BỐN
Maigret chọn đúng lúc chín giờ, giờ ông ưa thích vì lúc đó ánh mặt trời tươi đẹp nhất và cũng vì nhịp điệu càng lúc càng dồn dập đến trưa của đời sống ở quảng trường vọng qua cửa lớn do bà lao công mở rộng, vì những tiếng ồn ào của bánh xe bò, của một cánh cửa sổ bất ngờ bật tung. Qua cửa sổ, ông có thể nhìn thấy trên thân cây ngô đồng, một trong những tờ rao mà ông đã cho dán khắp thành phố.
“Thứ tư lúc chín giờ, ở khách sạn Anh quốc, thanh tra cảnh sát Maigret sẽ tặng thưởng một trăm quan cho bất cứ ai báo cho ông biết một tin tức về những vụ bạo lực ở Bergerac, có lẽ là do người điên gây ra.”
Tuy ở ngay khách sạn, bà Maigret vẫn tìm công việc để làm như khi ở nhà, bà hỏi:
— Em có cần phải ở lại trong phòng này không?
— Em cứ ở lại.
— Em không ở đâu! Hơn nữa, có ai đến đâu.
Maigret cười. Mới có tám giờ rưỡi thôi và trong khi châm thuốc, ông lắng tai nghe có tiếng động cơ nổ, liền lẩm bẩm nói:
— Một người đã tới rồi đấy!
Đó là tiếng nổ quen thuộc của chiếc xe Ford cũ kỹ, nhận ra được ngay từ khi nó mới chạy lên cầu.
— Tại sao ngày hôm qua Leduc không đến?
— Anh và anh ấy có chuyện muốn nói. Bọn anh có chút bất đồng ý kiến về người điên ở Bergerac. Nhưng rồi chốc nữa, hắn ta cũng tới cho mà xem!.
— Người điên à?
— Leduc. Cả người điên nữa! Và có thể có rất nhiều người điên. Có thể nói một cách chính xác như vậy. Một lời rao như thế sẽ gây ra một mối quan tâm đặc biệt cho tất cả những kẻ loạn óc, những người giàu tưởng tượng, những người mắc bệnh thần kinh nặng, những kẻ động kinh... Vào đi, Leduc!
Leduc chưa kịp gõ cửa. Ông bước vào với vẻ mặt hơi ngượng nghịu.
— Hôm qua sao anh không tới?
— Tôi định xin lỗi anh đây. Xin chào bà Maigret. Tôi phải đi kiếm thợ để chữa một đoạn ống nước bị vỡ. Thế nào, đỡ rồi chứ?
— Bình thường! Cái lưng tôi cứng đơ ra như một chiếc áo quan nhưng ngoài cái đó ra thì... Anh có nhìn thấy tờ rao của tôi không?
— Tờ rao nào?
Ông ta nói dối. Maigret suýt nói điều đó ra nhưng cuối cùng lại thôi vì như vậy thì ác quá.
— Anh ngồi xuống đi! Đưa chiếc mũ cho bà xã tôi cất. Trong vài phút nữa chúng ta sẽ tiếp nhiều người. Và tôi cam đoan là có nhiều chuyện hay lắm, trong đó có chuyện người điên sẽ đến đây. Nếu không thì anh cứ chặt đầu tôi đi.
Có người gõ cửa. Tuy nhiên không có ai bước qua quảng trường. Một lát sau, ông chủ khách sạn bước vào.
— Xin lỗi. Tôi không biết ông đang có khách. Tôi vào vì tờ rao.
— Ông có cho tôi biết chuyện gì chăng?
— Tôi ư? Không... Ông nghĩ sao lại hỏi như vậy! Nếu có chuyện gì để nói thì tôi đã cho ông biết rồi. Tôi tới chỉ để hỏi ông có nên cho tất cả mọi người muốn gặp ông lên đây hết không?
— Có chứ!
Và Maigret lim dim mắt nhìn ông ta. Nheo mắt đã trở thành một thói quen ưa thích của ông, hay cũng có thể là vì ông thường cố tình đứng mãi trong ánh nắng mặt trời chăng?
— Ông có thể để chúng tôi tự nhiên. - Rồi ngay sau đó, ông nói với Leduc. - Đây cũng lại là một con người lạ lùng nữa! Cường tráng, đầy sinh lực, khoẻ như một cái cây, nước da hồng hào như muốn sắp nứt ra.
— Trước ông ấy là một cậu trai ở trang trại gần đây thôi. Khởi đầu sự nghiệp bằng cách lấy bà chủ. Lúc đó anh ta hai mươi còn bà chủ thì đã bốn mươi lăm.
— Từ đó đến nay thì sao?
— Lấy vợ ba lần. Cũng là một thứ định mệnh! Các bà vợ đều chết cả.
— Lát nữa ông ta sẽ quay lại.
— Tại sao?
— Chẳng biết tại sao! Nhưng khi mọi người tới đây, nhất định ông ta sẽ kiếm cớ nào đó để quay lại. Lúc này, ông biện lý phải ra khỏi nhà rồi, chắc lại mặc áo đuôi tôm. Còn về ông bác sĩ, tôi cam đoan với anh rằng ông ta sẽ lướt thật nhanh qua các phòng để cho xong buổi khám bệnh nhân chỉ mất năm giây thôi.
Maigret chưa nói dứt lời, người ta đã thấy ông Duhourceau xuất hiện ở đầu phố đang vội vã băng qua quảng trường.
— Thế là ba!
— Sao lại ba?
— Ông biện lý, ông chủ khách sạn và anh.
— Còn ai nữa? Maigret, anh hãy nghe tôi...
— Suỵt! Anh hãy ra mở cửa cho ông Duhourceau, ông ấy ngần ngại không dám gõ cửa.
Bà Maigret đội chiếc mũ lên và bảo:
— Em sẽ quay lại trong vòng một giờ nữa!
Ông biện lý trịnh trọng chào bà, bắt tay ông cảnh sát trưởng mà không nhìn mặt.
— Người ta đã cho tôi biết về tài của ông. Trước kia tôi cũng có ý muốn gặp ông. Dĩ nhiên hiện giờ ông làm như vậy là với tính cách cá nhân thôi. Đáng lẽ ông nên tham khảo ý kiến của tôi một chút vì chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra...
— Xin mời ông ngồi xuống. Leduc, anh cất giùm hộ ông biện lý chiếc mũ và cái gậy... Thưa ông biện lý, tôi vừa nói với ông Leduc là lát nữa chắc chắn kẻ sát nhân sẽ có mặt ở đây. Kìa! Cảnh sát trưởng vừa xem giờ vừa đi uống cái gì đó ở dưới nhà trước khi lên đây.
Đúng thế! Người ta nhìn thấy cảnh sát trưởng bước vào khách sạn nhưng chỉ mười phút sau mới thấy ông ở cửa phòng, ông ta có vẻ kinh ngạc khi thấy ông biện lý nên ấp úng xin lỗi:
— Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của tôi là...
— Không sao! Leduc kiếm hộ mấy chiếc ghế đi. Ở phòng bên thế nào cũng có. Các vị khách của chúng ta bắt đầu đến rồi. Tuy nhiên chưa có ai muốn là người đầu tiên.
Ba hay bốn người phất phơ ở quảng trường và luôn luôn liếc mắt nhìn về khách sạn. Người ta nghĩ rằng họ đang chuẩn bị tư thế. Tất cả mọi người đều dõi theo chiếc xe hơi của ông bác sĩ đỗ ngay trước cửa khách sạn.
Mặc dù có ánh nắng mùa xuân nhưng vẫn có cái gì oi bức, bàng hoàng trong không khí. Cũng như những người đến trước, ông bác sĩ phác một cử chỉ bất bình khi thấy đã có nhiều người trong phòng. Ông nhận xét một cách chế giễu:
— Nom rõ đúng là một hội đồng quân sự!
Và Maigret nhận thấy ông ta không cạo râu, thắt qua quýt chiếc cravat.
— Theo ông thì ông dự thẩm...?
— Ông ta đi Saintes để thẩm vấn và không thể về trước chiều nay.
— Thế còn ông lục sự? - Maigret hỏi.
— Tôi không rõ ông ta có đi cùng với ông dự thẩm không... Mà kìa! Ông ta vừa ra khỏi nhà. Vì ông ta ở ngay trước mặt khách sạn, trên lầu một của ngôi nhà có cửa sổ sơn xanh.
Tiếng bước chân ở cầu thang. Những bước chân của nhiều người. Có tiếng xì xào.
— Leduc, mở cửa giùm đi.
Lần này là một phụ nữ không phải ở ngoài tới. Đó là cô lao công của khách sạn, là nạn nhân mới đây của người điên. Một người đàn ông theo sau, dáng điệu rụt rè, bối rối.
— Đây là chồng chưa cưới của tôi. Anh ấy ở xưởng sửa chữa ôtô. Anh không muốn cho tôi tới đây với lý do là tôi càng ít nói tới thì...
— Vào đi. Cả anh nữa. Mời ông chủ khách sạn.
Bởi vì ông này đã đứng ở đầu cầu thang, tay cầm chiếc mũ vải gấp.
— Tôi chỉ muốn biết cô lao công...
— Vào đi! Vào đi! Còn cô, tên cô là gì?
— Thưa ông, con là Rosalie. Con không biết là về phần tiền thưởng... Bởi vì con đã nói tất cả những gì con biết, phải không ạ.
Anh chồng chưa cưới tỏ ra giận dữ, nói làu bàu mà không nhìn ai:
— Miễn là cô phải nói thực!
— Tất nhiên là con nói thực rồi! Con không bịa đâu.
— Thế cô chẳng dựng chuyên một khách hàng định lấy cô là gì? Và khi cô kể cho tôi nghe mẹ cô bị những người lang thang bắt cóc...
Cô tức tối nhưng không lúng túng. Một cô gái nông thôn nom thật khoẻ mạnh, bắp thịt săn chắc, da dẻ tươi mát. Ngay khi cô vừa hơi cử động, đầu tóc liền xổ tung ra như sau một vụ đánh nhau và khi giơ cao tay lên để buộc lại tóc, cô để lộ ra hai nách ướt đẫm mồ hôi và lông nách màu hung hung.
— Con không nói đi nói lại! Người ta tấn công con từ đằng sau và con thấy một bàn tay chẹn vào gần cằm. Thế là con cắn thật mạnh. À, hắn có một chiếc nhẫn vàng ở ngón tay.
— Thế cô có nhìn thấy hắn không?
— Hắn lủi vào rừng ngay lập tức. Chỉ nhìn thấy lưng thôi. Còn con thì đứng lên thật khó nhọc, chỉ vì...
— Như vậy cô không thể nào nhận diện. Có phải cô khai với ông dự thẩm như vậy không?
Rosalie nín bặt nhưng có một vẻ gì đe doạ trên nét mặt bướng bỉnh của cô.
— Cô có nhìn rõ chiếc nhẫn không?
Và đôi mắt Maigret liếc nhìn các bàn tay, bàn tay mập mạp của Leduc có chiếc cà rá thật nặng; bàn tay thon và dài của ông bác sĩ chỉ đeo mỗi chiếc nhẫn cưới ở ngón tay; bàn tay xanh xao, làn da nứt nẻ của ông biện lý đang rút khăn tay trong túi, đó là chiếc nhẫn vàng!
— Và cô không nghĩ ra một chút gì về tung tích kẻ hành hung à?
Người chồng chưa cưới, trán đẫm mồ hôi, trả lời:
— Thưa ông, tôi đoán chắc với ông rằng...
— Anh nói đi!
— Tôi không muốn xảy ra những điều không hay. Rosalie là cô gái rất tốt, tôi không phải nói lén lút gì cả. Nhưng ban đêm cô ấy hay nằm mơ. Đôi khi cô ấy có kể cho tôi giấc mơ của cô để rồi sau đó vài ngày, cô ấy cứ tin là chuyện có thật. Cũng giống như về các quyển truyện cô ấy vẫn đọc.
— Leduc, anh nhồi giùm tôi tẩu thuốc.
Maigret nhìn thấy dưới các cửa sổ, lúc này có một nhóm chừng mười người đang bàn tán và rì rầm nói chuyện.
“Dù sao cô Rosalie cũng có một chút ý kiến hay.” Cô gái ngưng bặt, ánh mắt cô liếc nhìn về phía ông biện lý trong một giây và một lần nữa, Maigret lại nhìn thấy đôi giày cao cổ bôi xi đen có khuy sắt.
— Leduc, anh hãy trao cho cô ta một trăm quan. Xin lỗi, phiền anh làm thư ký cho tôi một chút... Ông chủ khách sạn hài lòng về cô này chứ?
— Về công việc hầu phòng thì cô ta không có gì đáng chê trách.
— Được, cho người sau vào.
Ông lục sự lẻn vào trong phòng, lưng dựa tường.
— Ông đấy à? Xin mời ông ngồi.
Ông bác sĩ liếc nhìn đồng hồ và nhỏ nhẹ nói:
— Tôi còn rất ít thời giờ.
— Chậc! Còn đủ chán.
Maigret châm tẩu thuốc nhìn cửa phòng vừa mở. Một người trẻ tuổi bước vào, quần áo rách từng mảng, tóc vàng hoe, mắt đầy ghèn.
Ông biện lý thì thầm nói:
— Tôi mong rằng ông sẽ không...
— Vào đi anh. Lần cuối cùng, anh lên cơn vào lúc nào?
Ông bác sĩ nói:
— Anh ta vừa ra viện cách đây tám ngày. Đúng là anh ta bị động kinh, một loại người mà những người sống ở nông thôn thường gọi là thằng ngốc trong làng.
— Anh có gì nói với tôi không?
— Tôi ư?
— Phải! Anh kể đi...
Nhưng thay vì nói thì anh chàng này lại oà lên khóc và sau một lát, tiếng nức nở lại đến độ rít lên. Người ta lo ngại hắn sắp có cơn động kinh nữa. Họ chỉ nghe loáng thoáng vài lời không rõ.
— Lúc nào có chuyện là người ta... tôi. Tôi có làm gì đâu. Tôi thề như vậy... Vậy tại sao người ta không cho tôi một trăm quan để mua bộ đồ lớn...
Maigret nói với Leduc:
— Cho hắn một trăm quan! Người tiếp theo!
Ông biện lý rõ ràng mất bình tĩnh. Còn ông cảnh sát trưởng địa phương tỏ vẻ không quan tâm, mặt tỉnh bơ và nêu nhận xét:
— Nếu cảnh sát thị xã làm việc theo cách này thì chắc chắn là trong phiên họp hội đồng sau...
Trong một góc, Rosalie và người chồng chưa cưới cãi nhau nho nhỏ. Ông chủ khách sạn ló đầu về phía cửa mở hé để lắng nghe tiếng động từ dưới nhà vọng lên.
Ông Duhourceau thở dài hỏi:
— Ông thực sự hy vọng phát hiện được điều gì chăng?
— Tôi ấy ư? Không có gì.
— Trong trường hợp này...?
— Tôi đã hứa với ông là thằng điên sẽ ở đây và chắc chắn nó có mặt ở đây rồi!
Lại thêm hai người nữa bước vào. Một công nhân làm đường, ba ngày trước đây đã nhìn thấy “một cái bóng thấp thoáng giữa hàng cây”và chạy trốn khi anh ta lại gần.
— Cái bóng đó không làm gì anh cả chứ?
— Dạ không.
— Và anh cũng không nhận ra hắn? Thôi đi ra, lãnh năm mươi quan!
Chỉ có Maigret là người duy nhất giữ được vẻ tươi tỉnh.
Trên quảng trường có khoảng ba mươi người đứng thành từng nhóm nhìn lên các cửa sổ khách sạn.
— Và ông nữa?
Một ông già nông dân đeo băng tang, có cái nhìn dữ tợn, đang đứng chờ.
— Tôi là cha của nạn nhân bị giết đầu tiên. Tôi đến đây để nói rằng nếu tôi tóm được con ác quỷ đó, thì tôi...
Và cả ông già này, ông cũng mang tính cách chung của mọi người là cứ quay nhìn về phía ông biện lý.
— Ông không có ý kiến gì hết à?
— Ý kiến à, có lẽ không! Nhưng tôi nói rồi, không nói nữa! Người ta không thể bắt bẻ được gì với một người đã mất đứa con gái! Tốt hơn là đi tìm ở khía cạnh đã có xảy ra cái gì đấy. Tôi biết rằng ông không phải là người ở đây. Ông không biết. Mọi người sẽ nói cho ông biết rằng có những chuyện đã xảy ra mà không ai biết được mối manh ở đâu hết.
Ông bác sĩ đứng lên, lộ vẻ sốt ruột. Cảnh sát trưởng địa phương nhìn đi đâu như không muốn nghe. Còn ông biện lý thì lạnh lùng như một tảng đá.
— Xin cảm ơn ông bạn.
— Điều cần nói là tôi không muốn lấy năm mươi quan hay một trăm quan gì của ông hết. Nếu một ngày nào đó, ông có thể đến chỗ tôi chơi. Hỏi bất kỳ người nào, họ cũng sẽ chỉ chỗ cho ông.
Ông già không hỏi ông có cần ở lại không. Ông ta không chào ai và bước ra, đôi vai chùng xuống. Một sự im lặng bao trùm lên mọi người và Maigret giả tảng bận rộn dập dập tàn tro ở ống điếu bằng cánh tay còn lành.
— Leduc, cho que diêm.
Sự im lặng đó có một vẻ gì thật xúc động. Và có thể nói là những người đứng rải rác ở quảng trường cũng thấy như vậy, họ tránh không làm ồn nữa. Chỉ còn những bước chân của ông già trên lớp sỏi.
— Anh bảo em im đi, em có chịu nghe không?
Lời nói của người chồng chưa cưới đột ngột vang lên còn cô gái thì nhìn thẳng về phía trước. Có thể vì bị ức hiếp, có thể vì do dự.
Cuối cùng Maigret thở ra nói:
— Thưa các ông, tôi nghĩ là sự việc diễn ra không đến nỗi tồi.
— Tất cả những câu hỏi đó đều đã được lấy khẩu cung cả rồi! - Ông cảnh sát trưởng địa phương đáp lại trong khi đứng lên tìm mũ.
— Có điều khác là lần này có mặt người điên ở đây!
Maigret không nhìn ai. Ông nói trong khi chú ý nhìn tấm ga trắng ở chân giường.
— Thưa ông bác sĩ, theo ông thì những cơn thần kinh qua đi, hắn ta có còn nhớ những điều hắn làm không?
— Có thể gần chắc như vậy.
Ông chủ khách sạn đứng ở giữa phòng và điều này chỉ làm tăng thêm sự bối rối nơi ông vì với bộ quần áo trắng, ông làm cho mọi người phải chú ý.
— Leduc, anh hãy ra xem còn nhiều người đứng chờ không?
Ông bác sĩ đứng lên.
— Ông tha lỗi cho, nhưng tôi không còn thời giờ nữa. Tôi còn phải thăm bệnh lúc mười một giờ và trường hợp này là vấn đề sinh mạng của một con người đấy.
Cảnh sát trưởng địa phương lẩm bẩm nói:
— Tôi đi theo ông.
— Thế còn ông, thưa ông biện lý? - Maigret hỏi.
— Ờ!...tôi... vâng, tôi...
Nhiều lúc Maigret tỏ ra không hài lòng và thỉnh thoảng ông nóng lòng liếc nhìn ra phía quảng trường. Khi mọi người đứng dậy chuẩn bị về, bất ngờ ông từ từ nhổm dậy và khẽ nói.
— Xong rồi!. Xin chờ một lát nữa, thưa các ông. Tôi ngờ rằng có chuyện gì mới xảy ra.
Và ông chỉ một phụ nữ đang chạy tới khách sạn. Từ chỗ đứng, ông bác sĩ nhìn thấy cô ta và ngạc nhiên nói:
— Françoise!
— Ông biết cô ta?
— Đó là cô em vợ tôi. Chắc có một bệnh nhân nào gọi điện hay là một tai nạn.
Có tiếng người chạy trên cầu thang. Có tiếng nói, cửa mở và một phụ nữ trẻ bước vào thở hổn hển, nhìn mọi người với vẻ hoảng hốt sợ sệt.
— Jacques. Ông cảnh sát trưởng! Ông biện lý.
Cô ta chưa tới hai mươi tuổi. Trông cô mảnh dẻ, bồn chồn và xinh đẹp. Nhưng áo quần lấm bê bết đất. Áo lót bị rách một mảng. Hai tay luôn luôn ôm lấy cổ.
— Tôi. Tôi đã thấy hắn. Và hắn định.
Không ai nhúc nhích. Cô khó khăn lắm mới nói nên lời. Cô tiến lại, bước về phía người anh rể:
— Nhìn này!
Và cô cho ông ta xem những vết tím bầm ở cổ. Cô tiếp tục nói:
— Ở đó... trong rừng gần trại Cối Xay Gió Mới. Tôi đang dạo chơi thì một người...
Maigret đã lấy lại được vẻ bình tĩnh và làu bàu nói:
— Tôi đã biết là có chuyện mà!
Leduc quá hiểu biết về ông nên ngạc nhiên nhìn ông. Maigret tiếp tục hỏi:
— Cô đã trông thấy hắn phải không?
— Không lâu đâu! Tôi không hiểu tôi làm thế nào để có thể thoát khỏi vòng tay hắn ta. Có thể hắn vấp phải gốc cây. Thừa cơ hội đó, tôi đánh...
— Cô tả hình dạng nó xem sao?
— Tôi không biết. Có thể là một tên du đãng. Mặc quần áo nông dân. Những cái tai rất to. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn.
— Hắn chạy trốn ư?
— Hắn biết là tôi định kêu lên. Lúc đó lại có tiếng xe hơi trên đường cái. Hắn vội vã chạy biến vào lùm cây rậm rạp.
Dần dần cô gái đã bình tĩnh trở lại, một tay cô giữ cổ còn một tay che bụng.
— Tôi sợ hết hồn. Nếu không có tiếng xe hơi thì có thể... Tôi vội chạy đến đây.
— Xin lỗi! Nơi đó gần biệt thự hơn mà?
— Nhà tôi lúc đó chỉ có mình chị tôi thôi.
Ông cảnh sát trưởng sở tại hỏi:
— Có phải ở bên trái trang trại không?
— Ngay gần chỗ mỏ đá bỏ hoang.
Ông cảnh sát trưởng sở tại nói với ông biện lý:
— Tôi sẽ cho lùng sục khu rừng. Có thể may ra còn kịp?
Bác sĩ Rivaud có vẻ phật ý. Đôi mày nhíu lại, ông ta nhìn cô em vợ đang tựa vào bàn, hơi thở trở lại bình thường.
Leduc nhìn ánh mắt của Maigret và khi bắt gặp, ông ta không giấu vẻ giễu cợt.
— Tất cả chuyện này hình như chứng tỏ rằng, mà điều này cần phải nhấn mạnh, là tên điên sáng nay không có mặt tại đây.
Cảnh sát trưởng sở tại đi xuống cầu thang, quẹo phải về phía toà thị chính, nơi bàn giấy ông ta đặt ở đó. Ông biện lý thong thả lấy tay áo chải chiếc mũ quả dưa.
— Thưa cô, khi nào ông dự thẩm từ Saintes trở về, tôi đề nghị cô đến gặp ông ta ở phòng làm việc để nhắc lại những lời cô khai và ký vào biên bản.
Ông giơ bàn tay khô ráo về phía Maigret.
— Tôi chắc rằng ông không còn cần chúng tôi nữa!
— Đúng vậy! Tôi cũng mong không làm phiền các ông.
Maigret ra dấu cho Leduc tiễn mọi người ra cửa. Rosalie và người chồng chưa cưới còn cố cãi nhau ở bên ngoài.
Khi Leduc quay trở về giường với nụ cười trên môi, ông ta ngạc nhiên thấy ông bạn lộ vẻ nghiêm trang, lo ngại.
— Sao?
— Không có gì!
— Việc đó không đem lại cái gì hết!
— Đem lại quá đi chứ! Xin anh nhồi cho tôi thêm tẩu thuốc tranh thủ lúc bà xã tôi chưa về.
— Hình như thằng điên phải đến sáng nay.
— Không sao!
— Thế mà...
— Ông bạn đừng quan tâm mãi đến chuyện đó. Bạn thấy không, điều kinh khủng nhất là lại sẽ có một người phụ nữ chết. Bởi vì lần này...
— Sao?
— Thôi đừng cố mà tìm hiểu. Tốt! Kìa bà xã tôi đã đi qua quảng trường. Bà ấy lại sắp sửa than phiền tôi hút nhiều quá và sẽ giấu thuốc lá đi. Anh hãy nhét một ít xuống dưới gối hộ tôi.
Ông lại lên cơn sốt. Có thể ông bị sung huyết nhẹ.
— Anh đi đi. Để máy điện thoại lại gần tôi.
— Tôi tính ăn trưa tại khách sạn. Hôm nay có món thịt ngỗng xối mỡ. Chiều nay tôi sẽ quay lại gặp anh.
— Tuỳ ý anh! Này, còn chuyện cô bé. Anh biết, cái cô mà anh nói chuyện với tôi đó. Anh không gặp cô ấy đã lâu rồi phải không?
Leduc giật mình, nhìn ông bạn và mắng:
— Thật là quá quắt!
Rồi ông đi ra quên cả chiếc mũ để trên bàn.