← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31 PHYSOSTIGMIN

Hiệu thuốc đầu tiên chúng tôi tìm thấy không có thuốc cho chúng tôi. Đến hiệu thứ hai thì chúng tôi may mắn hơn. Nhìn chung, chúng tôi quay trở lại hãng phim Manton Pictures trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, tất cả là nhờ kỹ năng lái xe điêu luyện của anh ủy viên công tố quận.

Shirley vẫn còn ở trong khu bối cảnh. Kennedy ngay lập tức tiêm chất physostigmin cho hắn, và tôi thấy nhẹ nhõm cả người.

"Đây là một trong những trường hợp hiếm hoi mà cả hai loại thuốc cùng sở hữu độc tính rất cao lại đối kháng hoàn toàn với nhau," anh giải thích. "Bởi vậy, khi được tiêm đúng liều lượng, mỗi loại sẽ trở thành thuốc giải cho loại kia."

Marilyn đang xoa bóp bàn tay buốt lạnh của Shirley, lệ điềm nhiên đọng lại trên mí mắt cô, một vẻ hãi hùng sâu thẳm khó lòng miêu tả in hằn trên nét mặt của cô.

"Liệu... liệu anh có thể cứu anh ấy không, giáo sư?", cô hỏi, không chỉ một lần mà đến tận một chục lần khác nhau.

Những người còn lại trong số chúng tôi chẳng ai hó hé câu nào. Chúng tôi bồn chồn chờ đợi dấu hiệu đáng hy vọng đầu tiên, đợi xem có gì chứng tỏ rằng tay diễn viên đóng vai phản diện có thể được toàn mạng không. Yếu tố quyết định duy nhất là liệu hắn có được tiêm physostigmin đủ nhanh hay không.

Cuối cùng Kennedy cũng đứng thẳng dậy, và thế là chúng tôi biết rằng cơn nguy biến đã trôi qua.

Marilyn sụm hẳn người xuống và phải được đỡ lên một chiếc ghế.

Những cánh tay mạnh mẽ, hăng hái nâng Shirley lên và đưa hắn về phòng thay đồ của mình.

Đúng lúc ấy Kennedy đứng dậy, lớn giọng nói để yêu cầu tất cả mọi người tập trung chú ý, nắm quyền điều hành chỉ đơn thuần với cá tính mạnh mẽ của mình.

"Chiều hôm nay tôi đến đây," anh mở lời, "để bắt giữ gã đàn ông hay ả đàn bà chịu trách nhiệm cho cái chết của cô Lamar và ông Werner, cho vụ hỏa hoạn bên trong hầm chứa âm bản, và giờ là cả âm mưu sát hại anh Shirley nữa."

Lúc anh dừng lại, chẳng có lấy một âm thanh nào vang lên, không ai động đậy gì ngoại trừ một số người ban nãy sắp sửa rời đi hơi nhúc nhích, dịch vị trí một cách không thoải mái.

"Tôi nắm giữ bằng chứng không thể bác bỏ về danh tính thủ phạm. Tuy nhiên, vì một số lý do mà dù rồi sẽ giải thích cho các vị, tôi vẫn chưa hoàn tất quy trình định danh của mình. Để thực hiện được điều ấy, tôi cần cho chiếu một số phân cảnh đã được ghi hình lên trên màn chiếu, và làm rõ hẳn một vài vấn đề khác. Các vị hãy hiểu là tôi đang cực kỳ muốn loại bỏ mọi khả năng sai lệch, bất kể nhỏ đến đâu.

"Anh Mackay đây...", Kennedy khẽ mỉm cười, "... là ủy viên công tố quận có thẩm quyền tại Tarrytown. Theo lời thỉnh cầu của tôi, kể từ ngày hôm qua - hay nói chính xác hơn là kể từ khi ông Werner chết, một sự kiện mang tính cảnh báo rằng không thể phí phạm thêm thời gian được nữa - anh ta đã mang theo một tờ lệnh bắt giữ 'vô danh'. Ngay sau khi tôi đã xác định thủ phạm là ai, hắn - hay ả - sẽ bị bắt giữ. Tội danh cáo buộc sẽ là sát hại Stella Lamar bằng thuốc độc, sử dụng theo phương thức mà tôi sẽ giải thích cho các vị sau. Phiên tòa sẽ diễn ra tại White Plains, quận lỵ của địa hạt Westchester, nơi xảy ra vụ giết người. Anh Mackay đã thông báo với tôi rằng các tòa án ở đó không phải xử lý quá nhiều vụ việc. Trên thực tế, ngay bản thân anh ta cũng đã có thể dành phần lớn thời gian của mình cho vụ án này. Bởi vậy phiên tòa xét xử sẽ diễn ra nhanh chóng, và tôi tin chắc rằng các phương pháp máu lạnh tên tội phạm ấy sử dụng sẽ đảm bảo hắn bị tuyên án rất chóng vánh, và sớm được đưa lên ghế điện tại Ossining. Còn bây giờ...", anh bất chợt nghiêm giọng, "... nếu tất cả các vị cùng đi xuống phòng chiếu phim, bên phòng to ấy, chúng ta sẽ chốt lại tất cả mọi chuyện."

Tôi tin Kennedy đã tính toán sao cho bài phát biểu ấy của mình sẽ làm lan tỏa một nỗi sợ khắp trong nhóm những người chúng tôi đã liệt vào danh sách tình nghi. Dù có thật như vậy hay không thì đó vẫn cứ là hiệu ứng nó mang lại. Nếu cho người ngoài nhìn vào thì căn cứ vào nét biểu cảm trên những gương mặt ấy, có khả năng họ sẽ kết luận rằng có đến mấy người là thủ phạm. Trông ai cũng có vẻ miễn cưỡng khi lê bước trên sàn trường quay, như thể sợ hãi không muốn nghe lệnh Kennedy, ấy nhưng chẳng tài nào cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của việc chứng kiến quá trình xác định danh tính của tên tội phạm, như thể cảm thấy rằng bản thân mình có thể sẽ bị cáo buộc, nhưng lại không đành lòng kiếm nơi an toàn và bỏ lỡ cảnh Kennedy tiết lộ các phương pháp điều tra và giải thích kết quả của chúng.

Tôi vội kéo anh sang một bên nhanh chóng hết mức có thể.

"Craig," tôi nôn nóng nói, "chẳng phải tất cả những chiêu trò kia đều là không cần thiết sao? Anh không nhận ra Shirley chính là thủ phạm à? Nếu anh nhanh tay mang theo giấy và bút chì vào trong phòng của hắn và ghi lại lời thú nhận của hắn trước khi hắn bình phục lại từ cơn hoảng hồn và lấy lại được tinh thần..."

"Trời đất ơi, Walter!" Kennedy ngắt ngang lời tôi với một vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Mặc dù đang kích động, tôi vẫn nhận thấy điều ấy. "Anh đang muốn nói gì vậy?"

"Ơ kìa, Shirley chính là tên tội phạm. Hắn..."

"Vớ vẩn! Chẳng phải ban nãy vừa mới có một âm mưu giết hại anh ta đó ư? Chẳng phải rõ ràng kẻ ẩn danh kia coi anh ta là người nguy hiểm chẳng kém gì Werner, ông đạo diễn đó ư? Chẳng phải anh ta đã được loại hẳn ra khỏi các tính toán của chúng ta chẳng khác nào cái ông bị sát hại hôm qua đó ư?"

"Không!" Tôi đỏ rần mặt lên. "Không phải chút nào, Craig ạ! Đây không phải một âm mưu sát hại. Chẳng có chút dấu ấn đặc trưng nào của tên tội phạm ở đây như hồi ở Tarrytown hay trong phân cảnh buổi tiệc cả."

"Ý anh là sao, Walter?" Lần này Kennedy nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.

"Thì chính anh đã chỉ ra rằng tên tội phạm giấu mặt này thông minh đến bất thường. Mưu đồ sát hại Shirley, nếu nó thực sự là một mưu đồ, không hề thông minh tẹo nào hết."

"Tại sao?"

"Tại sao ư?" Tôi nói với giọng pha chút mỉa mai, bởi vì tôi tin chắc vào giả thuyết của mình. "Bởi vì chất độc sử dụng là atropin - benladon. Đó là một thứ chất phổ biến. Tôi đã từng đọc thấy nó được sử dụng trong rất nhiều vụ án. Anh có nghĩ là một khối óc đủ sức mày mò ra cách sử dụng nọc độc rắn và chất độc botulin lại đi hạ mình dùng đến một thứ bình thường như vậy không?"

"Được rồi, nếu đó mà không phải là một âm mưu giết người thì nó là cái gì vậy?"

"Tự sát! Điều ấy rõ như ban ngày mà. Shirley đi ngang qua chỗ chúng ta giữa lúc chúng ta đang đứng cùng Millard, và anh bảo với Millard rằng tất cả chúng ta sẽ cùng xuống phòng chiếu phim để xác định danh tính tên tội phạm. Bởi vậy Shirley biết hắn đã đâm đầu vào ngõ cụt rồi. Với tính khí của dân nghệ sĩ, hắn lôi chai thuốc độc ra ngay khi đã diễn xong phân cảnh vĩ đại cuối cùng của mình. Đây... đây là một dạng tuyệt phẩm cuối đời."

"Quả là một giả thuyết ly kỳ, Walter!" Nghe là tôi biết Kennedy không cảm thấy ấn tượng. "Nhưng anh ta kiếm benladon ở đâu ra?"

"Để chữa mắt. Sau khi bị khói hun sưng cả lên."

"Chất thuốc ấy không có công dụng chữa trị viêm nhiễm kiểu đó."

"Không, nhưng nó có thể giúp mắt hắn sáng hơn. Enid đã gợi ý cho hắn, và hắn ra ngoài mua nó. Nó giúp hắn diễn các phân cảnh của mình. Nó giúp hắn có được ánh mắt long sòng sọc hắn cần cho nhân vật mình đóng."

Thêm một rân nữa, trông Kennedy có vẻ đã lĩnh hội được cách nhìn nhận của tôi. Anh lưỡng lự mấy giây. Cuối cùng anh ngước lên.

"Nếu Shirley mà là tên tội phạm, và nếu anh ta không muốn sử dụng một thứ thuốc phổ thông như atropin để giết người khác, thế thì... thế thì tại sao anh ta lại sẵn sàng sử dụng nó cho bản thân?"

Đây là một câu hỏi dễ trả lời đối với tôi. "Bởi vì nếu hắn mà tự sát thì sẽ chẳng việc gì phải che giấu hành tung của mình hết, hay ra tay theo một cách tinh khôn, với cả ngoài ra...", đây là luận điểm lớn nhất của tôi, "... chắc phải đến khi tình cờ nghe lỏm được chúng ta và nhận ra mối hiểm họa, hắn mới quyết định làm liều như vậy. Tại thời điểm ấy, hắn có sẵn benladon bên trong túi. Hắn không có cơ hội kiếm thêm bất cứ thứ gì khác nữa."

Kennedy mỉm cười nhăn nhở. "Anh nhầm to rồi, Walter ạ, và tôi sẽ chỉ cho anh thấy lập luận của anh có vấn đề ở điểm nào. Thứ nhất, nếu tên tội phạm này mà là hạng người sẵn sàng tự sát ngay khi hắn tưởng mình sắp sửa bị tóm cổ, hắn cũng sẽ là kiểu người nghĩ về ý tưởng đó sẵn từ trước. Bởi vì các vụ án mạng hắn thực hiện đều có dấu hiệu đã được chuẩn bị từ trước rất kỹ càng, thế nên chúng ta có thể giả định rằng hắn sẽ có những bước chuẩn bị cho việc tự sát, hay nói đúng hơn là cho khả năng mình sẽ muốn làm như vậy. Bởi thế, hắn sẽ phải nắm trong tay một thứ phù hợp cho mục đích ấy hơn là atropin."

Tôi lắc đầu, nhưng Kennedy vẫn nói tiếp.

"Trên thực tế, việc thứ thuốc kia được sử dụng cũng chẳng kém phần thông minh so với nọc độc hay chất độc. Thậm chí nó còn xảo quyệt hơn. Tạm dừng và suy nghĩ thử một phút mà xem! Trong vụ sát hại cô Lamar, nọc độc rắn được sử dụng bởi vì nó ít có khả năng để lại bằng chứng làm lộ chân tướng nhất. Nọc độc rắn có thể được tiêm vào trong cơ thể với chỉ một vết xước tí hon, và theo một cách mà tiếng kêu của cô gái sẽ không đời nào bị phát hiện ra. Không một thứ gì ngoài chiếc kính lúp bỏ túi của tôi dò được vết xước ấy. Nếu tôi mà không khám xét hết sức tỉ mẩn thì chúng ta đã chẳng có một manh mối nào rồi.

Giờ hãy thử nhớ lại cách Werner chết nhé. Chất độc gây ra mọi triệu chứng của ngộ độc thực phẩm. Nếu mà không phát hiện ra phần thân vỡ của ly rượu, chúng ta sẽ chẳng đời nào chứng minh nổi rằng tấn thảm kịch ấy không chỉ là một tai nạn đơn thuần. Rất có khả năng chúng ta phải cảm ơn Shirley vì đã giúp cho manh mối duy nhất mình sở hữu không bị vứt bỏ hay phá hủy.

Trong cả hai vụ việc, chất độc được lựa chọn sao cho phù hợp với tình hình. Bởi vậy, nếu kẻ nào đó đã âm mưu sát hại Shirley - và tôi tin chắc là như vậy - chúng ta có thể kỳ vọng rằng phương thức được sử dụng cũng sẽ là thứ ít gây nghi ngờ nhất. Không có rèm treo, thế nên không có cơ hội sử dụng một thứ nọc độc nào khác. Và ngoài ra, tính mới mẻ của nó đã không còn, bởi vậy giá trị của nó cũng mất nốt. Tương tự, phân cảnh này không sử dụng đồ ăn hay rượu gì hết, khiến cho các kiểu chất độc bị loại trừ.

Tên tội phạm vô danh của chúng ta nhận ra rằng nơi xuống tay giết người an toàn nhất là nơi có một đám đông. Hắn không ngừng hành động theo nguyên tắc ấy. Trong vụ việc của anh diễn viên vai phản diện, người có nhiệm vụ phải uống chất nước chứa trong một chiếc lọ nhỏ trước ống kính máy quay, điều khôn ngoan nhất sẽ là sử dụng benladon, bởi vì Shirley đã dùng nó để chữa mắt mình, và bởi vì...", giọng anh nghe gần như thâm hiểm, "... nó ngay lập tức dẫn ta đến với giả thuyết tự sát."

"Lạy Chúa, Craig!" Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi, và làm tôi cảm thấy kinh hãi vô cùng. "Anh có nghĩ rằng việc Enid Faye gợi ý cho Shirley sử dụng chất thuốc ấy là một phần trong kế hoạch sát hại anh ta không? Có phải cô..."

"Tôi muốn," Kennedy ngắt lời, "... tôi muốn giả định rằng thủ phạm đã nghe lỏm được cô ấy, hay có thể thấy anh ta mua nó hay biết được theo cách nào đó khác là anh ta sẽ sử dụng nó."

Vì bị dòng suy nghĩ mới này xâm chiếm toàn bộ đầu óc, tôi không còn hỏi han gì Kennedy nữa. Và như vậy kể cũng tốt, bởi vì phần lớn mọi người đều đang đi xuống phòng chiếu phim. Không chỉ những người chúng tôi yêu cầu có mặt mà gần như tất cả những nhân vật đủ vai vế tại trường quay để tin rằng mình có quyền ngang nhiên góp mặt.

Kennedy quay sang Mackay, nãy giờ không tham gia vào cuộc bàn luận của chúng tôi, mặc dù lắng nghe rất chăm chú. "Anh có mang theo chiếc túi và toàn bộ chỗ bằng chứng chứ?"

"Vâng!" Mackay nhấc nó lên. "Watkins, anh quay phim chính, canh giữ nó hộ tôi trong lúc Jameson và tôi đi kiếm thứ thuốc kia."

Kennedy mau chóng ngồi sụp xuống, nhưng chiếc túi đã được khóa và chưa bị ai động vào.

Bên trong hành lang cạnh các phòng thay đồ, chúng tôi gặp Kauf, và Kennedy chặn anh ta lại.

"Làm một bản in phân cảnh Shirley uống thuốc độc sẽ mất bao lâu?"

"Chúng tôi có thể in xong trong vòng nửa giờ, trong trường hợp thực sự cần thiết."

"Nửa giờ ư?" Tôi thốt lên khi nghe bảo vậy, cảm thấy hết sức hoài nghi. "Trong khoảng thời gian đó thì đến phơi khô âm bản anh cũng sẽ không làm nổi đâu, Kauf."

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khoan dung. "Chúng tôi sẽ tiến hành tạo ra một thứ có tên là bản in ướt, tức là chúng tôi in từ âm bản trong khi nó vẫn còn chưa ráo nước, và thế là chúng tôi chỉ việc làm khô dương bản thôi. Thế rồi chúng tôi phơi nó lên trục lăn đặt trong một luồng khí nóng nhân tạo. Kết quả thu được không tử tế cho lắm, nhưng đôi khi chiếu được một buổi diễu hành hay vụ tai nạn nào đấy trong rạp ngay sau khi nó diễn ra cũng hay."

"Anh in ra cho tôi được không, Kauf?" Kennedy nôn nóng chen ngang. "Đây là trường hợp thực sự cần thiết," anh nói thêm.

Kauf vội vàng bỏ đi, và chúng tôi băng qua sân, tiến đến chỗ cầu thang dẫn xuống dưới tầng hầm và vào trong phòng chiếu phim đã được Kennedy chỉ định. Manton đang đợi ở đây, bồn chồn, mặt đỏ ửng, nhăn trán nhíu mày, và hai bàn tay ông ta hết siết vào rồi lại buông ra vì lo lắng.

"Anh có... anh có biết kẻ ấy là ai không?" ông ta gặng hỏi.

"Tôi chưa biết," Kennedy đáp. "Đầu tiên tôi sẽ phải đưa ra tất cả các bằng chứng của mình đã."

"Anh... anh muốn những ai phải vào bên trong phòng chiếu phim?"

"Ông Phelps, anh Millard, và... cả ông nữa, ông Manton à. Cô Loring và cô Faye. Anh Gordon. Bất cứ ai khác muốn vào, nếu có chỗ."

"Phelps, Millard, Gordon, và hai cô gái đều đã vào bên trong sẵn rồi."

"Tốt! Chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Manton quay người lại, chuẩn bị vào phòng trước. Đúng lúc ấy, một tiếng gọi vọng tới từ ngoài sân. Chúng tôi dừng chân, ngước lên nhìn. Người ấy chính là Shirley.

"Đợi chút đã," anh ta thốt lên. Anh ta yếu đến mức hai diễn viên phụ bấy giờ đang dìu anh ta đi gần như phải đỡ toàn bộ sức nặng của con người này. Anh ta mang trên mặt một vẻ quyết tâm đầy tuyệt vọng. "Tôi... tôi cũng phải xem!", anh ta hồng hộc nói.