NĂM
— Vâng, thưa bà. Ở khách sạn Anh quốc. Tất nhiên là bà hoàn toàn có quyền không đến.
Leduc vừa đi ra. Bà Maigret đang lên lầu. Ông bác sĩ, cô em vợ, ông biện lý đang dùng lại ở quảng trường cạnh chiếc xe hơi của Rivaud.
Maigret vừa gọi điện thoại cho bà Rivaud đang một mình ở nhà. Ông mời bà đến khách sạn và không ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói rụt rè ở đầu dây.
Bà Maigret lắng nghe đoạn cuối cuộc đối thoại và giở chiếc mũ ra.
— Hình như đúng là lại thêm một vụ bạo lực nữa thì phải. Em gặp nhiều người chạy về phía Cối Xay Gió Mới.
Maigret đang mải suy nghĩ nên không trả lời. Ông thấy hoạt động của thị xã thay đổi dần dần. Tin tức lan truyền nhanh chóng và một số người ngày càng đông chạy về con đường ở bên trái quảng trường.
Maigret đã bắt đầu quen với địa hình của thị xã, ông mấp máy môi nói:
— Ở đấy thế nào cũng phải có nơi đường xe lửa cắt ngang.
— Đúng đấy! Đấy là một con lộ dài, khởi đầu cũng giống như một con đường ở thành phố nhưng phần cuối lại là đường đất. Trại Cối Xay Gió Mới ở vào khúc quẹo thứ hai. Không còn cối xay gió nữa mà là một trang trại lớn, tường quét vôi trắng. Khi em đi ngang qua, người ta đang đóng ách cho bò, trong sân đầy gà, vịt. Có nhiều gà tây lớn trong đó.
Maigret nghe như một người mù nhờ người khác mô tả cảnh vật cho ông biết.
— Khu đất có rộng không?
— Ở đây, chúng được tính theo công cày. Người ta nói với em là hai trăm công cày, nhưng em không rõ là bao nhiêu. Tiếp sau đó là rừng. Ở xa hơn là con lộ đi về Périgueux...
Hiến binh chắc phải ở đó và phụ thêm là một vài người tự vệ ở Bergerac. Maigret hình dung họ đang đi lùng sục, sải bước qua các bụi rậm như trong một cuộc đi săn thỏ. Và những nhóm người dừng lại trên đường, trẻ con thì leo lên cây.
— Bây giờ thì em hãy để anh nằm yên. Em quay lại chỗ đó đi!
Bà không bàn cãi gì. Khi đi ra, bà gặp một phụ nữ trẻ bước vào khách sạn và bà quay lại ngạc nhiên, có thể có một chút gì khó chịu trong lòng.
Đó là bà Rivaud.
○○○— Xin mời bà ngồi. Tha lỗi cho tôi đã quấy rầy bà vì không có chuyện gì đáng kể để làm phiền bà. Tôi đang tự hỏi không biết có nên đặt ra những câu hỏi với bà không! Vụ này thật là rắc rối.
Mắt ông không rời khỏi bà khách và bà như bị thôi miên dưới cái nhìn ấy. Maigret ngạc nhiên nhưng không bị lạc lõng. Ông mơ hồ biết rằng bà Rivaud làm ông phải quan tâm và ông nhận ra rằng đây là một con người lạ lùng hơn ông tưởng
Cô em Françoise trông mảnh mai hơn, lịch thiệp và không có vẻ gì là một dân quê hay người tỉnh lẻ. Bà Rivaud ít hấp dẫn và không thể gọi là đẹp được. Bà khoảng từ hai lăm đến ba mươi tuổi. Người tầm thước, hơi đẫy. Quần áo chắc do một cô thợ may hạng xoàng cắt, nếu có được mua từ một cửa hàng lớn thì chắc bà cũng không biết cách ăn mặc sao cho hợp.
Điểm nổi bật nhất ở bà là đôi mắt lo âu, sầu thảm. Lo âu nhưng nhẫn nhục. Ví dụ, trong cách bà nhìn Maigret. Người ta cảm thấy bà như sợ hãi nhưng không có khả năng phản ứng. Bà có dáng thuộc hạng trung lưu loại thấp. Cũng phải như thế thôi! Bà loay hoay vo tròn chiếc khăn tay để khi cần thiết bà có thể chấm lên mắt.
— Thưa bà, bà lập gia đình đã lâu chưa?
Bà không trả lời ngay! Câu hỏi làm bà sợ. Cái gì cũng làm bà lo sợ hết! Cuối cùng, bà thở dài, trả lời với giọng dửng dưng:
— Năm năm!
— Lúc đó bà ở Bergerac phải không?
Lại một lần nữa bà nhìn Maigret hồi lâu rồi mới trả lời:
— Trước tôi sống ở Algérie cùng với mẹ và em gái.
Maigret không dám hỏi tiếp vì cảm thấy hỏi một câu gì cũng làm bà khiếp sợ.
— Bác sĩ Rivaud đã ở Algérie phải không?
— Ông nhà tôi làm việc hai năm tại bệnh viện Alger.
Ông nhìn hai bàn tay bà. Ông có cảm giác chúng không phù hợp với bộ quần áo sang trọng. Bàn tay của người lao động. Nhưng thật khó khăn khi đề cập đến vấn đề đó.
— Mẹ bà...
Ông không nói tiếp được. Bà quay mặt về phía cửa sổ rồi, kìa! Bà đứng vội lên, khuôn mặt biểu lộ sự khiếp sợ đến cùng cực. Cùng lúc đó, có tiếng cánh cửa chiếc xe hơi đập mạnh. Bác sĩ Rivaud bước ra khỏi xe, chạy xộc vào khách sạn và giận dữ gõ cửa.
— Em ở đây à?
Ông ta nói với vợ bằng một giọng khô khan mà không nhìn Maigret, sau đó mới quay lại cảnh sát trưởng.
— Tôi thật không hiểu. Ông cần gặp vợ tôi phải không? Trong trường hợp này, lẽ ra ông phải...
Bà Rivaud cúi đầu xuống. Maigret quan sát Rivaud với vẻ ngạc nhiên mềm mỏng.
— Bác sĩ, tại sao ông lại nổi nóng như vậy? Tôi muốn được làm quen với bà nhà nhưng tôi không thể đi lại được và...
— Cuộc thẩm vấn đã xong chưa?
— Đâu phải là một vụ thẩm vấn mà chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Khi ông vào, chúng tôi đang nói chuyện về Algérie. Ông có yêu xứ đó không?
Sự bình thản của Maigret chỉ là bề ngoài. Ông nói thật thong thả trong khi phải đem hết nghị lực ra để đối phó. Ông chú ý nhìn hai con người ở trước mặt, bà Rivaud như sắp sửa muốn khóc, còn ông Rivaud thì nhìn xung quanh như muốn kiếm những dấu vết gì của cuộc nói chuyện mà ông muốn biết.
Có cái gì bị che giấu. Có cái gì không bình thường ở đây. Nhưng ở đâu? Chuyện gì vậy? Ở ông biện lý cũng có cái gì không bình thường. Nhưng tất cả những cái đó vẫn còn mù mờ, rối rắm.
— Bác sĩ cho biết có phải ông quen bà nhà khi ông chữa bệnh cho bà phải không?
Rivaud liếc nhanh nhìn vợ.
— Chuyện đó không quan trọng cho lắm. Nếu ông cho phép, tôi đưa vợ tôi ra xe hơi và...
— Tất nhiên! Tất nhiên!
— Tất nhiên cái gì?
— Không... Xin lỗi! Tôi cũng không biết rằng tôi đã cao giọng. Đây là một vụ kỳ lạ, phải không bác sĩ! Kỳ lạ và khủng khiếp. Thế mà cô em vợ ông lại mau chóng trở lại bình tĩnh sau một sự xúc động mạnh mẽ như vậy. Thật là một cô gái đầy nghị lực!
Rồi ông nhìn thấy Rivaud sững người, bối rối khó chịu chờ ông nói tiếp. Có phải ông bác sĩ không chịu tin rằng Maigret biết nhiều mà chưa nói hết ra không?
Ông Cảnh sát trưởng tưởng cuộc điều tra đã tiến triển thêm nhưng bỗng nhiên tất cả đểu sụp đổ. Tất cả những lý thuyết của ông, tất cả cuộc sống trong khách sạn, trong thành phố. Chuyện này khởi đầu từ lúc một hiến binh đạp xe đến quảng trường. Anh ta lượn một vòng quanh dãy nhà, đi thẳng đến nhà ông biện lý. Cùng lúc đó, chuông điện thoại reo và Maigret nhấc ống nghe lên.
— A lô, bệnh viện đây. Bác sĩ Rivaud vẫn ở chỗ ông đấy chứ?
Ông bác sĩ nóng nảy cầm ống nghe lên, nghe có vẻ sững sờ, buông ống xuống và xúc động đến mức đã đứng một hồi lâu, mắt nhìn vào khoảng không. Cuối cùng ông nói:
— Người ta đã tìm ra rồi!
— Ai?
— Người đó! Một xác chết thì đúng hơn. Trong khu rừng ở Cối Xay Gió Mới.
Bà Rivaud nhìn người nọ đến người kia, không hiểu gì hết.
— Người ta hỏi tôi có thể giải phẫu tử thi được không. nhưng...
Và bây giờ đến lượt ông ta nhìn Maigret với vẻ nghi ngờ vì nảy ra ý nghĩ.
— Khi ông bị tấn công. Ở trong rừng, ông đã chống trả... Ít nhất ông có bắn một phát súng...
— Tôi không bắn.
Chợt ông bác sĩ lại có một ý nghĩ khác, ông đưa tay lên trán với dáng điệu nóng nảy:
— Người ấy chết đã nhiều ngày rồi. Nhưng sáng nay sao lại... Françoise? Nào đi đi.
Ông ta dẫn bà vợ ngoan ngoãn đi theo và một lát sau ông đưa bà lên xe hơi. Ông biện lý chắc dùng điện thoại gọi taxi vì có một chiếc đang đậu trước cửa nhà. Rồi người hiến binh lại đạp xe đi.
Không còn là chuyện gây tò mò như buổi sáng nữa. Nhưng bây giờ là cả một cơn sốt dữ dội đang lan tràn khắp thị xã. Tức khắc, tất cả mọi người, kể cả ông chủ khách sạn đều đổ xô về phía trại Cối Xay Gió Mới, chỉ còn mỗi một mình Maigret nằm trên giường, lưng cứng đơ, ánh mắt nặng nề nhìn về phía quảng trường rực nắng.
○○○— Anh làm sao thế?
— Không sao cả.
Khi trở về, bà Maigret chỉ nhìn thấy dáng nằm nghiêng của ông, bà hiểu là có điều gì xảy ra khiến ông nhìn ra ngoài với dáng điệu thật dữ tợn. Bà đoán được ra ngay và bà đến ngồi ở mép giường, theo thói quen cầm lấy ống điếu trống rỗng nhồi thuốc vào.
— Không có gì. Em sẽ gắng kể cho anh nghe hết mọi chi tiết. Em ở đó khi người ta tìm thấy hắn và những người hiến binh đã để em lại gần.
Maigret vẫn nhìn ra ngoài, nhưng trong khi bà nói, có những hình ảnh khác hình ảnh của quảng trường đến in lên võng mạc mắt ông.
— Ở khu vực đó, rừng cây mọc thoai thoải. Dọc con đường có những cây sồi. Tiếp theo là một rừng thông. Nhiều người hiếu kỳ đi xe hơi đến đậu lại tại chỗ rẽ ở dưới dốc. Những người hiến binh của làng bên cạnh đi vòng quanh khu rừng để bao vây thủ phạm. Những người này tiến chầm chậm và ông già chủ trại Cối Xay Gió Mới cũng đi theo, tay cầm một khẩu súng lục. Người ta không dám nói gì với ông hết. Em tin rằng chính tự tay ông ta sẽ hạ sát tên giết người.
Maigret gợi ra trong trí hình ảnh cánh rừng, mặt đất phủ đầy lá thông, lốm đốm chỗ tối, chỗ sáng, và những bộ đồng phục hiến binh.
— Một đứa trẻ chạy theo nhóm người ấy, chợt kêu lên và chỉ một bóng người nằm ở dưới một cái cây.
— Giày đánh xi phải không?
— Phải! Với đôi tất len đan bằng tay. Em nhìn rất rõ vì em nhớ lại.
— Bao nhiêu tuổi?
— Khoảng năm mươi. Không chắc lắm. Ông ta nằm úp mặt xuống đất. Khi người ta lật mặt ông ta lên, em quay đi chỗ khác. anh hiểu tại sao rồi!. Hình như ông ta đã nằm đó ít nhất là tám ngày! Em chờ cho người ta phủ chiếc khăn lên đầu. Em nghe nói không có ai biết ông ta. Không phải là dân địa phương.
— Vết thương ở đâu?
— Một lỗ thủng lớn ở thái dương, và khi hắn ngã xuống, hắn cạp đất trong cơn hấp hối.
— Bây giờ họ đang làm gì?
— Cả xứ đổ xô đến. Người ta ngăn không cho những kẻ hiếu kỳ tràn vào cánh rừng. Khi em trở về, họ đang đợi ông biện lý và bác sĩ Rivaud. Sau đó xác chết được chở vào bệnh viện để khám nghiệm.
Maigret chưa bao giờ thấy quảng trường vắng vẻ như lúc này. Một con chó lông màu cà phê sữa đang sưởi nắng thay thế cho tất cả mọi người. Rồi chuông đồng hồ chầm chậm đổ từng tiếng báo mười hai giờ. Nam nữ công nhân bước ra khỏi một nhà in ở con đường gần đó, chạy ồ về phía Cối Xay Gió Mới, phần lớn đi xe đạp.
— Hắn ăn mặc thế nào?
— Quần áo đen với áo pardessus thẳng. Cũng thật khó xác định vì trong tình trạng người đó như vậy thì...
Bà Maigret cảm thấy se lòng vì chuyện đó. Nhưng bà vẫn đề nghị:
— Anh có muốn em quay lại đấy nữa không?
Lại chỉ còn mình ông. Ông nhìn thấy ông chủ khách sạn trở về và từ lề đường ông ta kêu tướng lên với ông:
— Ông đã biết gì chưa? Thế mà tôi lại phải trở về để chuẩn bị bữa trưa cho khách cơ chứ!
Và chỉ còn lại sự yên lặng, bầu trời một màu, quảng trường vàng nắng, nhà nhà trống trơn. Phải tới một giờ sau mới có tiếng náo động ở đường phố gần đó: Xác chết được đưa về bệnh viện và toàn thể mọi người đi kèm theo.
Quảng trường lại nhộn nhịp. Rồi khách sạn đông dần. Ở tầng trệt những ly rượu cụng nhau. Có tiếng gõ cửa nhẹ và Leduc bước vào, ngập ngừng định cười mỉm.
— Tôi có thể vào được không?
Ông ta ngồi cạnh giường, mồi tẩu thuốc xong mới cất lời. Ông thở dài:
— Chuyện như thế đấy!
Ông ngạc nhiên khi thấy Maigret quay về ông, mặt tươi cười và nhất là khi nghe Maigret hỏi:
— Thế nào, bằng lòng chứ?
— Nhưng...
— Kể cả mọi người! Ông bác sĩ! Ông biện lý! Cảnh sát trưởng! Tóm lại, mọi người đều vui mừng đóng vai bông lơn chế giễu cái lão thám tử thứ dữ ở Paris. Lão đã bị hố từ đầu đến cuối! Lão tưởng rằng lão rất thông minh, lão làm đủ mọi cách đến nỗi có lúc người ta tưởng lão làm việc nghiêm túc và ngay cả một số người phải sợ.
— Thế anh thú nhận rằng...?
— Rằng tôi đã lầm phải không?
— Sao! Người ta đã tìm thấy kẻ đó rồi mà. Hình dạng thật phù hợp với kẻ anh đã gặp trên tàu. Tôi đã nhìn thấy hắn. Hắn đã đứng tuổi, mặc dù ăn mặc lôi thôi nhưng vẫn có một kiểu cách nào đó. Hắn xơi viên đạn ngay đúng nơi thái dương, gần như bắn ở sát bên, theo cách suy đoán ở tình trạng mà hắn.
— Đúng!
— Ông Duhourceau đồng ý với cảnh sát là hắn tự sát cách đây tám ngày, có thể là ngay sau khi hắn bắn anh.
— Người ta có tìm thấy khẩu súng cạnh hắn không?
— Tất nhiên rồi! Nhưng cũng không hẳn như vậy. Người ta tìm thấy trong túi áo pardessus một khẩu súng thiếu một viên đạn.
— Đó là viên đã bắn vào tôi!
— Điều đó người ta càng cố gắng xác minh. Nếu hắn tự sát thì vụ này trở thành giản dị. Cảm thấy bị lùng sục và sắp sửa bị tóm thì hắn...
— Nhưng nếu hắn không tự sát?
— Vẫn còn nhiều giả thuyết có thể chấp nhận được. Vào đêm khuya, một người nông dân bị hắn tấn công, có thể bắn trả lại. Rồi sau đó vì sợ rắc rối lôi thôi, mà điều này thường có ở tâm lý người dân quê.
— Thế còn vụ hành hung cô em vợ ông bác sĩ?
— Người ta cũng đề cập tới. Có thể là một kẻ mất dạy nào đó gây ra vụ tấn công và...
Maigret thở dài, kéo một hơi thuốc và nhả khói ra thành từng vòng tròn:
— Nói một cách khác, mọi người đều muốn kết thúc vụ này!
— Cũng không hẳn đúng như vậy! Nhưng rõ ràng là không nên kéo vụ này quá dài một cách vô ích và lúc này.
Maigret cười nhạo tình trạng bối rối của ông bạn đồng sự. Ông nói:
— Thế còn chiếc vé tàu! Người ta phải lý giải làm sao chiếc vé ở trong túi hắn lại có thể rơi ở hành lang khách sạn Anh quốc.
Leduc nhìn trân trân vào tấm thảm màu đỏ sẫm và đột nhiên ông ta quyết định nói:
— Anh có muốn nghe một lời khuyên không?
— Chắc là nên dẹp chuyện này lại! Bình phục cho nhanh chóng rồi chuồn khỏi Bergerac.
— Để nghỉ ngơi vài ngày ở Ribaudière như chúng ta đã thoả thuận. Tôi đã nói với ông bác sĩ, ông ta cho biết bây giờ có thể chuyển anh về đó được miễn là phải thận trọng.
— Thế còn ông biện lý, ông ta nói thế nào?
— Tôi cũng không rõ.
— Chắc ông ta cũng có thêm mắm thêm muối vào đó nữa. Thế ông ta có nhắc anh rằng tôi chỉ là một nạn nhân, tuyệt đối không có cương vị gì để lãnh vụ này không?
Thật tội nghiệp cho ông Leduc! Ông muốn tỏ ra mình là người đáng mến! Ông có tính cả nể đối với mọi người! Mà Maigret thì lại thẳng tay!
— Phải thừa nhận về phương diện hành chính...
Rồi bất chợt, ông ta lấy hết can đảm nói:
— Nghe tôi đây, bạn già! Tôi thích thẳng thắn là hơn! Chắc chắn rằng, nhất là sau cái trò hề của anh diễn ra sáng nay, anh đã gây ra tiếng đồn xấu ở trong vùng. Mỗi thứ năm, ông biện lý vẫn dùng cơm với ông quận trưởng và vừa rồi ông nói với tôi rằng, ông ta sẽ nói với ông quận trưởng về anh để anh nhận những chỉ thị từ Paris. Nhất là có một việc anh đã làm sai: đó là sự phân phát các tờ giấy một trăm quan. Người ta nói...
— Rằng tôi khuyến khích bọn cặn bã xã hội tha hồ nói láo?
— Tại sao anh biết điều đó?
— Rằng tôi sẵn sàng nghe những lời bóng gió bẩn thỉu và nói tóm lại, tôi khích động sự nhảm nhí.
Leduc im bặt. Ông ta không có gì để mà trả lời. Bởi vì trong thâm tâm đó cũng là ý kiến của ông ta. Nhiều phút sau, ông rụt rè nói:
— Chẳng biết anh có còn hướng theo dõi nào khác không? Nếu có thì tôi phải thay đổi ý kiến và...
— Chẳng có hướng nào hết. Hay nói cho đúng ra, tôi có đến bốn hay năm hướng. Sáng nay, tôi hy vọng ít nhất là hai trong số đó dẫn tôi tới một cái gì đấy. Nhưng không, bây giờ thì chúng tiêu tan hết rồi!
— Anh thấy đấy! Này! Lại thêm một điều vụng dại và có thể nó là một trong những chuyện nghiêm trọng nhất bởi vì nó mang lại cho anh một kẻ thù ghê gớm. Cái ý kiến nói chuyện điện thoại với vợ ông bác sĩ đấy! Ông ta ghen đến mức ít người có thể khoe rằng đã nhìn thấy bà ta! Ông ta ít khi để bà ấy đi ra khỏi biệt thự.
— Thế mà ông ta lại là người tình của Françoise! Sao ông ta không ghen vì người này mà lại ghen vì người khác?
— Cái đó không liên quan đến tôi. Françoise muốn đi đâu thì đi. Ngay cả việc lái xe hơi một mình nữa. Còn về bà vợ chính. Nói vắn tắt lại, tôi nghe thấy Rivaud nói với ông biện lý rằng ông ta coi sự lăng quăng của anh như là một hành vi đểu giả và khi đến đây, ông ta thật có một ý muốn mạnh mẽ là sẽ dạy anh về cách sống.
— Cái đó có nhiều hứa hẹn đấy!
— Anh nói gì vậy?
— Chính ông ta đã băng bó cho tôi và rửa vết thương mỗi ngày ba lần.
Rồi Maigret cười to, ồn ào đến mức ta khó có thể tin ông thành thực có ý muốn cười như vậy. Ông cười như một kẻ nào đó ở trong một tình trạng lố bịch và cố cưỡng lại bởi vì đã quá muộn để anh rút lui và anh ta cũng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi.
— Anh không đi ăn trưa à? Hình như tôi có nghe thấy anh nói về món ngỗng rán.
Và ông lại cười! Có một ván bài chơi đam mê lắm! Có công việc để làm khắp nơi, trong rừng, ở bệnh viện, nơi trang trại Cối Xay Gió Mới, trong nhà ông bác sĩ, có lẽ cả trong căn nhà trang trọng che rèm của ông biện lý, có khắp nơi, nơi món ngỗng rán, món nấm nhồi, trong cả thành phố mà Maigret chưa bao giờ thấy hết!
Thế mà ông lại bị cột vào một cái giường, cạnh cửa sổ, trở mình hơi gấp một chút là cứ muốn la lên vì đau! Người ta phải nhồi tẩu thuốc cho ông vì ông không thể dùng cánh tay trái được và nhân dịp này, bà Maigret đã cho ông cai bớt đi.
— Anh nhận lời đến nhà tôi chứ?
— Xin hứa với anh là xong chuyện này...
— Có còn tên điên nữa đâu!
— Làm sao biết được? Thôi đi ăn đi! Nếu có ai hỏi tôi có dự định gì thì trả lời là không biết gì hết! Bây giờ thì vào việc đi.
Ông nói đúng như là ông phải đương đầu với một công việc chân tay nặng nhọc, như phải lấy tay nhồi bột bánh mì, hay là đào xới cả hàng tấn đất vậy. Nhưng quả thực có nhiều việc phải đào xới: tất cả cứ như là một đống lộn xộn, không gỡ được.
Nhưng ở đây lại không nằm trong phạm vi đất đai vật chất: những khuôn mặt mờ nhạt ít nhiều chen chúc trong tròng mắt ông: khuôn mặt quạu quọ, kiêu kỳ của ông biện lý, khuôn mặt lo lắng của ông bác sĩ, khuôn mặt thảm hại tội nghiệp của bà vợ được ông ta chữa bệnh ở Alger - mà bệnh gì vậy? Dáng dấp nóng nảy và quá cương quyết của Françoise. Và còn cô Rosalie đêm nào cũng nằm mơ, gây ra những thất vọng lớn cho anh chồng chưa cưới - họ đã nói với nhau chưa? Còn cái việc ý tứ ám chỉ về ông biện lý - chắc có nhiều chuyện bị chặn lại không được nói ra! Còn con người trên tàu nhảy xuống khi tàu đang lăn bánh chỉ để làm mỗi việc là bắn Maigret rồi chết đi! Leduc và cô cháu gái bà nấu bếp - chuyện này nguy hiểm đấy! Ông chủ khách sạn có đến ba bà vợ mà cứ xem tình hình của ông ta bây giờ thì dám chắc là ông đã giết đến hai mươi bà là ít.
Tại sao Françoise lại?
Tại sao bác sĩ lại?
Tại sao Leduc cứ giấu giấu giếm giếm?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Và tại sao người ta lại muốn loại Maigret bằng cách cho ông đi Ribaudière?
Ông cười to lần cuối theo kiểu một người to béo vô tư. Cho nên mười lăm phút sau, khi bà Maigret bước vào thì thấy ông đang nằm ngủ thật bình thản.