CHƯƠNG 29 BẰNG CHỨNG HIỂN VI
Kennedy thực hiện một số việc nhằm bảo quản tờ lệnh giả đã được mình khôi phục bằng keo collodion, nhưng tôi có thể thấy rằng anh không coi trọng nó lắm. Dần dần, khu sân trong của trường quay đã vắng bóng nhân viên. Bọn họ đã quay trở về với các công việc của mình. Theo chỉ thị của một nhân vật mập mạp, xem chừng là người có chức có quyền, chiếc xe cứu hỏa đã được đưa vào một nhà để xe thép di động đặt trong một góc đằng xa. Hiện tại, có một vài người đang tiến hành dọn dẹp bụi bẩn và rác rưởi thải ra giữa lúc hỗn loạn.
Vụ hỏa hoạn chẳng để lại dấu tích gì mấy, ngoại trừ trong khu vực dưới tầng hầm. Manton tiễn anh đội trưởng đội cứu hỏa ra xe, sau đó vội vã quay vào trong tòa nhà mà không ngó nghiêng gì đến chúng tôi thêm lần nào nữa. Mackay ra xe của McGroarty để lấy lại chiếc túi du lịch chứa bằng chứng của chúng tôi. Kennedy và tôi bắt đầu tiến về phía các phòng thay đồ.
"Tôi muốn lấy mẫu máu của Shirley và Marilyn," anh khẽ giọng nói. "Tôi sẽ phải nghĩ ra một cớ nào đó."
Hai người chúng tôi tìm đều không có trong phòng của mình, và thế là chúng tôi tiếp tục đi hẳn vào trong trường quay. Tại đây, chúng tôi thấy Kauf đang bận bịu làm việc, hoặc ít nhất là anh ta đang tuyệt vọng tìm cách thúc nhân viên của mình làm việc gì đó nên hồn.
"Lạy Chúa, Gordon!", chúng tôi nghe thấy anh ta kêu lên giữa lúc len lỏi qua bãi hoang tàn của bối cảnh buổi tiệc để bước vào phòng khiêu vũ, bấy giờ đang được ánh đèn soi sáng rực rỡ. "Nếu anh phải quấn băng quanh đầu thì đã làm sao? Đây là một buổi khiêu vũ hóa trang cơ mà, có phải không? Anh sẽ có một chiếc mũ trùm của thầy tu che khuất hết tất cả mọi thứ ngoại trừ mặt anh, đúng không?"
Tôi chợt nhận thấy mặt mũi bọn họ chưa bao giờ trông ghê rợn đến như thế này, mặc dù lý trí của tôi thuyết phục tôi rằng đó chỉ đơn thuần là hiệu ứng do đèn Cooper-Hewitt tạo ra. Nhưng không thể phủ nhận được rằng vụ nổ đã khiến cho tất cả mọi người phải trải qua một phen hoảng sợ tột cùng. Chẳng có một nam hay nữ diễn viên nào lại muốn phải đứng dưới mái trần kính nóng bức với cái lỗ rộng toang hoác ngay bên trên đầu, không ngừng gợi cho họ nhớ lại vụ tai nạn. Ai cũng thèm được đi chỗ khác, bất kể đó có là đâu.
Marilyn hiện đang đứng giữa đám người khiêu vũ trong bối cảnh, trang phục đã mặc sẵn trên người, về phần Shirley, tôi thấy anh ta đang ở gần sát các nhân viên quay phim, dáng đứng có vẻ bồn chồn, chân run rẩy, một bàn tay đưa lên che mắt trong khi tay còn lại thì bám vào một chiếc tủ buýp phê khổng lồ để đỡ lấy thân người. Anh ta vẫn chưa mặc quần áo dự tiệc của mình lên, mà cũng chẳng buồn hóa trang.
Enid Faye, người duy nhất tại đây trông có vẻ đã phần nào lấy lại được tinh thần, đang an ủi anh ta.
"Nếu mà đứng vững được thì rồi anh sẽ ổn thôi, Merle, và tôi xin khẳng định rằng chỉ cần cố gắng làm vậy thôi là anh xứng đáng được khen thưởng rồi. Chỉ...", cô bước lùi ra sau một chút để ngắm nghía anh ta, "... chỉ có duy nhất một vấn đề mà thôi. Khói và hơi nước làm mắt anh bị ảnh hưởng thấy rõ kìa - không có màu hay sắc bóng gì hết. Chẳng... chẳng biết liệu benladon có giúp chúng trông tươi tắn hơn một chút và... à, giúp anh trụ nốt được ngày hôm nay không nhỉ?"
"Tôi sẽ ra ngoài và kiếm lấy một ít vào giờ ăn trưa." Anh ta mỉm cười yếu ớt. "Thứ gì tôi cũng sẽ thử hết."
"Có thế chứ!" Cô vỗ lên vai anh ta, sau đó lướt vào giữa khu bối cảnh, dừng lại giữa đường để buông một câu châm chích Marilyn.
Kauf lấy loa để ra lệnh cho đội nhân viên ở xung quanh mình. Vì giờ Manton, Phelps và Millard không còn ở bên để quấy rầy nữa, trông anh đạo diễn nhỏ con này cũng có vẻ là người có tài cán. Trong lúc chúng tôi đứng quan sát, anh ta hoàn tất công đoạn ghi hình một trong những cảnh quay toàn cảnh mọi hoạt động diễn ra trong phòng, hay bầu không khí chung của buổi khiêu vũ. Sau đó anh ta vội vã đến bên Shirley để xem anh diễn viên vai phản diện đã đủ sức để trang điểm thêm một lần nữa chưa.
Tôi thấy thời gian cứ lừ đừ trôi qua, chẳng có việc gì để làm hết, và tôi thầm ước Kennedy sẽ quay trở lại phòng thí nghiệm hay ra quyết định thực hiện một hành động cụ thể nào đó. Mặc dù đã vắt hết óc, tôi vẫn không tài nào nghĩ ra nổi một cách để cho Kennedy lấy được mẫu máu của Shirley hay Marilyn mà không bị họ phát hiện ra mưu đồ. Một lần nữa, dòng suy tư của tôi lại hướng sang câu chuyện chiếc khăn tắm bị đánh cắp, và tôi tự hỏi liệu có phải Kennedy đã bị lãng phí công sức hay không; liệu có phải vụ hỏa hoạn đã phá hỏng các kế hoạch đã được anh lường tính cẩn thận nhằm đánh bẫy kẻ lấy nó hay không.
Bất chợt tôi nhận ra rằng Kennedy đang tiến hành một công việc rất cụ thể. Phong thái trông đầy vẻ thờ ơ của anh, vẻ tò mò vơ vẩn trước quá trình quay phim của anh chỉ là bình phong che đậy cho một mục đích đã được anh quyết chí sẽ thực hiện. Lúc Phelps bước vào, anh thản nhiên lại gần ông ta và quay sang ông ta với vẻ dửng dưng rất điệu nghệ, đồng thời giơ một ngón tay lên.
"Ông cho tôi mượn dao bỏ túi một lát nhé?", anh hỏi. "Tôi bị xước măng rô ấy mà."
Phelps chìa một con dao ra, điệu bộ có phần miễn cưỡng. Kennedy lập tức ra chỗ cửa sổ, như thể muốn được ánh sáng chiếu rõ hơn. Kể từ lúc đó, anh tránh mặt Phelps. Chẳng bao lâu sau, ông giám đốc ngân hàng đã quên khuấy đi việc ấy.
Một lát sau, Manton từ văn phòng chạy xộc vào. Kennedy khéo léo đến bên nhà quảng bá và đợi cơ hội có thể mượn dao bỏ túi của ông ta vào đúng lúc Manton dễ quên nó đi nhất. Thế rồi anh quay vòng lại chỗ Mackay, và tôi thấy cả hai con dao mới kiếm được đều được bỏ vào trong những chiếc phong bì nhỏ, tương tự thứ dùng để đựng các mẫu máu sau khi xảy ra vụ nổ và kính từ trên trần nhà rơi xuống.
Giờ Kennedy xem chừng khá phấn khởi. Millard bước vào, và anh cũng mượn con dao của anh chàng biên kịch viên theo cùng phương thức như ban nãy. Không ai trong số ba con người này để ý thấy mình đã bị mất đồ cả. Tôi thấy kể cũng may mắn là cả ba người bọn họ đều mang dao bỏ túi theo, và thử đoán xem Kennedy định sẽ đẩy mưu đồ của mình đi xa đến mức nào.
Tôi nhận được câu trả lời lúc Kauf thông báo đến giờ nghỉ ăn trưa. Có vẻ thời gian nghỉ trưa sẽ chỉ kéo dài nửa tiếng, và toàn bộ đội ngũ diễn viên được kỳ vọng là sẽ chấp nhận ăn tạm ở quán McCann's hơn là ghé qua nơi nào tử tế nhưng ở xa hơn. Kennedy ngay lập tức quay sang phía tôi.
"Khẩn trương lên, Walter! Làm nhanh hai mươi phút thôi, sau đó ta sẽ về phòng thí nghiệm và giải mã bí ẩn này."
Cùng với Mackay và chiếc túi, chúng tôi lén lút đi đến các phòng thay đồ, đợi cho đến khi biết chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã xuống dưới tầng. Bên trong phòng của Enid, Kennedy liếc nhìn khắp xung quanh một cách cẩn thận nhưng rất nhanh chóng. Khi chẳng thấy gì đặc biệt cả, anh nhẹ nhàng nhặt chiếc giũa móng tay của cô lên, cầm bên đầu tù, bỏ nó vào trong chiếc phong bì nhỏ đang được Mackay mở. Xong xuôi, anh ủy viên công tố quận đánh dấu lên bên ngoài và chúng tôi sang căn phòng kế bên.
Đây là phòng của Gordon. Tìm kiếm tổng thể không mang lại kết quả gì hết, nhưng chúng tôi tìm thấy một chiếc giũa móng tay nữa ở bàn trang điểm, và nó cũng được xử lý như cách ban nãy. Thế rồi chúng tôi bước vào trong phòng của Marilyn và lấy chiếc giũa trên bàn trang điểm của cô. Tuy nhiên, bên trong phòng của Shirley, căn phòng cuối cùng chúng tôi ghé vào, chúng tôi đỏ vận hơn. Trong lúc Kennedy và Mackay lấy giũa như bình thường, tôi phát hiện ra mấy mẩu giấy ăn dùng lúc cạo râu. Có mấy mảng xà phòng khô cứng lại sau khi bị chùi ra khỏi dao cạo. Hơn nữa, còn có cả một vệt máu khá lớn.
"Mẫu máu của anh đây này, Kennedy," tôi thốt lên.
"Tốt! Hay lắm!" Anh quay sang Mackay. "Giờ thì tôi chỉ còn thiếu đúng một thứ duy nhất, mẫu máu của cô Loring."
"Chỉ có vậy thôi à?" Anh ủy viên công tố quận tươi tỉnh mặt mày. "Để tôi thử kiếm xem sao! Tôi... tôi sẽ xoay xở được bằng cách nào đó!"
"Được rồi!" Kennedy đón lấy chiếc túi. "Anh giải thích các ký hiệu của mình đi để tôi còn biết..." Bỗng dưng anh dừng lại. "Không, đừng nói gì cho tôi biết cả. Tôi sẽ thực hiện các phân tích hóa học và các bài kiểm tra bằng kính hiển vi của mình mà không cần biết danh tính chủ nhân của cả các mẫu máu lẫn những chiếc giũa móng tay. Nếu cả hai phương pháp ấy đều mang lại kết quả, và hai kết quả đều giống nhau, lúc quay trở lại tôi sẽ nắm trong tay một cặp bằng chứng kép. Trong khi ấy thì Mackay này, anh sẽ thu thập một mẫu máu từ cô Loring và theo chúng tôi đến phòng thí nghiệm sau. Tôi sẽ dụ McGroarty chở chúng tôi về để anh có xe mà dùng, và anh có thể đưa chúng tôi quay trở lại trường quay."
Anh ủy viên công tố quận gật đầu. "Tôi sẽ ra McCann's," anh ta lẩm bẩm. "Cô ấy đi ăn ở chỗ đó." Anh ta hăng hái bỏ đi.
Kennedy dễ dàng thuyết phục McGroarty sử dụng chiếc xe trường quay của mình để hỗ trợ chúng tôi, mặc dù không có lệnh từ Manton hay ông đạo diễn lúc trước đã gọi xe của anh ta. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã có mặt tại phòng thí nghiệm.
"Anh dự kiến mình sẽ tìm thấy vết tích chất kháng nọc độc bên trong máu của một trong những người kia, phải không?" Tôi đã nắm được phương pháp làm việc của Kennedy, nhưng muốn đảm bảo chắc chắn mình hiểu đúng. Bấy giờ tôi đã phân chia sẵn bố cục bài báo chi tiết mình sẽ viết cho tờ Star. Vì tôi và Kennedy rất thân cận trong quá trình xử lý vụ việc này, tờ báo ấy sẽ có cơ hội được đăng tải bản tin nóng hổi kia. "Tôi đoán rằng một trong các mẫu máu ấy sẽ tương đồng với vết máu vương trên tấm rèm treo nhỉ?"
"Chính xác!" Anh đáp lời một cách khá lơ đễnh, bởi anh còn đang mải bận bày biện các món đồ nghề cần thiết để thực hiện một chuỗi các bài thử nghiệm nhanh chóng.
"Liệu chất kháng nọc độc có còn xuất hiện trong máu sau bốn hay có lẽ năm ngày không?"
"Tôi tin vậy, Walter à. Nếu xảy ra khả năng nó không xuất hiện, tôi sẽ có thể xác định danh tính mẫu máu, nhưng làm như vậy sẽ phức tạp và lâu la hơn rất nhiều - đòi hỏi phải đầu tư công sức gấp bội."
"Vậy tức là tôi đã nghĩ đúng. Còn bây giờ thì..." tôi đi đi lại lại mấy lần. "Mấy chiếc giũa móng tay chắc sẽ lưu dấu vết chất thuốc gây ngứa nhỉ? Có phải thế không, Craig?"
Anh chẳng nói chẳng rằng suốt một lúc, bởi lẽ đầu óc hãy còn tập trung vào mớ dụng cụ của mình. Thế rồi anh vươn thẳng người dậy. "Không phải đâu, Walter! Chất thuốc mỡ hòa tan trong nước. Nếu tôi mà có tìm thấy được gì thì đó sẽ là chút ít sợi vải vương lại từ chiếc khăn tắm. Anh biết đấy, móng tay người rất giỏi thu thập những mẩu chất lạ, và chắc chắn bất cứ ai sờ vào chiếc khăn cũng sẽ lưu giữ những dấu vết siêu nhỏ suốt một thời gian lâu sau đó. Nếu kẻ ăn cắp chiếc khăn tắm mà giũa hay làm sạch móng tay mình, trên con dao bỏ túi hay giũa móng tay của hắn sẽ cồ vết tích các sợi vải. Tôi tẩm thứ hóa chất kia lên chiếc khăn tắm để có thể xác định được sợi vải một cách chắc chắn."
"Vậy thì thuốc gây ngứa là không cần thiết?"
Một nụ cười thích chí nở rộng trên mặt Kennedy. "Anh tưởng tôi hy vọng rằng sẽ có ai đó vừa đi quanh trường quay vừa gãi tay sồn sột à? Anh nghĩ tôi tin rằng thủ phạm sẽ để lộ danh tính theo kiểu trẻ con như vậy, sau khi đã thể hiện rất rõ ràng sự xảo quyệt của mình trong các vụ án ư?"
"Nhưng anh cứ khăng khăng bắt tôi phải bôi thuốc..."
"Để ép kẻ đấy phải rửa tay sau khi chạm vào chiếc khăn tắm, Walter à."
"Ồ!" Tôi cảm thấy khá bẽ bàng. "Nếu thế thì chẳng phải dùng thứ thuốc nhuộm, thứ màu nào đó sẽ hợp lý hơn ư?"
"Không, bởi vì bất cứ ai cũng sẽ nhận ra nó và sẽ thực hiện những bước giúp loại bỏ mọi dấu vết. Nhưng chất thuốc gây ngứa sẽ phục vụ hai mục đích. Nó sẽ tung hỏa mù, bởi vì chỉ cần ngẫm nghĩ chút thôi là sẽ biết đây hiển nhiên là một cái bẫy. Nhờ thế, nó sẽ khiến cho hắn không để ý đến các thớ vải đã được tẩm chất hóa học, mưu đồ thật của tôi. Ngoài ra, nó còn là phương thức tử tế nhất trong số tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra được nhằm gây khó chịu theo cách nào đó trên diện hẹp, ép người ta phải vệ sinh các móng tay của mình. Người bình thường chẳng sạch sẽ mấy đâu, Walter à. Tôi tin chắc rằng sẽ cần phải sử dụng khoa học để thúc thì mới có thể chuyển chỗ bằng chứng của mình sang một vật thể nào đó mà tôi có thể mượn và đem soi xét dưới kính hiển vi."
Trong khi ấy, những ngón tay dài của Kennedy bận bịu thực hiện các bước chuẩn bị sơ bộ cho những thử nghiệm của mình. Anh quay đi, và vì không muốn gây cản trở cho anh, tôi không hỏi han thêm câu gì nữa.
Tôi nhận thấy đầu tiên anh kiểm tra các mẫu máu dưới kính hiển vi. Sau đó anh sử dụng một kính quang phổ. Nhưng chẳng công việc nào tốn nhiều thời gian cả, bởi lẽ anh dường như đã đoán từ trước các kết quả mình sẽ thu lượm được.
Bất chợt Mackay xộc vào trong phòng chúng tôi, phấn khởi vô cùng, và chìa ra một chiếc khăn tay với chút máu vây trên đó.
"Tôi cố tình cào xước cô ấy bằng đầu nhọn chiếc nhẫn của tôi," anh ta cười. "Tôi tìm thấy cô ấy bên trong nhà hàng và ghế bên cạnh không có ai ngồi. Tôi... tôi tán hươu tán vượn về đủ mọi thứ trên trời dưới bệ, và tôi đoán cô ấy tưởng tôi là một gã khờ khạo lóng ngóng! Dù sao thì, cô ấy la lên lúc tôi ra tay và mặt đỏ bừng lên một lúc; nhưng cô ấy không nghi ngờ gì cả."
Kennedy cắt chỗ dính máu ra khỏi chiếc khăn tay, bỏ nó vào trong một phong bì, và quay trở về với bàn của mình. Tôi kéo Mackay ra một góc phòng.
Thời giờ cứ thế trôi qua, và Craig cứ cắm cúi làm việc. Mackay càng lúc càng trở nên nôn nóng muốn được quay trở lại trường quay.
"Anh có tìm thấy gì không?" Mackay lặp lại đến lần thứ mười.
Kennedy làm một động tác thể hiện sự bực mình, đồng thời với lấy chiếc giũa móng tay.
"Đây là chuyện nghiêm trọng," anh nhíu mày. "Tôi phải kiểm tra lại nó - và kiểm tra thêm một lần nữa - sau đó tôi sẽ quay trở lại trường quay để kiểm tra thêm một lần thứ ba. Để tôi xem những chiếc giũa móng tay này sẽ hé lộ điều gì. Sẽ chỉ thêm mười phút nữa thôi."
Anh khăng khăng yêu cầu chúng tôi ở nguyên bên trong góc phòng, và rồi dàn cả bốn chiếc giũa móng tay cũng như ba con dao bỏ túi, lưỡi để mở, đặt từng món lên trên chiếc phong bì định danh tương ứng.
Quãng thời gian mười lăm phút sau đó kéo dài tựa thiên thu. Cuối cùng Kennedy bắt đầu bỏ mấy chiếc giũa cùng dao vào trong phong bì của mình, vẫn tiếp tục nhíu mày đầy vẻ khó hiểu. Tiếp theo, anh lại bỏ các mẫu máu và những bằng chứng khác vào trong chiếc túi du lịch.
Mackay sốt hết cả ruột, nhưng Craig vẫn không chịu tiết lộ những gì mình đang nghi ngờ trong đầu.
"Tôi phải quay trở lại đó - nhanh nào," anh nói vội. "Tôi muốn tụ tập hết tất cả mọi người vào bên trong phòng chiếu phim. Khi ra trước tòa, bồi thẩm đoàn có thể sẽ không hiểu được độ chuẩn xác của các phương pháp tôi sử dụng. Sẽ cần đến rất nhiều lời khai từ các nhân viên y tế và các chuyên gia - và Mackay à, anh biết như vậy tức là sao rồi đấy."
"Người anh nghi ngờ là đàn ông hay phụ nữ thế?", anh ủy viên công tố quận vẫn cố gặng hỏi. "Ba người đàn ông có dao bỏ túi và..." Kennedy bước thẳng ra cửa, không buồn trả lời, và Mackay bỏ ngang công cuộc hỏi han vô vọng của mình lúc Craig gật đầu bảo tôi mang theo chiếc túi.