Chương 13 Điện tín từ Lupin
Công tước chằm chằm nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt anh tràn ngập nỗi băn khoăn và thương xót. “Cô gái bé bỏng tội nghiệp!” Anh khe khẽ thì thào.
Công tước thận trọng bỏ sợi dây chuyền vào túi áo gi lê, đứng tư lự nhìn ra qua cửa sổ.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Sonia vội vã bước vào phòng, đóng cánh cửa lại và đứng dựa người vào đó. Gương mặt cô nhợt nhạt như xác chết, nước da chẳng còn vẻ láng mịn như men sứ, và cô đăm đăm nhìn Công tước với ánh mắt mờ đi vì nỗi thống khổ.
Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn: “Hãy tha thứ cho em! Ôi, hãy tha thứ cho em!”
“Một kẻ ăn cắp… Cô ư?” Công tước nói, giọng đầy băn khoăn thương xót.
Sonia rên lên.
“Cô không được đứng ở chỗ đó.” Công tước nói, giọng lo âu, ánh mắt anh cũng lo âu nhìn cánh cửa.
“À, ngài không muốn nói chuyện với em nữa.” Giọng Sonia đau đớn, hai bàn tay siết chặt lại.
“Guerchard đang nghi ngờ tất cả. Việc nói chuyện ở đây sẽ nguy hiểm cho chúng ta. Tôi cam đoan với cô là việc này rất nguy hiểm.”
“Ngài hẳn đang nghĩ em mới xấu xa làm sao! Khủng khiếp quá… Ác nghiệt quá!” Sonia than khóc sụt sùi.
“Vì Chúa, cô đừng nói to thế chứ.” Công tước tỏ ra lo lắng hơn. “Cô phải nghĩ đến Guerchard.”
“Em quan tâm tới cái gì chứ?” Sonia kêu lên. “Em chỉ mong muốn sự quý mến của duy nhất một người trên đời này, mà giờ đây em đã mất đi sự quý mến ấy. Còn điều gì khác quan trọng nữa? Còn quan trọng gì nữa đâu?”
“Chúng ta sẽ trò chuyện ở chỗ khác sau. Như thế sẽ an toàn hơn nhiều.”
“Không, không, chúng ta phải nói ngay bây giờ!” Sonia kêu lên. “Ngài phải biết… Em phải thổ lộ… Ôi, trời ơi!… Ôi, trời ơi!… Em không biết bày tỏ với ngài ra sao… Thật không công bằng… khi cô ta… Germaine… cô ta có tất cả.” Sonia hổn hển. “Hôm qua, trước mặt em, ngài tặng cô ta sợi dây chuyền… cô ta mỉm cười… cô ta hãnh diện… Em chứng kiến niềm thích thú của cô ta… Rồi em đã lấy nó… em đã lấy nó… em đã lấy nó! Và nếu được, em sẽ lấy hết tài sản của cô ta… Em căm ghét cô ta! Ôi, em mới căm ghét cô ta làm sao!”
“Cái gì?” Công tước thốt lên.
“Vâng, em căm ghét… em căm ghét cô ta!” Sonia nói, và ánh mắt, chẳng còn sự dịu dàng nữa, bừng lên nỗi oán thán tăm tối, cơn thịnh nộ âm ỉ của những người nghèo phụ thuộc vào số phận. Chất giọng nhẹ nhàng lúc bấy giờ khàn đi vì sự cuồng điên không kiểm soát được.
“Cô căm ghét cô ấy ư?” Công tước gấp gáp hỏi.
“Đáng lẽ em không bao giờ nói ra điều này với ngài… Nhưng bây giờ thì em dám… em dám nói ra… Là ngài đấy… Là ngài…” Lời thú nhận tắt ngấm trên đôi môi Sonia. Một màu đỏ bỏng rát nhuộm thắm hai gò má cô và nó biến mất cũng chóng vánh như khi nó xuất hiện. “Em căm ghét cô ta!” Cô lẩm bẩm.
“Sonia…” Công tước dịu dàng nói.
“Ôi! Em biết là không có lời bào chữa nào… Em biết là ngài đang tự nhủ ‘Câu chuyện này rất thú vị, nhưng chẳng phải lần đầu tiên cô ta ăn cắp,’ và đó là sự thực. Đây là lần thứ mười… có lẽ là lần thứ hai mươi… Đúng đấy… em là một đứa ăn cắp.” Sonia ngừng lời, ánh mắt như rực cháy hơn. “Nhưng có điều này ngài phải tin… ngài sẽ tin… Kể từ khi ngài xuất hiện, kể từ khi em biết ngài, kể từ cái ngày đầu tiên ngài nhìn em, em không ăn cắp nữa… cho tới ngày hôm qua, khi ngài tặng cho cô ta sợi dây chuyền trước mặt em. Em không thể chịu đựng được… Em không thể.” Sonia ngừng lời, đăm đăm hướng ánh mắt đòi hỏi sự đồng tình vào Công tước.
“Tôi tin em.” Công tước nói với vẻ nghiêm trang.
Sonia trút một hơi thở dài đầy nhẹ nhõm, tiếp tục nói khẽ khàng hơn, cái chất giọng quý như vàng phần nào đã trở lại: “Và rồi, nếu ngài biết nó bắt đầu ra sao… Nỗi căm ghét ấy…”
“Cô bé tội nghiệp!” Công tước nói khe khẽ.
“Vâng, ngài thương hại em, nhưng ngài khinh thường em… Ngài khinh thường em tới mức chẳng tài nào nói bằng lời. Ngài sẽ không khinh thường em chứ? Em sẽ không chịu đựng được điều đó!” Sonia kêu lên rất đỗi thống thiết.
“Hãy tin tôi, tôi không khinh thường em đâu.” Công tước nói với giọng dịu dàng.
“Nghe này!” Sonia tiếp tục. “Ngài đã bao giờ cô độc… cô độc trong cuộc đời này chưa? Ngài đã bao giờ đói khát chưa? Hãy nghĩ xem… trong cái thành phố mênh mông này, em đói khổ đói sở nhìn những chiếc bánh mì trước mắt… những chiếc bánh mì bày bên trong các cửa hiệu… Người ta chỉ cần vươn tay ra là chạm đến nó… chiếc bánh mì giá một xu. Ôi, chuyện tầm thường!” Cô nức nở nghẹn ngào. “Quá đỗi tầm thường!”
“Tiếp tục đi, kể cho tôi nghe đi!” Công tước cộc cằn nói.
“Có một cách để em có thể kiếm tiền và em chưa bao giờ làm theo cách ấy. Chưa, em chưa bao giờ làm.” Sonia tiếp tục. “Nhưng hôm đó, em sắp sửa chết đói… Xin hãy hiểu, em sắp sửa chết đói… Em đến căn hộ của một người đàn ông em quen sơ sơ. Đó là phương kế cuối cùng của em. Đầu tiên, em cảm thấy mừng… anh ta thết đãi em thức ăn và rượu vang… rồi anh ta trò chuyện… anh ta cho em tiền.”
“Cái gì?” Công tước kêu lên, cặp mắt anh đột ngột lấp lóe lửa giận.
“Không, em không thể… Rồi em đã lấy trộm của anh ta… Em thà làm như thế còn hơn… Như thế còn tử tế hơn.
A, thế là em đã có lý do để bào chữa. Em bắt đầu ăn cắp để tiếp tục làm một cô gái lương thiện… Và em tiếp tục ăn cắp để duy trì thể diện. Ngài thấy đấy… em đang đùa cợt thôi.” Sonia bật cười, tiếng cười yếu ớt, nhạo báng, đáng sợ của một tâm hồn bị đọa đày. “Ôi, trời ơi! Ôi, trời ơi!” Cô kêu lên, vùi gương mặt vào hai bàn tay, ba khóc nức nở.
“Cô bé tội nghiệp!” Công tước nói khẽ khàng. Anh u uẩn nhìn đăm đăm xuống sàn, bàng hoàng trước khám phá về nỗi đau đớn lớn lao của những con người nghèo hèn thuộc tầng lớp ở dưới đáy cái thành phố Paris mà anh biết.
“Ôi, ngài có xót thương em… ngài có thấu hiểu… và cảm thông.” Sonia nói ngắt quãng giữa những tiếng nức nở.
Công tước ngẩng đầu, đăm đăm nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan niềm đồng cảm và trắc ẩn.
“Sonia bé bỏng tội nghiệp!” Anh dịu dàng nói. “Tôi hiểu.”
Sonia nhìn anh, ánh mắt đầy hoài nghi, trong đó niềm sung sướng và nỗi tuyệt vọng lẫn lộn vào nhau, chiến đấu với nhau.
Công tước từ từ tiến đến chỗ cô, rồi bỗng dưng đứng sững lại. Đôi tai tinh tường của anh đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
“Nhanh lên! Lau khô nước mắt đi! Bộ dạng em phải thật bình tĩnh. Sang phòng bên kia!” Công tước kêu lên, giọng đầy cấp bách.
Anh chộp lấy bàn tay Sonia, kéo phắt cô vào phòng khách bên trong.
Lâu nay vốn vẫn quen giấu giếm tình cảm nên nét mặt Sonia nhanh chóng có được vẻ điềm tĩnh dịu dàng thường lệ. Má cô thậm chí còn phơn phớt màu hồng, sắc diện nhợt nhạt đã hết. Một ánh sáng mơ hồ lấp lánh trong mắt, nỗi thống khổ hoàn toàn biến mất. Cặp mắt cô đăm đăm nhìn anh với vẻ hàm ơn khôn tả. Cô ngồi xuống chiếc sofa. Công tước tới bên cửa sổ, châm điếu thuốc lá. Họ nghe thấy tiếng cánh cửa phòng khách bên ngoài mở ra, rồi dừng lại một chút. Tiếp theo là những bước chân vội vã đi ngang qua căn phòng, Guerchard xuất hiện trong khung cửa. Ông ta nhìn từ người này sang người kia bằng ánh mắt sắc sảo, háo hức. Sonia ngồi dán ánh mắt xuống tấm thảm, trông khá lờ đờ. Công tước xoay người lại, mỉm cười với viên thám tử.
“Ồ, ông Guerchard. Tôi hy vọng bọn trộm chưa lấy mất chiếc vương miện.”
“Chiếc vương miện chưa suy suyển gì, thưa ngài.” Guerchard đáp.
“Thế những con dao rọc giấy?” Công tước hỏi.
“Những con dao rọc giấy ư?” Guerchard hỏi vẻ tò mò.
“Những món quà mừng đám cưới ấy.”
“Vâng, thưa ngài, những món quà mừng đám cưới vẫn an toàn.”
“Tôi lại có thể thở được rồi.” Công tước uể oải nói.
Guerchard quay sang Sonia. “Thưa cô, tôi đang tìm kiếm cô để bảo cô rằng ông Formery đã thay đổi ý kiến. Cô không thể ra ngoài. Không ai được phép ra ngoài cả.”
“Thế ạ?” Giọng Sonia hờ hững.
“Chúng tôi rất biết ơn nếu cô trở về phòng mình. Đồ ăn sẽ được đưa lên phòng cho cô.”
“Gì ạ?” Sonia vội vã đứng dậy, hết nhìn Guerchard lại nhìn Công tước. Công tước thoáng gật đầu.
“Được thôi, tôi sẽ trở về phòng mình.” Sonia lạnh lùng nói.
Hai người đàn ông tiến cô ra cửa phòng khách bên ngoài. Guerchard mở cửa cho cô, sau đó đóng cánh cửa lại.
“Thực ra, ông Guerchard…” Công tước nhún vai. “Cái cách giải quyết cuối cùng này… Một cô bé như thế!”
“Tôi thực sự rất lấy làm tiếc, thưa ngài. Nhưng đó là nghề nghiệp của tôi, hay, nếu ngài thích gọi như thế này hơn, đó là bổn phận của tôi. Chừng nào mà tôi vẫn là người duy nhất nắm bắt được mọi việc đang diễn ra ở đây và tôi thấy chưa đủ rõ ràng, thì tôi không thể bỏ qua bất cứ sự đề phòng nào.”
“Đương nhiên, ông hiểu biết nhất. Dẫu sao, một cô bé như thế… Ông làm cô ta sợ chết mất.”
Guerchard nhún vai, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Công tước ngồi xuống chiếc ghế dựa êm ái, cau mày trầm tư. Bất chợt, tiếng gầm váng óc và tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên cầu thang đập vào tai anh. Cánh cửa mở toang, Gournay-Martin đứng trong khung cửa, tay vung vẩy một bức điện.
Formery và viên thanh tra hối hả lao xuống cầu thang theo ông ta, quan sát trạng thái xúc động của ông ta với ánh mắt băn khoăn, kinh ngạc.
“Đây!” Nhà triệu phú gầm lên. “Một bức điện! Một bức điện từ chính tên vô lại ấy! Nghe đây! Hãy nghe đây!”
Ngàn lần xin lỗi ngài vì chưa thể thực hiện lời hứa của tôi về chiếc vương miện. Tôi trót có cuộc hẹn ở phố Acacias. Hãy làm ơn để chiếc vương miện sẵn sàng trong phòng ngài đêm hôm nay. Tôi dứt khoát sẽ đến lấy, khoảng từ mười hai giờ kém mười lăm tới mười hai giờ.
Trân trọng,
ARSÈNE LUPIN
“Đó! Quý vị nghĩ gì về việc đó?”
“Nếu ngài hỏi tôi, tôi nghĩ hắn là kẻ bịp bợm.” Công tước nói với sự đoan chắc.
“Bịp bợm! Anh luôn luôn nghĩ chỉ là trò bịp bợm! Anh đã nghĩ bức thư là trò bịp bợm đấy, nhưng hãy xem chuyện gì vừa xảy ra.” Nhà triệu phú kêu lên.
“Làm ơn đưa cho tôi bức điện.” Formery nói nhanh.
Nhà triệu phú đưa nó cho ông ta, và ông ta đọc một lượt.
“Ông thanh tra, hãy xác định người nào chuyển bức điện tới.” Formery nói.
Viên thanh tra hấp tấp chạy ra đầu cầu thang, gọi viên cảnh sát gác ở cửa trước. Ông ta trở vào phòng khách, báo cáo: “Thưa ông, một nhân viên bưu điện bình thường đã chuyển nó tới.”
“Anh ta đâu?” Formery hỏi. “Tại sao các anh để anh ta đi?”
“Thưa ông, tôi cho triệu tập anh ta nhé?” Viên thanh tra nói.
“Không, không, không thành vấn đề.” Đoạn, Formery quay sang Gournay-Martin và Công tước. “Bây giờ thì chúng ta sẽ thực sự gặp phiền phức với Guerchard. Ông ta sẽ khiến cho mọi thứ rối hết cả lên. Bức điện này sẽ là giọt nước làm tràn ly. Bây giờ thì sẽ chẳng có gì thuyết phục được ông ta rằng đây không phải phi vụ của Lupin nữa. Nhưng quý vị thử suy nghĩ xem: Nếu Lupin quả đã xuất hiện đêm hôm qua, và nếu hắn thực sự khao khát chiếc vương miện, hắn đã đánh cắp nó rồi, hay dù gì thì hắn cũng đã cố gắng mở cái két trong phòng ngủ của ông Gournay-Martin, nơi thực tế cất giữ chiếc vương miện, hoặc mở cái két này.” Ông ta đi đến chỗ cái két, gõ gõ lên cánh của nó. “Trong cái két này có chiếc chìa khóa thứ hai.”
“Điều ấy hết sức rõ ràng.” Viên thanh tra nói.
“Vậy, nếu hắn đã chẳng hành động đêm hôm qua, khi trận địa chỉ của riêng mình hắn, khi ngôi nhà hoàn toàn vắng người, thì chắc chắn hắn sẽ chẳng hành động lúc này, khi chúng ta đã đề phòng, khi cảnh sát đã có mặt tại chỗ, và ngôi nhà đã bị bao vây. Cái ý tưởng ấy thật trẻ con, thưa quý vị.” Formery đứng dựa vào cánh két sắt. “Hoàn toàn trẻ con. Nhưng Guerchard vốn vẫn điên rồ về điểm này, và tôi thấy trước được rằng sự điên rồ của ông ta sẽ cản trở chúng ta theo cái cách ngu ngốc nhất.”
Formery đột ngột ngã nhào ra giữa phòng khi cái két mở bất thình lình và Guerchard nhảy vọt ra.
“Chuyện quái quỷ gì vậy?” Formery hổn hển kêu lên với Guerchard.
“Ông sẽ ngạc nhiên nếu biết rằng ngồi bên trong những cái két này nghe được rõ ràng ở bên ngoài như thế nào… Ông cứ tưởng nó dày dặn lắm.” Guerchard nói, giọng khàn khàn nhẹ nhàng.
“Làm sao ông vào đó được?” Formery kêu lên.
“Vào thì cũng đơn giản thôi. Nhưng ra thì hơi bất tiện. Mấy thằng cha ngớ ngẩn đã lắp một kiểu lò xo khiến tôi gần như bị bắn ra theo cánh cửa.” Guerchard xoa xoa khuỷu tay.
“Nhưng làm sao ông vào đó được? Bằng cách quái quỷ nào mà ông vào đó được?” Formery kêu lên.
“Qua chiếc tủ ngăn kéo nhỏ kê áp sát cánh cửa đằng sau cái két. Cái két chẳng còn mặt hậu nữa, bọn chúng cắt bỏ nó đi rồi, cắt một cách hết sức khéo léo. Những cái két kiểu này luôn phải được bắt cố định vào tường, chứ không phải được đặt đằng trước một cánh cửa. Mặt hậu của két bao giờ cũng sẽ là điểm yếu.”
“Thế chiếc chìa khóa? Chiếc chìa khóa mở cái két trên gác, trong phòng ngủ của tôi, cái két đang cất chiếc vương miện ấy… Chiếc chìa khóa vẫn ở đó chứ?” Gournay-Martin kêu lên.
Guerchard chui lại vào trong két, rờ rẫm kiếm tìm. Ông ta mỉm cười chui ra.
“Nào, ông có thấy chiếc chìa khóa không?” Nhà triệu phú kêu lên.
“Không, tôi không thấy, nhưng tôi thấy một thứ còn thú vị hơn.”
“Thứ gì?” Formery gay gắt hỏi.
“Tôi cho ông đoán một trăm lần.” Guerchard nở nụ cười như trêu ngươi.
“Thứ gì?” Formery hỏi.
“Một món quà nhỏ cho ông.”
“Ý ông là gì?” Formery tức tối kêu to.
Guerchard giơ lên một tấm danh thiếp kẹp ở giữa ngón cái và ngón trỏ, nói khẽ khàng: “Danh thiếp của Arsène Lupin.”