Chương 4 Công tước ra tay
Công tước đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ, nhìn ô kính vỡ. Anh bước ra sân hiên, xem xét bề mặt phủ cỏ, sau đó trở vào.
“Tình hình có vẻ nghiêm trọng.” Công tước nói. “Ô kính không hề bị vỡ. Nếu nó bị vỡ, sẽ có các mảnh thủy tinh vương trên cỏ. Thực tế, nó đã bị cắt mất. Chúng ta phải cảnh báo cho cha em lưu tâm đến các tài sản quý giá của mình.”
“Em đã bảo anh mà.” Germaine nói. “Em đã bảo Arsène Lupin đang quanh quẩn đâu đây.”
“Arsène Lupin rất tài ba.” Công tước mỉm cười, nói. “Nhưng không có lý do gì để nghĩ anh ta là kẻ đào tường khoét ngạch duy nhất ở nước Pháp, thậm chí là ở vùng Ille-et-Vilaine này.”
“Em chắc chắn anh ta đang quanh quẩn đâu đây. Em cảm thấy thế.” Germaine bướng bỉnh nói.
Công tước nhún vai, mỉm cười nói: “Tôi còn lâu mới cãi được em. Linh cảm của phụ nữ luôn luôn là… chà, nó luôn luôn là linh cảm của phụ nữ.”
Công tước quay lại sảnh, đúng lúc này cánh cửa mở ra, một người đàn ông tóc tai bù xù vận quần áo kiểu nhân viên gác rừng xuất hiện trên ngưỡng cửa.
“Cô có khách tới thăm, tiểu thư Germaine.” Ông ta nói với giọng trầm sâu.
“Cái gì? Ông ra mở cửa à, Firmin?” Germaine hỏi.
“Vâng, tiểu thư Germaine, chỉ còn mỗi tôi để làm việc ấy. Tất cả gia nhân đã khởi hành ra ga hết rồi. Đêm nay và sáng mai, bà nhà tôi với tôi sẽ phục vụ mọi người ở đây. Tôi đưa các ông kia vào chứ cô?”
“Bọn họ là ai?” Germaine hỏi.
“Hai ông ấy nói là đã có hẹn.”
“Tên bọn họ là gì?” Germaine tiếp tục hỏi.
“Hai ông khách. Tôi chẳng biết tên của họ. Tôi chẳng bao giờ nhớ được các cái tên.”
“Đó là lợi thế đối với bất cứ người nào làm nhiệm vụ mở cửa.” Công tước vừa mỉm cười vừa bảo ông già Firmin lừ đừ chậm chạp.
“Ôi, không thể lại là cha con lão Charolais được. Chưa đến lúc để bọn họ quay lại. Em đã bảo bọn họ ba chưa về mà.”
“Không, không thể là họ.” Firmin quả quyết đáp.
“Thôi được, dẫn bọn họ vào.” Germaine nói.
Firmin quay ra, để cánh cửa mở sau lưng mình, và mọi người nghe thấy tiếng đôi giày cao cổ đế đóng đinh của ông ta kêu lộp cộp trên sàn đá ở sảnh ngoài.
“Charolais à?” Công tước hỏi bâng quơ. “Tôi không biết cái họ này. Ai vậy?”
“Vừa lúc nãy Alfred thông báo có hai ông khách. Em tưởng là Georges và André du Buit, vì anh em họ hứa đến uống trà. Em bảo Alfred đưa họ vào, và ngạc nhiên thấy xuất hiện hai gã tỉnh lẻ rõ đáng ghét. Em chưa bao giờ… Ôi!”
Germaine đột ngột im bặt, vì kìa, đang bước vào phòng là cha con nhà Charolais.
Charolais ôm chặt chiếc mũ đi xe hơi trước ngực, cúi thấp người chào. “Tiểu thư, tôi lại xin hân hạnh chào cô.”
Con trai lão cũng cúi chào, để lộ sau lưng mình một gã thanh niên nữa.
“Con trai thứ hai của tôi. Nó là chủ cửa hiệu dược phẩm.” Charolais nói, vung bàn tay to tướng ửng đỏ về phía gã thanh niên.
Gã thanh niên được tạo hóa ban cho cặp mắt rất đặc trưng của gia đình, hai con mắt nằm gần nhau. Gã bước vào sảnh, cúi chào hai cô gái. Công tước khẽ nhướng mày.
“Tôi rất xin lỗi quý vị.” Germaine nói. “Nhưng ba tôi chưa về.”
“Dạ, không cần phải xin lỗi, không cần một tí ti nào cả.” Charolais nói, rồi lão và hai gã con trai tự tiện ngồi xuống ba chiếc ghế dựa.
Germaine thoáng choáng váng trước sự trơ tráo của bọn họ, không thốt được lời nào. Rồi cô ta vội vàng bảo: “Rất có thể phải một tiếng đồng hồ nữa ba tôi mới trở về. Tôi không muốn cha con ông lãng phí thời gian.”
“Ồ, không vấn đề gì.” Charolais nói với điệu bộ khoan dung, rồi lão quay sang Công tước, nói thêm: “Tuy nhiên, trong khi chờ đợi, nếu ngài là thành viên trong gia đình, thưa ngài, chúng ta có thể thảo luận về mức giá thấp nhất các ngài đưa ra cho chiếc xe.”
“Xin lỗi.” Công tước nói. “Nhưng tôi không liên quan gì tới vấn đề này.”
Trước khi Charolais kịp trả lời, cánh cửa mở ra, và cái giọng trầm sâu của Firmin cất lên: “Thưa cậu, xin mời cậu vào.”
Gã thanh niên thứ ba bước vào sảnh.
“Cái gì, mày à, Bernard?” Charolais nói. “Tao đã bảo mày đợi ở cổng công viên mà.”
“Nhưng con cũng muốn xem chiếc xe.” Bernard nói.
“Con trai thứ ba của tôi. Nó được sinh ra để trở thành luật sư.” Charolais nói với điệu bộ hết sức tự hào của một ông bố.
“Ông có bao nhiêu người con vậy?” Germaine yếu ớt hỏi.
Trước khi Charolais kịp trả lời, Firmin một lần nữa xuất hiện trên ngưỡng cửa.
“Thưa cô, ông chủ vừa về.” Ông ta nói.
“Ơn Chúa!” Germaine thốt lên và quay sang Charolais, nói: “Này ông, nếu ông đi với tôi, tôi sẽ dẫn ông sang chỗ ba tôi, và ông có thể thảo luận về giá của chiếc xe ngay lập tức.”
Cô ta vừa tuyên bố vừa tiến ra cửa. Cha con nhà Charolais đứng dậy, nhường đường cho cô ta đi trước. Charolais cha và hai gã con trai lớn hấp tấp theo cô ta rời khỏi căn phòng. Nhưng Bernard lần chần đằng sau, có vẻ muốn ngắm nghía các món trang trí được bày trên máy chiếc tủ ngăn kéo. Nhanh không thể tưởng, gã nẫng luôn hai thứ ở gần nhất rồi định bám theo hai gã anh trai. Công tước nhảy ba bước ngang qua sảnh, thộp được cánh tay gã thanh niên ở ngay ngưỡng cửa, kéo giật gã quay vào sảnh, đóng cánh cửa lại.
“Không, không được, anh bạn trẻ của tôi.” Công tước gay gắt nói.
“Không được gì?” Bernard hỏi, cố gắng thoát khỏi bàn tay tóm chặt của Công tước.
“Cậu đã lấy chiếc hộp đựng thuốc lá.” Công tước nói.
“Không, không, tôi không… chẳng có gì như thế cả!” Bernard lắp bắp.
Công tước ghì chặt cổ tay trái của gã thanh niên, sục tay vào chiếc mũ đi xe hơi gã đang ôm, rút ra một chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc, giơ trước mắt gã.
Môi Bernard tái nhợt. Đôi tròng mắt hốt hoảng như muốn bắn ra khỏi hốc mắt. “Đó… đó… là nh-nh-nh-nhầm lẫn.” Gã lắp bắp.
Công tước chuyển sang tóm cổ áo Bernard, thọc tay vào túi ngực chiếc áo khoác của gã. Bất lực bởi bàn tay tóm chặt và vô cùng choáng váng trước động tác mau lẹ của anh, gã chẳng phản kháng gì được.
Công tước rút ra chiếc hộp da dê thuộc, nói: “Đây cũng là nhầm lẫn sao?”
“Trời đất! Sợi dây chuyền!” Sonia kêu lên. Cô đang quan sát sự việc xảy ra với cái miệng há hốc và cặp mắt kinh ngạc.
Bernard quỳ sụp xuống, hai bàn tay siết lấy nhau.
“Hãy tha tội cho tôi!” Gã kêu lên bằng giọng nghẹn ngào. “Hãy tha tội cho tôi! Xin đừng nói với bất kỳ ai. Vì Chúa, xin đừng nói với bất kỳ ai.”
Và nước mắt gã tuôn như mưa.
“Đồ ranh con khốn kiếp!” Công tước nói khẽ khàng.
“Tôi sẽ không bao giờ lặp lại việc này, không bao giờ! Ôi, hãy rủ lòng thương tôi! Nếu như ba tôi biết! Ôi, hãy cho tôi đi đi!” Bernard kêu lên.
Công tước lưỡng lự, nhìn xuống gã thanh niên, cau mày và giật giật ria mép. Rồi, vốn vẫn hay xem nhẹ mọi chuyện, anh đi đến quyết định một cách chóng vánh không ngờ.
“Được.” Công tước chậm rãi nói. “Chỉ duy nhất một lần này thôi… Hãy cút đi!” Và anh lôi Bernard dậy, gần như ném gã ra sảnh ngoài.
“Cảm ơn! Ôi, cảm ơn!” Bernard nói.
Công tước đóng cánh cửa lại, nhìn Sonia, thở gấp gáp.
“Sao? Cô đã bao giờ chứng kiến việc gì như thế chưa? Thằng ranh con còn tiến xa. Thật là láo xược! Ngay trước mắt chúng ta! Và sợi dây chuyền nữa, nếu mất nó thì quả là đáng tiếc. Trời đất, lẽ ra tôi phải nộp hắn cho cảnh sát.”
“Không, không!” Sonia kêu lên. “Ngài hoàn toàn đúng khi tha cho hắn… hoàn toàn đúng.”
Công tước đặt sợi dây chuyền ở mép nóc tủ ngăn kéo, đi dọc theo sảnh đến chỗ Sonia.
“Sao thế?” Anh hỏi dịu dàng. “Cô tái nhợt đi thế này.”
“Chuyện xảy ra khiến em bối rối quá… Cái cậu con trai khốn khổ ấy.” Sonia nói, nước mắt lưng tròng.
“Cô thương hại thằng khốn kiếp ấy à?” Công tước hỏi.
“Vâng, khủng khiếp quá! Ánh mắt cậu ta mới hãi hùng, mới trẻ con làm sao. Và bị bắt như thế… bắt tại trận… đang ăn trộm. Ôi, thật khủng khiếp!”
“Nào, nào, cô mới nhạy cảm làm sao!” Công tước nói, giọng dịu dàng, gần như âu yếm. Ánh mắt anh bừng lên vẻ trìu mến, cảm phục khi dừng lại trên gương mặt duyên dáng, đang mang những nét băn khoăn, lo lắng của Sonia.
“Vâng, như thế thật ngốc nghếch!” Sonia nói. “Nhưng ngài để ý ánh mắt cậu ta chứ… vẻ hoảng loạn trong đó? Ngài đã thương hại cậu ta, phải không? Vì tận đáy lòng mình, ngài vốn vẫn nhân hậu.”
“Tại sao lại là tận đáy lòng?” Công tước hỏi.
“Ồ, em nói là tận đáy lòng vì bề ngoài ngài có vẻ hay châm biếm, và thoạt nhìn ngài rất lạnh lùng. Nhưng thông thường đó chỉ là cái mặt nạ của những người đã phải trải qua nỗi đau khổ ghê gớm nhất… Chính họ là những người bao dung nhất.” Sonia nói chầm chậm, do dự lựa chọn từ ngữ.
“Phải, tôi cho là thế.” Công tước trầm tư nói.
“Vì khi đã phải trải qua đau khổ, người ta sẽ thấu hiểu… Vâng, người ta sẽ thấu hiểu.” Sonia nói.
Hai người thoáng im lặng. Ánh mắt Công tước vẫn dừng lại trên gương mặt cô, vẻ cảm phục xen lẫn tình thương mến.
“Ở đây cô không vui vẻ lắm, đúng không?” Anh hỏi dịu dàng.
“Em ư? Tại sao?” Sonia vội vã hỏi lại.
“Nụ cười của cô buồn rầu và ánh mắt của cô rụt rè lắm.” Công tước chậm rãi nói. “Cô giống hệt một đứa bé mà người ta mong muốn được chở che. Cô hoàn toàn đơn độc trên cõi đời này à?”
Giọng nói và ánh mắt Công tước đây nỗi xót thương, gò má Sonia thoáng ửng hồng.
“Vâng, em chỉ có một mình.” Cô nói.
“Thể cô không có bà con… hay bạn bè gì ư?” Công tước hỏi.
“Không ạ.” Sonia trả lời.
“Tôi không muốn nói ở Pháp, mà ở đất nước của cô ấy… Chắc chắn cô phải có người nào thân thuộc ở Nga chứ?”
“Không, không ai cả. Ngài biết đấy, cha em là nhà cách mạng. Ông mất ở Siberia khi em vừa chào đời. Và mẹ em cũng mất rồi… ở Paris. Bà mất lúc em hai tuổi.”
“Một thân một mình như thế hẳn phải rất khó khăn.” Công tước nói.
“Không đâu.” Sonia đáp với nụ cười yếu ớt. “Em không thấy phiền lòng vì không có ai thân thuộc. Em đã quen như thế từ thuở bé… từ thuở rất bé. Việc khó khăn là… nhưng ngài sẽ cười em…”
“Có trời chứng giám tôi sẽ không cười!” Công tước đáp với vẻ nghiêm trang.
“Ôi, việc khó khăn là, không bao giờ được nhận một lá thư… một chiếc phong bì mà ta sẽ mở ra… từ ai đó mong nhớ ta…”
Sonia ngừng lời rồi nói với vẻ nghiêm trang: “Nhưng em tự nhủ rằng chuyện đó là chuyện vô nghĩa. Em có các triết lý sống nhất định.”
Sonia mỉm cười với Công tước, nụ cười trẻ thơ đáng yêu.
Công tước cũng mỉm cười. “Các triết lý sống nhất định.” Giọng anh thật dịu dàng. “Cô nói nghe như triết gia!”
Họ đang đứng nhìn nhau với ánh mắt nghiêm trang, gần như là ánh mắt dò tìm tâm hồn nhau, thì cánh cửa phòng khách bật mở toang, và cái giọng chao chát của Germaine đập vào tai họ.
“Em đang trở nên quá đáng không thể chịu được, Sonia!” Cô ta kêu lên. “Hoàn toàn vô ích khi dặn em bất cứ việc gì. Tôi đã dặn em phải chú ý tự tay đóng gói hộp đựng đồ viết lách bọc da cho vào túi cho tôi. Vậy mà tình cờ mở một ngăn kéo, tôi thấy cái gì? Tôi thấy hộp đựng đồ viết lách bọc da của tôi vẫn còn chình ình ở đấy.”
“Em xin lỗi.” Sonia nói. “Em định…”
“Ồ, chẳng cần bận tâm đến nó nữa. Tôi sẽ tự giải quyết. Nhưng trời đất, có lẽ em sẽ được mời tới đám cưới của chúng tôi, mà xem em mới dễ dãi với mọi chuyện làm sao chứ. Em là hiện thân của sự lơ đễnh, cẩu thả.”
“Nào, Germaine… chỉ là sơ suất thôi.” Công tước nói với giọng vỗ về.
“Này, Jacques, xin lỗi anh, anh có cái thói quen không hay ho là cứ can thiệp vào việc nọ việc kia trong nhà. Vừa mới mấy hôm trước anh đã xử sự như thế. Em chẳng còn sai bảo nổi kẻ hầu người hạ…”
“Germaine!” Công tước nói, đột ngột tỏ ra bất bình.
Germaine quay sang Sonia, chỉ một tập phong bì và mấy bức thư mà Bernard Charolais hẩy rơi khỏi bàn. “Nhặt những chiếc phong bì và mấy bức thư kia lên, mang tất cả sang phòng của tôi. Nhanh nhẹn vào!”
Germaine lại lao vụt ra ngoài, sập mạnh cánh cửa đằng sau lưng.
Sonia xem chừng hoàn toàn thản nhiên trước cơn giận dữ: Má cô không một chút đỏ của tủi hổ, môi cô không một thoáng rung. Cô cúi nhặt các giấy tờ rơi dưới đất.
“Không, không, để tôi, tôi khẩn khoản xin cô đấy.” Công tước nói giọng khổ sở. Anh khuỵu một gối xuống, bắt đầu gom các giấy tờ lại. Anh đặt chúng lên trên bàn, nói: “Cô đừng để tâm tới lời lẽ của Germaine. Cô ấy… cô ấy… cô ấy có bản chất tốt. Chỉ là cung cách cô ấy như vậy. Cô ấy vốn luôn sung sướng, muốn gì được nấy. Cô ấy đã bị làm hư, cô có biết không? Những người kiểu đó không bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai. Cô không được đau lòng vì cơn giận dữ của cô ấy.”
“Ôi, em không để ý đâu. Em không để ý thật mà.” Sonia cam đoan.
“Tôi mừng khi nghe cô nói thế. Chuyện chẳng đáng bận tâm.”
Công tước nhét những chiếc phong bì và những tấm thiếp mời chưa ghi gì vào một cái bao, rồi đưa cho Sonia.
“Đây!” Anh vừa mỉm cười vừa nói. “Sẽ không nặng quá đâu.”
“Vâng, em cảm ơn.” Sonia nhận lấy các thứ.
“Hay tôi mang hộ cô sang phòng bên kia?” Công tước hỏi.
“Thôi ạ, cảm ơn ngài.” Sonia nói.
Với một động tác rất nhanh, vô tư lự, gần như bốc đồng, Công tước nắm bàn tay cô, cúi xuống hôn lên đó. Một màu hồng rực tỏa trên gương mặt cô, lan lên đến tận chân tóc và xuống đến tận cổ. Cô đứng trân trân một lát, bàn tay áp lấy trái tim mình. Sau đó, cô vội vã, loạng choạng đi ra cửa, đẩy cánh cửa mở ra, dừng bước, quay đầu nhìn lại anh, rồi lặng lẽ biến mất.