên Manton.

"Anh có nhớ anh từng bảo với tôi là anh muốn trở thành một đạo diễn, rằng anh muốn được làm phim cho tôi không?"

"Có, thưa ông!"

"Anh biết kịch bản của 'Nỗi kinh hoàng Màu đen', đúng không? Anh quen với những người này và cách thức làm việc của họ và anh đã bố trí các khu bối cảnh. Anh có muốn đạo diễn nốt phim không?"

"Nhưng... nhưng..." Người đàn ông nhỏ con ấy chấm mắt. Tôi đoán anh ta vốn quý sếp cũ của mình. "Ông... ông Werner đã c-chết...", anh ta lắp bắp.

"Tất nhiên!" Manton hơi cao giọng lên một chút. "Nếu Werner mà không chết thì tôi sẽ chẳng cần đến một đạo diễn khác gấp như thế này. Phải có ai đó hoàn tất 'Nỗi kinh hoàng Màu đen'. Chúng ta phải trả lương cho tất cả những con người này, và các chi phí của trường quay, và ngày công chiếu thì đã được chốt rồi, thế nên chúng ta không thể dừng được. Đây là cơ hội của anh đấy, Kauf! Anh có muốn chớp lấy nó không?"

"V-vâng, thưa ông!"

"Tốt! Tôi sẽ nhân đôi tiền lương của anh, bao gồm tiền lương cả tuần này. Giờ anh có thể quay nốt phân cảnh buổi tiệc đêm nay, khi anh vẫn còn người..."

"Đêm nay ư!", mắt Kauf mở lớn, thế rồi anh ta bắt đầu đỏ bừng mặt.

"Rồi, thế thì ngày mai vậy! Chúng ta thực sự không thể nghỉ một ngày nào hết đâu, Kauf!"

"Vậy... vậy cũng được, thưa ông!"

Như tôi thấy thì tất cả mọi người tại nơi này đều nhận ra sự kinh khủng của chuyện ấy. Thi thể của Werner còn chưa nguội lạnh theo đúng nghĩa đen. Thậm chí cảnh sát và giám định pháp y còn chưa có đủ thời gian để ra đây tiến hành điều tra. Thế mà đã có người được bổ nhiệm để thế chân ông đạo diễn và được bảo cần phải nhanh chóng hoàn tất bộ phim.

Tôi liếc nhìn Phelps. Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nét mặt trở nên tươi tỉnh hơn khi nghĩ đến chuyện quá trình làm phim sẽ vẫn tiếp diễn, không bị ngắt quãng gì cả. Tuy nhiên, chỉ một thoáng sau, trên mặt ông ta xuất hiện sự thay đổi. Mắt của ông ta nhìn về phía Manton và đanh lại. Miệng ông ta mím chặt. Nỗi căm ghét, một nỗi căm ghét sâu thẳm, vô lý, in hằn vào trong các đường nét trên mặt của ông ta.

Sau khi dừng lại đủ lâu để quan sát quá trình nhà quảng bá bổ nhiệm Kauf vào vị trí của Werner, Kennedy tiếp tục tiến về phía khu bối cảnh. Bây giờ, lúc nhìn ngó xung quanh, tôi thấy Jack Gordon đã biến mất, và cả Marilyn Loring cũng thế. Có lẽ họ đã đi vào trong phòng thay đồ của mình. Tất cả các nam nữ diễn viên khác đều đang đứng đợi, lúng ta lúng túng, tò mò muốn biết tấn thảm kịch sẽ có cái kết như thế nào.

Bất chợt Kennedy ngừng lại, và tôi nhận thấy thứ khiến cho anh dừng bước chính là hành động lạ thường của Merle Shirley.

Anh diễn viên thủ vai phản diện là người duy nhất trong toàn đoàn vẫn còn ở trong phòng tiệc giả. Lớp áo choàng mềm mại của 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' vẫn đang khoác trên người anh ta. Anh ta trông cứ như thể một diễn viên bi kịch kinh điển nào đó, đi đi lại lại không ngừng, tay chắp đằng sau lưng, đầu cúi gục, mắt dán chặt lên sàn nhà. Thêm nữa, anh ta còn tự lẩm bẩm với bản thân mình. Tuy nhiên, đây rõ ràng không phải là một vai diễn hay vấn đề đầu óc gì cả. Shirley đang công khai tìm kiếm thứ gì đó, không buồn giấu giếm, khẽ chửi thề vì mãi không tìm thấy nó.

Kennedy tiến tới trước. "Anh để mất thứ gì à, anh Shirley?"

"Không!" Diễn viên vai phản diện vươn thẳng người dậy. Lúc anh ta vươn người lên trong bộ trang phục đầy ám muội của mình, tôi nhớ đến những diễn viên rẻ tiền từ cái thời phim ảnh hãy còn chưa lấn hết sân của thể loại kịch nghệ màu mè. Như tôi thấy thì Merle Shirley đang phản ứng thái quá. Không thể nào có chuyện anh ta lại trở nên kích động đến vậy trước cái chết của một người mà xét cho cùng chỉ đơn thuần là đạo diễn của anh ta. Đó chắc chắn không phải là một mối quan hệ gần gũi hay thân cận gì hết.

"Anh Kennedy,” anh ta chậm rãi nói, "đã có thêm một vụ án mạng thứ hai, và do chính tay kẻ đã hạ sát Stella Lamar tại Tarrytown gây ra. Có một manh mối giúp điểm mặt kẻ sát nhân đâu đó bên trong bối cảnh phòng tiệc này. Tôi đã canh chừng thật cẩn thận để đảm bảo không thứ gì bị làm xáo trộn."

"Anh có nghi ngờ ai không?" Kennedy hỏi. Shirley liếc nhìn đi chỗ khác, và chúng tôi biết anh ta nói dối. "Không, không nghi ngờ hẳn ai hết."

"Đã có những ai vào trong khu bối cảnh này kể từ lúc tôi rời đi cùng với ông bác sĩ?"

"Không có ai ngoại trừ tôi, ý tôi muốn nói là...", Shirley muốn diễn đạt thật rõ ý, "... không ai có cơ hội để giấu hay dịch chuyển hay lấy hay thay đổi bất cứ một thứ gì hết, bởi vì tôi có mặt ở đây suốt từ nãy đến giờ."

"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh, và...", Kennedy trông có vẻ muốn xin lỗi chân thành, "... nếu anh không phiền, tôi muốn được một mình tiến hành điều tra."

Shirley quay ngoắt ra sau và tiến về phía phòng thay đồ của mình.

Trong khi ấy, tôi để ý thấy giữa Enid Faye và Lawrence Millard có chuyện gì đó, những người trong diện tình nghi duy nhất còn ở quanh đây của chúng tôi. Tôi mới đầu để ý đến Enid bởi trông cô có vẻ đang nài nỉ anh nhà văn, cố gắng giữ lấy anh ta. Căn cứ vào vẻ kinh tởm trên mặt Millard, tôi đoán là anh ta muốn kéo Shirley ra khỏi khu bối cảnh trước khi Kennedy kịp phát hiện ra phản ứng khác thường của anh diễn viên vai phản diện trước tấn thảm kịch này. Mặc dù chưa bao giờ thấy Millard và Shirley đi cùng nhau để xác định xem tình cảm giữa đôi bên là như thế nào, động thái này có vẻ cho thấy rằng họ có mối quan hệ thân thiện với nhau. Shirley rõ ràng đang hành xử như một kẻ ngốc. Tôi đoán Enid đang ngăn không cho Millard can thiệp, chắc vì nghĩ rằng Millard sẽ tự khiến cho bản thân bị rơi vào vòng nghi ngờ theo cách nào đó. Tôi có cảm giác Enid hết sức kính trọng Kennedy.

Dù sao thì Millard cũng theo dõi màn tương tác giữa Kennedy và Shirley với một vẻ mặt khó hiểu. Khi Shirley bỏ đi, anh ta nhún vai, thế rồi anh ta chớt nhả véo hai bên má của Enid và bắt đầu bám theo anh diễn viên vai phản diện, dáng điệu rất nhàn nhã.

Gần như đúng lúc ấy, Kennedy gọi tôi đến chỗ mình.

"Walter," anh khẽ giọng nói, "anh có thể khẩn trương vào phòng thay đồ, nơi ông bác sĩ cùng với tôi đã đưa Werner vào và lấy mẫu máu cùng mẫu chất bên trong dạ dày được không? Tôi không muốn rời chỗ này, bởi vì chúng ta phải hành động thật nhanh chóng và thu thập hết tất cả những thông tin mình cần trước khi cảnh sát đến. Với chừng một trăm người cần thẩm vấn, họ chắc chắn sẽ làm loạn hết tất cả mọi thứ lên. Anh biết đấy, đây là một khu ngoại ô, thế nên dân nghiệp dư sẽ đến đây."

Tôi thấy anh đã có Mackay hỗ trợ, thế nên tôi rời đi một cách rất vui vẻ, tiến thật nhanh về phía cánh cửa mà cả Shirley lẫn Millard đã bước qua.

Bên trong hành lang của tòa nhà dành riêng cho các phòng thay đồ, tôi nhận ra mình không biết thi thể của Werner nằm ở phòng nào. Hành lang này trông thật quen thuộc. Đây là nơi Kennedy và tôi từng đứng đợi Marilyn Loring và đã chứng kiến cảnh tượng xảy ra giữa Shirley và cô. Bây giờ tôi thậm chí còn không nhớ nổi vị trí của phòng cô.

Cuối cùng, tôi đánh liều nhẹ nhàng mở thử một cánh cửa. Vọng ra từ bên trong là những giọng thì thầm rất gay gắt. Đang định đóng vội nó lại thì tôi bất chợt nhận ra rằng mình biết những người đang nói là ai, bất chấp giọng họ nghe rất khẽ. Đó chính là Marilyn và Shirley. Họ đang ở cùng nhau. Giờ thì tôi đã nhớ ra tấm vải hoa in hình sặc sỡ che trên tường, có thể được nhìn thấy qua khe cửa hé mở. Đây là phòng của cô. Họ không nghe thấy tiếng bàn tay tôi tóm lấy nắm cửa, hay tiếng chốt khóa, không biết rằng có thể đang có người nghe lén.

"Anh thấy chưa!" Giọng cô nghe kích động hơn. "Tại anh đợi đấy!"

"Anh không làm khác được!"

"Không! Em đã khuyên anh hành động ngay cơ mà."

"Anh không thể! Ngay cả bây giờ anh cũng không thể làm thế được!"

"Được rồi!" Giọng cô trở nên chua cay hơn. "Anh thích thế nào thì cứ việc làm đi. Nhưng anh cần nghĩ đến cái giá phải trả. Anh có thể sẽ lại để mất em lần nữa đấy, Merle Shirley."

"Ý em là sao?"

Câu trả lời hết sức khẽ khàng của cô khiến tôi giật mình.

"Nếu tay anh mà còn vấy máu một người nào nữa thì em sẽ bỏ đi luôn."