← Quay lại trang sách

Chương 6 Lại cha con nhà Charolais

Cánh cửa gần như chưa kịp khép lại sau lưng nhà triệu phú thì cái đầu của Charolais đã xuất hiện một trong số các cửa sổ mở ra sân hiên. Lão ngó nghiêng xung quanh khu vực sảnh không bóng người, khẽ huýt một tiếng sáo, bước vào. Trong vòng mười giây đồng hồ, ba đứa con trai lão cũng bước vào qua khung cửa sổ đó, theo chân chúng là Jean, tài xế riêng của nhà triệu phú.

“Jean, mày chốt ở cửa thông sang sảnh ngoài.” Charolais hạ giọng nói. “Bernard, mày chốt ở cửa thông sang phòng khách. Pierre và Louis, hai đứa cùng tao lục soát các ngăn kéo. Cả nhà này sắp sửa đi Paris, và nếu không mau mau lên thì không lấy được những chiếc xe đâu.”

“Đó là vì cái thói ngớ ngẩn thích cảnh báo mọi người trước khi ra tay hành động.” Jean vừa làu bàu vừa vội vã tới chốt ở cửa thông sang sảnh ngoài. “Nếu không gửi đi bức thư trời đánh thành vật ấy thì việc khoắng sạch ngôi nhà ở Paris sẽ rất đơn giản. Như thế chắc chắn chúng sẽ bị một cú choáng váng.”

“Bức thư đó có thể gây tai hại gì, đồ ngu?” Charolais nói. “Hôm nay là Chủ nhật. Bọn ta muốn chúng bị một cú choáng váng vào ngày mai, để đoạt được chiếc vương miện. Ôi, để đoạt được chiếc vương miện! Nó ắt hắn nằm trong ngôi nhà ở Paris. Tao đã lục soát kĩ lưỡng tòa lâu đài này hàng tiếng đồng hồ rồi.”

Jean hơi hé cánh cửa mở sang sảnh ngoài, dán mắt vào đó. Bernard cũng làm như thế với cánh cửa mở sang phòng khách. Charolais, Pierre và Louis mở các ngăn kéo, lục lọi rồi đóng lại một cách hết sức nhanh chóng, khẽ khàng.

“Cái tủ ngăn kéo! Cái tủ ngăn kéo đó là cái nào? Chỗ này nhan nhản tủ ngăn kéo!” Charolais làu bàu. “Tao phải lấy cho kỳ được chùm chìa khóa.”

“Cái tủ trông đơn giản có dãy tay nắm bằng đồng ở giữa, kê phía bên tay trái… đó chính là một cái tủ ngăn kéo.” Bernard nhẹ nhàng nói.

“Sao mày chẳng bảo từ lúc nãy?” Charolais làu bàu.

Lão lao đến đấy, thử mở. Cái tủ đã bị khóa.

“Đương nhiên rồi, nó đã bị khóa! Thật nhọ! Đến đây mở nó ra, Pierre. Nhanh nhanh lên!”

Đứa con trai mà lúc trước Charolais bảo là kỹ sư vội vã đi đến chỗ chiếc tủ ngăn kéo, vừa đi vừa sửa soạn một dụng cụ cạy cửa nhỏ. Gã nhét đầu dụng cụ này vào khe ở nóc cửa tủ. Có tiếng răng rắc, ổ khóa cũ kĩ rời ra. Mở cửa tủ, gã và Charolais lần lượt kiểm tra các ngăn kéo.

“Nhanh! Lão béo ngu xuẩn đến đấy!” Jean thì thầm bằng giọng rin rít, khàn khàn.

Gã di chuyển xuống phía cuối sảnh, thổi tắt một ngọn đèn khi đi qua. Trong ngăn kéo thứ bảy có một chùm chìa khóa. Charolais vồ lấy, nhìn sơ qua rồi lôi chùm chìa khóa trong túi áo mình ra, bỏ vào ngăn kéo, đóng lại ngăn kéo, đóng lại cửa tủ, cuống cuồng chạy đến chỗ cửa sổ. Jean và đám con trai lão đã ở ngoài sân hiên.

Charolais vẫn còn cách cửa sổ độ một mét thì cánh cửa thông sang sảnh ngoài bật mở và Gournay-Martin bước vào.

Ông ta thoáng thấy cái lưng biến mất qua cửa sổ, rộng lên: “Ôi! Có người! Có kẻ trộm! Firmin! Firmin!”

Gournay-Martin mò mẫm chạy dọc theo sảnh, vấp phải chiếc ghế dựa bị gãy, ngã sõng soài, cái thân thể đồ sộ không còn thở nổi nữa. Ông ta nằm sấp trên nền nhà mất mấy phút, tấm lưng to y như cánh phản vặn vẹo dữ dội – một cảnh tượng thật lâm ly – hết sức khó nhọc mới thở lại được. Rồi ông ta ngồi dậy, khóc òa lên không cần ý tứ gì cả. Ông ta cứ thổn thức, nức nở, hệt một đứa trẻ bị đau, trong ba, bốn phút. Sau khi đã hồi phục được cái giọng đầy nội lực của mình, ông ta điên tiết gào lên: “Firmin! Firmin! Charmerace! Charmerace!”

Gournay-Martin chật vật đứng dậy, nhìn chòng chọc vào khung cửa sổ để mở.

Ông ta lại lập tức gào lên:“Firmin! Firmin! Charmeace! Charmerace!”

Gournay-Martin cứ nhìn khung cửa sổ với ánh mắt khiếp sợ, y như ông ta nghĩ sẽ có kẻ nào đó bước vào, cứa cho mình một nhát ngang qua cổ.

“Firmin! Firmin! Charmerace! Charmerace!” Gournay-Martin tiếp tục gào lên.

Công tước khẽ khàng bước vào sảnh, người mặc áo khoác dày để đi xe hơi, đầu đội mũ đi xe hơi, tay xách chiếc túi vải bạt đựng đồ.

“Tôi nghe như tiếng ông gọi phải không?” Anh hỏi.

“Gọi ư?” Nhà triệu phú nói. “Tôi đã hét lên thì có. Quân trộm đạo đến đây rồi. Tôi vừa thoáng thấy một đứa.”

Công tước nhướng mày.

“Thần kinh căng thẳng thôi.” Anh nhẹ nhàng nói. “Thần kinh căng thẳng thôi.”

“Thần kinh căng thẳng cái con khỉ!” Nhà triệu phú tức tối nói. “Tôi khẳng định với anh tôi trông thấy nó rõ ràng y như tôi trông thấy anh vậy.”

“Chà, ngài không tài nào trông thấy tôi đâu, khi mà ngài thắp cho cả cái sảnh rộng đến mẫu rưỡi này độc một ngọn đèn.” Công tước nói, giọng vẫn hoàn toàn ngờ vực.

“Đó là tại cái lão Firmin ngu xuẩn! Lão lẽ ra đã phải thắp sáu ngọn đèn mới đúng. Firmin! Firmin!” Nhà triệu phú rống lên.

Họ lắng nghe, chờ đợi tiếng giày cao cổ đóng đinh kêu lộp cộp của người gác rừng, tuy nhiên không nghe thấy gì cả. Rõ ràng Firmin vẫn đang đi truyền đạt mệnh lệnh về xe cộ của chủ cho Jean.

“Chà, dù gì thì chúng ta cũng nên đóng các cửa sổ lại.” Công tước nói, bắt đầu đi đóng các cửa sổ. “Nếu ngài tin tưởng rằng Firmin được việc, hãy cắt ông ta canh gác sảnh này đêm hôm nay với súng. Tặng một viên kẹo chì be bé vào cẳng chân lũ lưu manh đó chẳng gây tai hại gì đâu. Ông ta chỉ cần nhắm bắn một đứa, những đứa kia sẽ chạy trối chết. Có điều tôi không muốn để ngài và Germaine ở lại ngôi nhà thênh thang này với mỗi một mình Firmin bảo vệ.”

“Bản thân tôi cũng không muốn thế, và tôi sẽ không liều.” Nhà triệu phú làu bàu. “Chúng tôi sẽ lái xe đi Paris cùng anh, để Jean ở lại giúp đỡ Firmin chiến đấu với lũ trộm. Firmin được đấy, ông ta là cựu chiến binh, từng tham gia chiến đấu năm 70⦾. Nói vậy không có nghĩa là tôi tin tưởng gì nhiều ở đám quân nhân trong việc đề phòng tay Lupin đáng nguyền rủa, sau cái cách hắn xử lý viên hạ sĩ và người của anh ta ba năm trước.”

“Tôi mừng vì cha con ngài đi Paris.” Công tước nói. “Tôi sẽ chẳng phải băn khoăn lo lắng nữa. Tôi nên lái chiếc limousine, còn ngài lái chiếc bán mui trần.”

“Không được.” Nhà triệu phú nói. “Germaine không lên chiếc limousine đâu. Anh biết đấy, nó ghét chiếc xe ấy.”

“Dù gì thì tôi cũng nên chạy hết tốc lực đến Paris và để ngài với Germaine chạy từ từ theo sau. Tôi đến Paris càng sớm sẽ càng tốt cho bộ sưu tập của ngài. Tôi sẽ chở tiểu thư Krichnoff, và cả Irma, nếu ngài muốn, tuy xe càng chở nhẹ tôi càng sớm tới nơi.”

“Không, tôi sẽ chở Irma và Germaine.” Nhà triệu phú nói. “Germaine sẽ thích Irma đi cùng nó hơn, phòng trường hợp anh gặp sự cố. Nó không muốn lúc đến Paris lại phải tìm kiếm đứa hầu gái mới.”

Cánh cửa thông sang phòng khách mở ra, Germaine bước vào, Sonia và Irma theo sau. Ba cô mặc áo choàng đi xe hơi có mũ, đeo mạng. Sonia và Irma xách túi đựng đồ.

“Con nghĩ thật cực kỳ mệt mỏi khi ba lôi chúng con đi Paris giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.” Germaine dằn dỗi.

“Con nghĩ thế à?” Nhà triệu phú nói. “Ờ, vậy thì con sẽ thấy thú vị nếu biết ba vừa bắt gặp một tên trộm ngay trong chính căn phòng này. Ba đã khiến nó sợ hãi, phải chạy thoát thân qua cửa sổ ra ngoài sân hiên.”

“Da nó màu hồng hơi xanh xanh, và có chút vàng.” Công tước dịu dàng nói.

“Màu hồng hơi xanh xanh? Ôi, xin đừng bông lơn nữa, Jacques! Đây là lúc để xử sự ngu ngốc sao?” Germaine kêu lên, giọng hết sức tức tối.

“Vì ánh sáng lờ mờ nên cha em trông thấy hắn có các màu sắc đó. Tôi nghĩ dưới ánh sáng bình thường, hắn sẽ có màu xanh xám.” Công tước tiếp tục nói một cách ngọt ngào.

“Công tước thân mến của tôi, anh phải thôi cái thói thích bỡn cợt ngốc nghếch ấy đi, nếu anh mong muốn được làm thành viên của Viện Hàn lâm Pháp.” Nhà triệu phú nói có phần gay gắt. “Tôi khẳng định với anh tôi đã trông thấy một tên.”

“Vâng, vâng. Tôi chân thành thừa nhận điều đó. Tôi chỉ đang đề cập tới màu da của hắn.” Công tước nói với nụ cười châm biếm.

“Ôi, thôi, anh ngừng những câu đùa ngu ngốc lại đi! Tất cả mọi người ngán chúng đến tận cổ rồi!” Germaine nói, vẻ điên tiết kín đáo, thông thường là nét đặc trưng cho ông bố cô ta.

“Cái gì cũng cần đúng lúc.” Nhà triệu phú nói với vẻ nghiêm trang. “Và tôi phải bảo rằng trong lúc số mệnh chiếc vương miện và bộ sưu tập của tôi chưa biết thế nào, tôi thấy xem ra chẳng thích hợp để bỡn cợt vô ích.”

“Tôi sẵn sàng chịu mắng mỏ.” Công tước nói, mỉm cười với Sonia.

“Chùm chìa khóa của ta, Sonia… Chùm chìa khóa cho ngôi nhà ở Paris.” Nhà triệu phú yêu cầu.

Sonia lấy chùm chìa khóa của cô ra khỏi túi áo và đi đến chỗ chiếc tủ ngăn kéo. Cô cắm một chìa vào ổ khóa, cố gắng xoay. Ổ khóa không xoay, cô cúi xuống nhìn nó.

“Tại sao… tại sao, ai đó đã động đến ổ khóa! Ổ khóa đã bị nạy rồi!” Sonia kêu lên.

“Tôi đã bảo anh là tôi bắt gặp một thằng mà.” Nhà triệu phú đắc thắng. “Nó muốn lấy chùm chìa khóa đấy.”

Sonia mở cửa tủ, hấp tấp lôi ngăn kéo cất chìa khóa ra.

“Chìa khóa vẫn còn!” Cô kêu lên, lấy chùm chìa khóa ra khỏi ngăn kéo, giữ cho mọi người nhìn.

“Vậy là tôi đã xuất hiện kịp thời.” Nhà triệu phú nói. “Tôi đã làm nó hoảng hồn đúng lúc nó đang định ăn cắp chùm chìa khóa.”

“Tôi xin lui! Tôi xin lui!” Công tước tuyên bố. “Hiển nhiên ông đã bắt gặp một thằng kẻ trộm. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng da nó màu hồng hơi xanh xanh. Thường thì bọn chúng có nước da như thế. Tuy nhiên, cô Sonia, cô nên đưa cho tôi chùm chìa khóa, vì tôi sẽ có mặt tại Paris trước. Trông tôi sẽ khá ngớ ngẩn nếu đến đó tôi lại phải đào tường khoét ngạch vào nhà để bắt lũ kẻ trộm.”

Sonia đưa chùm chìa khóa cho Công tước. Anh khéo léo nắm cả bàn tay nhỏ bé của cô lẫn chùm chìa khóa trong bàn tay mình, siết lấy. Ánh sáng quá yếu nên những người xung quanh không trông thấy gương mặt cô đỏ bừng lên. Cô quay lại đứng bên cạnh chiếc tủ ngăn kéo.

“Nào, ba, ba định lái xe đi Paris trong chiếc áo khoác mỏng và chiếc gi lê lanh này ư? Nếu chúng ta dứt khoát sẽ đi thì chúng ta nên đi thôi. Ba toàn để mọi người chờ đợi đến nửa tiếng đồng hồ bất cứ khi nào chúng ta sắp sửa đi đâu.” Germaine nói vẻ kiên quyết.

Nhà triệu phú vội vã ra khỏi phòng. Germaine sốt ruột ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa. Irma đứng ở cửa thông sang phòng khách, chờ đợi. Sonia ngồi xuống bên cạnh chiếc tủ ngăn kéo.

Bất thình lình có tiếng mưa lộp độp đập vào cửa sổ.

“Mưa! Ông trời chỉ muốn thế thôi! Tình cảnh sẽ vô cùng đáng khó chịu!” Germaine kêu lên.

“Ồ, nào, em phải chấp nhận và cố gắng khắc phục hoàn cảnh. Dù gì thì em cũng có váy áo đầy đủ, còn đêm mưa nhưng vẫn ấm áp.” Công tước nói. “Tuy nhiên, sao lúc trước tôi không ước Lupin chỉ ra tay hành động vào ngày đẹp trời nhỉ?” Anh ngừng lời, rồi vui vẻ nói thêm: “Suy cho cùng, nhờ mưa, bụi bặm đất cát sẽ không bốc mù lên.”

Họ ngồi đấy ba, bốn phút trong sự yên lặng ngán ngẩm, lắng nghe tiếng mưa lộp độp đập vào các ô kính cửa sổ. Công tước lấy hộp thuốc lá từ túi áo ra, châm lửa một điếu.

Bất chợt, điệu bộ chán chường của anh biến mất, gương mặt anh sáng lên, và anh hân hoan nói: “Đương nhiên rồi, tại sao lúc trước tôi không nghĩ tới chứ? Tại sao chúng ta lại khởi hành từ một chốn tối tăm, ảm đạm như thế này? Chúng ta hãy để đèn đóm sáng rực rỡ lên cho xứng đáng với tòa lâu đài.”

Nói đoạn, Công tước bắt đầu đi thắp tất cả các đèn trong sảnh. Đèn đặt trên giá, đèn đặt trên bàn, đèn treo trên con sơn, đèn buông xuống từ trần – những chiếc đèn kiểu cổ với bình dầu mới, những chiếc đèn mới với cái gọi là phong cách khắc khổ, đèn bằng đồng, đèn bằng bạc, đèn bằng sứ. Công tước thắp hết chiếc đèn này tới chiếc đèn khác, không sốt ruột, không bỏ qua chiếc nào, với một sự kiên nhẫn lạnh lùng. Germaine chốc chốc lại bật thốt một câu cảm thán. Đó là vì cô ta không hiểu được tại sao anh có thể ngốc nghếch như vậy. Công tước tuyệt nhiên không chú ý gì đến cô ta. Gương mặt anh sáng bừng niềm vui thơ trẻ, anh lần lượt thắp hết tất cả các đèn.

Sonia quan sát anh, mỉm cười thích thú trước sự hăng hái ngây thơ ở anh. Ngay cả bộ mặt dửng dưng với cặp mắt tròn to như mắt bê của Irma cũng nở nụ cười toe toét, mà cô gái vội vàng dùng bàn tay lễ phép che đi.

Công tước vừa thắp tới chiếc đèn thứ hai mươi hai thì nhà triệu phú lao vào.

“Cái gì thế này? Cái gì thế này?” Nhà triệu phú kêu lên, đứng sững lại, hấp háy mắt.

“Lại một trò ngốc nghếch của Jacques thôi!” Germaine kêu lên, giọng như thể chẳng còn điên tiết hơn được nữa.

“Nhưng… Công tước thân mến của tôi! Công tước thân mến của tôi! Dầu thắp đèn! Dầu thắp đèn!” Nhà triệu phú kêu lên, giọng cay đắng khổ sở. “Phải chăng anh tưởng mục đích đời tôi là làm túi tiền hàng triệu đô la của Rockefeller phồng thêm nữa? Chúng tôi chưa bao giờ thắp quá sáu ngọn đèn trừ phi mở tiệc chiêu đãi.”

“Theo tôi trông mới phấn chấn làm sao.” Công tước nói, ngắm nghía quang cảnh đích thân mình tạo ra với nụ cười ngời ngời vẻ hài lòng. “Nhưng những chiếc xe đâu? Jean xem chừng gặp vấn đề gì trong việc đưa xe sang đây. Chứ anh ta nghĩ chúng ta sẽ đội mưa sang ga-ra chắc? Chúng ta nên giục anh ta nhanh nhanh lên. Nào, ngài có chất giọng khỏe khoắn vang xa lắm mà.”

Công tước túm cánh tay nhà triệu phú, dẫn ông ta đi vội vã qua sảnh ngoài, mở cánh cửa đồ sộ của tòa lâu đài, bảo: “Bây giờ, ngài hãy hét lên!”

Nhà triệu phú vừa nhìn anh vừa nhún vai. “Khi anh muốn gì, anh chẳng bao giờ cần vòng vo tam quốc.”

“Tại sao tôi lại phải vòng vo?” Công tước nói đơn giản. “Hét lên nào, ngài kính mến của tôi… Hét lên nào!”

Nhà triệu phú cao giọng rống lên: “Jean! Jean! Firmin! Firmin!”

Tịnh không có tiếng trả lời.

← Ám chỉ cuộc chiến tranh Pháp – Phổ năm 1870.