← Quay lại trang sách

Chương 9 Formery mở cuộc điều tra

Viên thẩm phán điều tra bước vào phòng. Đó là một người đàn ông dáng vóc thấp lùn, béo phúng phính, hồng hào, có cặp mắt rất sáng. Mái tóc lởm chởm dựng xung quanh đầu ông ta, khiến cái đầu trông tựa chiếc bàn chải giặt quần áo to tướng, xám lốm đốm. Ông ta xem chừng ủng hộ cái ý kiến cho là tự nhiên đã ban tặng thế giới này một chiếc bàn chải đánh răng để người ta lấy đấy làm mẫu tỉa râu quai nón, và bộ râu quai nón của ông ta được tỉa y như lông bàn chải đánh răng thật.

“Ông Formery, đây là Công tước Charmerace.” Viên thanh tra nói.

Người đàn ông thấp lùn cúi chào. “Rất vui mừng, rất vui mừng làm quen với ngài, thưa ngài, tuy cái dịp này… cái dịp này có phần buồn bã. Tài sản của ông Gournay-Martin được cả thế giới biết đến. Nước Pháp sẽ lấy làm tiếc cho sự mất mát của ông ấy.” Ông ta ngừng lời, rồi vội vã nói thêm: “Nhưng chúng tôi sẽ lấy lại được, chúng tôi sẽ lấy lại được những tài sản đó.”

Công tước đứng dậy, cúi chào và bày tỏ niềm hân hạnh được làm quen với ông Formery.

“Hiện trường của vụ trộm đây phải không, ông thanh tra?” Formery hỏi. Ông ta xoa xoa hai bàn tay với điệu bộ rất phấn khởi.

“Vâng, thưa ông.” Viên thanh tra trả lời. “Hai căn phòng này xem ra là hai căn phòng duy nhất bị động đến, tuy đương nhiên chúng ta phải đợi ông Gournay-Martin tới mới biết chắc chắn. Đồ trang sức cất trong phòng ngủ cũng có thể đã bị trộm.”

“Tôi e trong vòng vài ngày nữa ông Gournay-Martin sẽ chưa giúp đỡ được gì nhiều đâu. Khi tôi tạm biệt ông ấy, ông ấy gần như ở tình trạng quẫn trí, và tình trạng của ông ấy sẽ chưa khá hơn sau một đêm di chuyển từ Charmerace tới Paris. Nhưng chắc hai căn phòng này là hai căn phòng duy nhất bị động đến, vì ông Gournay-Martin quy tụ ở đây những món quý giá nhất trong bộ sưu tập của ông ấy. Trên các cánh cửa treo các tấm thảm thêu xứ Flandre, đó là những kỳ công, những tác phẩm đáng ngưỡng mộ, những màu sắc khiến người ta say mê.”

“Có thể nhận ra Công tước rất yêu thích chúng.”

“Tôi cho là vậy. Tôi coi chúng như đã thuộc về mình rồi, vì cha vợ tôi dự định tặng chúng cho tôi làm quà cưới.”

“Một sự mất mát lớn, một sự mất mát lớn. Nhưng chẳng chóng thì chày chúng tôi sẽ lấy lại được, ngài có thể tin chắc như thế. Tôi hy vọng ngài chưa sờ vào vật gì trong căn phòng này. Nếu bất cứ vật gì bị chuyển chỗ, tôi có thể mất dấu tất cả. Ông thanh tra, ông hãy thuật lại chi tiết vụ việc.”

Viên thanh tra thuật lại việc Công tước đến đồn cảnh sát với bức thư Arsène Lupin gửi cho Gournay-Martin, việc phát hiện ra chùm chìa khóa bị tráo và không thể mở cửa ngôi nhà, việc người thợ khóa giúp mở cửa, việc phát hiện ra người gác cửa và vợ ông ta bị trói tay trói chân, nhét giẻ vào mồm.

“Chắc có kẻ đồng lõa.” Formery nói.

“Lupin bao giờ cũng có kẻ đồng lõa à?” Công tước hỏi. “Xin thứ lỗi cho sự dốt nát của tôi, nhưng tôi đã đi vắng quá lâu… từ trước khi Lupin đạt được tiếng tăm như bây giờ.”

“Lupin, sao lại là Lupin?” Formery gay gắt hỏi.

“Sao à? Đêm hôm qua cha vợ tương lai của tôi nhận được một bức thư của Lupin, tiếp theo là việc hai chiếc xe hơi chạy nhanh nhất của ông ấy bị đánh cắp, và rồi đến những chữ ký trên tường đây.” Công tước nói, với chút ngạc nhiên trước câu hỏi ấy.

“Lupin! Lupin! Tất cả mọi người đều bị ám ảnh bởi Lupin!” Formery sốt ruột nhận xét. “Tôi chán phải nghe tên hắn lắm rồi. Bức thư này và những chữ ký này có thể là thật mà cũng hoàn toàn có thể là giả.”

“Tôi băn khoăn không biết liệu Guerchard có chấp nhận quan điểm đó không.”

“Guerchard? Chắc chắn chúng ta sẽ không để Guerchard làm rối tinh rối mù lên. Ông ta bị ám ảnh bởi Lupin hơn bất cứ người nào khác.”

“Nhưng ông Gournay-Martin đặc biệt nhấn mạnh là tôi phải yêu cầu cử Guerchard tới trong trường hợp tôi không kịp ngăn chặn vụ việc. Ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi lơ đi ý muốn của ông ấy, vì thế tôi đã thay mặt ông ấy gọi điện cho ngài Quận trưởng Cảnh sát.” Công tước nói.

“Ồ, được, nếu ngài đã thay mặt ông ấy gọi điện. Nhưng như thế không cần thiết, tuyệt đối không cần thiết.” Formery gay gắt nói.

“Tôi đã không biết điều này.” Công tước lịch sự đáp.

“Ồ, cũng không tổn hại gì, không vấn đề gì.” Formery nói, cả giọng nói lẫn dáng điệu đều tỏ ra bất bình.

Ông ta bước chầm chậm xung quanh căn phòng, dừng lại ở các cửa sổ, quan sát chiếc thang và dõi mắt nhìn khu vườn.

“Arsène Lupin.” Formery nói đầy khinh khi. “Arsène Lupin không bao giờ lưu lại dấu vết khắp nơi như thế này. Toàn dấu vết là dấu vết. Chúng ta lại gặp cái trò đùa Lupin ngu ngốc đó à?”

“Thưa ông, tôi nghĩ lần này nói trò đùa thì là nói thế thôi, chứ đây rành rành là một vụ đột nhập cướp của.” Viên thanh tra nói.

“Phải, rõ như ban ngày ban mặt.” Formery tiếp lời. “Bọn trộm vào và ra qua cái cửa sổ này.”

Ông ta đi từ bên này sang bên kia căn phòng, tới chỗ một két sắt cao kê phía trước một cánh cửa vốn đóng im ỉm, không dùng đến. Két sắt được phủ vải nhung, và có những tấm rèm nhung buông xuống che phía trước két. Ông ta kéo những tấm rèm, thử xoay tay cầm của két. Tay cầm không xoay, két vẫn đang khóa.

“Như tôi nhận thấy thì bọn trộm chưa động đến cái két sắt này.” Formery tuyên bố.

“Ơn trời.” Công tước nói. “Tôi, hay ít nhất là hôn thê của tôi, tin tưởng rằng ông Gournay-Martin giấu thứ quý giá nhất trong bộ sưu tập của ông ấy trong cái két sắt đó: chiếc vương miện.”

“Hả! Chiếc vương miện nổi tiếng của Công nương de Lamballe?” Formery hỏi.

“Vâng.”

“Nhưng như ông thuật lại, ông thanh tra, bức thư ký tên Lupin tuyên bố sẽ đánh cắp cả chiếc vương miện.”

“Vâng, chính xác là như vậy.”

“Chà, thêm một bằng chứng nữa cho thấy chúng ta không phải đang đối đầu với Lupin. Là Lupin thì hắn đã thực hiện lời đe dọa rồi.” Viên thanh tra nói.

“Những ai cai quản ngôi nhà?” Formery hỏi.

“Người gác cửa cùng với vợ ông ta, và người quản gia, một phụ nữ tên là Victoire.” Viên thanh tra đáp.

“Tôi sẽ sớm gặp người gác cửa và vợ ông ta. Tôi đã giao nhiệm vụ cho một người của ông đi lấy hồ sơ về họ. Sau khi có hồ sơ, tôi sẽ thẩm vấn họ. Ông phát hiện ra họ bị trói và bị nhét giẻ vào mồm trong phòng ngủ hả?”

“Vâng, ông Formery, và cũng lại bắt chước Lupin: giẻ màu vàng, dây trói màu xanh lam, kèm theo câu khẩu hiệu Tôi chiếm được, nên tôi tồn tại⦾ ghi trên một mảnh bìa carton, đúng cái bài thường lệ của Lupin.”

“Thế thì đám báo chí dễ lại sắp sửa mơn trớn chúng ta đây. Dễ lắm.” Formery ủ dột nói. “Người quản gia đâu? Tôi muốn gặp bà ta.”

“Thực ra chúng tôi đang chẳng biết bà ta ở đâu.” Viên thanh tra đáp.

“Các ông đang chẳng biết bà ta ở đâu ư?”

“Chúng tôi không tìm thấy bà ta ở đâu cả.”

“Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời! Chúng ta đã phát hiện ra kẻ đồng lõa.” Formery nói với vẻ phấn khởi hoạt bát, xoa xoa hai bàn tay vào nhau. “Chí ít là chưa tìm thấy bà ta nhưng chúng ta đã biết bà ta rồi.”

“Tôi không nghĩ như thế.” Công tước nói. “Ít nhất cả vợ chưa cưới của tôi và cha cô ấy đều hết sức tin tưởng ở bà ta. Hôm qua, bà ta còn gọi điện đến lâu đài Charmerace. Bà ta chịu trách nhiệm bảo quản toàn bộ những món trang sức và những món quà cưới được gửi tới cho chúng tôi.”

“Và những món trang sức cùng những món quà cưới ấy, chúng cũng đã bị đánh cắp?” Formery hỏi.

“Có vẻ là chúng chưa bị động đến.” Công tước trả lời. “Tuy tất nhiên phải đợi ông Gournay-Martin tới chúng ta mới biết chắc chắn được. Như tôi thấy thì bọn trộm chỉ động đến hai phòng khách này.”

“Thế thì phiền quá!”

“Tôi không cho là vậy.”

“Tôi đang nhìn nhận sự việc theo quan điểm nghề nghiệp.” Formery nói. Rồi ông ta quay sang viên thanh tra, nói thêm: “Ông ắt chưa khám xét cẩn thận rồi. Bà quản gia này ắt phải ở đâu đây, nếu bà ta thực sự đáng tin cậy. Ông đã xem tất cả các phòng trong ngôi nhà chưa?”

“Tất cả các phòng, tất cả các gầm giường, mọi ngóc ngách, mọi tủ đựng đồ.” Viên thanh tra nói.

“Phiền nhi!” Formery thốt lên. “Không có các mảnh quần áo bị xé rách, không có các vết máu, không có dấu hiệu của án mạng, không có gì đáng quan tâm sao?”

“Không có gì!”

“Nhưng việc này là việc rất đáng tiếc. Bà ta ngủ ở phòng nào? Giường bà ta đã dọn hay chưa?”

“Phòng bà ta ở trên tầng thượng của ngôi nhà. Giường bà ta trước đó có người ngủ, nhưng xem ra bà ta không đem theo quần áo gì.”

“Khác thường nhỉ! Vụ việc bắt đầu có vẻ rất phức tạp đấy.” Formery bình luận với vẻ nghiêm trang.

“Có lẽ Guerchard sẽ cho chúng ta biết thêm được điều gì đó.” Công tước nói.

Formery cau mày. “Phải, phải, Guerchard là một phụ tá tốt trong những vụ việc kiểu này. Một chút hão huyền, một chút tưởng tượng… thực tế toàn là lạc hướng. Nhưng, suy cho cùng, đó là Guerchard. Mỗi tội, vì ông ta coi Lupin như ngáo ộp, ông ta chắc chắn sẽ tìm được cách khiến chúng ta rối tinh rối mù lên với con quái vật ấy. Ngài sẽ thấy Lupin bị trộn trong mớ bòng bong suy diễn, biến thành sự chắc chắn mười mươi, thưa ngài.”

Công tước nhìn những chữ ký trên tường. “Đối với tôi, xem ra đã là như vậy rồi đấy.” Anh nói khẽ khàng.

“Thưa ngài, ngài hãy tin tôi, khi giải quyết một vụ án, điều cần thiết nhất là phải nghi ngờ vẻ bề ngoài. Tôi càng lúc càng thêm tin tưởng rằng những tên trộm bình thường đã thực hiện vụ trộm này và đang cố gắng đánh lạc hướng chúng ta bằng cách lái sự chú ý của chúng ta vào Lupin.”

Công tước bất cẩn khom lưng nhặt một cuốn sách trước đó bị rơi khỏi bàn.

“Xin lỗi, nhưng làm ơn… làm ơn… đừng động đến bất cứ thứ gì.” Formery vội vã đề nghị.

“Ô, thật kỳ lạ.” Công tước nói, nhìn chằm chằm xuống sàn.

“Cái gì kỳ lạ?”

“Chà, cuốn sách này nhìn như thể bị một tên trộm làm rơi khỏi bàn. Và trong đây, đây là một dấu chân bên dưới cuốn sách, một dấu chân in trên thảm.”

Formery và viên thanh tra vội vã đến gần. Ở đó, chỗ cuốn sách rơi xuống, in rành rành trên thảm, là một dấu chân màu trắng. Formery và viên thanh tra nhìn nó chằm chằm.

“Trông giống vữa xây dựng. Làm sao vữa xây dựng lọt vào đây được?” Formery cau mày nhìn dấu chân.

“Chà, hãy giả định rằng bọn trộm từ vườn vào đây.” Công tước nói.

“Tất nhiên bọn chúng từ vườn vào đây, thưa ngài. Bọn chúng còn từ chỗ nào vào đây được?” Giọng Formery có chút sốt ruột.

“À thì, phía cuối khu vườn có một ngôi nhà đang xây.”

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Formery nhanh chóng chấp nhận ý kiến của Công tước. “Bọn trộm vào nhà, những đôi giày cao cổ của chúng bết vữa. Chúng đã chải sạch mọi dấu chân khác in trên thảm, nhưng kẻ làm nhiệm vụ xóa dấu chân lại làm ăn phất phơ tới mức chẳng thèm nhấc cuốn sách lên để xóa dấu chân bên dưới. Tuy nhiên, dấu chân này không quá quan trọng, mặc dù nó góp phần củng cố thêm chứng cứ cho thấy bọn trộm vào và ra qua khu vườn. Có chiếc thang, và chiếc bàn nửa bên trong nửa bên ngoài cửa sổ. Dẫu sao, dấu chân này cũng có thể hữu ích. Ông thanh tra, ông nên đo các kích thước của nó. Thước đây. Tôi luôn luôn đem theo thước, thưa ngài. Ngài sẽ ngạc nhiên nếu biết chiếc thước thường xuyên được việc như thế nào.”

Formery lấy từ túi áo gi lê ra chiếc thước nhỏ làm bằng ngà voi, đưa cho viên thanh tra. Viên thanh tra quỳ xuống đo một cách cực kỳ cẩn thận.

“Tôi phải xem xét kĩ lưỡng ngôi nhà đang xây mới được. Tôi chắc chắn sẽ tìm thấy rất nhiều dấu vết ở đó.” Formery nói.

Viên thanh tra ghi các kích thước dấu chân vào sổ. Lúc đó, có tiếng gõ ở cửa trước.

“Tôi sẽ tìm thấy những dấu chân với kích thước y hệt dấu chân này xung quanh đống vữa nào đấy bên cạnh ngôi nhà.” Formery đoan chắc, chỉ tay qua cửa sổ về phía ngôi nhà đằng kia khu vườn.

Một viên cảnh sát mở cửa phòng khách, rập chân chào.

“Thưa sếp, những người hầu từ Charmerace đã đến.” Anh ta báo cáo.

“Để bọn họ đợi trong bếp và trong phòng làm việc của bọn họ.” Formery yêu cầu. Trong vòng vài phút, ông ta đứng im lặng, hết sức trầm ngâm. Rồi ông ta quay sang Công tước. “Ngài nói vụ trộm những chiếc xe hơi tại Charmerace như thế nào nhỉ?”

“Ông Gournay-Martin nhận được bức thư từ Arsène Lupin thì quyết định khởi hành đi Paris ngay lập tức.” Công tước thuật lại. “Nhưng khi chúng tôi yêu cầu đưa xe tới, chúng tôi phát hiện ra xe đã bị trộm. Tài xế riêng của ông Gournay-Martin và một người hầu khác bị trói và bị nhét giẻ vào mồm trong ga-ra. Chỉ còn lại một chiếc xe cũ, chiếc Mercrac một trăm mã lực. Tôi đã lái nó đi Paris, để cha con ông Gournay-Martin đi bằng tàu hỏa.”

“Rất quan trọng, thực sự rất quan trọng.” Formery nói. Ông ta suy nghĩ một lát, rồi nói thêm: “Chỉ những chiếc xe hơi bị trộm thôi à? Có cái gì bị trộm nữa không?”

“Chà, thực ra, có một thứ nữa bị trộm, đúng hơn là suýt nữa bị trộm.” Công tước nói với chút lưỡng lự. “Đám khốn kiếp đánh cắp những chiếc xe hơi ban đầu xuất hiện lâu đài dưới cái họ Charolais – lão cha cùng với ba thằng con – lấy lý do muốn mua chiếc Mercrac một trăm mã lực. Ông Gournay-Martin rao bán chiếc xe đó trên tờ Quảng cáo Rennes. Bọn chúng chờ ông Gournay-Martin về trong sảnh lớn của lâu đài mà gia đình sử dụng làm phòng khách chính. Khi ông Gournay-Martin về, bọn chúng rời khỏi sảnh, nhưng một thằng con đã định trộm sợi dây chuyền mặt ngọc trai tôi vừa tặng tiểu thư Gournay-Martin nửa tiếng đồng hồ trước đấy. Tôi bắt quả tang hắn và kịp giữ được sợi dây chuyền.”

“Tốt! Tốt! Hẵng khoan, chúng ta có một thằng trong đám, hãy đợi tôi thẩm vấn hắn.” Formery xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt lấp lánh niềm hân hoan.

“Chà, không, tôi e chúng ta không có thằng nào cả.” Công tước nói, giọng hối tiếc.

“Hả? Chúng ta không có ư? Hắn trốn thoát khỏi tay cảnh sát rồi à? Ôi, đám cảnh sát nhà quê ấy!” Formery kêu lên.

“Không, tôi đã không tố cáo hắn.”

“Ngài không tố cáo hắn?” Formery kêu lên, sững sờ.

“Không, hắn còn trẻ lắm và hắn van xin kinh quá. Tôi lấy lại được sợi dây chuyền rồi nên tôi tha cho hắn.”

“Ôi, thưa ngài, thưa ngài! Nghĩa vụ của ngài đối với xã hội!” Formery kêu lên.

“Vâng, hành động đó có vẻ khá yếu đuối.” Công tước thừa nhận. “Nhưng sự việc nó như thế đấy. Thôi đừng tiếc rẻ con gà quạ tha.”

Formery cau mày, khoanh tay trước ngực, đi tới đi lui trong phòng.

Ông ta dừng lại, giơ bàn tay vẻ đòi hỏi sự chú ý. “Tôi không do dự mà nói có một mối liên hệ – một mối liên hệ mật thiết – giữa vụ trộm tại lâu đài Charmerace và vụ trộm này.”

Công tước và viên thanh tra chằm chằm nhìn Formery vẻ kính nể, ít nhất là có sự kính nể trong ánh mắt viên thanh tra, ánh mắt Công tước thì lấp lánh sáng.

“Tôi đang xâu chuỗi các manh mối. Ông thanh tra, đưa người gác cửa và vợ ông ta vào đây. Tôi sẽ thẩm vấn họ ngay tại hiện trường vụ án. Hồ sơ về họ phải ở đây rồi. Nếu hồ sơ đã ở đây rồi thì đưa vào với họ luôn nhé! Nếu chưa cũng không vấn đề gì, cứ đưa họ vào.”

Viên thanh tra rời khỏi phòng khách. Formery ngay lập tức cau mày trầm tư.

“Tôi thấy toàn bộ những diễn biến này thật cực kỳ thú vị.” Công tước nói.

“Rất hân hạnh! Rất hân hạnh!” Formery phẩy phẩy bàn tay, điệu bộ lơ đễnh.

Viên thanh tra bước vào phòng khách, người gác cửa và vợ ông ta theo sau. Viên thanh tra trao một tờ giấy cho Formery. Người gác cửa chừng sáu mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, và vợ ông ta chừng năm mươi lăm tuổi, cũng có phần râu ria, chằm chằm nhìn Formery với ánh mắt mê mụ, sợ sệt. Formery ngồi xuống chiếc ghế dựa, vắt chéo chân, đọc tờ giấy một lượt, rồi quan sát kĩ lưỡng hai vợ chồng bằng ánh mắt sắc sảo.

“Thế nào, ông bà đã tĩnh trí lại sau tình huống hiểm nghèo kia chưa?”

“Ồ, rồi, thưa ông.” Người gác cửa nói. “Bọn chúng cũng có thúc ép chúng tôi một chút, nhưng không thực sự đánh đập gì.”

“Tức là, không có gì phải khai báo.” Bà vợ nói. “Có điều, thật xấu hổ khi một người đàn bà lương thiện chẳng được trọn vẹn giấc ngủ bình yên trên giường vào ban đêm mà lại bị bọn xỏ lá quấy nhiễu như thế. Nếu cảnh sát thực hiện đầy đủ bổn phận của mình thì những sự việc như thế đã không xảy ra. Và tôi không quan tâm ai đang nghe tôi nói nhé!”

“Ông bà bảo rằng ông bà bị tấn công bất thình lình khi đang ngủ?” Formery hỏi. “Ông bà bảo rằng ông bà không trông thấy gì, không nghe thấy gì cả?”

“Chẳng kịp trông thấy hay nghe thấy gì. Bọn chúng trói gô chúng tôi lại nhanh như chớp.” Người gác cửa trả lời.

“Nhưng đáng ghét nhất là bị nhét giẻ vào mồm.” Bà vợ nói. “Cứ nằm ở đó mà chẳng tài nào bảo được cho cái đám bất lương kia biết tôi nghĩ ra sao về bọn chúng!”

“Ông bà không nghe thấy tiếng bước chân trong vườn à?”

“Từ phòng ngủ của chúng tôi thì không nghe thấy tiếng động gì trong vườn.” Người gác cổng trả lời.

“Thậm chí cái đêm con chó Đan Mạch to tướng của tiểu thư Germaine sủa suốt từ mười hai giờ tới bảy giờ sáng, cả nhà không ai ngủ được trừ hai ông bà già này. Nhưng, có Chúa phù hộ, thưa ông, hôm đó chúng tôi ngủ không vẫy tai.” Bà vợ nói rất tự hào.

“Nếu họ ngủ say như thế thật, việc nhét giẻ vào mồm họ xem ra là việc lãng phí thời gian.” Công tước thì thào với viên thanh tra.

Viên thanh tra cười ngoác, khinh bỉ thì thào đáp lại: “Ôi, lũ dân đen, bọn họ ngủ như thế đấy, thưa ngài.”

“Ông bà có nghe thấy tiếng động gì ở cửa trước không?”

“Không, chúng tôi không nghe thấy gì ở cửa.” Người gác cửa trả lời.

“Vậy cả đêm ông bà hoàn toàn không nghe thấy gì?”

“Ồ, vâng, thưa ông, chúng tôi chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng động sau khi bị trói và bị nhét giẻ vào mồm.” Người gác cửa nói.

“Nào, lời khai quan trọng đây.” Formery nhận định. “Tiếng động như thế nào?”

“À, là những tiếng va chạm mạnh.” Người gác cửa nói. “Tiếng bước chân, đi đi lại lại xung quanh căn phòng.”

“Căn phòng nào? Những âm thanh này phát ra từ chỗ nào?” Formery hỏi.

“Từ căn phòng bên trên đầu chúng tôi, cái phòng khách lớn ấy.” Người gác cửa trả lời.

“Ông bà không nghe thấy tiếng vật lộn, như thể một người bị kéo lê đi… không có tiếng la hét hay khóc lóc gì à?” Formery hỏi.

Người gác cửa và vợ nhìn nhau với ánh mắt dò hỏi.

“Không, tôi không nghe thấy.” Người gác cửa trả lời.

“Tôi cũng không nghe thấy.” Bà vợ nói.

Formery dừng lại, sau đó tiếp tục: “Ông bà làm việc cho ông Gournay-Martin bao lâu rồi?”

“Hơn một năm.” Người gác cửa đáp.

Formery nhìn tờ giấy cầm trong tay, cau mày, nói với vẻ nghiêm khắc: “Tôi thấy ông đã có hai tiền án, ông bạn.”

“Vâng, thưa ông, nhưng…”

“Chồng tôi là người lương thiện, hoàn toàn lương thiện, thưa ông.” Bà vợ xen ngang. “Chỉ cần ông hỏi ông Gournay-Martin, ông ấy sẽ…”

“Làm ơn yên lặng, thưa bà.” Formery nói, rồi quay sang ông chồng, tiếp tục: “Lần thứ nhất, ông bị kết án tù một ngày và phải nộp án phí. Lần thứ hai, ông bị kết án tù ba ngày.”

“Tôi không định chối, thưa ông. Nhưng đó là những án tù đầy vinh dự.”

“Vinh dự?”

“Lần thứ nhất, tôi đang phục vụ cho một quý ông, và tôi bị kết án tù vì đã hét ‘Hoan hô Tổng đình công!’ vào ngày mùng Một tháng Năm.”

“Ông từng làm người hầu à? Cho ai?”

“Cho ông Genlis, Chủ tịch Đảng Xã hội.”

“Còn lần bị kết án tù thứ hai?”

“Vì đã hét dưới cổng vòm nhà thờ Thánh Clotilde là ‘Đả đảo lũ bò!’ ám chỉ lực lượng cảnh sát, thưa ông.” Người gác cửa nói.

“Lúc ấy ông vẫn đang phục vụ ông Genlis à?”

“Không, thưa ông, lúc ấy tôi đang phục vụ ông Bussy-Rabutin, Phó Chủ tịch Đảng Bảo hoàng.”

“Xem chừng ông không có quan điểm chính trị rạch ròi lắm nhỉ!”

“Ồ, có chứ, thưa ông, tôi có mà.” Người gác cửa phản đối. “Tôi luôn luôn tận tụy với chủ của mình, và họ có quan điểm thế nào thì tôi có quan điểm thế ấy, luôn luôn là vậy.”

“Rất tốt. Ông bà đi được rồi.”

Người gác cửa và vợ rời khỏi căn phòng, trông y như họ băn khoăn không biết có nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không.

“Hai kẻ ngốc nghếch ấy nói hoàn toàn đúng sự thật, trừ phi tôi nhầm lẫn lớn.” Formery tuyên bố.

“Họ trông cũng khá lương thiện.” Công tước nhận định.

“Chà, bây giờ thì đi khám xét nốt những phòng còn lại trong ngôi nhà nào.” Formery nói.

“Tôi sẽ theo chân ông, nếu được.” Công tước ngỏ ý.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”

“Tôi thấy tất cả thật thú vị.”

Chú thích:

← Nói nhại theo câu Tôi tư duy, nên tôi tồn tại của triết gia Descartes.