Chương 8 Công tước có mặt tại Paris
Buổi sáng âm u. Với các bức tường quét vôi trắng trống trơn, chỉ điểm xuyết những bản cáo thị ghim chân dung những kẻ tội phạm kèm mô tả về diện mạo, tội ác của chúng và phần thưởng cho người nào bắt được chúng, với các đồ đạc xoàng xĩnh, với chiếc lò sưởi cóc cáy, đồn cảnh sát toát lên một vẻ tối tăm, bẩn thỉu, hoàn toàn phù hợp với bầu trời tháng Chín xám như chì. Viên thanh tra ngồi bên bàn làm việc ngáp dài sau một đêm không phải thực hiện vụ bắt bớ nào. Ông ta đang đợi hết phiên trực. Viên cảnh sát gác ngoài cửa và hai viên cảnh sát ngồi ở chiếc ghế băng kê dọc theo tường cũng ngáp dài đầy chia sẻ.
Sự yên ắng của phố xá bị tiếng động cơ xe hơi kêu ầm ĩ khác thường phá vỡ. Nó dừng lại trước đồn cảnh sát. Viên thanh tra và các đồng sự uể oải đưa ánh mắt ra phía cửa.
Cửa mở, đứng trong khung cửa là một thanh niên mặc áo khoác và đội mũ đi xe hơi.
Anh nhìn xung quanh căn phòng với ánh mắt lạnh lợi, bao quát tất cả, và nói giọng gấp gáp, sắc sảo: “Tôi là Công tước Charmerace. Tôi đến đây thay mặt ông Gournay-Martin. Tối hôm qua, ông ấy nhận được bức thư từ Arsène Lupin thông báo sẽ đột nhập ngôi nhà của ông ấy ở Paris vào sáng hôm nay.”
Nghe tên Arsène Lupin, viên thanh tra và hai viên cảnh sát bật dậy khỏi ghế. Bọn họ lập tức tỉnh như sáo, đầy chú ý và sốt sắng.
“Bức thư, thưa ngài!” Viên thanh tra nhanh nhẹn nói.
Công tước tháo găng tay, lấy bức thư từ túi ngực chiếc áo khoác mặc bên trong ra, đưa cho viên thanh tra.
Viên thanh tra đọc lướt bức thư, nói: “Phải, đây là nét chữ tôi biết rất rõ.” Rồi ông ta đọc kĩ lưỡng lại và nói thêm: “Phải, phải, hắn vốn vẫn hay gửi những bức thư như thế này.”
“Chẳng còn thời gian nữa.” Công tước hối hả nói. “Đáng lẽ tôi phải có mặt tại đây nhiều tiếng đồng hồ trước. Nhưng xe tôi bị trục trặc. Tôi sợ rằng tôi tới quá muộn rồi.”
“Đi nào, thưa ngài! Đi nào, các anh!” Viên thanh tra nhanh nhẹn nói.
Bốn người vội vã ra khỏi căn phòng làm việc và lao xuống những bậc thềm đồn cảnh sát. Dưới đường là một chiếc xe đua dài màu xám, trệt bùn – bùn màu xám, bùn màu nâu, bùn màu đỏ – từ đầu đến đuôi. Trông y như nó mang trên thân những mẫu đất của nhiều quận huyện nước Pháp.
“Đi nào, tôi sẽ chở ông bằng chiếc xe này. Người của ông có thể chạy bộ bên cạnh.” Công tước bảo viên thanh tra.
Anh nhẹ nhàng trườn vào xe, viên thanh tra nhảy vào ngồi ghế bên cạnh, và họ nổ máy. Họ chạy chầm chậm để hai viên cảnh sát theo kịp. Thực ra, chiếc xe cũng chẳng chạy nhanh lắm được vì bánh sau của nó bị thủng lốp, bẹp gí.
Ba phút sau, họ đã tới tư gia của Gournay-Martin, một tòa nhà tầm thường với mặt tiền rộng, đứng trong một dãy các tòa nhà tầm thường, kiểu cách y như nhau. Không có dấu hiệu nào cho thấy tòa nhà đang có người ở. Những tấm mành mành được kéo kín. Tất cả cửa sổ, cả trên gác lẫn dưới gác, đều đóng cánh chớp. Không có khói bay lên từ bất cứ ống khói nào, tuy thực ra lúc bấy giờ cũng đang sáng sớm, chưa ai nấu nướng gì.
Công tước lôi chùm chìa khóa ra khỏi túi áo khoác, chạy lên theo các bậc thềm. Viên thanh tra nối gót anh. Công tước nhìn chùm chìa khóa, chọn chìa của cửa chính tòa nhà, nhét vào ổ. Chìa không mở được. Anh loại nó ra, chọn một chìa khác, rồi một chìa khác nữa. Cánh cửa vẫn không mở được.
“Để tôi, thưa ngài.” Viên thanh tra nói. “Tôi quen công việc này hơn. Tôi có thể xử lý nhanh hơn.”
Công tước trao chùm chìa khóa cho viên thanh tra, và ông ta thử hết chiếc chìa này tới chiếc chìa khác. Hoàn toàn vô ích. Không chiếc chìa nào mở được.
“Họ đã đưa nhầm chùm chìa khóa cho tôi.” Công tước nói, có phần bực bội. “Ôi, không, hẵng hượm, tôi hiểu chuyện gì rồi. Chùm chìa khóa đã bị tráo.”
“Tráo à?” Viên thanh tra hỏi. “Bao giờ? Ở đâu?”
“Đêm hôm qua, tại lâu đài Charmerace. Ông Gournay-Martin khẳng định mình trông thấy một tên trộm chuồn ra qua cửa sổ sảnh lâu đài, và chúng tôi phát hiện ổ khóa của chiếc tủ ngăn kéo cắt chùm chìa khóa này đã bị cạy.”
Viên thanh tra nắm lấy cái vòng sắt gõ cửa, đập mạnh.
“Thử mở cái cửa kia xem.” Ông ta bảo nhân viên của mình, chỉ một cái cửa phụ phía bên tay phải, là lối ra vào dành cho những người bán hàng, qua đó có thể tiếp cận mặt sau tòa nhà. Cửa khóa. Không nghe thấy tiếng ai di chuyển bên trong tòa nhà để đáp lại tiếng gõ cửa của viên thanh tra.
“Người gác cửa đâu?” Ông ta hỏi.
Công tước nhún vai. “Còn có một người quản gia nữa, một phụ nữ tên là Victoire. Hy vọng rằng chúng ta không phát hiện ra họ trong tình trạng bị cứa cổ.”
“Đó chẳng phải cách hành động của Lupin. Họ sẽ không làm sao đâu.”
“Ít có khả năng là họ có thể mở cửa được.” Công tước nói khô khan. “Nên chăng chúng ta cứ phá khóa cho xong?”
Viên thanh tra lưỡng lự.
“Thông thường người ta không thích của nhà mình bị phá khóa. Và ông Gournay-Martin…”
“Ồ, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc đó.”
“Ồ, nếu ngài khẳng định như vậy, thưa ngài.” Viên thanh tra nói với vẻ nhẹ nhõm. “Henri, hãy đi tìm Ragoneau, tay thợ khóa phố Théobald. Triệu anh ta tới đây nhanh chóng y như mọi khi anh vẫn làm nhé!”
“Hãy bảo anh ta là anh ta sẽ được thưởng hai đồng louis vàng nếu có mặt trong vòng mười phút.” Công tước hẹn.
Viên cảnh sát hối hả chạy đi. Viên thanh tra cúi xuống xem xét kĩ lưỡng các bậc thềm rồi xem xét lòng đường. Công tước châm điếu thuốc lá, nhìn ông ta tiến hành công việc. Ngôi nhà của Gournay-Martin nằm cách góc phố một nhà, ngôi nhà này quay mặt ra con phố cắt vuông góc con phố nhà Gournay-Martin và không có người ở. Viên thanh tra xem xét lòng đường rồi rẽ ở góc phố. Viên cảnh sát kia đi xuôi theo con phố về hướng ngược lại. Công tước đứng dựa cửa, hút thuốc với vẻ kiên nhẫn. Anh tuyệt nhiên không bộc lộ nét mệt mỏi nào sau cả đêm dài căng thẳng lái chiếc xe long sòng sọc. Ánh mắt anh trong sáng. Anh trông tươi tỉnh y như vừa từ giường bước ra sau một giấc đẫy. Nếu anh có chẳng tìm thấy Nam Cực, thì hẳn anh cũng đã mang về từ cuộc thám hiểm để tìm kiếm nó sức chịu đựng tuyệt vời.
Viên thanh tra quay lại, điệu bộ thất vọng.
“Ông có phát hiện được gì không?” Công tước hỏi.
“Không.” Viên thanh tra trả lời.
Ông ta bước lên các bậc thềm và lại đập vòng sắt gõ cửa. Không ai ra mở cửa. Có tiếng bước chân rộn rã, Henri và người thợ khóa dáng dấp lực lưỡng, râu quai nón, túi đồ nghề quàng qua vai, đang đi gấp tới. Anh ta nhanh chóng bắt tay vào việc, nhưng công việc chẳng dễ dàng. Ổ khóa quá chắc chắn. Sau năm phút, anh ta bảo có lẽ anh ta sẽ mất một tiếng đồng hồ để chiến đấu với nó, liệu anh ta có thể khoét cánh cửa xung quanh ổ khóa không?
“Khoét đi!” Công tước nói.
Anh thợ khóa thay đổi đồ nghề, chẳng cần đến ba phút đã khoét xong một ô vuông trên cánh cửa, chỗ có gắn ổ khóa, và mạnh dạn gỡ nó ra.
Cửa mở, viên thanh tra rút súng lục, bước vào nhà. Công tước theo sau. Hai viên cảnh sát rút hai khẩu súng, theo sau Công tước. Cái sảnh rộng thênh thang chỉ lờ mờ sáng. Một viên cảnh sát nhanh nhẹn đẩy các cánh chớp cửa sổ ra cho ánh ngày rọi vào. Cái sảnh không bóng người, đồ đạc hoàn toàn ngăn nắp, không có dấu hiệu gì là đã bị trộm đột nhập.
“Người gác cửa?” Viên thanh tra nói, và hai nhân viên của ông ta vội vã đi qua cánh cửa nhỏ ở phía bên tay phải mở vào phòng người gác cửa. Nửa phút sau, một trong hai người trở ra, báo cáo: “Bị trói và bị nhét giẻ, cả bà vợ nữa.”
“Nhưng những căn phòng mà bọn trộm nhắm đến nằm ở trên gác.” Công tước nói. “Là các phòng khách lớn tầng hai. Đi nào, có khả năng chúng ta tới vừa kịp. Có khả năng lũ khốn kiếp chưa chuồn mất.”
Công tước hối hả chạy lên gác, theo sau là viên thanh tra, rồi họ vội vã chạy dọc hành lang đến cửa phòng khách lớn. Công tước đẩy toang cánh cửa, đứng sững lại nơi ngưỡng cửa. Anh đến quá muộn rồi.
Căn phòng bừa bãi, lộn xộn. Những chiếc ghế dựa bị đổ, trên tường là các khoảng trống thay cho các bức tranh mà nhà triệu phú vốn vẫn treo. Cửa sổ đối diện cửa thông phòng mở toang. Các cánh chớp bị bẻ, một cánh còn lủng lẳng trên duy nhất chiếc bản lề dưới cùng. Đầu một chiếc thang nhô lên khỏi bậu cửa sổ. Bên cạnh đó, được đặt ngang qua bậu cửa sổ, nửa trong nửa ngoài, là một chiếc bàn chơi bài kiểu Đế chế. Trên tấm thảm trải nền lò sưởi, phía trước tấm thảm thêu lớn rủ che chiếc lò sưởi đồ sộ, bắt chước những chiếc lò sưởi đồ sộ của tổ tiên chúng ta, và cao lên đến bệ lò sưởi – một cái bệ lò sưởi nguy nga làm bằng gỗ sồi được chạm trổ – là mấy chiếc ghế dựa bị buộc vào nhau, sẵn sàng để đưa ra ngoài.
Công tước và viên thanh tra nhào tới cửa sổ, nhìn xuống khu vườn. Quang cảnh hoàn toàn vắng lặng. Ở đầu đằng kia, phía sau bức tường bao, vươn lên giàn giáo của một ngôi nhà đang xây. Bọn trộm đã có trong tay tất cả các thứ một cách thuận tiện – chiếc thang kiên cố, lối thoát ra qua cái cửa trổ trên bức tường bao, và tiếp theo là lối thoát ra qua khoảng đất trống xung quanh ngôi nhà đang xây, không lệ thuộc vào lối đi hẹp ở giữa những bức tường ngăn cách các khu vườn, dẫn sang con phố phụ nằm bên tay phải.
Công tước rời khỏi cửa sổ, ánh mắt lướt qua khoảng tường đối diện, và rồi, y như có cái gì đó đập vào mắt anh, anh vội vã bước đến.
“Nhìn này!” Anh vừa nói vừa chỉ vào giữa một khoảng trống vốn vẫn treo tranh.
Ở đó có các chữ được viết nắn nót bằng phấn màu xanh lam: ARSÈNE LUPIN.
“Công việc này là của Guerchard.” Viên thanh tra nói. “Nhưng tôi cứ cử một thẩm phán điều tra xử lý vụ việc cái đã.” Và ông ta chạy lại chỗ để điện thoại.
Công tước mở các cánh cửa gập thông sang phòng khách thứ hai. Các cánh chớp cửa sổ mở toang, và rõ ràng Arsène Lupin cũng đã khoắng sạch sành sanh những đồ vật anh ta mê mẩn. Ở khoảng trống giữa các bức tranh trên tường lại là chữ ký Arsène Lupin.
Viên thanh tra đang sốt ruột quát tháo vào điện thoại, yêu cầu một người hầu gái đánh thức chủ dậy ngay. Ông ta sẽ chưa rời chiếc điện thoại chừng nào còn chưa chắc chắn rằng người hầu gái đã thực hiện mệnh lệnh đó, rằng chủ của cô ta đã dậy thật và đã được thông báo vụ việc. Công tước ngồi xuống một chiếc ghế dựa thoải mái dễ chịu, đợi viên thanh tra.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, viên thanh tra bắt đầu khám xét hai căn phòng, tìm kiếm dấu vết bọn trộm. Ông ta chẳng phát hiện được gì, ngay một dấu vân tay cũng không.
Khám xét hai căn phòng xong, ông ta nói: “Việc tiếp theo phải làm là tìm kiếm người quản gia. Có khả năng bà ta vẫn còn chưa thức giấc, thậm chí có khả năng bà ta không nghe thấy tiếng động nào mà bọn trộm gây ra.”
“Theo tôi, toàn bộ chuyện này thật hết sức thú vị.” Công tước đáp lời, rồi cùng viên thanh tra ra ngoài.
Viên thanh tra triệu tập hai viên cảnh sát nãy giờ làm nhiệm vụ cởi trói cho người gác cửa và khám xét các căn phòng ở tầng trệt. Họ không khám xét thêm các căn phòng còn lại ở tầng hai nữa mà đi luôn lên tầng thượng của ngôi nhà, là khu vực người hầu ở.
Viên thanh tra gọi “Victoire! Victoire!” hai, ba lần, nhưng không có tiếng trả lời.
Họ mở cửa từng phòng một, nhìn vào trong. Viên thanh tra phụ trách các phòng bên tay phải, hai viên cảnh sát phụ trách các phòng bên tay trái.
“Đây rồi!” Một trong hai viên cảnh sát nói. “Vừa có người ở trong căn phòng này.” Họ nhìn vào, thấy giường còn chưa được dọn. Rõ ràng Victoire vừa ngủ ở đây.
“Bà ta có thể ở chỗ nào nhỉ?” Công tước hỏi.
“Ở chỗ nào ư?” Viên thanh tra hỏi lại. “Bà ta đang ở chỗ lũ trộm, bà ta là kẻ đồng lõa.”
“Tôi được biết ông Gournay-Martin hết sức tin tưởng bà ta.” Công tước nói.
“Bây giờ thì ông ta sẽ chẳng còn tin tưởng như trước.” Viên thanh tra khô khan đáp lời. “Nói chung, những kẻ thân tín chính lại là những kẻ khiến chủ của mình phải thất vọng.”
Viên thanh tra và người của ông ta bắt đầu khám xét kĩ lưỡng ngôi nhà. Họ thấy các căn phòng khác không có xáo trộn. Sau nửa tiếng đồng hồ, họ xác định được rằng bọn trộm chỉ chú tâm vào hai phòng khách. Họ không tìm thấy dấu vết nào của chúng, cũng không tìm thấy Victoire. Người gác cửa chẳng làm sáng tỏ được gì hơn về sự biến mất của bà ta. Ông ta và vợ bất thình lình bị tấn công trong lúc ngủ và lúc đó căn phòng tối om om. Họ khai rằng họ bị trói và bị nhét giẻ vào mồm, không kịp nhìn những kẻ tấn công mình.
Công tước và viên thanh tra quay lại phòng khách đã bị khoắng hết các món quý giá.
Viên thanh tra nhìn đồng hồ rồi đi đến chỗ để điện thoại.
“Tôi phải báo cho ngài Quận trưởng Cảnh sát biết.” Ông ta nói.
“Hãy đảm bảo là ông đề nghị họ cử Guerchard tới.”
“Guerchard à?” Viên thanh tra nói với vẻ nghi ngờ. “Ông Formery, thẩm phán điều tra, không hòa hợp với Guerchard lắm.”
“Formery là người như thế nào? Ông ta có năng lực không?” Công tước hỏi.
“Ồ, có, có. Ông ta rất có năng lực.” Viên thanh tra đáp nhanh. “Nhưng ông ta không may mắn lắm.”
“Ông Gournay-Martin đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi phải yêu cầu cử Guerchard tới trong trường hợp tôi tới quá muộn và nhà đã bị trộm rồi. Dường như giữa Guerchard và tay Arsène Lupin này có một cuộc chiến sinh tử. Nếu thế thì Guerchard sẽ làm mọi cách để thộp cổ kẻ bất lương kia và lấy lại tài sản bị mất. Ông Gournay-Martin thực sự tin tưởng Guerchard là người phù hợp.”
“Rất tốt, thưa ngài.” Viên thanh tra nói. Và ông ta gọi điện cho Quận trưởng Cảnh sát.
Công tước nghe thấy ông ta báo cáo vụ việc và đề nghị cử Guerchard tới. Viên Quận trưởng Cảnh sát xem chừng không tán thành.
Công tước đứng phắt dậy, giọng bực bội: “Có lẽ tôi nên trực tiếp đề nghị ông ta.”
Anh cầm điện thoại lên, nói: “Tôi là Công tước Charmerace. Ông Gournay-Martin nhờ tôi dứt khoát xin cử ông Guerchard tới. Ông ấy đặc biệt nhấn mạnh với tôi về điều này, trong trường hợp tôi tới Paris mà nhà đã bị trộm.”
Viên quan chức ở đầu dây đằng kia do dự. Ông ta không từ chối ngay như đối với viên thanh tra. Có lẽ ông ta nghĩ rằng Gournay-Martin là một triệu phú có thế lực và Công tước Charmerace là một công tước, còn ông ta, dẫu sao, bác bỏ mong muốn của họ thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Ông ta bảo rằng Chánh Thanh tra Guerchard đang không trực nên không có mặt tại đồn cảnh sát, ông ta sẽ cử hai thám tử đang trực tới ngay lập tức, và sẽ triệu tập Chánh Thanh tra Guerchard sớm nhất có thể. Công tước cảm ơn ông ta rồi gác máy.
“Được rồi.” Anh vui vẻ nói. “Mấy giờ thì ông Formery đến?”
“Chà, tôi cho là phải hơn một tiếng đồng hồ nữa.” Viên thanh tra trả lời. “Chưa ăn sáng xong thì ông ta chưa đến đâu. Ông ta luôn luôn ăn sáng đàng hoàng xong mới bắt đầu một cuộc điều tra, vì khi đã bắt đầu rồi thì ông ta chẳng còn thời gian ăn nữa.”
“Bữa sáng… bữa sáng… ý tưởng tuyệt vời đấy. Ông đang nhắc nhở tôi, tôi quả thật sắp chết đói rồi. Tôi có ăn bữa nhẹ trên đường đến đây đêm hôm qua, nhưng cho tới lúc này thì chưa ăn thêm gì. Tôi đồ rằng sẽ chưa có gì thú vị diễn ra cho tới lúc ông Formery đến. Tôi chắc cũng phải ăn. Nhưng tôi không muốn rời khỏi ngôi nhà. Tôi nghĩ là tôi sẽ xem người gác cửa có thể sửa soạn cho tôi thứ gì.”
Nói đoạn, Công tước xuống gác hỏi người gác cửa. Người gác cửa dường như chưa hết hồ nghi về việc mình đang đứng bằng chân hay bằng đầu, tuy nhiên ông ta vẫn nhận lời phục vụ nhu cầu của Công tước. Công tước đưa cho ông ta một đồng louis vàng, và ông ta ba chân bốn cẳng chạy ra nhà hàng mua thức ăn.
Công tước lên gác, vào phòng tắm tắm nước lạnh cho cơ thể sảng khoái. Anh tắm và thay trang phục xong thì người gác cửa cũng đã bày biện xong bữa sáng cho anh trong phòng ăn. Anh đánh chén hết sức ngon miệng. Rồi anh gọi một người thợ cạo tới cạo râu.
Sau đó, anh sang phòng khách đã bị trộm, ngồi trên sofa với dáng điệu thoải mái nhất, châm một điếu xì gà tuyệt hảo. Giữa lúc ấy, viên thanh tra bước vào gặp anh. Dáng điệu ông ta không được vui vẻ lắm, ông ta thông báo với anh rằng ông ta chẳng phát hiện ra manh mối nào về thủ phạm tiến hành vụ trộm, tuy Dieuzy và Bonavent, hai thám tử từ văn phòng Cảnh sát Quận, đã cùng ông ta khám xét.
Công tước đang chia buồn với viên thanh tra trước thất bại này thì họ nghe thấy tiếng gõ ở cửa chính và những giọng nói cất lên trên cầu thang.
“A! Ông Formery đây rồi!” Viên thanh tra phấn khởi reo. “Bây giờ thì chúng ta có thể bắt tay vào việc.”