CHƯƠNG 22 PHẦN THÂN LY
Mặc dù đôi bàn tay run rẩy đến mức gần như không thể kiểm soát được, tôi vẫn xoay xở đóng nhẹ cửa lại được và lui lại dọc theo hành lang mà không bị ai phát hiện. Đầu tôi quay cuồng và tôi xây xẩm hết cả mặt mày. Tôi đã đích thân nghe thấy Marilyn Loring gần như nói toạc ra tội lỗi của người mình yêu, và tình yêu cũng chính là lý do cô đã tìm cách bao che cho hắn. "Nếu tay anh mà còn vấy máu một người nào nữa..." Kennedy còn muốn gì nữa đây?
Tôi bắt đầu chạy về phía trường quay. Thế rồi tôi dừng lại khi nhớ ra công việc mình cần thực hiện. Kennedy muốn có mẫu máu và mẫu chất dạ dày, và rất nóng lòng muốn có chúng trước khi cảnh sát đến. Mới đầu tôi nghĩ rằng bây giờ, với đoạn hội thoại mình vừa mới nghe lỏm được, những bằng chứng kia sẽ chẳng còn cần thiết nữa. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, nhận ra rằng có thể sẽ vẫn còn cần đến chúng để chứng minh tội ác của Shirley trước tòa án và bồi thẩm đoàn. Thế là tôi chạy vào trong phòng thay đồ kế bên, sau đó lại sang phòng tiếp theo, cứ thế cho đến khi tôi đã tìm thấy ông bác sĩ và thi thể của ông đạo diễn quá cố.
Sau khi đã nhét kỹ gói mẫu vật dành cho Kennedy vào bên trong túi, tôi lại hộc tốc phóng ra ngoài, lao vào trong cái nóng hầm hập bên dưới tấm trần kính của trường quay lớn, và đến bên Kennedy và Mackay, bấy giờ đang ở trong khu bối cảnh buổi tiệc.
"Anh đã lấy xong mẫu mỗi món ăn rồi chứ?", anh hỏi anh ủy viên công tố quận. "Anh có chắc là mình không bỏ lỡ gì không?"
"Tôi đã lấy hết tất cả những mẫu có thể từ bàn Werner ngồi rồi," Mackay giải thích. "Lúc cậu phụ trách đạo cụ đến đây mang một chai rỗng và nút bần đến, tôi sẽ lấy mẫu rượu. Tôi tin nguyên nhân là do rượu," anh ta nói thêm.
Kennedy quay sang phía tôi. "Anh đã lấy..."
"Bên trong túi tôi đây!" Tôi ngắt lời. Sau đó, với giọng hơi phì phò, tôi kể lại cuộc trò chuyện mình đã nghe lỏm được.
"Lạy Chúa!" Mackay đỏ rần mặt lên. "Chứng cứ đây rồi! Shirley chính là thủ phạm, và tôi sẽ tóm hắn luôn, thật mau chóng, không cần đợi kiếm lệnh bắt giữ gì cả."
"Thấy chưa!" Tôi thốt lên với Kennedy. "Hắn giết Stella bởi vì cô ấy đem hắn ra làm trò hề, và rồi, khi Werner phát hiện ra điều ấy và bám theo hắn đến Tarrytown đêm hôm trước, hắn chắc đã phát hoảng lên vì sợ, và để ngăn không cho Werner khai ra..."
"Bình tĩnh nào, Walter! Đừng hấp tấp như thế! Điều anh nghe thấy không phải là bằng chứng vững vàng để kết tội Shirley, trừ khi anh có thể khiến cho anh ta tự thú nhận, và tôi không nghĩ anh có thể ép anh ta làm vậy được đâu."
"Tại sao?" Mackay hỏi.
"Bởi vì tôi không nghĩ anh ta là người có tội. ít nhất..." Kennedy vẫn phát biểu một cách đầy thận trọng như thường lệ, "theo như những gì chúng tôi biết tính đến thời điểm này."
"Nhưng hắn tức giận với Stella," tôi phản đối, "và còn câu nói của Marilyn nữa..."
"Cái chết của cô Lamar là hệ quả của một kế hoạch lạnh lùng, vô cảm xúc, không phải vì một sự khiêu khích hay cơn giận nào cả. Cũng chính khối óc tàn nhẫn, cẩn thận ấy đã gây ra tội ác thứ hai này."
Tôi thấy Mackay đã được Kennedy thuyết phục đến ba phần tư. "Vậy anh giải thích ra sao về cuộc hội thoại Jameson đã tình cờ nghe thấy?", anh ta hỏi.
"Cô Loring đã bảo với chúng tôi rằng Shirley đang nghi ngờ ai đó và đang theo dõi kẻ ấy, và dứt khoát không chịu nói cho cô ấy hay bất cứ ai khác biết đó là ai. Tôi thấy nhiều khả năng đó là sự thật, Mackay à. Trong trường hợp đó, câu nói của cô ấy muốn bày tỏ ý cô ấy tin rằng chính sự im lặng của anh ta đã phần nào khiến cho Werner phải chết."
"Ồ! Thế nếu giả sử Shirley đã tin tưởng tiết lộ cho anh từ trước...?"
"Tôi có thể đã thu thập được đủ bằng chứng để tiến hành bắt giữ, và nhờ đó ngăn chặn được tấn thảm kịch này. Nhưng đó chỉ là một giả thuyết của tôi mà thôi."
Tôi cau mặt. Như tôi thấy thì Kennedy đang đánh giá thấp mọi chuyện theo một cách bất thường, không giống anh chút nào. Tôi tự hỏi liệu anh có thực sự nghĩ rằng tay diễn viên vai phản diện kia là người vô tội hay không.
"Tôi vẫn tin rằng Shirley là thủ phạm," tôi khẳng định.
Một âm thanh náo loạn vọng lên từ trong sân, bên dưới cặp cửa sổ nặng nề của trường quay, lọt vào tai Kennedy và đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện. Chúng tôi nhận được lời giải thích từ một số người ở đủ gần để nhìn ra ngoài. Cảnh sát đã đến nơi, nguyên bốn mươi lăm phút sau khi Werner chết.
"Vâng, tôi sẽ đi lấy chai rượu nhỏ," Mackay lẩm bẩm, đồng thời nhặt mớ mẫu vật đồ ăn mình đã bọc gói và nhồi chật ních trong một chiếc bao cồng kềnh vào một bên túi.
"Tôi không hiểu tại sao rượu lại dễ dàng tẩm độc hơn đồ ăn," tôi phản bác. "Tất cả mọi người khi ấy đều theo dõi mà."
"Rất đơn giản. Đồ ăn được đưa ra khá muộn. Ngoài ra, nó được đưa ra bởi người phục vụ trước mắt của bốn mươi hay năm mươi người gì đó, hay thậm chí còn hơn, và không thể nào xác định được đĩa nào sẽ được đưa cho Werner. Đồ uống là thứ cuối cùng được đưa ra. Tôi nhớ mình nhìn thấy bong bóng nổi lên và tự hỏi nếu nhìn từ phía đằng xa thì liệu có thấy được không."
Kennedy không nhìn về phía tôi. "Anh có nghĩ đến trường hợp," anh bình thản nói tiếp, "các ly rỗng đã được đặt sẵn ra ở nhiều nơi từ trước, và dễ có khả năng đã có một vài giọt của thứ chất gì đó, nếu chất ấy không màu, nhỏ sẵn xuống dưới đáy ly của Werner, và khả năng bị phát hiện ra của nó rất thấp, đặc biệt là nếu người sử dụng nó khi ấy phải lo nghĩ về nhiều chuyện cùng một lúc như Werner không? Ông ta chắc hẳn đã chỉ ra mình sẽ ngồi đâu trong lúc sắp đặt chân đỡ máy quay và vị trí của các bàn."
Tôi chưa nghĩ đến chuyện ấy.
Kennedy nhíu mày. "Giá mà tôi có thể tìm thêm được các mảnh của chiếc ly bị vỡ kia!" Lúc anh quay sang tôi, tôi có thể nhìn thấy sự thất vọng của anh. "Walter à, tôi đã tiến hành lùng tìm hết sức cẩn thận ghế và bàn của ông ta, cùng với mọi thứ trong khu vực xung quanh nơi ông ta đánh rơi nó. Chắc hẳn chất độc được tẩm trong rượu, nhưng chiếc ly ấy chẳng còn sót lại một mảnh tí hon nào cả. Chẳng có gì ngoài một ngàn mẩu vụn bị nghiền nát trên vải lót, đến cả một giọt chất lỏng cũng không lưu lại được vì chúng nhỏ quá. Nghĩ thử mà xem, chỉ cần một vệt ố rượu đã khô thôi, bất kể nhỏ li ti đến nhường nào, cũng có thể sẽ hữu ích đối với tôi khi tiến hành phân tích hóa học."
Bất thình lình, Mackay khẽ giọng reo lên. "Nhìn này! Nhanh lên! Chắc hẳn ai đó đã đá nó ra tít tận đây!"
Dưới ánh đèn chói lóa, cách chỗ Werner nguyên sáu mét là phần cuống rỗng của một ly rượu sâm panh, đế của nó gần như nguyên vẹn, chỉ sứt mất mỗi một mẩu nhỏ. Vẫn còn mấy giọt rượu đọng lại bên trong thân ly, như thể được chứa trong một bọng hay ống gì đó.
"Liệu đây có phải là ly rượu của ông đạo diễn không?" Mackay hỏi, đồng thời đưa nó cho Kennedy.
Kennedy bỏ nó vào trong túi, ngó ngoáy mãi với chiếc khăn tay của mình để đảm bảo phần chất quý báu bên trong không bị chảy ra ngoài. "Tôi nghĩ vậy. Tôi không nghĩ còn chiếc ly nào bị vỡ nữa đâu. Kiểm chứng lại nhanh lên."
Cảnh sát giờ đã bắt đầu bước vào cùng với Manton. Đi đằng sau bọn họ là ông bác sĩ. Mackay và tôi lập tức xác nhận rằng không chiếc ly nào khác bị vỡ hết, còn Kennedy thì tranh thủ rà soát phần sàn nhà nơi chúng tôi phát hiện ra mảnh thân ly kia xem có dấu hiệu gì cho thấy nó là một phần của một chiếc ly bị đánh vỡ không. Chúng tôi tìm thấy mẫu của một chất chắc chắn là thứ rượu ông Werner xấu số đã uống phải. Lòng đầy phấn khởi, chúng tôi bước ra một góc phòng, nhường cho phía cảnh sát toàn quyền điều hành.
"Họ sẽ lãng phí thời gian thẩm vấn tất cả mọi người," Kennedy nhận định. "Tôi nắm giữ bằng chứng thật ở đây." Anh vỗ lên túi của mình.
Quãng thời gian được thoải mái hành động ngắn ngủi ấy đã thừa đủ để anh thu thập được một bằng chứng. Trong rất nhiều vụ việc khác, lúc anh được gọi đến hiện trường thì các bằng chứng kiểu ấy đã bị phá hủy mất rồi.
Tôi chợt nghĩ ra một điều. "Anh có nghĩ là đến về sau, giữa lúc quay phim bát nháo thì chất độc mới được trộn vào trong rượu không?"
"Khó có chuyện ấy lắm! Tên tội phạm của chúng ta thông minh lắm, không liều lĩnh đến vậy đâu. Trong một vụ án như thế này, chúng ta sẽ biết hung thủ là kẻ ngồi gần Werner, và ngoài này còn có quá nhiều người quan sát nữa. Khinh suất không phải là can đảm."
Tôi chuyển sang quan sát cách cảnh sát giải quyết vụ việc. Phương thức của họ đúng là hiệu quả thật, nhưng chỉ hiệu quả trong việc thẩm tra các nhân chứng một cách chi li, đồng thời ghi chép lại hết sức cẩn thận tên tuổi và các dữ kiện và đảm bảo rằng không ai lỉnh đi đâu để tránh bị hỏi han.
Những nam nữ diễn viên từng đứng nhìn Kennedy với ánh mắt kính sợ, cả tại đây lẫn trong lúc Kennedy điều tra ở Tarrytown, trả lời các thám tử thành phố với miệng lưỡi dẻo quẹo. Hậu quả là một mê cung rối rắm đã được dựng lên, cấu thành từ các bản miêu tả đầy mâu thuẫn xoay quanh tiếng kêu và cú ngã của Werner. Trên thực tế, một anh nhân viên sắp bối cảnh cam đoan rằng Shirley, khi ấy đang thủ vai 'Nỗi kinh hoàng Màu đen', đã đến bên Werner và đã giáng cho ông một đòn trước khi ông kêu lên, còn một cô nữ diễn viên phụ giọng hơi ngọng thì lại nghiêm túc miêu tả một cách vô cùng chuẩn xác đường bay của một vật thể bí ẩn nào đó giữa không trung. Khi ấy, tôi nhận ra lý do Kennedy không buồn thẩm vấn họ. Giữa lúc ghi hình náo động, dưới ánh đèn chói lòa, khi đang tạo dựng một ảo ảnh, và trong cái nóng ngột ngạt, nếu đám người này mà có ai nhớ được chính xác về những gì đã xảy ra thì mới là kỳ lạ.
Viên trung sĩ cảnh sát biết danh tiếng của Kennedy và đến gặp anh sau khi đã đi kiểm tra thi thể nạn nhân cùng với ông bác sĩ. Ánh mắt của anh ta, liếc nhìn cả Mackay và tôi nữa, trông đắc thắng thấy rõ.
"Nào," anh ta thốt lên, "tôi đoán mấy nhà KHOA HỌC các anh chưa nghĩ đến chuyện lục soát ông kia đâu nhỉ?"
Kennedy mỉm cười hòa nhã. "Không phải lúc nào lục soát một người cũng được coi là phương pháp khoa học. Anh sẽ không tìm thấy từ 'khám xét' trong bất cứ cuốn từ điển khoa học nào đâu."
"Không ư?" Mắt anh sĩ quan cảnh sát sáng bừng lên. Máu dân Ireland khiến anh ta cảm thấy hứng thú với một cuộc đối đầu kiểu như thế này. "Có lẽ không đâu, nhưng chưa biết chừng anh sẽ tìm thấy một số món đồ trong túi người ta, mà như vậy sẽ hay hơn hẳn đấy." Với một động tác hoa mỹ, anh ta chìa ra một mũi kim tiêm, giống hệt như mũi tiêm tôi đã thó mất, và một cái lọ tí hon. "Ông này là một con nghiện," anh ta nói thêm.
"Tôi biết điều ấy rồi," Kennedy đáp. "Tôi đã khám nghiệm tay của ông ta, nơi ông ta hay tiêm thuốc, và không phát hiện thấy vết kim tiêm mới nào."
"Nó không chứng minh được gì cả. Cứ đợi cho đến khi giám định pháp y đến đây đi. Anh ta sẽ thấy tim lão này đầy thuốc phiện hay gì đó. Tôi đoán xét cho cùng, mọi chuyện chẳng phức tạp đến vậy đâu. Lão rõ ràng là một con nghiện."
"Kể cả vậy, chẳng có gì cho thấy rằng ông ta muốn tự sát."
"Không phải tự sát; vô tình tiêm thuốc quá liều," anh trung sĩ đáp.
"Làm sao mà ông ta lại có thể chết vì tiêm thuốc quá liều nếu gần đây ông ta không tiêm liều nào cả?"
"À...", anh ta không chút nao núng, "... thế thì lão lăn ra đất bởi vì chưa được tiêm thuốc - chẳng khác gì nhau cả. Đằng nào cũng là do trụy tim. Anh biết đấy, lúc quay phim bị kích động quá mà. Có khi lão quên tiêm thuốc vì thế."
"Có thể anh nói đúng." Kennedy điềm đạm nhún vai. Tranh cãi về vấn đề này thì ích gì?
Tôi dợm phản đối giả thuyết của anh thám tử. Việc một con nghiện thuốc quên không sử dụng chất kích thích của mình thật quá sức vô lý. Nhưng Kennedy ngăn tôi lại. Tất cả mọi người bấy giờ đều đang chăm chú dỏng tai lên lắng nghe cuộc tranh luận. Có lẽ tốt nhất nên để kẻ nào đó tin rằng chẳng có gì bị nghi ngờ hơn là tiết lộ những quân bài Craig nắm trong tay. Tôi thấy anh có ý muốn rời đi và nãy giờ không hề nói chuyện nghiêm túc. Anh quay sang Mackay.
"Walter và tôi sẽ phải nhanh chóng quay trở về phòng thí nghiệm. Anh có muốn đi cùng không?"
"Chắc chắn là như vậy rồi!" Anh ủy viên công tố quận lộ rõ vẻ vui sướng. "Tôi vừa mới định hỏi liệu mình có thể làm vậy không. Ngày hôm nay tôi chẳng có gì cần giải quyết tại Tarrytown, và vụ này nằm ngoài khu vực thẩm quyền của tôi."
Lúc chúng tôi quay đi, anh trung sĩ cảnh sát trông thấy và gọi với sang từ bên kia phòng, hơi để lộ ra sự ghen tị nghề nghiệp của mình.
"Ba người các anh có mặt ở đây lúc chuyện ấy diễn ra, có phải không?"
"Không," Kennedy đáp. "Chỉ có anh Jameson và tôi thôi."
"Rồi, thế thì hai anh vậy! Hai anh là nhân chứng, và tôi sẽ phải yêu cầu hai anh chuẩn bị sẵn sàng để trình diện tại phiên điều trần."
Tôi có cảm tưởng viên cảnh sát đang hết sức khoái trá vì mình đang có quyền được ra lệnh cho Kennedy, và tôi giận điên người. Lại một lần nữa, Craig ghìm tôi lại!
"Chúng tôi sẽ rất sẵn lòng khai báo mọi điều mình biết," anh đáp, thế rồi buông thêm một câu móc mỉa, với ẩn ý anh cảnh sát kia gần như không nhận ra nổi. "Ý tôi là," anh bổ sung, "dưới danh nghĩa các nhân chứng!"