← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23 CHẤT ĐỘC BOTULIN

Mackay đưa chúng tôi quay trở lại phòng thí nghiệm bằng chiếc xe nhỏ của mình. Lúc về đến nơi, trời đã tối còn chúng tôi thì chưa có miếng gì bỏ bụng. Vì biết thói quen của Kennedy, tôi đặt mua bánh mì kẹp và bắt đầu đi pha cà phê mạnh với một chiếc bình lọc điện. Mùi hương bốc lên khiến lỗ mũi tôi ngứa ran, nhắc cho tôi nhớ rằng tôi thực sự đang đói cồn cào. Anh ủy viên công tố quận có vẻ cũng đang đói chẳng kém gì tôi.

Vê phần Kennedy thì anh chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài vấn đề đặt ra trước mặt. Trên đường đi, anh im lặng một cách bất ngờ, càng lúc càng thêm nôn nóng và lo lắng, như thể thời gian đã trở thành một yếu tố cần cân nhắc đến trong vụ án, như thể chúng tôi bất chợt cần phải hành động khẩn trương. Ngay khi đèn đuốc bên trong phòng thí nghiệm đã được bật lên, anh vội vã tiến hành các công đoạn chuẩn bị. Các mẫu đồ ăn được anh bày ra, nhưng anh không chú ý gì đến chúng hết. Các mẫu máu và mẫu chất trong dạ dày được anh đặt sang bên để lát nữa đối chiếu. Thứ anh lao vào giải quyết là mấy giọt chất lỏng bám dính trong phần thân của ly sâm panh vỡ.

Mackay có vẻ ù ù cạc cạc trước toàn bộ quy trình hóa học này, và anh ta cảm thấy cực kỳ tò mò, đến mức còn vướng cả vào cùi chỏ của Kennedy mấy lần liền. Đầu tiên Kennedy cẩn thận lọc sạch thân ly với mấy giọt nước cất, sau đó anh nghiên cứu phần dung dịch thu được. Anh lần lượt thử hết những thứ nảy ra trong óc mình, tiến hành những bài thử nghiệm không mang lại chút kết quả gì. Chiếc bàn thí nghiệm dần dần trở nên ngổn ngang với đủ mọi loại hóa chất và dụng cụ, chẳng khác nào một kho đồ thủy tinh.

Mớ bánh mì kẹp đã được đưa đến, nhưng Kennedy không chịu tạm ngưng công việc nghiên cứu của mình một giây nào hết. Tôi xoay xở ép được anh phải uống một tách cà phê mạnh, nhưng chỉ có vậy thôi. Trong một góc phòng Mackay và tôi diệt gọn chỗ đồ ăn, uống nốt chỗ cà phê ấm nóng và dễ chịu, sau đó đổ đầy bình lọc và cho nó pha thêm một mẻ mới. Mấy tiếng dài lê thê trôi qua, và lúc Mackay đã phát ngấy công việc trầm trồ quan sát, anh ta chuyển sang kiên nhẫn hút một núi thuốc cùng với tôi.

Kennedy say sưa khám phá. Tôi để ý thấy anh thậm chí còn không nghỉ tay làm một điếu thuốc lá cho khuây khỏa. Như tôi thấy thì có đôi ba lần, lỗ mũi anh phình ra y hệt như mũi một chú chó săn đã bắt được hơi con mồi. Cuối cùng anh giơ một ống nghiệm lên và quay sang phía chúng tôi.

"Nó là gì thế?" Tôi hỏi. "Lại một thứ chất độc hiếm và ít người biết như nọc rắn à?"

"Không, nó là một thứ kỳ lạ hơn hẳn. Tôi tìm thấy bên trong phần thân của chiếc ly chất độc của chủng trực khuẩn botulinum."

"Vi trùng à?" Mackay hỏi.

Kennedy lắc đầu. "Không phải vi trùng, mà là chất độc tinh khiết, chất độc tiết ra bởi chủng trực khuẩn ấy."

"Nó gây hại như thế nào?", tôi đưa ra câu hỏi.

"À," anh nói với vẻ trầm ngâm, "ngộ độc bởi khuẩn botulinum có thể được liệt vào một trong những chứng bệnh nghiêm trọng nhất y khoa từng biết đến. Thật khó hiểu tại sao các ca bệnh này không diễn ra thường xuyên hơn. Nó là một trong những chứng ngộ độc thực phẩm nguy hiểm nhất."

"Vậy tức là thứ nước táo họ sử dụng thay cho rượu đã bị hỏng, ôi à?"

"Không, không phải như thế. Werner là người duy nhất bị ngộ độc. Đã có ai đó bỏ chất độc thuần vào trong ly của ông ta. Đúng như tôi đã nghi ngờ, đây là một vụ giết người có chủ đích, hệt như trong trường hợp của cô Lamar. Trực khuẩn botulinum tiết ra một thứ chất vô cùng độc hại. Chỉ cần hơn một phần mười ngàn cen-ti-mét khối chút thôi là đủ để giết chết một con chuột lang rồi. Đây là botulin, chất độc tinh khiết, một alcaloid giống hệt thứ chất hình thành trong thịt và các loại thực phẩm bị nhiễm khuẩn botulinum khác. Có lẽ mục tiêu cũng là khiến cho cái chết trông thật tự nhiên - chỉ đơn thuần do đồ ăn hỏng."

"Anh có nghĩ nó được sử dụng vì có tốc độ phát tác nhanh và không có màu, giúp cho nó không bị phát hiện ra bên trong ly không?" Tôi phỏng đoán.

Kennedy đi đi lại lại phòng thí nghiệm mấy vòng, vừa đi vừa ngẫm ngợi. "Walter à, như tôi thấy thì đây lại là một manh mối nữa cho thấy tên tội phạm bí ẩn trong vụ việc này sở hữu một trí thông minh quỷ quyệt. Đầu tiên, cô Lamar cần phải bị giết. Để thực hiện được điều ấy, chắc thủ phạm sẽ cần một phương thức nào đó không khiến mình có thể bị dễ dàng truy ngược ra. Nọc độc rắn có thể nói là một phương thức thực hiện mưu đồ giết người ghê rợn gần như hết sức lý tưởng. Xác định danh tính của nó dựa trên những tác động mà nó gây ra sẽ khó khăn vô cùng, chưa kể nó còn được tương đối ít người biết đến, nhưng lại phát tác rất nhanh và có thể kiếm được một cách khá dễ dàng.

Khác với hầu hết các thứ chất độc, nó có thể truyền vào người thông qua một vết châm nhẹ đến mức nạn nhân gần như không tài nào nhận ra. Mưu kế gài mũi kim vào trong tấm rèm treo hết sức đơn giản, ấy nhưng lại hiệu quả đến mức thủ phạm chẳng việc gì phải sợ nó sẽ bị phát giác nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, hay liên hệ nó đến với cái chết của cô gái nếu bị ai đó tình cờ phát hiện. Việc quay trở lại lấy mũi kim gây án chỉ là một trong nhiều biện pháp phòng ngừa mà chúng ta đã vô tình vấp vào. Nếu sáng hôm sau mà có tìm thấy nó, nhiều khả năng tôi cũng sẽ chẳng tài nào xác minh nổi nó thuộc về ai trong số những nghi phạm của chúng ta, hay do người nào trong số bọn họ kiếm lấy.

Walter à, anh phải hiểu rằng bất chấp tất cả những phương thức khoa học bổ trợ đã được tôi đem ra áp dụng, chúng ta vẫn gần như không nắm trong tay bằng chứng trực tiếp nào. Tên tội phạm này không để lại dấu vân tay, không để lại đầu mẩu thuốc lá, không để lại bất cứ chuỗi manh mối cá nhân, cụ thể nào. Trong các tác phẩm văn học và trên sân khấu, đó sẽ là những sợi chỉ giúp đưa đường dẫn lối cho viên thám tử truy ra được con mồi của mình. Riêng trong vụ này thì chúng ta thậm chí còn không có cả một miêu tả sơ sịa nhất về hắn, hay ả, nếu đó là giới tính của thủ phạm. Đây là một vụ án mạng thực hiện từ xa, được lên kế hoạch một cách hết sức tỉ mỉ, được triển khai một cách lạnh lùng, không chút xúc cảm hay ngại ngần.

Sau khi cô Lamar chết, tôi không biết liệu việc nọc rắn được lựa chọn có phải chỉ đơn thuần là cảm hứng nảy sinh từ trong một khối óc đồi bại, bước phát triển của một phương pháp cụ thể nhằm lấy mạng cô ấy - một hệ quả tự nhiên của một người quen thuộc với cuộc sống nơi trường quay nói chung, với kịch bản của 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' nói riêng hay không. Giờ thì tôi đã nhận ra rằng trước mặt chúng ta hiện đang là thành phẩm đã được nghiên cứu kỹ lưỡng của một tên tội phạm lão luyện. Hai vụ án mạng này có lẽ là lần đầu tiên hắn - hay ả - dấn thân vào trong thế giới tội ác. Nhưng có khả năng chúng ta đang phải đương đầu với một kẻ đại ác.

Cách thức Werner chết chính là lý do tôi phát biểu như vậy. Rõ ràng là ông đạo diễn đã tình cờ phát hiện ra một manh mối dẫn đến kẻ sát nhân. Nếu giả thuyết đầu tiên của tôi mà chính xác, nếu việc nọc độc rắn được sử dụng và phân cảnh thứ mười ba xui xẻo kia chủ yếu chỉ là do tên tội phạm ngẫu nhiên chọn đúng loại thuốc độc và phương pháp ấy, thì đáng nhẽ ra chúng ta đã có thể dự đoán rằng Werner sẽ bị hạ sát trong một con phố tăm tối nào đó, hay có lẽ là bị dụ cho đâm đầu vào chỗ chết - cùng lắm là cũng sẽ chỉ bị tiêm crotalin, thứ chất độc đã giết chết cô Lamar.

Nhưng hãy cùng phân tích phương pháp được sử dụng để hạ sát ông đạo diễn nhé. Nếu ông ta mà bị hành hung bằng dùi cui, thì luôn có khả năng món vũ khí sẽ để lại manh mối, có khả năng sẽ có nhân chứng, và trong trường hợp xấu nhất thì còn có khả năng Werner chưa biết chừng sẽ không chết ngay tức thì, và có thể sẽ nói và miêu tả kẻ tấn công mình, hay thậm chí sống sót. Đứng trên lập trường của tên tội phạm, gần như mọi phương thức giết người thường dùng đều có thể bị bác bỏ theo cách tương tự. Ngay cả việc tái sử dụng nọc độc lần hai cũng có bất lợi là nạn nhân đã phần nào cảnh giác với nó. Werner là một con nghiện, biết rất rõ sự nguy hiểm của một vết chích tí hon trên da. Tôi dám cá rằng ông ta không ngừng cảnh giác, ngăn không cho mình bị cào xước bởi bất cứ thứ gì.

Mặt khác, dưới góc nhìn của nhân vật bí ẩn kia, mấy giọt chất độc nhỏ vào bên trong ly có rất nhiều lợi thế. Nó vô hình, và công hiệu chẳng kém gì nọc độc. Nó cũng hiếm và khó truy ngược lại y như thế. Bởi vì, hãy nhớ này. Ngộ độc do khuẩn botulinum là ngộ độc thực phẩm. Nếu tôi mà không tìm thấy phần thân của chiếc ly kia thì sẽ hoàn toàn chẳng có cách nào để chứng minh rằng Werner chết vì bất cứ nguyên nhân nào khác ngoài đồ ăn. Đó là lý do tôi thậm chí còn không dành thời gian phân tích các mẫu chất dạ dày. Đó là lý do tôi nói chúng ta đang phải đối mặt với một kẻ vô lại sở hữu trí thông minh tột bậc và cực kỳ tài ba. Thêm nữa...", Kennedy dừng lại để nhấn mạnh, "... tôi giờ đã nhận ra sự tồn tại của một mối hiểm họa tàng hình, ghê rợn. Tôi chỉ vừa mới thấm thía mức độ nghiêm trọng của nó thôi. Với tác dụng gây tê liệt chết chóc của mình, chất botulin đã khóa chặt lưỡi của Werner lại, ngay cả khi ông ta đang cố gắng nói cho tôi nghe những gì mình biết."

Mackay cảm thấy hết sức ấn tượng trước lời giải thích của Kennedy. "Có phải như vậy," anh ta hỏi, "tức là gã hay ả thủ phạm này là một kẻ ngoài cuộc không? Những người chúng ta coi là nghi phạm tiềm tàng khó có thể biết rõ về độc dược đến như thế này."

"Có hai khả năng," Kennedy đáp. "Có thể thủ phạm thật sự đằng sau hai vụ án mạng đã thuê kẻ nào đó khác ra tay giết người. Giả thuyết ấy tôi không xem trọng lắm. Hoặc...", anh lại ngưng giữa chừng,"... đây có thể là trường hợp một kẻ thông minh nào đó bắt đầu dấn thân vào con đường tội phạm theo một cách rất khôn ngoan, đó là tìm đọc sách vở liên quan đến đề tài của mình. Việc học cách sử dụng crotalin hay chất độc botulin hay hàng trăm thứ chất chết người nào khác cũng đơn giản chẳng kém gì việc làm sao để kiếm được phần lớn bọn chúng. Thực tình mà nói, nếu mọi người ai cũng biết ta có thể tận diệt nguyên một cộng đồng dễ dàng ra sao, và ý thức được rằng kẻ reo rắc nỗi kinh hoàng ấy có thể ra tay theo một cách gần như không để lại bất kỳ manh mối nào, đêm đến họ chưa chắc đã ngủ được yên giấc như hiện tại. May mắn thay, mặc dù bọn tội phạm thường khá thông minh, nhưng chúng gần như không bao giờ thực sự có đầu óc khoa học. Thật không may là chúng ta lại phải chiến đấu với một kẻ có sự hiểu biết vô cùng uyên thâm về khoa học."

"Hiểm họa tàng hình anh nhắc đến là gì vậy, Craig?" Tôi hỏi.

"Có khả năng sẽ xảy ra thêm một vụ án mạng nữa trước khi chúng ta kịp bắt giữ thủ phạm hay tìm được bằng chứng mình cần."

"Lạy Chúa!" Tôi nghĩ mặt mình khi ấy tái nhợt đi. "Ý anh là..."

"Werner đã bị sát hại, và xem chừng lý do chỉ đơn thuần là ông ta đã đoán được danh tính của kẻ ác. Còn một người thứ hai trong công ty kia cũng đang có một số nghi ngờ nhất định và đang điều tra chúng. Nếu anh ta mà tình cờ lần theo đúng manh mối..." Kennedy nhún vai nghiêm nghị.

"Shirley à?"

"Chính xác! Và vẫn còn một khả năng nữa."

"Khả năng nào thế?"

"Bên trong phòng thí nghiệm này, tôi nắm giữ các đốm máu của kẻ đã gỡ mũi kim, vấy trên rèm treo tại nhà của Phelps. Chắc đây là máu của chính tên hung thủ bí ẩn, hoặc có thể là trợ thủ của hắn - hay ả. Dù sao đi nữa thì đây cũng là một manh mối, và... NÓ LÀ MANH MỐI TRỰC TIẾP VÀ KHÔNG THỂ BÁC BỎ ĐƯỢC DUY NHẤT TRÊN ĐỜI ĐỦ SỨC DẪN CHÚNG TA ĐẾN VỚI HUNG THỦ! Ngoài ra, ở đây tôi còn có bằng chứng về nọc độc rắn và chất độc botulin. Không sớm thì muộn, kẻ đã sát hại Werner bởi vì ông ta nảy sinh nghi ngờ sẽ nhận ra rằng chúng ta nắm trong tay bằng chứng cụ thể chống lại hắn."

Tôi xám ngoét mặt. "Thế thì ý anh là bản thân anh có thể sẽ bị tấn công? Và thậm chí cả tôi..."

Kennedy mỉm cười, không chút sợ hãi. Nhưng căn cứ vào ánh mắt của anh, tôi biết anh đang cân nhắc rất nghiêm túc khả năng chúng tôi gặp nguy hiểm.