← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25 THUỐC GÂY NGỨA

Lần này tôi dậy cùng lúc với Kennedy. Tuy nhiên, sau khi ăn xong bữa sáng, anh qua phòng thí nghiệm trước tôi, để mặc tôi đợi Mackay. Lúc anh chàng ủy viên công tố quận nhỏ thó đến nơi, tôi để ý thấy rằng anh ta mang theo một kiện hàng, trông như thể bên trong là một hộp phim một cuộn.

"Phim âm bản chúng tôi lấy từ các máy quay tại Tarrytown đấy," anh ta giải thích. "Còn có cả một bản in từ mỗi cuộn, sẵn sàng đem chiếu luôn. Tôi giữ nó suốt bao lâu nay để làm bằng chứng. Anh Kennedy muốn tôi ngày hôm nay mang nó theo cùng."

"Anh ấy đang đợi chúng ta tại phòng thí nghiệm," tôi nhận định.

"Anh ta sẽ nhanh chóng giải quyết hết tất cả mọi chuyện, có phải không?"

"Một khi đã thấy cơ hội tóm lấy con mồi của mình," tôi cười phá lên, "thì Kennedy sẽ trở thành người độc đoán nhất tôi từng biết." Thế rồi tôi hào hứng hẳn lên. "Tôi đã thường xuyên chứng kiến cảnh anh ấy tụ hết một nhóm người vào trong một căn phòng, mặc dù có lẽ không hề có chút quyền lực pháp lý nào để làm vậy cả, và sau đó đẩy thủ phạm vào nước phải thú nhận bằng cách đơn thuần đưa ra các bằng chứng, hay có khi khiến hắn tự làm lộ chân tướng với sự trợ giúp của thiết bị khoa học nào đó. Phi thường lắm, Mackay à."

"Anh có nghĩ là anh ta dự định sẽ thực hiện một điều tương tự như vậy sáng hôm nay không?"

Tôi tiến ra cửa. "Sau những gì xảy ra đêm hôm qua, tôi biết Kennedy gần như sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."

Anh ủy viên công tố quận ngó ngoáy lần mò kiện hàng kẹp dưới tay mình. "Vậy có thể anh ta sẽ cho tất cả mọi người vào bên trong phòng chiếu phim, và bắt họ xem lại cảnh quay cái chết của Stella - phân cảnh cô ấy tự cào xước mình..."

"Nhanh lên nào!" Tôi ngắt lời.

Lúc bước vào trong phòng thí nghiệm, chúng tôi thấy Kennedy đang hùng hục quạt một chiếc khăn tắm mình đã đem phơi. Tôi nhận ra đó chính là chiếc khăn tôi đã phát hiện thấy bên trong nhà vệ sinh trường quay ngay sau vụ án mạng đầu tiên.

"Thứ này dùng làm mồi nhử sẽ hiệu quả hơn bằng chứng," anh cười vang. "Tôi đã tẩm một chất hóa học không màu vào nó, và thứ chất ấy sẽ bám lấy các sợi vải, giúp tôi xác định được vết tích của nó, bất kể nhỏ đến đâu. Chúng ta sẽ lên trường quay và bắt đầu, à - tôi nghĩ ta có thể gọi công việc này là câu thủ phạm." Anh đưa ngón tay sờ nếp gấp, sau đó giật chiếc khăn tắm xuống và quăng nó cho tôi. "Đây, Walter! Đủ khô rồi đấy. Giờ thì tôi muốn anh bôi chất mỡ bên trong cái lon tí hon để mở trước mặt anh đằng kia lên trên khăn."

Anh vội vã đi rửa tay. Tôi trải chiếc khăn tắm lên trên bàn và bắt đầu bôi chất Kennedy đã bảo lên trên đó. Nó không có mùi và trông màu sắc thì có vẻ là một loại thuốc mỡ đặc dụng nào đó. Mới đầu tôi chẳng hiểu gì cả. Thế rồi, lúc lơ đễnh, tôi để một ngón tay đầy mỡ chạm vào mu của bàn tay bên kia, và ngay lập tức tôi trở nên ngứa ngáy khó chịu đến mức buộc phải bỏ dở công việc của mình.

Kennedy cười. "Đó là thuốc gây ngứa đấy, Walter. Các lớp biểu bì tại đầu ngón tay của anh quá dày, nhưng cứ thử chạm vào bất cứ chỗ nào khác trên người mà xem!..." Anh nhún vai. "Tốt nhất anh nên rửa xà phòng đi nếu muốn hết ngứa. Sau đó anh có thể bắt đầu bôi lại."

Lúc loay hoay bên bồn rửa tôi hiểu ra mưu kế của anh.

"Có phải anh dự định sẽ gài chiếc khăn tắm," tôi hỏi, "để tên tội phạm tìm cách lấy nó không?"

Rõ ràng anh cảm thấy chẳng việc gì phải đáp lời tôi.

"Chẳng nhẽ anh không thể đơn thuần bỏ nó ở đâu đó, không cần chuẩn bị gì cả," Mackay đề xuất, "và xem kẻ nào đi lấy nó ư?"

"Bởi vì tên tội phạm của chúng ta quá thông minh," Kennedy đáp. "Cơ hội duy nhất để chúng ta khiến cho nó bị ăn cắp đó là thể hiện thật rõ ràng rằng nó không bị theo dõi. Tuy nhiên, kẻ ăn cắp nó có lẽ sẽ bị chất thuốc gây ngứa làm lộ danh tính. Bất kể sự tình có ra sao đi nữa, tôi vẫn kỳ vọng mình sẽ có thể truy ngược ra được tên trộm từ chiếc khăn tắm, cho dù hắn có làm gì để tiêu hủy nó."

Chiếc khăn tắm được bọc trong một tấm giấy dày, sau đó đặt vào trong một chiếc túi du lịch sờn cũ nhỏ cùng với một chiếc kính hiển vi và vài món đồ nghề khác. Chúng tôi leo vào trong chiếc xe mui trần nhỏ của Mackay, và chẳng bao lâu sau đã bon bon tiến về phía trường quay.

"Liệu anh có thể hỗ trợ tôi, lưu lại cùng Jameson và tôi suốt ngày hôm nay được không?" Kennedy hỏi anh ủy viên công tố quận, sau khi chúng tôi đã đi được chừng một dặm trong im lặng.

"Tất nhiên rồi! Tôi đang hy vọng anh sẽ cho phép tôi làm vậy. Nhưng tôi không có quyền hạn gì tại đây đâu."

"Tôi hiểu. Nhưng cảnh sát, hay một người ngoài cuộc, có thể sẽ khiến cho các kế hoạch của tôi bị bại lộ phần nào." Anh dừng lại, trầm ngâm một lúc. "Thước phim anh mang theo có chứa những phân cảnh được ghi lại trong cuộn phim âm bản sử dụng tại thời điểm cô Lamar gục xuống. Có thể nó sẽ chứa cảnh lúc cô ấy tự cào xước bản thân mình, hoặc cũng có thể không. Giờ thế này nhé, tôi muốn từ phân cảnh đầu tiên cho đến phân cảnh thứ mười ba được ghép lại theo đúng trình tự, bắt đầu với những gì máy quay thứ nhất ghi hình được, sau đó đến máy quay thứ hai. Tôi sẽ thu xếp kiếm một người lên phim, và nhờ người mang đến cho tôi mọi âm bản hay dương bản mà chúng ta đã bỏ sót lúc niêm phong hai hộp phim lại ở Tarrytown và đưa cho anh giữ. Anh coi sóc quá trình lắp ghép các phân cảnh để đảm bảo không phân nào bị cắt bỏ hay lọc ra nhé?"

"Tất nhiên rồi! Tôi muốn làm tất cả những gì mình có thể."

Lần này khi đến trường quay, trông mọi người mất tinh thần thấy rõ. Cái chết của Werner, việc ông bị hạ sát giữa lúc đang ghi hình một phân cảnh và còn ở ngay trên sân khấu, đã khiến bọn họ thực sự rúng động trước tấn thảm kịch. Thêm nữa, đây còn là vụ án mạng thứ hai diễn ra chỉ trong vòng bốn ngày, có vẻ do cùng thủ phạm của vụ án thứ nhất gây ra. Một cảm giác hãi hùng, một nỗi sợ vô danh, không hình không dạng đã xuất hiện và luồn xuống dưới những mái trần kính đen lớn, len lỏi xung quanh và xuyên qua các hành lang, vào trong các phòng thay đồ, và thậm chí còn vào hẳn các ban sản xuất và kỹ thuật đơn thuần phía đằng sau. Người gác cổng theo dõi chúng tôi với vẻ căng thẳng không chút giấu giếm lúc chúng tôi lái xe qua khu cổng vòm và tiến vào trong sân. Bên trong sân chỉ có hai chiếc xe - xe của Manton, và một chiếc nữa mà về sau chúng tôi được biết là của Phelps. Người duy nhất lọt vào tầm mắt của chúng tôi là một cậu nhân viên văn thư. Cậu ta đi men sát mép tòa nhà như thể tử thần đang lơ lửng trên không, hay sẽ bất thình lình vụt lưỡi hái xuống từ trên trời.

Chúng tôi thấy Kauf bên trong trường quay lớn, hiển nhiên không chút vui vẻ khi phải thế chân Werner xấu số. Anh đạo diễn mới có lẽ đã nại ra một cái cớ vớ vẩn nào đó về việc giữ cho tâm lý đội ngũ diễn viên được ổn định, để không phải lập tức quay nốt bên trong bối cảnh buổi tiệc, mà quay sang khu bối cảnh phòng khiêu vũ bên cạnh, bởi lẽ cả hai đã được chuẩn bị và dựng sẵn cùng một lúc.

Kennedy giải thích lý do chúng tôi lại đến đây vào lúc sớm sủa như thế này theo một cách mà như tôi thấy là rất khéo.

"Tôi sẽ rất biết ơn," anh bắt đầu, "nếu anh có thể cho anh Mackay mượn một người lên phim. Anh ta đang giữ các phân cảnh được lấy ra từ máy quay và niêm phong tại thời điểm cô Lamar chết. Tôi muốn tất cả những đoạn phim nào khác được ghi hình tại đó đưa đến cho anh ta, và được ghép hết lại theo đúng trình tự. Sau đó thì, anh Kauf à, hy vọng anh sẽ có thể yêu cầu cũng người lên phim ấy lấy những thước phim được ghi hình hôm qua, lúc ông Werner..."

"Anh tin rằng mình có thể sẽ thấy gì đó, sẽ phát hiện ra điều gì đó trong những thước phim trình chiếu à?"

"Chính xác!"

Kauf mỉm cười rạng rỡ. "Ông Manton đã ra lệnh cho tôi phải hỗ trợ anh theo mọi cách có thể, hay cho anh toàn quyền trưng dụng bất cứ nhân viên nào của tôi. Không chỉ có vậy đâu, anh Kennedy à, ông ấy còn đã dự đoán trước ý của anh. Ông ấy tin rằng anh có thể sẽ muốn xem lại các phân cảnh đã được ghi hình ngày hôm qua, và ông ấy đã giục cả phòng thí nghiệm lẫn phòng in. Chúng tôi sẽ có thể đáp ứng yêu cầu của anh rất mau chóng."

"Tốt!" Kennedy gật đầu với Mackay, và anh ủy viên công tố quận nhanh chóng bỏ đi cùng với Kauf. "Ngay nào, Walter!", anh nghiêm giọng nói.

Tôi nhấc chiếc túi du lịch lên, và chúng tôi cùng nhau bước về phía khu bối cảnh phòng khiêu vũ. Phần lớn các diễn viên đều đã tụ tập sẵn ở đó rồi - đã trang điểm và mặc những bộ đồ dạ hội thậm chí còn sang trọng hơn cả những bộ sử dụng trong phân cảnh buổi tiệc. Tôi thấy Kennedy ra nói chuyện với riêng Marilyn.

"Xin chào," cô vui vẻ nói, nhưng nghe có vẻ gắng gượng. Rõ ràng là cô đã lo lắng suốt cả đêm. Dưới mắt cô là những quầng thâm được che không kín hẳn bởi lượng mỹ phẩm ít ỏi cô sử dụng. Đôi bàn tay cô cứ dịch chuyển liên tục, cho thấy cô đã không còn điềm tĩnh như bình thường. "Mới sáng bảnh mắt mà anh đã dậy rồi," cô nói thêm.

"Chúng tôi đã tình cờ tìm thấy một manh mối rất quan trọng," Kennedy bảo với cô, ra vẻ mình đang tin tưởng tiết lộ cho cô một bí mật. "Bên trong chiếc túi mà Walter đang cầm là một trong những chiếc khăn tắm của trường quay. Nó chứa một chút thứ chất độc dùng để sát hại cô Lamar, và quan trọng nhất là nó cung cấp cho tôi một manh mối hoàn hảo, giúp lột trần danh tính của gã sát nhân - hay ả sát nhân."

Như tôi thấy thì Marilyn tái nhợt đi. "Anh... anh tìm thấy nó ở đâu vậy?", cô gặng hỏi với một giọng đầy vẻ sững sờ.

"Bên trong một nhà vệ sinh tại trường quay."

"Nó đã... nó đã nằm bên trong nhà vệ sinh suốt từ hôm Stella tội nghiệp qua đời ư?"

"Không, không phải như vậy đâu! Jameson phát hiện ra nó cùng ngày hôm ấy...", tôi có thể nhận thấy anh hơi khựng lại; Kennedy không thích nói dối, "... cho đến tận sáng hôm nay tôi mới nhận ra tầm quan trọng của nó."

Nhìn thấy chúng tôi từ xa, Enid Faye gạt bỏ vừa đủ sự chán ghét của mình đối với Marilyn để đến tham gia cuộc trò chuyện cùng chúng tôi. Cô đứng thẳng đơ người và rất căng thẳng. Mắt cô mở lớn, nghiêm trang, dò xét, hết nhìn mặt tôi rồi lại sang mặt của Kennedy rồi lại quay trở lại. Thế rồi cô giấu nhẹm mọi thứ đi, vẻ mặt mềm ra lúc đến gần tôi, đặt một bàn tay lên trên vai tôi và để cho váy cô quẹt vào quần tôi.

"Nói tôi nghe đi, Jamie," cô thì thầm, hơi thở ấm nóng của cô khiến tôi phấn khích vô cùng. "Craig Kennedy đại tài đã phát hiện ra điều gì đó rồi à?" Đó không phải là lời móc mỉa, mà là vẻ bông đùa giả tạo, che giấu một sự tò mò mạnh mẽ.

"Tôi đã tìm thấy một chiếc khăn tắm bên trong một nhà vệ sinh tại trường quay," tôi đáp, "và Craig đã chứng minh rằng nó là một manh mối giúp xác định thứ chất độc đã sát hại Stella Lamar cũng như kẻ đứng đằng sau tất cả."

Enid hớp một hơi lớn. Thế rồi cô vươn thẳng người lên và nheo mắt lại. Giờ thì cô đã quay sang nhìn Kennedy.

"Sao một chiếc khăn tắm lại có thể là manh mối của vụ án được?", cô phản đối. "Stella bị... bị sát hại ở tít tận Tarrytown! Anh Jameson tìm thấy chiếc khăn tắm ở đây cơ mà!"

Kennedy nhún vai. "Tôi không thể nói cho cô biết điều đó được - bây giờ thì chưa." Anh cố tình dừng lại giữa chừng. "Mong cô hiểu," anh nói dối. "Tôi vẫn chưa tiến hành phân tích."

"Nhưng anh biết nó là một manh mối giúp xác định..."

"Chiếc khăn tắm đó...", anh lên giọng, như thể đang rất phấn khích, "... chiếc khăn tắm đó giúp tôi tìm ra kẻ sát nhân - chắc chắn là như vậy!"

Merle Shirley xuất hiện vừa kịp lúc để nghe được gần như toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Enid và Kennedy. Khi nghe câu cuối cùng, mặt anh ta đỏ ửng lên, siết chặt nắm tay lại.

"Anh Kennedy này, nếu anh có thể chứng minh ai là kẻ sát nhân," anh ta nổi khùng, "tại sao anh không bắt giữ hắn trước khi có ai đó khác chịu chung số phận của Werner?"

"Tôi chẳng thể làm được gì cho đến khi quay trở lại phòng thí nghiệm của mình chiều nay. Phải thực hiện xong một phân tích hóa học thì tôi mới biết được danh tính của thủ phạm."

Những nghi phạm tiềm tàng của hai vụ án lần lượt đến nhập bọn. Sáng hôm nay, mặt ai nấy trông cũng đầy vẻ nghiêm trọng. Sau khi vụ án mạng thứ hai xảy ra, phần lớn bọn họ đều có dấu hiệu mất ngủ. Kennedy bỏ đi, nhưng tôi thấy Jack Gordon vội vã hỏi han cả hai cô gái, không buồn quan tâm đến vẻ chán ghét hiển hiện của họ đối với mình. Trong số những người này, tôi nhận ra Watkins, người quay phim chính và cộng sự của anh ta. Lawrence Millard bước vào và nhanh chóng đến bên Enid. Trong lúc anh ta kéo cô đi để hỏi han về nguyên do mọi người túm tụm lại với nhau như vậy, tôi cảm thấy thắc mắc trước việc anh ta đến đây sớm đến thế. Anh biên kịch viên này là hình mẫu điển hình của tất cả bọn họ. Bản chất kỳ lạ và bất thường của các vụ án, mối liên hệ hiển nhiên giữa chúng, đã hút hết các nhân viên của hãng phim Manton Pictures đến trường quay, chẳng khác nào một đám đông người hâm mộ bóng chày tụ tập trước một bảng tin công cộng. Ai trong số họ cũng đều sợ sẽ bỏ lỡ mất tình tiết tiếp theo trong vụ việc. Không thể coi sự quan tâm của bất kỳ một cá nhân nào là dấu hiệu cho thấy họ là kẻ có tội.

Phelps bước vào trường quay qua cửa dẫn đến các phòng thay đồ. Không muốn gia nhập nhóm người kia, ông ta lại gần chúng tôi để hỏi xem tại sao sự tình lại sôi động vậy. Kennedy kiên nhẫn giải thích, và tôi thấy Phelps nhìn chiếc túi đen với vẻ bồn chồn.

"Tôi hy vọng tên tội phạm không phải là một thành viên của công ty," ông ta lẩm bẩm.

"Tại sao vậy?", miệng Kennedy mím chặt lại.

Ông chuyên gia tài chính mặt đỏ ửng lên. "Bởi vì bộ phim này đã bị đánh què đủ rồi. Đầu tiên là một ngôi sao mới; giờ thì là một đạo diễn mới - nếu không phải vì nó quá vô lý, tôi đã tin rằng tất cả đều là một phần trong một âm mưu..." Ông ta ngưng lại như thể bất chợt nhận ra mình không nên buông lời cáo buộc mơ hồ.

"Ông không muốn thấy công lý được thực thi ư?" Kennedy hỏi.

"Tất nhiên tôi muốn!" Phelps kéo cổ áo với vẻ không thoải mái. "Tất nhiên tôi muốn chứ, anh Kennedy." Thế rồi ông ta quay người và vội vã bỏ đi, ra khỏi trường quay.

Gordon và Millard tách khỏi những người khác, tiến lại gần.

"Chiếc khăn tắm được tìm thấy trong nhà vệ sinh nào thế, anh Kennedy?" Gordon đặt ra câu hỏi đó như thể anh ta cảm thấy mình có đặc quyền được biết thông tin này.

Tôi băn khoăn không hiểu Kennedy sẽ tránh không trả lời trực tiếp kiểu gì. Tôi ngạc nhiên khi thấy anh không buồn giấu giếm.

"Nhà vệ sinh ở trên tầng hai của tòa văn phòng."

Millard cười phá lên, quay sang nhìn Gordon. "Thế tức là kẻ tình nghi sẽ là tôi - hay lão sếp lớn!"

Lúc anh nam diễn viên chính vội vã quay trở lại với những người khác, tôi có cảm giác anh ta không được thoải mái. Millard, mặt vẫn tươi cười, quay sang định nói gì đó với chúng tôi, nhưng Manton đã đến nhập bọn, bước vào từ đầu bên kia phần sân lớn.

"Xin chào," nhà quảng bá thốt lên, có phần thở không ra hơi. "Tôi vừa mới được biết là anh có mặt ở đây. Có... có tiến triển gì mới à. Tôi có thể giúp được gì không?"

"Vậy là ông không để cho bất cứ thứ gì gây cản trở cho công cuộc quay phim," Kennedy nhận định. "Tất cả những người này đến đây sớm sủa thật đấy."

Mặt Manton hơi sa sầm lại. "Trông thì có vẻ máu lạnh gần như chẳng kém gì... chẳng kém gì chiến tranh," ông ta thừa nhận. "Nhưng tôi không thể làm khác được, anh Kennedy à. Công ty không có tiền, và nếu chúng tôi mà không cho ra phim đúng lịch công chiếu, chúng tôi sẽ đi đời." Bất thình lình ông ta háo hức hạ giọng. "Nói tôi nghe đi, anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi à? Có manh mối nào đó giúp tìm ra thủ phạm rồi ư?"

"Anh ta đã tìm thấy một chiếc khăn tắm," Millard chen vào. Lúc quay sang phía nhà quảng bá, mặt anh ta trông có vẻ thích chí. "Nó là một manh mối mà sẽ bằng cách nào đó giúp danh tính của kẻ sát nhân bị bại lộ, và anh ta khẳng định như đinh đóng cột. Anh ta tìm thấy nó bên trong nhà vệ sinh cạnh văn phòng của chúng ta. Bởi vì Werner đã chết, mọi nghi ngờ đều đang chĩa vào ông hoặc tôi."

Manton há hốc mồm. Nét biểu cảm của ông ta chuyển sang trông lố bịch vô cùng, như thể đến bây giờ ông ta mới nghĩ tới chuyện mình có thể bị tình nghi. Ánh mắt Millard trở nên nghiêm túc hơn một chút khi thấy sếp của mình rối hết lên.

"Có một cánh cửa dẫn đến từ các phòng thay đồ," Kennedy đề xuất. "Bất cứ ai trong số các nam hay nữ diễn viên đều có thể sử dụng căn phòng ấy."

"Tất nhiên!" Manton như chết đuối vớ được cọc. "Tôi quên khuấy mất. Tôi đã nhận được nhiều lời phàn nàn về việc các diễn viên sử dụng căn phòng đó."

"Tôi đang mang chiếc khăn tắm theo cùng mình, bọc trong một tờ giấy và nhét bên trong chiếc túi này đây," Kennedy nói tiếp. "Đây là một bằng chứng hết sức quý giá - không biết tôi có thể mượn một tủ khóa để giữ kỹ nó cho đến khi chúng tôi đã sẵn sàng quay trở lại phòng thí nghiệm không nhỉ?"

"Chắc chắn rồi! Tất nhiên!" Manton liếc nhìn xung quanh và thấy đám người vẫn còn đang tụ tập trong khu bối cảnh. "Millard! Đi bảo Kauf bắt tay vào làm việc đi. Anh ta đang để lãng phí thời gian kia kìa." Thế rồi ông ta lại quay sang phía chúng tôi. "Đi nào, anh Kennedy, chúng tôi có mấy ngăn tủ khóa bằng thép trong phòng đạo cụ."

Lúc bắt đầu băng qua căn phòng, tôi nhận thấy Kennedy đang cẩn thận lựa lời để đưa ra một câu hỏi.

"Ông có bao giờ quay phim với rắn không, ông Manton?" anh hỏi.

"Ôi trời, không!" Nhà quảng bá dừng chân vì ngạc nhiên. "Ý tôi là, nếu không bắt buộc thì chúng tôi chẳng bao giờ động đến chúng. Bên kiểm duyệt sẽ không đồng ý cho rắn rết được trình chiếu đâu."

"Nhưng ông đã từng quay chúng, đúng không?"

"Vâng. Có một lần chúng tôi thực hiện một thước phim ngắn đặc biệt, tập trung hoàn toàn vào rắn." Manton trở nên hào hứng. "Nó cũng hay lắm. Đó là bộ phim ưa thích của tôi đấy. Chúng tôi thực hiện nó với sự phối hợp và giám sát trực tiếp của chuyên gia rắn độc danh giá nhất đất nước, tiến sĩ Nagoya tại viện nghiên cứu Castleton."