← Quay lại trang sách

Chương 12 Sợi dây chuyền bị đánh cắp

Mọi người đứng xung quanh nhà triệu phú, quan sát nỗi đau đớn của ông ta, mỗi ánh mắt bộc lộ niềm thương cảm ở một mức độ khác nhau. Như thể chẳng chứng kiến thêm được nữa nỗi đau đớn lớn đến thế, Sonia lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

Nhà triệu phú cứ hết than vãn vì sự mất mát của mình lại chửi rủa đám đạo tặc, nhưng chất giọng tuyệt vời luôn luôn cao hết mức.

Một ý nghĩ mới mẻ đột ngột xuất hiện trong đầu ông ta. Ông ta đập bộp bàn tay vào trán, kêu lên: “Tám trăm bảng đó! Vậy là Charolais sẽ không bao giờ mua chiếc Mercrac! Hắn chỉ giả vờ định mua!”

Miệng Công tước hơi hé và mắt anh mở to hơn bình thường một chút. Anh quay phắt người, gần như lao sang phòng khách bên kia. Ở đó, anh thoải mái phá ra cười.

Formery không ngừng nói với nhà triệu phú: “Bình tĩnh nào, ông Gournay-Martin. Bình tĩnh nào! Chúng tôi sẽ lấy lại được các kiệt tác cho ông. Tôi xin trịnh trọng cam đoan như thế. Tất cả những gì chúng tôi cần là thời gian. Kiên nhẫn nào! Bình tĩnh nào!”

Những lời khiển trách dịu dàng của Formery cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng. Nhà triệu phú bình tĩnh lại.

“Guerchard?” Ông ta hỏi. “Guerchard đâu?”

Formery mời Guerchard tới.

“Ông đang theo dấu vết bọn chúng đấy chứ? Ông có manh mối gì không?” Nhà triệu phú hỏi.

“Tôi nghĩ bây giờ có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục cuộc điều tra theo cách thông thường.” Formery nói bằng giọng oai nghiêm.

Ông ta có chút tự ái khi nhà triệu phú sẵn sàng quay ngoắt từ ông ta sang viên thám tử kia như thế. Ông ta đến bên một chiếc bàn viết, bày vài tờ giấy trước mặt, sửa soạn ghi các câu trả lời. Công tước trở lại phòng khách. Viên thanh tra được gọi tới. Gournay-Martin ngồi xuống chiếc sofa, bàn tay đặt lên trên đầu gối, đầy rầu rĩ nhìn Formery. Germaine, đang ngồi trên chiếc sofa gần cửa, vẻ nhẫn nhục đợi tới lúc ông bố thôi than vãn, thấy thế liền đứng lên, di chuyển đến chỗ chiếc ghế dựa gần bàn viết hơn. Guerchard cứ bồn chồn đi đi lại lại xung quanh phòng, nhưng hoàn toàn yên lặng. Cuối cùng, ông ta cũng dừng đi đi lại lại, đứng dựa người vào bức tường sau lưng Formery.

Formery xem xét một lượt tất cả những vấn đề ông ta đã đặt ra cho Công tước. Ông ta hỏi nhà triệu phú và cô con gái về đám Charolais, vụ mất cắp xe hơi, và vụ suýt mất sợi dây chuyền. Ông ta thẩm vấn ngắn gọn hơn về các thành viên gia đình, những người hầu và tính cách của họ. Ông ta không khơi gợi được thông tin gì mới.

Formery dừng lời, rồi nói với vẻ chẳng quan tâm lắm, như thể chỉ nói theo thông lệ: “Ông Gournay-Martin, tôi muốn biết ở nhà ông đã có vụ trộm nào khác xảy ra chưa?”

“Ba năm trước, tên Lupin vô lại này…” Nhà triệu phú lồng lộn mở đầu.

“Vâng, vâng, tôi biết tất tật mọi điều về vụ trộm đó. Nhưng kể từ vụ trộm đó, có vụ trộm nào khác không?” Formery cắt lời.

“Không, tôi không bị mất mát gì, nhưng con gái tôi bị.” Nhà triệu phú nói.

“Con gái ngài?” Formery hỏi lại.

“Vâng, ba năm qua tôi bị mất cắp hai hay ba lần gì đó.” Germaine nói.

“Trời đất! Nhưng lẽ ra cô phải trình báo với chúng tôi việc này từ trước chứ. Việc này hết sức đáng chú ý, và rất quan trọng.” Formery xoa xoa hai bàn tay. “Tôi tin rằng cô nghi ngờ Victoire?”

“Không, tôi không nghi ngờ bà ấy.” Germaine vội vã đáp. “Không thể là Victoire được. Hai vụ mất cắp gần đây nhất xảy ra tại lâu đài trong lúc Victoire ở Paris trông nom ngôi nhà này.”

Formery có vẻ sửng sốt. Ông ta do dự, xem xét những thông tin mình đã ghi chép. Rồi ông ta nói: “Tốt, tốt. Điều đó khẳng định giả thiết của tôi.”

“Giả thiết nào?” Gournay-Martin vội vã hỏi.

“Đừng bận tâm, đừng bận tâm!” Formery nghiêm trang đáp. Quay qua Germaine, ông ta tiếp tục hỏi: “Tiểu thư, cô nói những vụ mất cắp bắt đầu xảy ra chừng ba năm trước?

“Vâng, tôi nghĩ những vụ mất cắp bắt đầu xảy ra chừng ba năm trước, vào tháng Tám.”

“Xem nào. Tháng Tám, ba năm trước, cha cô, sau khi nhận được bức thư đe dọa giống bức thư ông ấy nhận được đêm hôm qua, đã trở thành nạn nhân của một vụ trộm?” Formery hỏi.

“Phải, đó là… những quân vô lại ấy!” Nhà triệu phú tức tối kêu lên.

“Chà, điều đáng quan tâm là ai trong số những người hầu bắt đầu phục vụ gia đình cô ba năm trước?” Formery nói.

“Victoire phục vụ chúng tôi lâu nhất cũng mới một năm nay thôi.” Germaine đáp.

“Mới một năm nay à?” Formery vội vã hỏi với chút bực bội. Ông ta ngừng lại, rồi thêm: “Chính xác, chính xác. Thế lần gần đây nhất cô bị mất cắp là bị mất cắp cái gì?”

“Một chiếc trâm cài áo bằng ngọc trai… không khác gì mặt sợi dây chuyền mà ngài Công tước tặng tối hôm qua.” Germaine nói.

“Cô không phiền nếu cho tôi xem sợi dây chuyền chứ? Tôi rất muốn xem.” Formery nói.

“Tất nhiên không có gì phiền… Jacques, đưa cho ông ấy xem đi! Anh đang giữ nó, phải không?” Germaine ngoảnh nhìn Công tước.

“Tôi ư? Không. Sao tôi lại giữ nó?” Công tước hỏi với chút ngạc nhiên. “Em không giữ nó à?”

“Em chỉ có mỗi chiếc hộp… chiếc hộp không thôi.” Germaine giật mình.

“Chiếc hộp không?” Công tước hỏi, càng ngạc nhiên hơn.

“Vâng.” Germaine đáp. “Đó là khi mọi người quay lại nhà sau chuyến đi vô tích sự ra ga. Em sực nhớ em đã đi mà quên đem theo sợi dây chuyền. Em đến chỗ chiếc tủ ngăn kéo, cầm chiếc hộp lên, nhưng bên trong chẳng có gì cả.”

“Hượm đã hượm đã.” Formery nói.“Thưa ngài, chẳng phải ngài đã bắt quả tang thằng oắt Bernard Charolais nẫng chiếc hộp này sao?”

“Phải. Tôi đã bắt quả tang nó với chiếc hộp này trong túi áo.”

“Thế thì ngài có thể suy ra rằng thằng oắt đã lén lút rút sợi dây chuyền khỏi hộp, và ngài chỉ lấy lại được chiếc hộp không.” Formery nói đầy đắc thắng.

“Không.” Công tước phản đối. “Không phải vậy. Và kẻ lấy sợi dây chuyền cũng không thể là kẻ đã đột nhập cạy cửa tủ ngăn kéo để lấy chùm chìa khóa. Vì khi cả Bernard lẫn kẻ kia rời khỏi ngôi nhà một lúc lâu rồi, tôi lấy điếu thuốc lá ở chiếc hộp đặt bên trên nóc tủ cạnh chiếc hộp đựng sợi dây chuyền. Tôi sực nghĩ biết đâu thằng ranh con đã chơi tôi đúng cái chiêu ông vừa bảo. Tôi mở chiếc hộp ra xem, sợi dây chuyền chưa suy suyển gì.”

“Nó đã bị trộm rồi!” Nhà triệu phú kêu lên. “Nó đã bị trộm rồi.”

“Ổ, không, không.” Công tước nói. “Nó chưa bị trộm đâu. Irma, hoặc tiểu thư Krichnoff, đã mang nó tới Paris cho Germaine thôi.”

“Sonia chắc chắn không cầm nó. Cô ấy là người đưa ra giả thiết rằng anh trông thấy nó nằm trên chiếc tủ ngăn kéo và bỏ luôn vào túi áo khoác.” Germaine hấp tấp nói.

“Thế thì hẳn là Irma.” Công tước nhận định.

“Chúng ta nên triệu tập cô ta vào đây kiểm tra cho chắc chắn.” Formery nói. “Ông thanh tra, hãy đi đưa cô ta vào đây.”

Viên thanh tra rời khỏi căn phòng. Công tước hỏi han cha con Germaine về cuộc hành trình, xem nó có bất tiện quá không, nó có khiến họ mệt mỏi quá không. Anh biết được rằng hai cha con đã may mắn kiếm được toa giường nằm, nên những vất vả của chuyến đi ban đêm đỡ hơn hẳn.

Formery xem qua các lời khai một lượt. Guerchard dường như sắp sửa ngủ gật ở tư thế đứng dựa vào tường.

Viên thanh tra trở lại cùng Irma. Cô ta mang dáng vẻ sợ sệt, nửa tự vệ, nửa ương bướng, cái dáng vẻ vốn vẫn có những người thuộc tầng lớp của cô ta khi phải đương đầu với nhà chức trách. Cặp mắt to như mắt bê lo lắng đưa qua đưa lại.

“Ồ, Irma…” Germaine bắt đầu.

Formery ngắt lời cô ta, có chút cộc cằn. “Xin lỗi. Xin lỗi. Tôi đang thực hiện cuộc điều tra này.” Ông ta nói. Rồi ông ta quay sang Irma, nói thêm: “Nào, cô không phải sợ, cô Irma. Tôi muốn hỏi cô một, hai câu hỏi. Cô có đem tới Paris sợi dây chuyền mà Công tước Charmerace tặng cô chủ của cô hôm qua không?”

“Cháu ư, thưa ông? Không, thưa ông. Cháu không cầm sợi dây chuyền.”

“Cô hoàn toàn chắc chắn chứ?”

“Vâng, thưa ông. Cháu chưa hề trông thấy nó. Chẳng phải tiểu thư Germaine đã để nó bên trên chiếc tủ ngăn kéo ư?”

“Sao cô biết điều này?”

“Cháu nghe được tiểu thư Germaine nói vậy. Cháu nghĩ có lẽ tiểu thư Krichnoff đã cho nó vào túi xách của chị ấy.”

“Tại sao tiểu thư Krichnoff lại phải cho nó vào túi xách của cô ấy?” Công tước vội vã hỏi.

“Để đem nó tới Paris cho tiểu thư Germaine.” Irma trả lời.

“Nhưng điều gì khiến cô nghĩ thế?” Guerchard đột ngột xen vào.

“Ồ, cháu nghĩ có lẽ tiểu thư Krichnoff đã cho nó vào túi xách của chị ấy vì cháu trông thấy chị ấy đứng bên cạnh chiếc tủ ngăn kéo.”

“À, và sợi dây chuyền thì ở trên chiếc tủ ngăn kéo?” Formery hỏi.

“Vâng, thưa ông.” Irma trả lời.

Tất cả mọi người đều im lặng. Không khí trong phòng bỗng có vẻ như bị nén xuống, một nỗi đe dọa mơ hồ chờn vờn. Guerchard xem chừng đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Germaine và Công tước bối rối nhìn nhau.

“Cô phục vụ tiểu thư Gournay-Martin lâu chưa?” Formery hỏi.

“Sáu tháng, thưa ông.” Irma trả lời.

“Rất tốt, cảm ơn cô. Cô đi được rồi. Có lẽ tôi sẽ sớm cho gọi cô lần nữa.”

Irma nhanh chóng rời khỏi căn phòng với vẻ nhẹ nhõm.

Formery viết vội vàng vài chữ lên tờ giấy trước mặt rồi nói: “Nào, bây giờ thì tôi sẽ chuyển sang thẩm vấn cô Krichnoff.”

“Tiểu thư Krichnoff hoàn toàn không thể bị nghi ngờ gì.” Công tước vội vã nói.

“Ồ, vâng, hoàn toàn không.” Germaine tiếp lời.

“Cô Krichnoff đã phục vụ cô bao lâu rồi, tiểu thư?” Guerchard hỏi.

“Để tôi nghĩ chút.” Germaine nhíu mày.

“Cô không nhớ được ư?” Formery hỏi.

“Mới khoảng ba năm.”

“Đó chính xác là thời điểm các vụ trộm bắt đầu xảy ra.”

“Vâng.” Germaine miễn cưỡng thừa nhận.

“Hãy bảo cô Krichnoff vào đây, ông thanh tra.” Formery nói.

“Tôi sẽ đi đưa cô ấy tới… Tôi biết cô ấy đang ở chỗ nào.” Công tước vội vàng nói, đi luôn ra phía cửa.

“Làm ơn, làm ơn, thưa ngài.” Guerchard phản đối. “Ông thanh tra sẽ đi đưa cô ta tới.”

Công tước quay phắt lại nhìn ông ta. “Xin lỗi ông, nhưng liệu ông…”

“Ngài đừng bực tức, thưa ngài.” Guerchard ngắt lời. “Nhưng ông Formery cũng đồng ý với tôi, như thế sẽ hoàn toàn sai nguyên tắc.”

“Phải, phải, thưa ngài.” Formery nói. “Chúng tôi có phương pháp làm việc của mình. Tốt nhất là tuân theo nó, tốt nhất là như thế. Đó là kết quả của nhiều năm kinh nghiệm đúc rút ra cách tốt nhất để đạt được sự thật.”

“Thôi thì tùy các ông vậy.” Công tước nhún vai.

Viên thanh tra bước vào. “Cô Krichnoff sẽ nhanh chóng có mặt. Cô ta đang định ra ngoài.”

“Cô ta ra ngoài ư?” Formery hỏi. “Ông không có ý muốn nói rằng ông cho phép người trong nhà này ra ngoài đấy chứ?”

“Thưa ông, không.” Viên thanh tra đáp. “Tôi muốn nói cô ta chỉ hỏi liệu cô ta có thể ra ngoài hay không thôi.”

Formery gật đầu, ra hiệu cho viên thanh tra đến gần, hạ thấp giọng để mọi người xung quanh không nghe được: “Hãy lẳng lặng vào phòng cô ta, lục soát các hòm xiểng xem.”

“Chẳng cần phải nhọc công đâu.” Guerchard cũng hạ giọng xuống, nhưng vẫn đủ để nhấn mạnh.

“Không, đương nhiên là không. Không cần thiết phải nhọc công.” Formery lặp lại ý của Guerchard.

Cửa mở, Sonia bước vào. Cô vẫn mặc trang phục đi đường, áo choàng vắt trên cánh tay. Cô đứng nhìn xung quanh, dáng vẻ có chút ngạc nhiên, thậm chí có lẽ là có chút sợ hãi. Chuyến đi dài đêm hôm trước dường như không khiến vẻ đẹp thanh tú của cô suy giảm. Công tước đăm đăm nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi, băn khoăn, thậm chí như xoáy vào. Cô nhìn anh, rồi cụp mắt xuống.

“Thưa cô, cô lại gần hơn một chút được không?” Formery đề nghị. “Có một, hai câu hỏi…”

“Ông cho phép tôi?” Guerchard nói, giọng điệu tôn trọng đến mức Formery không có lý do gì từ chối.

Formery đỏ mặt, nghiến răng. “Ông thích làm gì cứ làm!” Ông ta nói với vẻ khiếm nhã..

“Cô Krichnoff.” Guerchard mở lời bằng giọng hiền lành lịch thiệp nhất. “Có một vấn đề mà ông Formery cần biết thêm thông tin. Sợi dây chuyền hôm qua Công tước Charmerace tặng tiểu thư Gournay-Martin đã bị trộm mất.”

“Bị trộm? Ông có chắc chắn không ạ?” Giọng Sonia nửa ngạc nhiên nửa lo lắng.

“Hoàn toàn chắc chắn.” Guerchard nói. “Chúng tôi đã xác định chính xác tình huống diễn ra vụ trộm. Nhưng chúng tôi có đầy đủ lý do để tin tưởng rằng thủ phạm, nhằm tránh bị phát giác, đã giấu sợi dây chuyền vào túi xách hoặc va li của người khác với mục đích…”

“Túi của tôi ở phòng ngủ của tôi trên gác, thưa ông.” Sonia hấp tấp ngắt lời. “Chìa khóa đây ạ.”

Để lấy chiếc chìa khóa cất trong ví đeo ở cổ tay, cô vắt áo choàng lên lưng sofa. Nó bị tuột khỏi lưng ghế, rơi xuống bên chân Công tước lúc ấy vẫn chưa quay lại chỗ cũ của mình cạnh Germaine. Trong khi cô lần tìm chìa khóa và tất cả các ánh mắt đều dồn vào cô thì Công tước – người đã nhìn cô chăm chú tò mò suốt từ khi cô bước vào phòng – lặng lẽ cúi xuống, nhặt chiếc áo choàng. Bàn tay anh luồn vào túi chiếc áo choàng, những ngón tay chạm phải một vật rắn được bọc giấy lụa. Anh bí mật nắm lấy nó, rút nó ra khỏi túi chiếc áo choàng và – nhờ chiếc áo choàng che chắn – chuyển nó sang túi áo anh. Anh vắt chiếc áo choàng lên lưng ghế sofa rồi rất nhẹ nhàng quay lại chỗ cũ của mình cạnh Germaine. Không ai để ý thấy hành động đó, thậm chí là Guerchard. Ông ta đang mải tập trung theo dõi Sonia.

Sonia đã lần tìm được chìa khóa, trao cho Guerchard.

Ông ta lắc đầu, nói: “Không có lý do gì để kiểm tra túi xách của cô, bất kể thế nào cũng không. Cô có các hành lý khác không?”

Sonia hơi thu người lại trước ánh mắt sắc nhọn của Guerchard, gần như thể là ánh mắt ấy khiến cô hoang mang.

“Có, cái rương của tôi… Nó cũng ở phòng ngủ của tôi trên gác… Đang mở.” Sonia ấp úng nói, cặp mắt đầy bối rối của cô không dám nhìn vào cặp mắt viên thám tử.

“Tôi cho là cô đang định ra ngoài.” Guerchard nhẹ nhàng nói.

“Tôi đang định xin phép ra ngoài. Có một số thứ phải mua.”

“Ông không thấy bất cứ lý do nào khiến cô Krichnoff không nên ra ngoài, đúng không, ông Formery?” Guerchard hỏi.

“Ồ, không, không hề. Tất nhiên cô ấy có thể.” Formery nói.

Sonia quay người bước đi.

“Hẵng khoan.” Guerchard nói, tiến về phía trước. “Cô chỉ đem theo chiếc ví đeo tay ấy thôi à?”

“Vâng. Tôi để tiền và khăn mùi soa trong này.” Sonia chìa nó ra cho Guerchard.

Ánh mắt tinh tường của ông ta soi nhanh vào bên trong ví, rồi ông ta lẩm bẩm: “Chẳng cần thiết phải kiểm tra làm gì. Tôi không nghĩ có kẻ nào lại cả gan…” Ông ta ngừng lời.

Sonia đã bước mấy bước ra cửa, sau đó quay lại, ngập ngừng, rồi đi đến chỗ sofa, cầm chiếc áo choàng lên.

Cặp mắt Guerchard ánh lên một tia đột ngột – một tia thấu hiểu, trông mong và đầy đắc thắng. Ông ta bước về phía trước, chìa hai tay ra, nói: “Cho phép tôi.”

“Không, cảm ơn ông.” Sonia nói. “Tôi không định mặc nó.”

“Không… nhưng có khả năng… kẻ nào đó đã… Cô có cảm thấy có gì trong túi áo không? Đấy, cái túi ấy… Dường như cái túi ấy…”

Guerchard chỉ cái túi trước đó đã đựng cái gói nhỏ kia.

Sonia giật mình lùi lại vẻ hết sức sợ hãi, ánh mắt cô đảo điên cuồng xung quanh căn phòng như thể tìm kiếm một con đường để trốn chạy, những ngón tay túm chặt lấy túi áo choàng.

“Nhưng như thế này khủng khiếp quá!” Cô kêu lên. “Ông trông y như thể…”

“Tôi khẩn khoản đề nghị cô, thưa cô.” Guerchard ngắt lời. “Chúng tôi đôi khi bắt buộc phải…”

“Thực ra, tiểu thư Sonia.” Công tước nói chen vào với một giọng cao và rành mạch khác thường. “Tôi không thấy có lý do gì để cô phải phản đối cái thủ tục đơn giản này.”

“Ồ, nhưng… nhưng…” Sonia hổn hển, ngước cặp mắt hãi hùng nhìn Công tước.

Công tước như giữ lấy ánh mắt ấy bằng chính ánh mắt mình, và anh nói vẫn với cái giọng cao, rành mạch: “Không có lý do dù là nhỏ nhất nào để cô phải hoảng sợ cả.”

Sonia buông chiếc áo choàng. Guerchard, nét mặt bừng lên niềm hân hoan chiến thắng, thọc mạnh bàn tay vào túi áo. Rồi ông ta rút bàn tay trống trơn ra, nhìn nó chằm chằm, nét mặt trở nên hoàn toàn đờ đẫn vì kinh ngạc.

“Không có gì ư? Không có gì ư?” Guerchard lẩm bẩm, gần như thì thào. Ông ta cứ nhìn chằm chằm bàn tay trống trơn của mình như thể không tin nổi vào mắt mình nữa.

Bằng nỗ lực mạnh mẽ, ông ta gượng nở nụ cười hối tiếc và bảo Sonia: “Ngàn lần xin lỗi cô, thưa cô.”

Guerchard đưa cho Sonia chiếc áo choàng. Cô cầm chiếc áo, quay người bước đi. Cô bước được một bước về phía cửa rồi loạng choạng.

Công tước nhảy phắt tới, kịp đỡ Sonia khi cô sắp sửa ngã xuống.

“Cô cảm thấy chóng mặt phải không?” Anh hỏi, giọng lo âu.

“Cảm ơn ngài vì kịp đỡ em.” Sonia lẩm bẩm.

“Tôi thực sự rất lấy làm tiếc” Guerchard nói.

“Cảm ơn, không sao. Tôi bình thường rồi.” Sonia nói và rời khỏi cánh tay đang đỡ lấy mình của Công tước. Cô đứng thẳng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

Guerchard quay lại chỗ Formery bên bàn viết.

“Ông vừa phạm một lỗi thật vụng về, Guerchard.” Formery nói, giọng có chút hài lòng ác ý.

Guerchard chẳng bận tâm tới điều này. “Tôi muốn ông thông báo tới tất cả mọi người rằng không ai được rời khỏi ngôi nhà nếu tôi không cho phép.” Ông ta hạ giọng nói.

“Không ai cả, trừ cô Krichnoff, tôi đồ là thế.” Formery mỉm cười.

“Cô ta không giống mọi người.” Guerchard nói nhanh.

“Tôi hoàn toàn chẳng hiểu ông đang nhằm mục đích gì.” Formery thắc mắc. “Trừ phi ông tin rằng cô Krichnoff là Lupin cải trang.”

Guerchard bật cười khe khẽ. “Ông sẽ tự thưởng thức câu đùa của mình, ông Formery.”

“Thôi được, thôi được, tôi đi thông báo mệnh lệnh ông ban ra đây.” Formery nói, đã đỡ khó chịu hơn nhờ câu đùa vừa rồi.

Ông ta gọi viên thanh tra đến gần, thì thào gì đó vào tai viên thanh tra. Rồi ông ta đứng lên, tuyên bố: “Quý vị, tôi nghĩ chúng ta nên đi khám xét các phòng ngủ, và, trên hết, kiểm tra cho chắc chắn rằng cái két trong phòng ngủ của ông Gournay-Martin chưa bị động đến.”

“Tôi đang băn khoăn không biết chúng ta sẽ tiếp tục lãng phí thời gian ở đây để nói tới sợi dây chuyền ngớ ngần ấy bao lâu nữa.” Nhà triệu phú càu nhàu rồi đứng dậy, cất bước trước.

“Có lẽ còn có một số hộp đựng đồ trang sức được để các phòng ngủ.” Formery nói.

“Tất cả các món quà mừng đám cưới nữa. Victoire có nhiệm vụ bảo quản chúng.” Germaine hấp tấp nói. “Thật khủng khiếp nếu chúng bị lấy mất. Có những món quà đến từ những gia đình danh gia vọng tộc bậc nhất nước Pháp đấy.”

“Họ sẽ gửi lại… những con dao rọc giấy ấy.” Công tước mỉm cười.

Germaine và cha cô ta đi trước. Formery, Guerchard và viên thanh tra theo sau. Đến cửa, Công tước dừng chân, khẽ khàng đóng cánh cửa lại. Anh quay lại chỗ cửa sổ, cho tay vào túi áo khoác, rút cái gói bọc bằng giấy lụa ra.

Những ngón tay miễn cưỡng từ từ mở cái gói, để lộ sợi dây chuyền.