CHƯƠNG 30 PHÂN CẢNH PHÒNG KHIÊU VŨ
Chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc lọt vào tai lúc tiến vào sân trong trường quay hãng phim Manton Pictures. Chúng tôi băng qua hành lang quen thuộc cạnh các phòng thay đồ, ra đến khu vực dưới mái nơi được gọi là trường quay lớn, mang theo chiếc túi chứa đựng bằng chứng không thể chối bỏ về tội ác của một ai đó. Đập vào mắt chúng tôi là một khung cảnh tươi vui, tương phản hoàn toàn với bầu không khí u ám của những ban bộ khác tại nơi đây.
Tuy nhiên, Kauf đã thể hiện rất rõ tay nghề đạo diễn thiên tài của mình. Để hóa giải tâm trạng ủ ê do những sự việc kịch tính và bi thảm mới xảy ra gần đây, anh ta đã cho thuê hẳn một dàn nhạc tám người, cho các nhạc công đứng vào giữa khu bối cảnh để mọi người quan sát được toàn bộ những vũ điệu jazz khôi hài của họ. Nếu mà là Werner và Manton thì họ đã không thuê nhạc nhẽo gì cả vì muốn chắt chiu hết mức có thể, nhưng riêng Kauf thì đã nhận ra rằng lượng tiền tiết kiệm được nhờ phương thức ấy cũng sẽ bị thất thoát đi bởi lẽ một đội ngũ làm phim mất tinh thần sẽ khiến cho thời gian bị uổng phí. Các công ty khác đã học được bài học này từ lâu. Tôi từng thấy các trường quay khác bật nhạc giữa lúc quay các phân cảnh đầy kịch tính chỉ đơn thuần nhằm hỗ trợ các diễn viên, giúp họ hòa mình vào trong không khí của bộ phim được nhanh chóng và tự nhiên hơn.
Dưới ánh đèn, toàn bộ khu bối cảnh lấp lánh với một vẻ lòe loẹt chói lòa, đủ gây ngộ nhận cho những người không hiểu về các bí kíp điện ảnh. Trên màn bạc, những sắc màu trông mờ xỉn và tẻ nhạt hiện tại sẽ mang vẻ tươi thắm dịu nhẹ và tinh tế, rất thích hợp với tầng lớp xã hội mà các nhân vật của Kauf đang sống. Lẽ dĩ nhiên, các khung cảnh mỏng manh trông cũng sẽ dày và chắc chắn chẳng khác nào những bức tường và xà rầm của một dinh thự cổ tuyệt mỹ. Ngay cả chất vải thứ cấp làm nên váy của hầu hết các nữ diễn viên cũng sẽ trông y hệt như thứ lụa đắt tiền nhất lúc lên hình. Trên thực tế, nhờ kinh nghiệm lâu năm, nhiều cô diễn viên phụ còn học được cách làm giả những bộ cánh hợp thời nhất với một mức giá khó tin vô cùng nếu đem ra so sánh.
Kennedy lại chỗ Kauf, sau đó quay trở về với chúng tôi.
"Anh ta yêu cầu chúng ta đợi cho đến khi quay xong phân cảnh lớn này. Đây thực chất là đoạn cao trào của bộ phim, lúc 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' bị lột mặt nạ. Nếu bây giờ chúng ta mà ngắt ngang thì anh ta sẽ bị lãng phí công sức chuẩn bị suốt nửa ngày trời."
"Chưa biết chừng anh ta sẽ còn để mất nhiều hơn thế nữa kia!" Mackay lẩm bẩm; và tôi tự hỏi anh ủy viên công tố quận này nghi ngờ ai.
"Tất cả mọi người có mặt ở đây rồi à?" Tôi hỏi. "Cả bảy người đúng không?"
Trong số những người có mặt trên sàn căn phòng khiêu vũ giả bấy giờ có Gordon và Shirley, và tất nhiên còn cả Marilyn và Enid nữa. Tôi nhận ra Gordon bởi lẽ tôi nhớ rằng anh ta sẽ phải mặc trang phục của một thầy tu. Có thể dễ dàng nhìn thấy Marilyn, mặc dù vì bây giờ đã biết rõ cô, vẻ hoạt bát cô phô diễn trông cứ thiếu tự nhiên. Trang phục của cô là một bộ đồ Yama Yama * lộng lẫy, mang một sắc vàng nhạt mà khi lên hình sẽ trở thành trắng sáng, để lộ phần mắt cá mang tất gọn gàng và đôi tay trần thanh mảnh, bao lấy gương mặt và cặp mắt lấp lánh niềm vui và sự nham hiểm. Bên dưới các đèn hồ quang, cô chắc chắn là người xinh đẹp nhất. Sẽ không ai có thể ngờ được rằng cô gái này đã can đảm lao qua một vụ cháy phim kinh hoàng để giải cứu người đàn ông mình yêu thương. Enid trông thật trang nghiêm và trầm lắng trong bộ váy của Marie Antoinette. Trong ánh sáng chói lòa, những đường nét trên mặt cô mang một vẻ đầy đặn ngây thơ, và cô diễn vai ngọt ngào một cách chân thực chẳng kém gì Marilyn đóng giả vẻ ác độc đầy nhạo báng của cô gái lăng loàn.
Tuy nhiên, người tôi quan tâm đến nhất lại là Shirley. Tôi tự hỏi liệu Kennedy có còn loại trừ anh ta khi phỏng đoán danh tính của tên tội phạm nữa không. Tôi nhớ lại việc anh diễn viên thủ vai phản diện này đã có mặt dưới tầng hầm tại thời điểm xảy ra vụ nổ, và thông tin do McGroarty cung cấp rằng anh ta đã luẩn quẩn tại khu vực đó của trường quay từ lúc trước. Theo giả thuyết của Kennedy, ai đó đã gài một hộp thuốc lá và một mẩu thuốc hút dở để đổ tội cho Gordon. Shirley chắc chắn có cơ hội ăn cắp chiếc khăn tắm từ tủ khóa cũng như hướng sự nghi ngờ về phía anh nam diễn viên chính.
Giữa lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, Shirley tiến lại gần và lướt qua chỗ chúng tôi. Anh ta mặc đồ Mephisto. Giống như những người khác, anh ta vẫn chưa đeo mặt nạ lên. Tôi để ý thấy mắt anh ta trông rực sáng một cách lạ thường, và tôi thúc Kennedy.
"Benladon đấy," Kennedy giải thích lúc anh ta đã ra ngoài tầm nghe.
"Ồ!" Tôi nhớ ra. "Enid đã khuyên anh ta sử dụng nó."
"Sao cơ?"
Tôi kể lại cuộc trò chuyện chính xác hết mức có thể.
"Hừm! Phương pháp chữa mắt ám khói này mới đấy. Nhưng thực ra nó có chữa được gì đâu."
Tuy nhiên, tôi không thể cạy thêm được lời nào từ Kennedy.
Tôi phát hiện ra Manton đang đứng lẫn trong nền cảnh đằng sau cùng với Phelps, vẫn như thường lệ, hai người bọn họ đang cãi nhau, và rõ ràng là hành động suốt ngày lởn vởn quanh trường quay của ông giám đốc ngân hàng chẳng giúp ích được gì cho ai hết. Nếu hồi trước tôi hoàn toàn thông cảm với Phelps thì bây giờ, tôi lại nhận ra rằng nhà quảng bá đã chiếm được cảm tình của mình. Quả thật, Manton quan tâm đến mọi công đoạn trong quá trình sản xuất phim tại công ty này một cách vô cùng chân thành và sốt sắng, đến mức khó có thể tin được rằng ông ta đang rắp tâm phá hoại công ty hay phản lại nhà đầu tư của mình.
Trong lúc tôi còn đang liếc nhìn xung quanh tìm kiếm Millard thì anh chàng đó bước vào trường quay. Anh ta đưa mấy tờ giấy cho Kauf, sau đó quay người rời đi. Tôi gọi Kennedy.
"Anh không muốn Millard bỏ đi mất đâu," tôi thì thầm.
Kennedy cắt cử Mackay ra chặn anh ta lại. Nhà văn sẵn lòng đi cùng anh ủy viên công tố quận.
"Sao vậy, anh Kennedy?"
"Ngay khi phân cảnh này quay xong, chúng ta sẽ đi xuống dưới phòng chiếu phim. Tất cả những người có liên quan đến cái chết của cô Lamar và ông Werner."
Anh biên kịch viên vội ngước lên nhìn. "Anh đã... anh đã biết kẻ đó là ai rồi à?", anh ta nghiêm giọng hỏi.
"Không hẳn, nhưng tôi sẽ xác định được thủ phạm ngay khi chúng ta đã tụ tập lại phía trước màn chiếu."
Shirley ban nãy đã rời trường quay, có vẻ là để vào phòng thay đồ của mình. Giờ tôi để ý thấy anh ta đã quay trở lại và băng qua gần chỗ chúng tôi, vừa kịp lúc để nghe câu hỏi của Millard và câu trả lời của Kennedy. Mắt anh ta mở lớn. Lúc quay đi, mặt anh ta xị xuống. Anh ta bước vào trong khu bối cảnh, nhưng chân anh ta cứ như đang chao đảo bên dưới người. Tôi tin chắc rằng đó không chỉ đơn thuần là do cơ thể suy nhược sau những gì trải qua từ vụ hỏa hoạn.
Bỗng dưng giọng của Kauf vang lên qua chiếc loa, vang vọng khắp các bức tường, dội lại bên dưới mái trần.
"Tất cả sẵn sàng! Tất cả mọi người vào trong khu bối cảnh! Đeo mặt nạ lên! Vào vị trí của mình đi!"
Ngay khi một hiệu lệnh được đưa ra dàn nhạc bắt đầu chơi và các cặp đôi bắt đầu khiêu vũ. Khung cảnh ấy vui tươi vô cùng, và tôi thấy Kauf đề nghị tập dượt cho thật kỹ lưỡng, không ghi hình vội mà cứ làm đi làm lại cho đến khi mọi tiểu tiết đều đã đạt mức hoàn hảo. Tôi tin rằng với phương thức này, chắc chắn anh đạo diễn thu được kết quả ưu việt hơn hẳn kiểu làm ăn chớp nhoáng của Werner.
Thế rồi câu hiệu lệnh yêu câu hành động vang lên.
"Máy quay!" Kauf bắt đầu nhấp nhổm. "Nhập vai vào nào, tất cả mọi người!"
Xét trên phương diện độ thú vị và sức quyến rũ thì phân cảnh này vượt xa phân cảnh buổi tiệc mà chúng tôi hồi trước đã chứng kiến họ ghi hình. Nhạc nghe hay đến bất ngờ, thế nên không hòa mình vào giai điệu là điều bất khả thi. Nhờ đó, ta có một cảnh tượng rộn ràng với các cặp đôi nhảy nhót rất duyên dáng. Các nữ diễn viên, những cô gái vốn dĩ được lựa chọn vì sở hữu nhan sắc xinh đẹp, đưa lướt các gương mặt hé lộ phân nửa về phía máy quay, phô ra cặp mắt sáng lấp lánh đằng sau lớp mặt nạ của họ, như muốn chế nhạo cái kiểu giấu mặt hết sức vô dụng này.
Enid vẫn giữ nguyên phong thái trang nghiêm, nhưng lại tận dụng tối đa hàm răng trắng bóng của mình. Ngay từ sớm, cô đã chấp nhận để cho vị thầy tu đội mũ trùm quan tâm đến mình, bởi cô biết đây chính là người yêu cô. Marilyn ló mặt vào khắp mọi nơi, cố gắng hết sức chọc phá đủ đường. Shirley lén lút rình rập trong bộ đồ đỏ sẫm như quỷ, khi lên hình sẽ trở thành đen, và trông càng thêm ảm đạm trên màn bạc.
Tất nhiên toàn bộ phân cảnh này không được ghi hình trên một thước phim liên tục, từ một vị trí đặt máy quay duy nhất. Tôi thấy Kauf quay toàn cảnh mấy lần để ghi lại bầu không khí chung. Sau đó anh ta thực hiện các cảnh quay cận cảnh của mọi diễn viên chính và một số diễn viên phụ ưa nhìn nhất. Có một lần anh ta ra lệnh tiến hành quay cảnh rộng, cho "lia" các máy quay, quét từ bên này sang bên kia, thu hình một loạt các gương mặt ở tầm gần.
Cuối cùng, mọi thứ đã sẵn sàng cho cảnh cao trào. Shirley đóng một vai tương tự như Jekyll và Hyde. Anh ta là một luật sư trẻ tuổi, bạn của Enid, và đồng thời cũng là 'Nỗi kinh hoàng Màu đen'. Khi bị lột mặt nạ và dồn vào chân tường tại buổi tiệc của một tầng lớp hết sức sợ hãi mối hiểm họa chưa biết, anh ta sẽ hóa thân ngay trước mắt tất cả mọi người với một thứ thuốc thần bí. Nó sẽ biến anh ta từ một chàng trai trẻ tuổi, mặt mũi sáng sủa, gia tộc tử tế thành một hiện thân của ác quỷ.
Riêng lần này thì Kauf không duyệt lại cảnh quay. Shirley rõ ràng là đã bị suy yếu sau những gì đã trải qua, và anh đạo diễn muốn tha cho anh ta. Tuy nhiên, mọi tình tiết vẫn được lớn giọng tả lại qua chiếc loa, và tôi hiểu ra rằng tất cả mọi người đều nắm rõ các hành động trong phân đoạn này của buổi khiêu vũ. Đây là phân cảnh trọng đại của câu chuyện. Mọi sự kiện khác đều nhằm đẩy kịch tính của phân cảnh này lên tột đỉnh.
Thế rồi mệnh lệnh quen thuộc lại vang lên. "Máy quay!"
Lúc bắt đầu, dàn nhạc sẽ chơi và những người khiêu vũ sẽ vẫn đong đưa theo giai điệu. Bất chợt Gordon, trong vai nhân vật người hùng, sẽ bước tới chỗ Shirley và lột bỏ mặt nạ của anh ta, buông kèm một vài lời lẽ chua cay, về sau sẽ được chiếu trên màn hình dưới dạng một khung ghi lời thoại. Ngay lập tức một đám đông quây lại xung quanh họ, nhưng đứng sao cho không chắn góc quan sát của máy quay.
Cùng đường, đồng thời nhận thấy rằng mình sẽ không tài nào thoát thân nổi trừ khi hóa thành 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' và sở hữu sức mạnh cũng như sự táo tợn của nhân cách thứ hai kỳ lạ kia, Shirley rút một chiếc lọ nhỏ ra từ túi áo ngực và uống cạn chỗ thuốc bên trong. Rõ ràng anh ta thạo cách nhập vai chẳng kém gì Mansfield *. Anh ta bắt đầu chậm rãi diễn những thay đổi về ngoại hình của mình sao cho khớp với hiện tượng phân ác độc trong cơ thể dần nắm quyền kiểm soát. Cơ thể của anh ta quằn quại, thực hiện những động tác vặn vẹo kinh khủng nhưng cũng rất thú vị. Trông cứ như thể một sinh vật đáng sợ mới đang được hình thành ngay trước mặt những người quan sát. Không chỉ mỗi gương mặt thay đổi, mà ngay cả vóc người của anh ta trông cũng có vẻ đã teo đi, lùn hẳn mấy phân. Như tôi thấy thì đây là một màn trình diễn tuyệt vời.
Liền sau đó, Shirley rên lên một tiếng. Tiếng rên ấy thể hiện cả đau đớn lẫn vẻ thấu hiểu và nỗi sợ hãi. Anh ta mất hết khả năng tự chủ, và chỉ một thoáng sau là đổ gục về phía đằng trước, ngã lăn ra sàn nhà, phun phì phì và cào cấu không trung. Lại thêm một tiếng kêu nữa bật thốt từ cặp môi anh ta, một tiếng rú cụt ngủn ghê rợn, cao chói như thể phát ra từ cổ họng của một người phụ nữ.
Chuyện này không nằm trong kịch bản, không phải kỹ năng diễn xuất tài tình! Đây là thật! Khi tôi thậm chí còn chưa hiểu hết ý nghĩa của sự việc đang diễn ra, Kennedy đã lao tới trước. Các máy quay vẫn tiếp tục ghi hình, và chúng quay được cảnh anh quỳ xuống bên cạnh người đàn ông ngã gục. Chưa đầy một giây sau đó, Mackay và tôi chạy theo và đến bên Kennedy. Kauf và những người khác hoảng sợ túm tụm xung quanh, mặt họ xám ngoét một cách khác thường.
Bàn tay tàng hình đã tấn công một thành viên của đội ngũ làm phim lần thứ ba. Mặc dù kịch bản "Nỗi kinh hoàng Màu đen" chất chứa bao nỗi kinh hoàng, bộ phim chẳng có gì đáng sợ như mối hiểm họa đang lơ lửng trên đầu những con người tham gia thực hiện nó.
Da của Shirley lạnh buốt và nhớp nháp, mặt anh ta gần như cứng đờ lại. Mặc dù còn tỉnh táo, anh ta hoàn toàn bất lực. Kennedy tìm thấy chiếc lọ nhỏ và kiểm tra nó.
"Atropin!", anh thốt lên. "Walter!" Anh quay sang phía tôi. "Kiếm chút physostigmin, nhanh lên! Bảo Mackay lái xe chở anh đi! Đây... đây là chuyện sinh tử! Đây - tôi sẽ ghi tên nó lại! Physostigmin!"
Lúc điên cuồng lao ra ngoài và phóng xuống cầu thang, với Mackay theo sát phía sau, tôi nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ. Marilyn! Có phải cô nghĩ anh ta chết rồi không?
Sau khi đã vào trong xe, phóng về phía hiệu thuốc gần nhất, cứ chốc chốc là lại phải túm chặt lấy thành bên hay phía sau lưng ghế mỗi lần anh ủy viên công tố quận quành xe qua khúc quanh và lao vọt qua các chướng ngại vật, tôi nhớ ra một dữ kiện mình đã quên khuấy mất.
Atropin! Nó chính là benladon, đơn thuần chỉ là một cái tên khác của thứ thuốc ấy. Shirley đã mua nó để chữa trị mắt. Tuy nhiên, chắc hẳn hắn biết về bản chất chết người của nó.
Lúc đi ngang qua chỗ Kennedy và những người khác trong nhóm chúng tôi, hắn đã nghe thấy Kennedy tuyên bố rằng danh tính kẻ sát nhân sẽ bị hé lộ ngay khi tất cả đã tập hợp lại bên trong phòng chiếu phim. Tay diễn viên thủ vai phản diện không muốn đối diện với công lý theo kiểu tầm thường đến như vậy. Với cùng ham muốn kịch tính hóa mọi chuyện, thứ đã thúc đẩy tên này sát hại Stella Lamar giữa lúc đang quay một phân cảnh, và Werner giữa lúc ghi hình một phân cảnh khác, hắn thà tự sát còn hơn, và đã lựa chọn thời khắc ngoạn mục nhất có thể để giã từ dương thế.
Vâng, Shirley chính là thủ phạm. Thay vì chờ đợi những quy trình thực thi công lý lề mề của pháp luật, hắn đã tìm cách tự sát. Giờ thì chúng tôi phải hộc tốc đi cứu hắn, giữ lấy mạng sống cho hắn để hắn có một cái kết phù hợp hơn trên ghế điện.