← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26 MỘT HỘP THUỐC LÁ

Mặt Kennedy chỉ hơi để lộ ra vẻ hứng thú. "Ông có bản nào của bộ phim đó không?"

"Tôi tin là mình chỉ còn giữ âm bản của nó thôi."

"Cho tôi mượn nó vài ngày có được không?"

"Tất nhiên rồi!" Manton xem chừng muốn hỗ trợ chúng tôi hết mức có thể, ấy nhưng yêu cầu này khiến ông ta cảm thấy khó hiểu. "Anh có muốn đi xuống mấy hầm chứa âm bản cùng với tôi không?"

Kennedy gật đầu.

Đầu tiên chúng tôi dừng lại trong một hành lang dài trong tòa nhà phía đằng sau, nơi chẳng thấy mấy ai lai vãng. Khi nhìn qua một cánh cửa, tôi có thể thấy một căn phòng dài chứa đầy đồ trang trí, tranh ảnh, bàn ghế, thảm lót, và đủ món quái đản khác của một phòng đạo cụ. Dọc một bên thành hành lang là một dãy các tủ khóa thép hiện đại.

Manton lớn tiếng gọi một nhân viên, và sau khi đợi được một hồi lâu thì ông ta xuất hiện, mở khóa một ngăn tủ. Theo lệnh của Kennedy, tôi đặt chiếc túi du lịch vào trong ngăn dưới, sau đó bỏ chìa khóa vào trong túi. Thế rồi chúng tôi quay ngược trở lại chỗ cây cầu thang thép rộng dẫn lên và xuống dưới tầng. Chúng tôi đi xuống tầng hầm và bước vào một khu vực có trần xây cao, lau dọn hết sức sạch sẽ và thường được dùng để lưu trữ.

"Các hầm chứa phim," Manton giải thích, "nằm ở góc tòa nhà mé tây. Bởi vì khả năng bén lửa cao của chất nhựa phim, chúng phải được thông khí theo cách riêng biệt. Do ngoài chúng ra, nơi có nguy cơ xảy ra hỏa hoạn cao nhất là phòng thí nghiệm và in ấn, và kế đó là bản thân các trường quay vì chúng có các khu bối cảnh, nhiệt độ của đèn đuốc, của dây điện, vân vân, chúng tôi phải cho đặt chúng tại góc xa nhất của sân. Anh cần phải hiểu là các âm bản đại diện cho một lượng đáng kể số vốn đầu tư của chúng tôi. Các bản in luôn bị hao mòn đi, và chúng tôi rất hay gặp trường hợp có những đoạn lớn bị hỏng, cần phải được in lại. Sau đó thì đôi khi chúng tôi có thể tái phân phối các phim cũ. Nói tóm lại, chúng tôi canh giữ mớ âm bản này cẩn thận chẳng kém gì một ngân hàng canh giữ tiền của thật bên trong các hầm chứa của mình."

Trong những chuyến ghé thăm các trường quay tại hãng phim Manton chúng tôi từng thực hiện, tôi luôn thấy ấn tượng với sự sạch sẽ tuyệt đối của mọi bộ phận tại nơi này. Trong quá trình đi dưới tầng hầm, ấn tượng về sự quy củ ấy lại dấy lên trong tôi, mạnh mẽ gấp đôi. Không một thứ gì có vẻ đã bị đặt sai chỗ cả, mặc dù một lượng lớn các loại vật liệu hỗ trợ công việc sản xuất phim được cất ở trong này. Chúng tôi băng qua hai phòng chiếu phim, một phòng trông như một rạp phim thu nhỏ với nội thất khá thoải mái, phòng còn lại thì chật hẹp và trơ trụi, dành riêng cho đạo diễn và nhân viên lên phim.

Cuối cùng, chúng tôi thấy hầm chứa xuất hiện trước mặt. Các bức tường được xây bằng bê tông, tương tự như phần tường của toàn bộ khu tầng hầm. Có hai lối vào, chắn mỗi lối là một cặp cửa đôi làm từ thép dày, được lắp đặt để hình thành một vùng không gian trống ở giữa, giúp bảo vệ trong trường hợp xảy ra hỏa hoạn. Ngồi trực bên chiếc bàn nắp cuộn dành cho anh nhân viên chịu trách nhiệm canh giữ âm bản và bản in là một cậu bé.

"Wagnalls đâu rồi?" Manton hỏi.

"Chú ấy ra ngoài rồi ạ," cậu bé đáp rất lễ phép. "Chú ấy nói mình sẽ quay trở lại ngay và bảo cháu ngồi canh và không được để thứ gì bị lọt ra ngoài."

Nhà quảng bá dẫn cả đoàn vào trong căn phòng đầu tiên. Tại đây, ở cả bốn bên tường và xếp thành mấy hàng liền giữa phòng, chẳng khác nào các giá sách trong một thư viện công, là những kệ tủ chứa những chồng hộp kim loại mỏng hình vuông, hay có thể nói là các khay với tay cầm và nắp đậy chặt. Các tấm thẻ được kẹp chặt lên trước mỗi hộp, đề tên của bộ phim và số hiệu lưu trong hồ sơ của phim. Tôi ngạc nhiên lắm bởi cứ ngỡ mình sẽ thấy tất cả mọi thứ được giữ bên trong các hộp phim tròn bình thường.

"Đây là các âm bản," Manton giải thích. Ông ta lấy ngẫu nhiên một hộp, mở nó ra. "Các âm bản không được ghép hẳn vào với nhau, cùng chiều dài với các cuộn dương bản, bởi vì máy in được thiết kế để mỗi lần chỉ nhận những đoạn dài sáu mươi mét, hay xấp xỉ một phần năm một cuộn phim chiếu, tương đương kích thước của một cuộn phim dương bản thô. Thế rồi mỗi khi có thay đổi về màu sắc, chẳng hạn như từ màu vàng của ánh sáng ban ngày sang nhuốm xanh lúc buổi đêm, các đoạn âm bản được chia ra bởi vì những đoạn khác màu nhau phải được đưa qua các bồn ngâm khác nhau, và điều ấy cũng quyết định kích thước của các cuộn âm bản. Bản in, hay dương bản, được đặt trong hầm chứa khác, được ghép thành các cuộn chiếu, thế nên chúng được bảo quản trong các hộp tròn về sau dùng để chuyển đi."

Kennedy tò mò liếc nhìn xung quanh. "Ông bảo âm bản bộ phim rắn được cất ở đây, đúng không?"

Manton lại chỗ một chiếc bàn nhỏ, nơi có đặt một cuốn chỉ mục thẻ. Sau một hồi lần giở hồ sơ, ông ta tìm thấy số hiệu của nó và dẫn chúng tôi đến đúng vị trí của nó trên kệ. Bên trong hộp chỉ có duy nhất hai cuộn âm bản, và cả hai đều rất lớn.

"Đây là một cuộn phim đôi," nhà quảng bá bắt đầu giới thiệu. "Nó dài khoảng chừng một trăm hai mươi mét và chúng tôi dùng nó để quay một phim hài ngắn, được công chiếu từ nhiều năm trước. Phần đầu phim này mang tính giáo dục, còn tầm hai phần ba cuối lại là một màn tấu hài vui nhộn. Chúng tôi mãi chẳng hồi được vốn.

Nhưng bộ phim này hay vô cùng, anh Kennedy ạ. Chúng tôi có thể nói là đã viết nguyên một kịch bản cho lũ bò sát ấy. Đích thân tiến sĩ Nagoya đã đến đây, và gần như suốt cả một ngày, chúng tôi không thể cho bất cứ một người phụ nữ nào đặt chân vào trong trường quay được vì sợ có một con rắn đuôi chuông hay con gì đó bị sổng."

"Trong phim có con rắn đuôi chuông nào không?"

"Tôi nghĩ tất cả chúng nó đều là rắn đuôi chuông. Cái ông Nhật lùn kia cũng thú vị lắm. Giữa các cảnh quay, ông ta kể cho chúng tôi nghe đủ chuyện về lũ bò sát ấy, và các loại nọc độc của chúng..." Manton ngưng bặt, tỏ vẻ bối rối. Phải chăng nghĩ đến nọc độc đã khiến cho ông ta nhớ lại cái chết của hai người hết sức thân cận với mình, hay ấy là bởi vì lương tâm ông ta đang có một sự nhức nhối mạnh mẽ nào đó? "Anh sẽ thấy hết những điều ấy trong phim," ông ta nói nốt một cách nhạt nhẽo.

"Tôi giữ chúng một thời gian được chứ?" Kennedy hỏi.

"Tất nhiên! Tôi có thể cho in và rửa và phơi khô hai cuộn phim này trong chiều nay, nếu anh muốn."

"Không, thế này là tốt lắm rồi."

Kennedy bỏ mỗi cuộn vào một bên túi, kéo căng lớp vải ra để nhét chúng vào. Manton mở một cuốn sách trên chiếc bàn nhỏ, ghi lại việc bàn giao các cuộn phim vào một mục và viết tắt tên mình vào đó.

"Tôi phải rất cẩn thận để tránh làm thất lạc âm bản," ông ta bảo với chúng tôi. "Không một thứ gì được đem ra khỏi đây trừ khi được tôi đích thân ra lệnh."

Theo cảm nhận của tôi, Manton hành xử một cách rất thẳng thắn và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Rõ ràng ông ta không hề tìm cách giấu giếm việc mình biết đến bộ phim được phối hợp thực hiện cùng với tiến sĩ Nagoya này, và ông ta thậm chí còn đã nhắc đến nọc độc của rắn chuông. Mặc dù điều đó đã khiến cho ông ta phải thoáng lúng túng, tôi không nghĩ nó có thể thực sự chứng minh được rằng ông ta cảm thấy tội lỗi khi biết như vậy. Xét cho cùng, không ai biết gì về việc chất độc crotalin đã được sử dụng để sát hại Stella Lamar ngoại trừ chính bản thân kẻ sát nhân, không kể Kennedy cùng với chúng tôi, những người được anh tin tưởng tiết lộ cho. Có khả năng tên sát nhân chưa đoán được rằng Kennedy đã xác minh được danh tính của thứ nọc độc kia. Nhưng nếu Manton mà chính là kẻ đó, ông ta quả đã che đậy cảm xúc của mình một cách hết sức lão luyện khi nói cho chúng tôi biết về bộ phim.

Các dòng suy nghĩ của tôi lan man sang chiếc khăn tắm trên tầng. Đã có kẻ nào thử đánh cắp nó khỏi tủ khóa chưa? Như tôi thấy thì nếu muốn phát hiện được ra người bị ngứa tay, chúng tôi không nên phung phí quá nhiều thời gian dưới này như hiện tại nữa.

Tôi nhận ra rằng lúc tiết lộ tầm quan trọng của manh mối kia, Kennedy đã cực kỳ khôn khéo để cho tất cả các nghi phạm của chúng tôi cùng được nghe thấy. Trong số chín người đã được Mackay liệt kê ra lúc ban đầu, Werner đã chết còn bà Manton thì chưa bao giờ bị đưa vào diện tình nghi. Về phần Enid thì chúng tôi đã đặt giả thuyết cô là người phụ nữ bí ẩn trong vụ ly dị của Millard, và tất cả sáu người còn lại đều đã có mặt tại trường quay, tương tác với Kennedy. Đầu tiên có Marilyn, một cô gái. Sau đó lần lượt năm người đàn ông theo thứ tự như sau đã tỏ vẻ hết sức quan tâm đến chiếc khăn tắm - Shirley, Gordon, Millard, Phelps, và Manton.

Giọng Kennedy làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng của mình.

"Cánh cửa này có dẫn sang các hầm chứa khác không, ông Manton?"

"Vâng." Nhà quảng bá vươn thẳng người dậy, sau khi đã cất cuốn sổ chỉ mục âm bản đi. "Đích thân tôi là người đã thiết kế hệ thống lưu trữ này và giám sát mọi khía cạnh trong quá trình xây dựng nó. Nó là..." Ông ta kêu lên một tiếng, bỏ lửng câu nói khi để ý thấy cánh cửa ấy bị để mở. Ông ta nổi giận đùng đùng, đóng sầm nó lại.

"Tôi cứ tưởng cửa nối giữa hai phòng phải luôn được đóng kín," Kennedy nhận định. "Trong trường hợp xảy ra hỏa hoạn, sẽ chỉ duy nhất một bên bị thiệt hại."

"Ý đồ thiết kế chính là như vậy đấy! Đó là lý do tôi suýt nữa thì đã chửi thề. Cái đám dưới này đang trở nên lơ là, và tôi sẽ làm nhặng xị lên cho mà xem."

Manton quay người lại và hỏi cậu bé bên ngoài. "Cháu nói Wagnails đi đâu rồi ấy nhỉ?"

"Cháu không biết nữa, thưa bác! Đôi khi chú ấy qua quán McCann's để làm một tách cà phê, hay có khi chú ấy lên ban in ấn rồi ạ."

Manton lại quay sang chúng tôi thêm lần nữa. "Anh cho tôi xin phép một chút, tôi sẽ đi tìm hiểu xem ai là người chịu trách nhiệm cho việc này. Ôi," ông ta lắp bắp, "nếu anh mà không gọi tôi đi vòng ra đằng sau kệ thì tôi sẽ chẳng biết được là cánh cửa đang để mở đâu. Và rồi, nếu mà có hỏa hoạn... tôi... tôi sẽ quay trở lại ngay!"

Lúc Manton hùng hục bỏ đi, Kennedy khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu ra hiệu cho tôi đi theo mình. Chúng tôi bước vào trong các căn phòng dùng để lưu trữ dương bản. Bản thân chúng cũng có các cửa thông chống lửa, tất cả đều được mở toang. Kennedy đóng hết tất cả bọn chúng lại. Cuối cùng chúng tôi bước ra ngoài phần chính của khu tầng hầm thông qua cánh cửa hầm chứa đằng xa. Chúng tôi chẳng phát hiện ra thứ gì đáng ngờ hết. Tôi đoán là Kennedy chỉ đơn thuần muốn bao che cho tội bất cẩn để cửa trong mở toang hoác của người gác hầm chứa.

Tuy nhiên, khi ra đến cánh cửa đã dẫn chúng tôi vào phòng chứa âm bản lúc ban đầu, Kennedy bỗng dưng chúi xuống. Ngay khi anh vừa cúi người tới trước, tôi thoáng thấy thứ gì đó sáng lóe lên đằng sau cánh cửa thép nặng trịch, và vì được đặt khuất bên trong bóng tối nên ban nãy chúng tôi không nhận ra. Lúc anh vươn người dậy, tôi rướn tới trước. Đó là một hộp thuốc lá, trông rất đẹp với hai chữ viết tắt được khắc sâu một cách hết sức hoa mỹ và điêu luyện.

“'J.G.' là ai vậy nhỉ?" Kennedy hỏi.

Tôi run rẩy cả người vì phấn khích. "Jack Gordon, nam diễn viên chính."

"Một diễn viên thì chui xuống dưới hầm chứa phim làm gì nhỉ?", anh lẩm bẩm.

Sau khi bỏ hộp thuốc lá vào trong túi của mình, anh liếc nhìn xung quanh trên sàn nhà và một thứ gì đó nằm sát trong phòng chứa âm bản lọt vào mắt anh. Anh lại một lần nữa cúi người xuống. Anh nhặt lên một đầu mẩu thuốc lá quấn bọc, mặt trông đầy vẻ ngẫm ngợi.

Đúng lúc ấy thì Manton quay trở lại, thở hồng hộc như thể đã truy lùng anh chàng Wagnalls một cách cực kỳ quyết liệt. Đầu mẩu thuốc lá bên trong ngón tay của Kennedy lập tức thu hút sự chú ý của ông ta.

"Anh... anh tìm thấy nó ở đây à?", ông ta hỏi.

Kennedy chỉ tay. "Ngay trên sàn nhà chỗ kia kìa."

"Khốn kiếp!" Manton đỏ găng lên. "Đây không phải là chỗ để hút thuốc. Thề... thề nhân danh tất cả các bà vợ của Goodwin * và tất cả những ngôi sao của Griffith *, tôi sẽ bắt đầu sa thải một vài người!", ông ta lắp bắp. "Này, nhóc!" Ông ta nhảy chồm tới chỗ cậu bé, làm cậu ta hoảng hồn. "Đóng hết tất cả những cánh cửa này và khóa lại. Bảo với Wagnalls nếu thằng cha kia mà mở chúng ra trước khi thấy mặt tôi, tôi sẽ đập cho nát mũi ra đấy."

Kennedy vẫn giữ nguyên mẩu thuốc lá, và khi Manton leo lên cầu thang trước chúng tôi, anh lui ra sau, so sánh nó với mấy điếu thuốc ít ỏi còn sót lại bên trong hộp. Không nghi ngờ gì nữa, chúng là cùng một loại.

Mackay đang đợi chúng tôi tại trường quay. Dưới cánh tay của anh ta là một cuộn phim chứa trong hộp. Anh ta ôm chặt lấy nó cứ như con đẻ vậy.

"Tất cả đều đã sẵn sàng rồi!", anh ta nói với Kennedy.

Kennedy quay sang Manton, mặt không để lộ ra gì cả. "Đoạn phim này cũng là một bằng chứng quý giá. Tôi tin để nó vào bên trong chiếc tủ khóa kia chắc sẽ an toàn hon."

"Chúng tôi rất sẵn lòng làm tất cả những gì có thể để hỗ trợ," Manton nói ngay. "Tôi dẫn anh xuống thêm lần nữa nhé?"

Tôi lôi chiếc chìa khóa ra, đưa nó cho Kennedy khi bốn người chúng tôi đã vào đến trong hành lang bên ngoài phòng đạo cụ. Kennedy đút miếng kim loại vào trong ổ khóa; thế rồi giả vờ ngạc nhiên rất khéo.

"Khóa bị cạy rồi!", anh thốt lên. "Ai đó đã vào trong này."

Lúc chúng tôi lôi chiếc túi du lịch ra ngoài, trông nó có vẻ chưa bị ai động vào hết. Tuy nhiên, tờ giấy bọc chiếc khăn tắm đã biến mất.

"Đây không phải là tôi nói đùa đâu nhé, anh Kennedy," Manton phẫn nộ nói. "Tôi có thể thuê tầm chục người tử tế để túc trực và theo dõi... và... và giúp anh truy ra chân tướng sự việc ở đâu bây giờ?"

Mackay ngắm nghía ổ khóa bị cạy từ nãy đến giờ, tay vẫn không buông hộp phim của mình.

"Nhìn cách nó được cạy này!", anh ta lẩm bẩm, giọng nghe cứ như đang thán phục. "Đây không phải là thành quả của một tên lưu manh vớ vẩn nào đó. Nó... nó được thực hiện một cách khéo léo vô cùng!"