← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27 VỤ CHÁY PHIM

Chiếc túi được để mở bên dưới chân của tôi. Chiếc kính hiển vi và các thứ dụng cụ khác Kennedy mang đi kèm không bị đụng đến. Kennedy đón lấy hộp phim từ tay Mackay và đặt nó vào trong túi cùng với tất cả các món đồ khác, gài chốt lại và quay sang phía tôi trong lúc đứng thẳng dậy.

"Tôi nghĩ để bằng chứng của chúng ta ở nơi dễ thấy sẽ là an toàn nhất, Walter à. Chúng ta sẽ mang nó theo mình."

Trông Lloyd Manton chẳng vui vẻ chút nào. Một lúc sau, ông ta xin phép rời đi, cực kỳ lo lắng trước những sự việc xảy ra tại trường quay. Ngay lập tức tôi quay sang Kennedy và Mackay.

"Manton là người duy nhất biết chúng ta đặt chiếc túi ở đâu," tôi nhận định. "Lúc bỏ mặc chúng ta bên dưới tầng hầm, ông ta có dư thừa thời gian để chạy lên trên này và ăn cắp chiếc khăn tắm, sau đó quay trở về."

"Thế còn chất thuốc gây ngứa thì sao?"

"Trong lúc vội vã, có thể ông ta đã để nguyên chiếc khăn tắm bên trong tờ giấy, rắp tâm lát nữa sẽ tiêu hủy nó."

Kennedy nhíu mày. "Có khả năng đấy, Walter à. Tôi chưa tính đến điều đó. Tuy nhiên...", anh tươi tỉnh lên, "... tôi đang đặt cược vào bản chất vốn dĩ của con người. Sau khi đã lấy được chiếc khăn tắm đó, và sau những lời bóng gió tôi buông ra, tôi không tin thủ phạm, cho dù đó có là ai đi chăng nữa, lại có thể không khám xét nó xem có dấu vết hay vệt ố đặc trưng nào đủ để khiến cho danh tính của mình bị bại lộ đâu."

"Anh có thấy Manton là người phù hợp nhất không?"

"Người khác muốn bám theo và quan sát chúng ta thì cũng chẳng khó khăn gì."

"Vậy tức là...?"

"Đầu tiên chúng ta phải để mắt theo dõi xem có bất cứ ai có biểu hiện gì là đã bị dính thuốc ngứa không. Chúng ta phải tìm kiếm người mà tay trông sạch thấy rõ. Tuy nhiên, cái chính là tôi đang lo lắng về một điều khác."

"Điều gì vậy, anh Kennedy?" Mackay hỏi.

"Walter và tôi đã tìm thấy một hộp thuốc lá của Jack Gordon bên dưới tầng hầm; ngoài ra còn có cả một đầu mẩu thuốc đã hút hết ba phần tư và được để thẳng bên trong phòng chứa âm bản. Các cửa chống hỏa hoạn giữa các hầm chứa phim khác nhau, được bố trí hệt như những khoang an toàn trên một con tàu, đều bị mở toang hoác ra cả. Tôi muốn biết tại sao Gordon lại xuống dưới đó và... à, tôi cứ linh cảm có chuyện gì không ổn."

"Lạy Chúa! Craig," tôi chen ngang. "Anh đừng có phóng đại tầm quan trọng của việc mấy cánh cửa kia bị để mở lên như vậy chứ!"

"Walter, trong một vụ án thực sự bí ẩn như thế này, ngay cả một sự xáo trộn nhỏ nhất của những lề thói bình thường cũng sẽ phải bị đưa vào vòng nghi ngờ."

Tôi không biết đáp trả ra làm sao cả, và lúc chúng tôi quay trở vào trường quay, tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào những người đã được chúng tôi liệt kê trong danh sách các nghi phạm tiềm tàng, đồng thời để ý thấy rằng Kennedy và Mackay cũng đang làm tương tự.

Jack Gordon bấy giờ đang ở bên trong bối cảnh phòng khiêu vũ, mặt đã trang điểm. Kauf vẫn đang mải giải quyết các vấn đề kỹ thuật liên quan đến khu bối cảnh và ánh sáng. Bên cạnh đó, mặc dù các máy quay đã được dựng lên, chúng đang không ở đúng vị trí, và cả hai trợ lý quay phim cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Đứng cùng với Gordon là Enid. Khi quan sát từ xa, trông họ như thể đang gân cổ lên cãi vã với nhau. Sự ghét bỏ họ dành cho nhau không thể lẫn vào đâu được.

Marilyn là người bồn chồn nhất trong số tất cả các diễn viên chính. Cô cứ đi đi lại lại, liếc nhìn xung quanh với vẻ căng thẳng lộ rõ. Tôi nhìn vào đôi bàn tay cô và thấy rằng trong lúc lo lắng, cô đã nghiền nát một tuýp phấn bôi mặt. Không chỉ mình ngón tay cô bị dính bẩn mà ngay cả trên cánh tay của cô cũng có những vệt sọc, đánh dấu chỗ cô đã vô thức tự bôi lên người mình. Trước cặp mắt theo dõi của chúng tôi, cô rời trường quay, vội vã bước ra ngoài cửa mà không buồn ngoảnh lại lấy một lần. ít nhất, không có dấu hiệu gì cho thấy Marilyn đã tiếp xúc với chất thuốc mỡ, mà cô cũng chẳng tỏ vẻ mới rửa nước gần đây gì hết.

Cả Manton lẫn Phelps đang có mặt, và tôi tin rằng Kauf tội nghiệp ý thức được rất rõ điều ấy. Manton bám sát gót anh đạo diễn mới của mình, làm tất cả những gì có thể để giúp anh ta một tay. Phelps bám lấy Manton đi khắp nơi, xem chừng đang giục giã nhà quảng bá. Hành động của hai con người ấy không mang lại chút kết quả nào hữu ích đối với công việc dựng phim cả. Nó chỉ tổ gây xao nhãng.

Millard hiện đang cắm mặt vào bản thảo, quay ngược một cái ghế lại để ngồi, sao cho phần lưng của nó trở thành một chiếc bàn, bận rộn lấy bút chì sửa đổi rải rác nội dung trên các trang giấy. Hệt như mọi nhà văn khác, đối với anh ta, cải thiện và đề xuất chỉnh sửa mấy chỗ tiểu tiết không bao giờ là quá muộn cả. Tôi tin chắc rằng nếu mà được Manton cho phép, Millard sẽ rất sẵn lòng ngắt ngang một phân cảnh đang quay dở để bổ sung thêm chút tình tiết vừa được anh ta nảy ra trong đầu trong quá trình theo dõi cảnh hành động của mình được các diễn viên và đạo diễn tái hiện theo cách hiểu của bản thân. Dù sao thì hai bàn tay của anh ta trông sạch sẽ hơn tay của Manton hay Phelps, nhưng điều đó chẳng chứng minh được gì hết bởi vì công việc anh ta đang thực hiện liên tục khiến cho anh ta bị bụi bám đầy tay.

"Không thấy Shirley đâu cả," anh ủy viên công tố quận hạ giọng nhận định.

Kennedy quay sang tôi. "Đưa chiếc túi cho Mackay đi, Walter. Trong lúc anh ta để mắt trông chừng những người trên này, chúng ta sẽ ghé thăm phòng thay đồ của Shirley, và sau đó thì sẽ đi xuống tầng hầm thêm một lần nữa. Tôi không thể giải thích được - có lẽ là linh cảm - nhưng tôi tin chắc rằng có điều gì đó không ổn."

Sau khi được một người nhân viên đi ngang qua hành lang chỉ cho biết phòng thay đồ của anh diễn viên đóng vai phản diện, chúng tôi vào thì thấy nó trống không. Tôi dẫn đường bước vào trong phòng của Marilyn, nhưng cũng chẳng có ai trong đấy hết. Trong cả hai lần, Kennedy đều nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm chiếc khăn tắm, nhưng chẳng thấy gì cả. Chúng tôi không dám nấn ná ở lại và đánh liều để lộ nước cờ của mình. Với cả ngoài ra, Kennedy đang hết sức bồn chồn, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng được xuống kiểm tra tầng hầm một lần nữa.

"Tôi không hiểu tại sao anh lại nghi ngờ sự tình bên dưới hầm chứa phim," tôi thú nhận.

"Tại sao Jack Gordon, anh nam diễn viên chính, lại xuống dưới đó?", anh hỏi vặn lại.

"Chuyện ấy... chuyện ấy quả thật là rất đáng ngờ."

"Nào, Walter, động não một chút đi!" Chúng tôi bấy giờ đang băng qua sân, và khó có khả năng bị nghe lén. "Giả sử Gordon thực sự đã xuống dưới đó, tại sao chúng ta lại phải quan tâm đến điều ấy? Manton đã giải thích rằng trừ khi có lệnh, còn đâu thì không âm bản hay dương bản nào được phép mang ra khỏi hầm chứa. Chẳng có gì dưới đó ngoài phim, thế nên anh nam diễn viên chính chẳng việc gì phải xuống dưới hầm, trừ trường hợp đi lấy phân cảnh hay thước phim nào đó có mình đóng, và chuyện ấy khó xảy ra lắm."

"Trừ khi," tôi ngắt lời, "Gordon là thủ phạm, và muốn lấy bộ phim rắn trước chúng ta."

"Sao lại có thể như vậy được? Lúc chúng ta hỏi Manton về đề tài tiến sĩ Nagoya, chúng ta đi thẳng xuống dưới đó luôn cùng với ông ta và lấy nó. Dù sao đi nữa, tôi cũng không tin có ai nghe lỏm được lúc chúng ta bàn về chuyện đó."

"Craig à, đừng quên là chúng ta đi ra chỗ tủ khóa trước, và phải mất một lúc thì cái ông nhân viên kia mới ra mở khóa nó và đưa chìa cho chúng ta. Và lúc anh hỏi han Manton, chúng ta đi ngang qua chỗ tất cả bọn họ. Bất cứ ai cũng có thể đã nghe thấy ta nhắc đến bộ phim rắn."

Kennedy nhíu mày. "Tôi tin anh nói đúng, Walter à. Hoặc không loại trừ khả năng thủ phạm tin rằng các phân cảnh được ghi hình tại Tarrytown, hay những cảnh được ghi lúc Werner chết, sẽ để lộ điều gì đó, thế nên chúng sẽ phải bị ăn cắp hay tiêu hủy, và chúng được cất bên trong hầm chứa. Thậm chí còn có khả năng...", mắt Kennedy rực lóe lên, "... thậm chí còn có khả năng khối óc đủ thông minh để luận ra mức độ nguy hiểm của các phân tích hóa học tôi thực hiện, và đủ khôn khéo để sử dụng một viên đạn nổ nhằm phá hoại thành quả công việc của tôi kia cũng sẽ dự đoán trước được đường đi nước bước của tôi, và nhận ra rằng tôi chưa biết chừng sẽ đoán ra được rằng có một bộ phim về rắn rết và đề xuất ý tưởng sử dụng nọc độc."

"Đúng là Gordon khả nghi thật," tôi nói.

"Ngược lại là đằng khác, Walter à." Kennedy hạ giọng lúc chúng tôi bước vào trong tòa nhà phía bên kia sân và leo xuống cây cầu thang dẫn thẳng vào tầng hầm. "Chúng ta đã nhắc đi nhắc lại về sự xảo quyệt của tên tội phạm bí ẩn này. Gã kia, hay ả kia, sẽ chẳng bao giờ đánh rơi một hộp thuốc lá có khắc chữ viết tắt tên mình và rời đi mà không mang theo nó, hay hút một điếu thuốc tại một nơi mà đáng nhẽ ra hắn, hay ả, không được phép có mặt."

"Thế tóm lại là thế nào đây?"

"Nó đã được gài vào đấy, cố tình gài vào để hướng sự nghi ngờ về phía Gordon."

"Tại sao lại hướng về phía Gordon?"

"Chuyện đó tôi không biết, trừ khi là bởi Gordon theo lý thuyết sở hữu động cơ giết cô Lamar khả dĩ nhất: các vấn đề tiền bạc của anh ta. Thế là anh ta trở thành nạn nhân bị đổ tội hợp lý."

"Thực tình mà nói, Craig à, tại sao việc phát hiện ra hộp thuốc lá kia lại có thể khiến cho anh ta bị nghi ngờ? Ban nãy tôi không hiểu đoạn này."

"Bình thường thì không bị làm sao đâu. Nhưng các cánh cửa trong để mở, người chịu trách nhiệm canh gác vắng mặt - liệu có phải chúng ta đã phá ngang một âm mưu không chỉ đơn thuần tìm kiếm các thước phim có thể gây tổn hại cho bản thân, mà chưa biết chừng còn nhằm tiêu hủy tất cả nữa? Nếu đã có kẻ nào đó thừa cơ ra tay giữa lúc tôi hỏi Manton về bộ phim rắn và lúc chúng ta xuống đến bên dưới tầng hầm để lấy nó, kẻ ấy phải hành động rất nhanh."

"Nếu thế thì có khi đúng là Gordon thật rồi. Có thể đầu mẩu thuốc lá đã được quăng vào khi vẫn còn đang cháy dở, với mục đích gây ra một vụ hỏa hoạn. Có lẽ anh ta không có đủ thời gian để nhặt chiếc hộp lên bởi vì không biết cụ thể mình làm rơi ở chỗ nào."

Kennedy nhún vai. "Tất cả chỉ cho thấy rằng cố gắng đưa ra kết luận khi không có các dữ kiện chắc chắn là một công việc vô ích đến nhường nào. Khoa học ưu việt hơn so với suy luận ở chỗ này đấy."

"Giờ thì tôi thấy mọi thứ chẳng khác nào một mê cung," tôi đồng ý.

Chúng tôi tiến ra chỗ các hầm chứa trong im lặng, và rồi ngạc nhiên khi thấy chúng đã được đóng im ỉm, và ngay cả cậu bé cũng đã biến mất. Toàn bộ tầng hầm được chia thành các phần tương ứng với những gian phòng của các tòa nhà phía bên trên, chắc để chống hỏa hoạn quy mô lớn, và lần này tôi để ý thấy cánh cửa mà chúng tôi đã bước qua để vào đây lúc nãy cũng đóng kín. Phải chăng Manton đã thực sự hoảng hốt trước khả năng xảy ra hỏa hoạn, hay ông ta đã dọa cho nhân viên của mình một trận ra trò?

Chúng tôi quay ngược trở ra sân, và lúc ra đến đây, con mắt đầy cảnh giác của Kennedy phát hiện ra một bóng người lẩn lút. Một người đàn ông vừa phóng vọt vào trong một khung cửa, bị nó che khuất đi. Ấy chính là Shirley. Có phải anh ta quan sát chúng tôi từ nãy đến giờ không? Có khi nào anh ta có liên đới gì đó đến bí ẩn mơ hồ trong tầng hầm và hầm chứa phim mà Kennedy xem chừng đã linh cảm được không?

Kennedy tiến đến khung cửa nơi Shirley đã biến mất. Không thấy bóng dáng anh ta đâu hết, chỉ có các bậc thang dẫn lên và dẫn xuống, cùng với một cánh cửa để mở dẫn vào một phòng rửa phim khổng lồ. Lúc quay trở lại sân, chúng tôi nhìn thấy anh tài xế của một xe đỗ ở gần đó vẫy tay gọi và nhận ra McGroarty, anh lái xe đã phát hiện ra chiếc ống bóng vài ngày trước.

"Mong anh bỏ quá cho, anh Kennedy," anh ta xin lỗi lúc chúng tôi lại gần. "Đáng nhẽ ra tôi phải ra chỗ anh thay vì bắt hai anh bước đến chỗ tôi, nhưng làm thế này sẽ bớt đáng ngờ hơn."

"Ý anh là sao?"

"Anh nhận ra tôi, McGroarty, người tài xế đã tìm thấy chiếc lọ nhỏ chứ?"

Kennedy gật đầu.

"À, tôi tự nhủ rằng mình cần phải nói cho anh biết, nhưng tôi không muốn làm như vậy bởi lẽ, anh biết đấy, biết đâu lại chẳng có gì hết!"

"Thông tin ấy có thể sẽ rất quý giá đấy, McGroarty." Kennedy muốn khích lệ anh ta.

"À thì, tôi đoán mình ngồi đây đã được một giờ rồi. Có một ông đạo diễn ngày hôm nay sẽ ra ngoài, chỉ có điều nhân viên của ông ta đến muộn, thế nên tôi ngồi ở đây. Chuyện là thế này, tôi không thích cái kiểu anh diễn viên vai phản diện của ông Werner..."

"Shirley? Merle Shirley ấy à?" Tôi hỏi.

"Đúng anh ta rồi! Anh ta cứ luẩn quẩn và rình mò quanh tòa nhà đằng kia tầm hai mươi phút hay hơn, chỗ anh vừa mới thấy anh ta đó. Tôi đoán anh ta ra vào khu tầng hầm ấy cũng phải cả chục lần rồi. Tôi tự nhủ, có khi anh ta đang âm mưu gì đó. Anh hiểu ý tôi chứ?"

Kennedy liếc nhìn tôi một cách đầy ngụ ý. Thế rồi anh chìa bàn tay ra cho anh tài xế. "Tôi xin một lần nữa được cảm ơn anh, McGroarty. Như tôi đã nói hồi trước, tôi sẽ không quên anh đâu."

"Giờ thì sao?" Tôi hỏi lúc chúng tôi bỏ đi.

"Phòng thay đồ của Shirley, sau đó ra trường quay và gặp Mackay."

Như chúng tôi phần nào đã đoán được từ trước, phòng của anh diễn viên vai phản diện không có ai hết. Tôi tưởng rằng Kennedy giờ sẽ dừng lại để lục lọi thật cẩn thận, nhưng anh có vẻ nôn nóng muốn được đối chiếu những gì đã thu lượm được với anh ủy viên công tố quận.

"Ở đây chẳng có chuyện gì đáng nói cả," Mackay báo cáo.

"Shirley thì sao?"

"Chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu hết."

Tôi nhìn ngó xung quanh ngay khi chúng tôi bước vào dưới lớp mái trần kính lớn. "Còn Marilyn Loring?" Tôi hỏi.

"Cô ấy cũng mất tích nốt!" Bất thình lình Mackay mỉm cười toe toét. "Hai người biết không, hoặc là làm phim ảnh chẳng có chút hiệu quả nào hết, hoặc là tất cả những người này về cơ bản đều đã hóa điên sau khi trải qua hai thảm kịch. Nhìn kìa!" Anh ta đưa tay chỉ. "Lúc hai người bỏ tôi lại đây, Phelps và Manton cứ giẫm lên chân nhau, tìm cách hỗ trợ cái anh đạo diễn mới kia và gần như khiến cho anh ta loạn óc luôn; và bây giờ thì trông Millard có vẻ đã nghĩ ra cách dàn dựng phân cảnh mới, và anh ta đang vào nhập cuộc. Mọi thứ loạn còn hơn cả nhà thương điên Bedlam, và còn hài hơn cả một bộ phim Chaplin."

Tôi buộc phải mỉm cười, mặc dù tôi biết rằng trong các trường quay phim, chuyện này không có gì hiếm thấy hết. Manton, Phelps, Millard, và Kauf đứng ở trung tâm nhóm người, ai cũng chen nhau nói. Tôi thấy túm tụm xung quanh là Enid và Gordon, cả hai trợ lý quay phim, và một đám đông nho nhỏ các diễn viên phụ. Nhưng trong lúc tôi quan sát, anh chàng Kauf nhỏ con xem chừng đã không còn kiên nhẫn được nữa. Chỉ trong một, hai giây, anh ta thể hiện khả năng lãnh đạo thật sự. Anh ta khiến cho Manton và ông giám đốc ngân hàng và Millard phải im hết với những lời lẽ rất sắc bén, mặc dù miệng thì vẫn mỉm cười, kèm theo một động tác chớp nhoáng chứng tỏ mình không đùa, sau đó lớn tiêng ra lệnh cho những người đang đứng túm tụm xung quanh, dọn quang toàn bộ khu bối cảnh, chỉ còn chừa lại mỗi Enid và Gordon. Anh ta điều các trợ lý quay phim về vị trí của mình, sau đó lại một lần nữa quay sang Phelps, Manton và anh biên kịch viên. Chúng tôi không thể nghe thấy lời lẽ của anh ta, nhưng vẫn có thể thấy rằng con người này đang thể hiện quyền hành của mình, ép họ phải đưa ra một quyết định để anh ta có thể tiếp tục triển khai công việc.

Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện ấy cả. Tôi nhớ mình từng gặt hái được thành công khi ghé qua căn hộ của Werner, lúc thử đóng vai thám tử.

"Nghe này, Kennedy!" Tôi đề xuất. "Hay là để tôi một mình ra ngoài xem có tìm thấy Shirley hay Marilyn không đi, Tất cả mọi người khác đều đang ở ngay đây, nơi anh có thể..."

Đúng lúc ấy, một vụ nổ điếc tai làm rung chuyển cả trường quay và mọi tòa nhà xung quanh sân. Âm thanh của nó vang vọng và dội lại, nghe sắc lạnh như một tiếng sấm nổ kinh hoàng.

Hòa lẫn vào với những vọng âm bị khuếch đại của cung vòm cao của mái trường quay là tiếng gào thét của cánh phụ nữ và những tiếng hô hoán hoảng loạn của cánh đàn ông. Nối liền ngay sau tiếng gầm kinh thiên động địa ban đầu là những âm thanh nghèn nghẹt của một loạt vụ nổ khác, kéo dài nguyên quãng thời gian từ mười cho đến mười lăm giây.

Cứ mỗi lần một vụ nổ bùng lên, sàn nhà bên dưới chúng tôi lại rung lên và lắc bần bật. Mấy tấm nền bối cảnh dựng đè lên nhau bên một bức tường phía sau lưng chúng tôi đổ gục tới trước và va xuống sàn nhà với một tiếng bốp rất to, nghe hệt như tiếng một cây roi đét khổng lồ. Nguyên một bên của khu bối cảnh buổi tiệc đổ ụp vào trong, và tôi nghe thấy tiếng những chiếc ghế vàng sang trọng và bàn mỏng manh gãy răng rắc, bị nghiền nát như củi nhóm lò. May mắn thay, bên trong không có ai hết.

Thế rồi, như một màn cao trào hết sức phù hợp được giấu kín cho đến tận khoảnh khắc ấy, giúp chốt lại khung cảnh hủy diệt này, có tiếng thép rạn gãy nghe sởn gai ốc vọng xuống từ trên cao. Vụ nổ đã tạo ra những áp lực đè sai lệch lên những thanh xà, khiến cho cả một phần mái nhà long hẳn ra. Một trận mưa kính vỡ nát nặng nề trút xuống đầu nhóm người xui xẻo ở trung tâm khu bối cảnh phòng khiêu vũ.

Trong một tích tắc, một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, tĩnh lặng như bao trùm lên tất cả. Liền sau đó, tiếng còi rú lên lanh lảnh, chói tai vô cùng - tiếng còi báo cháy!

Kennedy lao đến khu bối cảnh, nơi những người bị kính rơi phải đang nằm, choáng váng và không biết mình đang bị thương nặng đến mức nào.

"Bộ đồ nghề sơ cứu cất ở đâu?", anh gào lên. "Mang bông và băng gạc đến đây, và... và gọi điện thoại cho một bác sĩ, điều một xe cứu thương đến đi!"

Tôi chưa bao giờ thấy Kennedy kích động đến nhường này cả. Mackay và tôi theo sát phía sau anh và cùng với một số người không hề hấn gì khác vội vã đỡ các nạn nhân đứng dậy.

Thế rồi chúng tôi nhận ra rằng nhờ một phép màu nào đó, nhờ số phận run rủi, không ai bị thương nghiêm trọng hết. Hiện đã có một cậu phụ trách đạo cụ ở bên Kennedy, mang theo một chiếc hộp to tướng, có sơn chữ thập đỏ rất nổi. Bên trong có chứa mọi thứ đồ nghề cần thiết, và Kennedy bắt đầu băng bó các vết thương một cách điêu luyện không kém gì bác sĩ chuyên nghiệp.

"Mackay," anh thì thầm, "khẩn trương lấy cho tôi mấy chiếc phong bì, hay mấy tờ giấy, gì cũng được - nhanh lên!" Và sau đó anh quay sang tôi, trước khi tôi kịp hiểu lý do anh đưa ra yêu cầu quái lạ kia: "Đừng để ai trốn đi đâu nhé, Walter. Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải đích thân băng bó thương tích của họ."

Mấy giây sau, tôi hiểu ra Kennedy đang mưu tính chuyện gì. Cứ mỗi lần chăm sóc xong cho một nạn nhân, anh lại lấy một mẩu bông hay gạc mình đã dùng để chùi sạch các vết cắt của họ, đủ máu để giúp anh tiên hành phân tích hóa học, và đưa nó cho Mackay. Anh ủy viên công tố quận rất kín đáo bỏ mỗi mẫu vào trong một phong bì riêng, niêm phong nó lại, và đánh dấu nó với một ký hiệu tượng hình để lát nữa mình có thể nhận diện được chúng. Cứ như thế, Kennedy thu thập được mẫu máu của Manton và Phelps, Millard, Kauf, Enid, Gordon, hai trợ lý quay phim, và một anh nhân viên sắp bối cảnh. Tôi mỉm cười một mình.

Trong khi ấy, một mùi đăng đắng, chua chua lọt qua cửa sổ và lan tỏa khắp mọi nơi trong tòa nhà, mùi phim cháy, cái mùi ai nấy đều sợ. Ngay khi định thần lại được, tất cả những người không bị thương trong các vụ nổ đã lao vội ra ngoài để theo dõi vụ cháy, hoặc là để tránh gặp thêm nguy hiểm. Manton chỉ bị dính một vết cứa ở cổ tay, và tỏ vẻ rất nôn nóng trong lúc Kennedy chùi rửa, bôi thuốc, và băng bó vết thương cho mình. Ông ta là người đầu tiên thu hút được sự chú ý của mọi người. "Các hầm chứa!", ông ta gào lên với những người xem chừng có ý muốn nán lại. "Trời đất ơi, khẩn trương lên!" Liền sau đó, bản thân ông ta cũng chạy biến đi.

Enid bị cứa một vết trên đầu. Cô túm lấy áo khoác của Kennedy, nước mắt tuôn xuống thành hàng, run lẩy bẩy. "Liệu nó có để lại sẹo không?", cô khóc. "Chẳng nhẽ tôi sẽ không thể diễn trước ống kính máy quay được nữa ư?"

Anh trấn an cô. Riêng với Millard, người đã lãnh phải mấy vết thương rất nghiêm trọng trên đầu, anh khuyên anh ta nên đi gặp một bác sĩ, nhưng anh biên kịch viên chỉ cười vang. Phelps vàng như nghệ. Như tôi thấy thì ông ta đang rên rỉ khe khẽ. Gordon cợt nhả văng tục, mặc dù anh ta đã bị một mảnh kính đâm sâu vào trong vai và một mảnh khác rạch nguyên một đường trên trán.

Cuối cùng Kennedy cũng xong xuôi. Anh bỏ hết những chiếc phong bì nhỏ vào trong túi xách, bấy giờ vẫn đang được Mackay giữ, và bỏ thêm cả hai cuộn phim trong túi mình vào. Thế rồi, lần đầu tiên, anh khóa nó lại.

Lúc vươn thẳng người đứng dậy, mắt anh nheo lại.

"Giờ thì đến phiên Shirley," anh lẩm bẩm.

"Và Marilyn," tôi bổ sung.