← Quay lại trang sách

Chương 5 Bức thư của Lupin

Công tước đứng đấy một lúc, đăm đăm nhìn khung cửa Sonia vừa đi qua vẻ nghĩ ngợi, đôi môi thoáng hiện nụ cười mơ hồ. Anh đi ngang qua sảnh, đến chỗ chiếc tủ ngăn kéo Chippendale, lấy điếu thuốc lá ra khỏi chiếc hộp nằm ở mép nóc tủ, bên cạnh chiếc hộp da dê thuộc đựng sợi dây chuyền, châm lửa, rồi thong thả bước ra sân hiên. Anh chậm rãi đi ngang qua sân hiên, dừng lại một lát ở rìa bãi cỏ, ánh mắt tư lự nhìn suốt vùng đồng quê trải dài nhưng không hề để ý tới vẻ đẹp của nó. Rồi anh quẹo sang tay phải, đi hết một dãy bậc thang xuống bãi cỏ thấp hơn, đi ngang qua bãi cỏ, theo lối mòn nhỏ đi vào giữa khu vực có các bụi tuyết tùng cao um tùm. Ở chính giữa khu vực này, anh bước tới một trong những chiếc ghế dài làm bằng đá cũ kĩ, mờ rêu và đã dãi dầu mưa nắng, vốn vẫn tô điểm cho các khu vườn của bao nhiêu lâu đài nước Pháp. Chiếc ghế hướng vào cái bể cẩm thạch, từ trong bể vươn lên một vòi phun đang phun nước xuống rào rào. Bên phải của bể là bức tượng thần Tình yêu vui vẻ nhảy nhót trên chiếc cột cao. Công tước ngồi xuống chiếc ghế dài, tĩnh tại, sự tĩnh tại hiếm hoi chỉ xuất hiện khi thần kinh người ta ở trạng thái hài hòa hoàn toàn, lông mày anh cau lại vì chìm đắm vào suy nghĩ. Thỉnh thoảng, cái cau mày ấy biến mất, các nét nghiêm trang dãn ra thành nụ cười mơ hồ, nụ cười nhớ tới chuyện gì đó thú vị. Có một lúc, anh đứng dậy, dạo vòng quanh bể nước, trán nhăn lại. Rồi anh quay về chỗ chiếc ghế dài, ngồi xuống. Bóng tối nhá nhem đầu tháng Chín buông xuống khi anh rốt cuộc cũng đứng dậy, nhanh nhẹn bước qua các bụi tuyết tùng với vẻ của một người mà cuối cùng dù là hay hay dở, đã đi đến quyết định.

Lên tới sân hiên bên trên, ánh mắt Công tước hướng về phía một nhóm người đứng túm tụm ở góc sân đằng kia, gần cổng lâu đài, và anh ung dung thong thả bước tới.

Đứng giữa nhóm người là ông Gournay-Martin béo trục béo tròn, toàn mỡ với thịt, chả có tí cơ bắp nào. Mặt ông ta đỏ gần bằng mặt lão Charolais, và bộ râu quai nón bạc phơ nằm trên hai cái má béo phì khiến màu đỏ đó nhìn như thể đậm hơn rất nhiều. Khi bước tới, Công tước thình lình có một cảm giác khá kỳ cục: Gournay-Martin có cặp mắt của Charolais, hai con mắt nằm gần nhau, nếu ai không biết bọn họ là những người xa lạ thì hẳn đều nghĩ bọn họ là những người thuộc một gia đình.

Nhà triệu phú đang vung vẩy hai bàn tay, hét lên với cái thái độ của kẻ đã được trau dồi nghệ thuật bắt nạt bất cứ kẻ nào làm ăn cùng mình. Khi tiến đến gần, Công tước nghe được ông ta nói: “Không, đó đã là mức giá thấp nhất mà ta chấp nhận được. Mua thì mua, không mua thì thôi. Ông có thể bảo ‘Vâng ạ’ mà ông cũng có thể bảo ‘Xin chào,’ ta cóc quan tâm.”

“Giá đó cao quá ạ!” Charolais nói, giọng đượm vẻ thê lương.

“Cao quá ư!” Gournay-Martin gầm lên. “Ta muốn xem có kẻ nào khác bán chiếc xe một trăm mã lực với giá tám trăm bảng không. Chà, ông bạn tử tế, có ta đang bán cho ông đấy!”

“Không, không.” Charolais phản đối yếu ớt.

“Ta nói cho ông biết, có ta đang bán cho ông đấy.” Gournay-Martin gầm lên. “Ta bán cho ông chiếc xe tuyệt diệu mà ta mua mất một ngàn ba trăm bảng với giá tám trăm bảng thôi! Thật chướng với cái cách ông mặc cả!”

“Không, không.” Charolais lại phản đối. Ông ta có vẻ sợ hết hồn trước lời lẽ dữ dội của người đàn ông to béo.

“Ông cứ đợi rồi xem.” Gournay-Martin nói.

“Tám trăm thì quá đắt.” Charolais đáp.

“Nào, nào! Ông quá là ma mãnh, bản chất ông như thế đó. Nhưng đừng nói một lời nào nữa trước khi ông thử chiếc xe.”

Gournay-Martin quay sang người tài xế riêng lúc ấy đang đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến đấu kịch liệt với điệu cười ngoác tán thưởng. “Nào, Jean, đưa các ông đây tới ga-ra, rồi lái xe đưa họ tới ga tàu hỏa. Cho họ thấy chiếc xe như thế nào. Họ yêu cầu gì thì làm nấy, tất tật nhé!”

Gournay-Martin nháy mắt với Jean, sau đó lại quay sang Charolais, nói: “Ông biết đấy, Charolais, làm ăn với người như ông thật hay. Ông rất sắc sảo, bản chất ông như thế đó, rất sắc sảo. Ông đi đi, đi thử chiếc xe đi! Xin chào, xin chào.”

Bốn người nhà Charolais lẩm bẩm chào tạm biệt, gần như thì thầm. Bọn họ đi theo Jean, dáng dấp có vẻ gì đó của những con chó vừa bị vụt vài roi. Khi bọn họ đã rẽ ở góc sân, nhà triệu phú quay sang Công tước, cười khùng khục, nói: “Chắc chắn hắn sẽ mua chiếc xe!”

“Tôi không hề ngạc nhiên trước bất cứ thắng lợi nào trong các vụ kinh doanh của ngài.” Công tước nhẹ nhàng nói, thoáng nụ cười châm biếm, mỉa mai.

Đôi mắt híp của Gournay-Martin long lanh, lấp lánh, những nụ cười xòe ra trên bộ mặt căng bóng như những gợn sóng miễn cưỡng lan trên ao nước tù đọng. Da mặt ông ta xem chừng căng quá không còn cười được.

“Chiếc xe đi bốn năm nay rồi.” Gournay-Martin hân hoan nói. “Hắn sẽ trả cho ta tám trăm bảng, mà chiếc xe thì chẳng đáng giá một tẩu thuốc lá nữa. Tám trăm bảng, bằng đúng giá một bức tranh nhỏ của Watteau lâu nay ta đã để mắt tới… Một vụ đầu tư thượng thặng.”

Họ tản bộ dọc theo bãi cỏ và vào sảnh qua một khung cửa sổ mở sát xuống đến sàn. Firmin đã thắp hai ngọn đèn. Tuy nhiên, chúng chỉ tạo ra được một vùng sáng nhỏ giữa cả khu vực đại sảnh tràn ngập bóng tối lờ mờ. Nhà triệu phú hết sức gượng nhẹ ngồi xuống một chiếc ghế dựa kiểu Đế chế, như thể ông ta sợ rằng, vì lý do tuyệt vời nào đó, chiếc ghế sẽ sập dưới sức nặng của ông ta.

“Chà, Công tước quý mến của tôi.” Gournay-Martin nói. “Anh không hỏi tôi kết quả của bữa trưa xã giao hay lời phát biểu của ngài Bộ trưởng nhỉ?”

“Có tin tức gì ạ?” Công tước hỏi bâng quơ.

“Ừ. Ngày mai sẽ tiến hành việc ký sắc lệnh. Anh có thể coi như mình đã được gắn huân chương. Tôi hy vọng anh cảm thấy hạnh phúc.” Nhà triệu phú xoa xoa hai bàn tay múp míp vào nhau với vẻ cực kỳ hài lòng.

“Ồ, sung sướng quá, sung sướng quá!” Công tước nói, giọng hoàn toàn dửng dưng.

“Phần tôi, tôi rất hài lòng, rất hài lòng. Tôi đã tha thiết muốn anh được tặng huân chương. Sau đó, và sau một, hai chuyến đi nước ngoài, rồi đến việc anh cho xuất bản những bức thư của ông nội anh với lời giới thiệu thật hấp dẫn vào, lúc ấy anh có thể bắt đầu tính toán tới Viện Hàn lâm.”

“Viện Hàn lâm!” Công tước sửng sốt thốt lên, mặc dù bình thường anh vốn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Nhưng tôi đâu có danh hiệu gì để trở thành viện sĩ.”

“Sao, không có danh hiệu gì à?” Nhà triệu phú nghiêm nghị hỏi, đôi mắt híp giương to. “Anh là công tước mà.”

“Điều đó thì chẳng có gì phải nghi ngờ.” Công tước đáp lời, quan sát Gournay-Martin với vẻ tò mò thán phục.

“Tôi có ý muốn gả con gái tôi cho một người lao động, một người lao động, Công tước quý mến của tôi.” Nhà triệu phú đập bàn tay trái đã to vào bàn tay phải còn to hơn. “Tôi không định kiến… không, không hề. Tôi ao ước có con rể là một công tước được đeo huân chương Bắc Đẩu bội tinh và được phong làm viện sĩ Viện Hàn lâm Pháp, bởi các cái đó là phẩm chất cá nhân. Tôi vốn không thuộc loại hợm hĩnh, trưởng giả.”

Công tước không kìm được, bật ra tiếng cười khe khẽ.

“Anh đang cười gì?” Nhà triệu phú hỏi, bộ mặt rạng rỡ đột ngột tối sầm giận dữ.

“Không có gì, không có gì.” Công tước nhẹ nhàng đáp. “Chỉ là ngài có quá nhiều điều ngạc nhiên.”

“Tôi khiến anh sửng sốt, đúng không? Tôi cho rằng thế. Quả là tôi có rất nhiều điều ngạc nhiên. Đó là nhờ kiến thức của tôi. Tôi hiểu sâu biết rộng. Tôi thông thạo về kinh doanh, tôi say mê nghệ thuật, tranh ảnh, những món hời, những món trang trí lặt vặt, các loại thảm thêu tinh xảo. Chúng là những khoản đầu tư thượng thặng. Phải, đương nhiên tôi say mê những vật đẹp đẽ. Tôi không muốn khoe khoang, nhưng tôi có sự hiểu biết. Tôi có gu thẩm mỹ, và tôi còn có cái gì đó hơn cả gu thẩm mỹ nữa cơ. Tôi có sự tinh tường, sự tinh tường của kẻ làm ăn buôn bán.”

“Vâng, những bộ sưu tập của ngài, đặc biệt bộ sưu tập của ngài ở Paris, đã chứng minh điều đó.” Công tước nói, nén một cái ngáp dài.

“Tuy nhiên anh chưa trông thấy vật đẹp đẽ nhất tôi sở hữu: chiếc vương miện của Công nương de Lamballe. Nó trị giá nửa triệu franc đấy.”

“Tôi đã nghe nói tới.” Công tước đáp lời, có phần mệt mỏi. “Tôi chẳng băn khoăn tại sao Arsène Lupin ghen tị với ngài.”

Nhà triệu phú giật nẩy mình khiến chiếc ghế dựa kiểu Đế chế kêu két một tiếng.

“Đừng nhắc tới kẻ khốn kiếp đó.” Ông ta gầm lên. “Đừng nhắc tới tên hắn trước mặt tôi.”

“Germaine đã cho tôi xem bức thư của anh ta. Nó thật khôi hài.”

“Bức thư của hắn! Bức thư đê tiện! Tôi suýt thì tăng xông với nó.” Nhà triệu phú gầm lên. “Lúc ấy, tôi đang đứng trong chính cái sảnh tôi và anh đang đứng đây, thanh thản chuyện phiếm, bất chợt Firmin bước vào, trao cho tôi một bức thư.”

Cánh cửa mở ra ngắt lời Gournay-Martin. Firmin lộp cộp bước vào, nói bằng cái giọng trầm sâu của mình: “Có bức thư cho ông đây, thưa ông chủ.”

“Cảm ơn.” Nhà triệu phú nhận lấy bức thư, và ông ta vừa đeo mục kỉnh lên mắt vừa tiếp nối câu chuyện: “Phải, Firmin trao cho tôi một bức thư mà chữ viết…”

Ông ta giơ chiếc phong bì đang cầm trước mắt lên, rống to: “Trời đất!”

“Có chuyện gì vậy?” Công tước đang ngồi trên chiếc ghế dựa giật nẩy mình trước tiếng kêu sửng sốt, đột ngột ấy.

“Cái chữ viết! Cái chữ viết! CÙNG MỘT KIỂU CHỮ VIẾT!” Nhà triệu phú hổn hển. Và ông ta ngả vật vào lưng chiếc ghế dựa.

Một tiếng rầm. Công tước thấy hai cánh tay khổng lồ, hai bắp chân khổng lồ huơ huơ trên không khi cái lưng ghế gãy rời. Một tiếng rầm nữa. Chiếc ghế sập xuống. Cả tấm thân vĩ đại đập xuống sàn.

Công tước không kìm được, bật ra tràng cười. Anh tóm lấy một cánh tay đang chới với, kéo giật một phát cho cả khối thịt và mỡ khổng lồ đứng dậy ngon ơ, điều đó cho thấy xem ra anh có các cơ bắp cứng như thép.

“Nào.” Công tước nói, vẫn chưa dứt tiếng cười. “Chuyện thật vô lý! Ngài nói cùng một kiểu chữ viết nghĩa là sao? Không thể thế được!”

“Cùng một kiểu chữ viết mà. Có lẽ nào tôi nhầm lẫn về điều đó?” Nhà triệu phú lắp bắp. Ông ta xé toang phong bì với điệu bộ cuồng dại.

Ông ta lướt mắt qua bức thư, cặp mắt mỗi lúc một mở to… to tới mức gần bằng mắt người bình thường.

“Nghe đây!” Gournay-Martin nói. “Nghe đây!”

Ngài kính mến,

Bộ sưu tập tranh mà tôi hân hạnh bắt đầu gây dựng từ cách đây ba năm với một số bức vốn là của ngài, xét về các họa sĩ bậc thầy, mới có một bức của Velázquez, một bức của Rembrandt, và ba bức chẳng đáng giá mấy của Rubens. Ngài thì có hơn như thế rất nhiều. Thật tiếc nếu những kiệt tác đó lại nằm trong tay ngài, nên tôi dự định đoạt lấy chúng. Vào sáng ngày mai, tôi sẽ thực hiện việc này một cách đầy trân trọng tại ngôi nhà ở Paris của ngài.

Kính thư,

ARSÈNE LUPIN

“Anh ta đang đánh lừa thôi.” Công tước nói.

“Khoan! Khoan!” Nhà triệu phú hổn hển. “Có phần tái bút. Nghe đây!”

TB: Ngài phải hiểu rằng vì ngài đã giữ chiếc vương miện của Công nương de Lamballa suốt ba năm rồi, tôi sẽ nhân luôn dịp này bắt buộc ngài trao trả món trang sức đó cho tôi. A.L.

“Tên trộm đạo! Tên côn đồ! Ta không thở được!” Nhà triệu phú hổn hển, tóm chặt cổ áo mình. Bộ mặt tím bầm lại, bước chân lảo đảo không vững và tấm thân rơi phịch xuống chiếc sofa – may thay khỏe hơn chiếc ghế dựa – cho thấy ông ta nói sự thực.

“Firmin! Firmin!” Công tước hét. “Đem ly nước lại đây! Nhanh lên! Ông chủ của ông khó ở.”

Công tước vội vã đến bên nhà triệu phú lúc ấy đang hổn hển nói: “Gọi điện! Gọi điện cho Cảnh sát Quận! Nhanh lên!”

Công tước nới lỏng cổ áo của Gournay-Martin bằng những ngón tay khéo léo, giật chiếc quạt Van Loo khỏi bao treo trên tường, quạt lấy quạt để cho nhà triệu phú. Firmin lộp cộp bước vào, cầm trên tay ly nước.

Cánh cửa phòng khách mở ra. Germaine và Sonia, hoảng hốt trước tiếng hét của Công tước, lao vào.

“Nhanh lên! Muối hít của các cô!” Công tước nói.

Sonia chạy ào sang bên kia sảnh, mở một ngăn của chiếc tủ ngăn kéo kiểu phương Đông, rồi lại chạy ào về chỗ nhà triệu phú, trong tay là lọ muối hít to tướng. Công tước đón lấy, gí vào mũi nhà triệu phú. Nhà triệu phú hắt hơi ba phát ác liệt. Công tước giật ly nước từ tay Firmin, hắt vào bộ mặt tím tái của chủ nhà. Ông ta hổn hển, thở phì phì ra.

Germaine đứng đó, bất lực nhìn chằm chằm ông bố đang hổn hà hổn hển.

“Sao thế?” Cô ta hỏi.

“Là vì bức thư này.” Công tước nói. “Một bức thư của Lupin.”

“Em đã bảo anh… Em đã bảo Lupin đang quanh quẩn vùng này mà.” Germaine kêu lên đầy đắc thắng.

“Firmin… Firmin đâu?” Nhà triệu phú hỏi trong lúc lê thân mình đứng lên. Giọng ông ta xem chừng đã hồi lại nhiều phần. “Ồ, ông đây rồi!”

Gournay-Martin nhảy lên túm chặt hai vai người gác rừng, lắc lấy lắc để.

“Bức thư này! Nó ở đâu chui ra? Kẻ nào đã đem nó tới?” Gournay-Martin gào to.

“Nó ở trong hộp thư… trong hộp thư trước cửa lều gác phía cuối công viên. Bà nhà tôi phát hiện ra nó ạ.” Firmin vừa trả lời vừa vặn vẹo người nhằm thoát khỏi bàn tay của nhà triệu phú.

“Giống hệt ba năm trước.” Nhà triệu phú gầm lên với vẻ tuyệt vọng. “Vẫn là cái kiểu táo tợn ấy. Ôi, tai họa mới ghê gớm làm sao! Tai họa mới ghê gớm làm sao!”

Gournay-Martin cứ như thể chuẩn bị rứt đứt tóc mình, rồi, sực nhớ tới số lượng tóc ít ỏi, liền kiềm chế lại.

“Thôi, nào, hoảng loạn lên chả ích gì.” Công tước nói với vẻ quả quyết kín đáo. “Nếu bức thư này không phải trò chơi khăm…”

“Trò chơi khăm ư?” Nhà triệu phú gào to. “Ba năm trước nó có phải trò chơi khăm không?”

“Được rồi.” Công tước nói. “Nhưng nếu vụ trộm đang đe dọa ngài này là thật, nó cũng đơn giản là trò trẻ con thôi.”

“Sao hả?” Nhà triệu phú hỏi.

“Hãy nhìn ngày tháng ghi ở bức thư, Chủ nhật, mùng Ba tháng Chín. Bức thư được viết hôm nay.”

“Phải. Sao, thế thì sao?” Nhà triệu phú hỏi.

“Hãy đọc bức thư: Vào sáng ngày mai, tôi sẽ thực hiện việc này một cách đầy trân trọng tại ngôi nhà ở Paris của ngài. Vào sáng ngày mai.”

“Phải, phải, sáng ngày mai, thế thì sao?” Nhà triệu phú hỏi.

“Sẽ là một trong hai khả năng. Nếu nó là trò chơi khăm, chúng ta không cần bận tâm tới nó. Nếu lời đe dọa là thật, chúng ta có đủ thời gian để ngăn chặn vụ việc.”

“Tất nhiên chúng ta có đủ thời gian. Tôi vừa nghĩ ngợi cái gì không biết?” Nhà triệu phú nói. Nỗi thống khổ biến mất khỏi bộ mặt ông ta.

“Đôi khi sở thích cảnh báo trước cho mọi người sẽ khiến Lupin thân mến của chúng ta gặp phải trái đắng.” Công tước nói.

“Nào! Để tôi gọi điện thoại cái nào.” Nhà triệu phú hét lên.

“Nhưng không gọi điện được đâu ạ.” Sonia vội vã nói.

“Không được ư? Tại sao?” Nhà triệu phú gầm lên, ì ạch băng ngang qua căn phòng đến chỗ để điện thoại.

“Hãy nhìn đồng hồ mà xem.” Sonia nói. “Muộn như thế này thì đường dây chẳng còn hoạt động đâu ạ. Hôm nay là Chủ nhật mà.”

Nhà triệu phú đứng sững lại.

“Đúng vậy. Thật kinh khủng quá!” Gournay-Martin rên rỉ.

“Nhưng không vấn đề gì. Ba lúc nào cũng đánh điện được mà.” Germaine nói.

“Không đánh điện được đâu. Không thể.” Sonia đáp lời. “Không gửi điện tín đi được. Hôm nay là Chủ nhật. Các văn phòng điện báo đóng cửa lúc mười hai giờ.”

“Ôi, một Chính phủ mới vớ vẩn làm sao!” Nhà triệu phú gầm lên. Ông ta gượng nhẹ ngồi xuống chiếc ghế dựa đặt cạnh điện thoại, lau những giọt mồ hôi khổ sở ướt đẫm trên trán. Mọi người nhìn ông ta rồi nhìn nhau, vắt óc nghĩ một cách khác để liên lạc với cảnh sát Paris.

“Chết tiệt!” Công tước thốt lên. “Ắt phải có cách nào đó để giải quyết khó khăn.”

“Cách gì?” Nhà triệu phú hỏi.

Công tước không trả lời. Anh xỏ tay vào túi quần, sốt ruột đi tới đi lui quanh sảnh. Germaine ngồi xuống chiếc ghế dựa. Sonia chống tay lên lưng chiếc sofa, vươn người ra phía trước, chăm chú nhìn Công tước. Firmin đứng bên cạnh cửa, ông ta đã lui đến chỗ đó để tránh tầm tay của chủ ông ta đang cơn kích động, bộ mặt lù đù hiện vẻ bối rối. Tất cả đều dõi ánh mắt vào Công tước, như thể chờ đợi một nhà tiên tri đưa ra lời sấm truyền. Nhà triệu phú liên tục lau những giọt mồ hôi khổ sở ướt đẫm trên trán. Càng nghĩ tới sự mất mát sắp sửa xảy ra, mồ hôi ông ta càng tuôn đầm đìa. Irma, con bé hầu gái của Germaine, đến bên khung cửa thông sang sảnh ngoài mà Firmin để mở theo thói quen, ngạc nhiên nhìn vào mấy người đang chẳng ai nói với ai câu nào.

“Tôi nghĩ ra rồi!” Cuối cùng, Công tước reo lên. “Có cách này đây.”

“Cách gì?” Nhà triệu phú đứng lên, bước mấy bước ra giữa sảnh.

“Bây giờ là mấy giờ?” Công tước hỏi, rút chiếc đồng hồ ra xem.

Nhà triệu phú rút đồng hồ. Germaine rút đồng hồ. Firmin – sau một hồi loay hoay – rút từ túi quần hay túi áo nào đó ra một vật chẳng khác gì một củ cải bằng bạc. Giữa Germaine và nhà triệu phú xảy ra chút tranh luận về việc đồng hồ của ai đúng. Firmin – với chiếc đồng hồ có vẻ chẳng cùng giờ với ai trong số hai người – cất cái giọng trầm át cả giọng cha lẫn giọng con. Công tước đi đến kết luận lúc bấy giờ hẳn phải là bảy giờ vài phút gì đó.

“Bây giờ là bảy giờ hoặc bảy giờ vài phút gì đó.” Anh nói rất rành mạch. “Ờ, tôi sẽ lấy xe hơi và khẩn trương đi Paris. Nếu không có trục trặc gì, tôi sẽ tới nơi khoảng hai đến ba giờ sáng, vừa kịp để thông báo cho cảnh sát tóm cổ bọn trộm đúng lúc bọn chúng đang ra tay hành động. Tôi cần thu xếp mấy thứ.”

Nói rồi, Công tước vội vã rời khỏi sảnh.

“Tuyệt vời! Tuyệt vời!” Nhà triệu phú nói. “Chàng trai của con thật tháo vát, Germaine. Tiếc rằng anh ta là một công tước. Anh ta đáng lẽ sẽ thành công rực rỡ trong lĩnh vực xây cất. Nhưng ba cũng sẽ đi Paris, và con sẽ đi với ba. Để cứu lấy đời ba, ba chẳng thể cứ chờ đợi suông ở đây. Ba cũng chẳng thể để con ở đây được. Tên vô lại này có thể đồng thời tấn công lâu đài… nhưng ở đây không có nhiều thứ thực sự quý giá đối với ba. Bức tượng tự động chuyển chỗ, ô kính cửa sổ bị cắt ra. Ba chẳng thể để hai đứa con gái bọn con ở lại với những kẻ trộm đạo. Suy cho cùng, có chiếc xe hơi sáu mươi mã lực và chiếc xe hơi ba mươi mã lực đó, tất cả chúng ta thoải mái mà ngồi.”

“Ôi, nhưng thế vớ vẩn quá ba à, chúng ta sẽ tới nơi trước đám kẻ hầu người hạ.” Germaine dằn dỗi nói. “Ba hãy nghĩ xem, tới một ngôi nhà trống trải giữa lúc đêm hôm khuya khoắt…”

“Vớ vẩn ư! Nhanh lên, đi chuẩn bị đi! Gói ghém các thứ vào túi của con đi. Chùm chìa khóa của ta đâu? Sonia, chùm chìa khóa của ta đâu, chùm chìa khóa của ngôi nhà ở Paris ấy?”

“Nó ở trong chiếc tủ ngăn kéo ạ.” Sonia trả lời.

“Ờ, hãy nhớ ta không đi mà không có chùm chìa khóa đó đâu nhé. Bây giờ thì nhanh lên! Firmin, đi nói với Jean là bọn ta sẽ dùng cả hai chiếc xe. Ta lái một chiếc, Công tước lái một chiếc. Jean phải ở lại tiếp ứng ông canh gác lâu đài.”

Nói đoạn, Gournay-Martin hối hả rời khỏi sảnh, đẩy hai cô gái ra theo mình.