Chương 15 Cuộc thẩm vấn Sonia
Formery hổn hển lẩm bẩm: “Dấu vết thực sự à?”
“Để tôi cho ông xem.” Guerchard nói. Rồi ông ta dẫn Formery tới chỗ lò sưởi, chỉ cái lối thông giữa hai ngôi nhà.
“Tôi phải đích thân vào mới được!” Formery kêu lên, tâm trạng vô cùng kích động.
Không chần chừ gì, ông ta bắt đầu leo lên bệ. Guerchard theo sau. Công tước nhìn những cái gót chân mất hút. Anh rời phòng khách, hỏi thăm Gournay-Martin. Anh nghe nói nhà triệu phú đã về phòng ngủ của ông ta, liền lên gác, gõ cửa.
Gournay-Martin mời Công tước vào bằng giọng rất yếu ớt. Công tước thấy ông ta đang nằm trên giường. Ông ta có vẻ phiền muộn, thậm chí là kiệt sức, chỉ còn là cái bóng của một Gournay-Martin ồn ào khoác lác ngày hôm trước. Hai má ông ta vốn vẫn đỏ au lúc bấy giờ chỉ còn hồng hồng vừa phải.
“Bức điện đó.” Nhà triệu phú rên rỉ. “Nó như là giọt nước làm tràn ly. Nó khiến tôi chẳng tài nào chịu đựng được nữa. Chiếc vương miện mất rồi.”
“Hả, mất rồi ư?” Công tước hỏi, giọng ngạc nhiên tột độ.
“Không, không, nó vẫn trong két. Nhưng cũng sắp sửa mất rồi… Trước nửa đêm thôi. Kẻ ác ôn kia sẽ đến để đoạt nó.”
“Nếu bây giờ nó đang ở trong cái két này thì nó sẽ chưa bị mất trước nửa đêm đâu. Nhưng ngài chắc chắn bây giờ nó đang ở trong cái két này chứ?”
“Anh hãy tự xem xem.” Nhà triệu phú rút chìa khóa két từ túi áo gi lê, đưa cho Công tước.
Công tước mở két. Chiếc hộp da dê thuộc đựng vương miện nằm trong khoang giữa, trước mặt anh. Anh liếc nhìn nhà triệu phú, thấy ông ta đã nhắm mắt với nỗi tuyệt vọng đến kiệt sức. Khe khẽ huýt sáo, anh mở hộp, nhấc chiếc vương miện ra, thận trọng xem xét nó, say sưa ngắm nghía trình độ chế tác đáng khâm phục. Anh đặt lại nó vào hộp, quay sang nhà triệu phú, nói với vẻ trầm ngâm: “Tôi chưa bao giờ trả lời được câu hỏi là, đối với một chiếc vương miện cổ như thế này, liệu người ta có nên lấy các viên ngọc ra, đem đi cắt lại không. Hãy nhìn viên ngọc lục bảo này nhé! Nó là viên ngọc đẹp, tuy nhiên cách mài cắt lỗi thời thực sự chẳng cho thấy đầy đủ vẻ đẹp của nó.”
“Ôi, không, không, anh đừng bao giờ can thiệp vào các món trang sức cổ có tính lịch sử. Bất cứ thay đổi nào cũng làm giảm giá trị của nó… giá trị của một di vật lịch sử.” Nhà triệu phú bàng hoàng kêu lên.
“Tôi hiểu điều ấy. Nhưng đối với tôi, câu hỏi được đặt ra là liệu người ta có nên hy sinh phần nào giá trị của nó để làm tăng vẻ đẹp của nó không?”
“Anh toàn có các ý tưởng rồ dại như thế.” Nhà triệu phú nói, giọng càng cáu kỉnh hơn.
“Thôi nào, đó là một câu hỏi thú vị.”
Anh nhanh nhẹn đóng đánh tách cái hộp, đặt nó trở vào két, khóa lại, trao trả chìa khóa cho nhà triệu phú. Rồi anh đi từ bên này sang bên kia căn phòng, nhìn xuống phố, khe khẽ huýt sáo.
“Tôi nghĩ là… tôi nghĩ là… tôi sẽ về nhà, cởi bỏ bộ đồ đi xe hơi này ra. Và tôi muốn xỏ vào đôi ủng nào sạch sẽ hơn một chút.” Anh chậm rãi nói.
Gournay-Martin ngồi bật dậy, kêu lên: “Lạy Chúa, anh đừng để tôi lại mà đi chứ, anh bạn thân mến của tôi! Anh không biết tôi đang lo sợ thế nào đâu!”
“Ồ, ngài có Guerchard, con chó săn hung dữ đó, và Formery vĩ đại, cùng bốn thám tử và nửa tá sĩ quan cảnh sát bảo vệ. Ngài có thể xử lý tình hình mà chẳng cần đến cánh tay yếu ớt của tôi. Vả lại, tôi sẽ đi không quá nửa tiếng… cùng lắm là bốn mươi lăm phút thôi. Tôi sẽ đi lấy trang phục buổi tối và trang phục mặc khi ăn tối. Tôi nghĩ từ giờ tới nửa đêm sẽ chưa có sự việc gì mới xảy ra, nhưng nếu có sự việc gì mới tôi cũng muốn lập tức có mặt và nắm bắt thông tin. Hơn nữa, có Guerchard đấy. Tôi cực kỳ tin tưởng ở Guerchard. Đi theo ông ta là một dịp để học hỏi, tuy có lẽ cũng không học hỏi được nhiều.” Công tước nói, giọng thoáng vẻ mỉa mai chanh chua.
“Được rồi, nếu anh phải đi thì anh cứ đi thôi.” Gournay-Martin gắt gỏng.
“Vậy, tạm phải nói lời chào ngài.” Công tước rời phòng ngủ của nhà triệu phú, xuống cầu thang. Anh cầm chiếc mũ đi xe hơi để ở bàn kê ngoài tiền sảnh lên và đặt tay vào then ngang cài cửa. Viên cảnh sát gác cửa nói: “Thưa ngài, xin lỗi ngài, ngài đã được ông Guerchard cho phép rời khỏi đây chưa ạ?”
“Ông Guerchard cho phép?” Công tước nói với vẻ ngạo mạn. “Ông Guerchard có liên quan gì tới tôi? Tôi là Công tước Charmerace.” Và anh cứ thế mở cửa.
“Đó là lệnh của ông Formery, thưa ngài.” Viên cảnh sát lắp bắp đầy hồ nghi.
“Lệnh của ông Formery?” Công tước đứng ở bậc thềm trên cùng. “Làm ơn gọi hộ tôi một chiếc taxi nhé!”
Người gác cửa đang đứng bên cạnh viên cảnh sát liền chạy theo các bậc thềm xuống dưới phố, tuýt còi. Viên cảnh sát nhìn Công tước chằm chằm, đầy băn khoăn, chuyển chân trụ liên tục, tuy nhiên không có ý kiến gì nữa.
Một chiếc taxi tiến tới trước cửa, Công tước xuống thềm, vào xe rồi rời đi.
Bốn mươi lăm phút sau, anh quay lại, đã mặc trang phục phù hợp với một phòng khách của Paris hơn. Anh lên phòng khách, thấy Guerchard, Formery và viên thanh tra đang có mặt tại đó. Họ vừa kết thúc việc kiểm tra ngôi nhà bên cạnh, xác nhận rằng các tài sản quý giá bị trộm chẳng còn được cất giấu trong ngôi nhà này. Viên thanh tra và lính của ông ta đã lục soát kĩ lưỡng chỉ để cho chắc chắn, chứ như Guerchard đã đoán trước, bọn trộm chẳng liều lĩnh hy vọng cảnh sát sẽ không khám phá ra cái lối thông giữa hai ngôi nhà. Formery dài dòng tường thuật lại cuộc kiểm tra cho Công tước. Guerchard đi đến chỗ để điện thoại, yêu cầu nhân viên tổng đài kết nối với Charmerace. Ông ta được thông báo là đang có rất nhiều người dùng đường dây liên tỉnh, và có lẽ ông ta sẽ phải đợi độ ba mươi phút.
Công tước hỏi sau khi đem theo các chiến lợi phẩm tẩu thoát, bọn trộm có để lại dấu vết gì không. Formery trả lời là cho tới lúc bấy giờ các thám tử vẫn chưa tìm thấy bất cứ dấu vết nào cả. Guerchard nói ông ta đã cắt cử ba nhân viên tiến hành khám xét, và ông ta hy vọng sớm tiếp nhận thêm thông tin.
“Người không có chuyên môn vốn vẫn hay sốt ruột đối với những sự việc kiểu như thế này.” Formery nở nụ cười bao dung. “Nhưng chúng tôi, sau nhiều năm kinh nghiệm, đã phải học cách kiên nhẫn.”
Ông ta đi tới thảo luận với Guerchard về các giả thiết mới nảy ra trong đầu ông ta cùng với các phát hiện hồi chiều. Chẳng giả thiết nào đặc biệt hữu ích khiến Công tước chú ý, và anh lắng nghe vẻ hơi lơ đễnh. Việc Sonia sắp sửa bị gọi thẩm vấn đè nặng trĩu trong lòng anh. Guerchard chỉ trả lời nhát một các câu hỏi và gợi ý của Formery. Công tước thấy xem chừng ông ta hầu như chẳng quan tâm đến Formery, xem chừng ông ta vẫn đang ráo riết giải mã các bí ẩn, tìm kiếm những dữ kiện sẽ đưa ông ta tới với ngọn nguồn của sự việc. Giữa lúc Formery cứ cà kê dê ngỗng, chuông điện thoại reo.
Guerchard hấp tấp đứng lên bắt máy. Mọi người nghe thấy ông ta nói: “Lâu đài Charmerace phải không?… Tôi muốn gặp thợ làm vườn… Đi vắng à? Bao giờ về? Anh ta về thì bảo anh ta gọi cho tôi ở nhà ông Gournay-Martin ở Paris nhé… Thanh tra – thám tử Guerchard… Guerchard… Thanh tra – thám tử.”
Ông ta quay lại phía mọi người, cau mày, nói: “Đương nhiên, vì tôi muốn gặp, cái thằng cha làm vườn chết băm chết vằm đó đã đi vắng. Tuy nhiên, cũng không quan trọng mấy, chỉ là tôi muốn có thêm chút chứng cứ thôi.”
Formery tiếp tục bài thuyết trình của ông ta. Ngay sau đó, Guerchard bảo: “Ông thanh tra, ông có thể đi xem Victoire thế nào rồi, xem bà ta có dấu hiệu hồi tỉnh chưa. Lúc nãy bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ nói trước mười giờ đêm bà ta sẽ chưa thực sự tỉnh táo và hoàn toàn trấn tĩnh lại được.” Viên thanh tra trả lời, nhưng ông ta vẫn đi xem xét tình hình Victoire.
Formery bắt đầu nói tới tác dụng của các loại thuốc gây mê. Mọi người gần như không buồn lắng nghe.
Viên thanh tra quay lại, báo cáo rằng Victoire chưa có dấu hiệu hồi tỉnh.
“Chà, thế thì, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành thẩm vấn cô Krichnoff.” Guerchard nói. “Ông thanh tra, ông sẽ đi đưa cô ta tới đây chứ?”
“Thực sự, tôi không tưởng tượng được tại sao ông phải làm cho cô bé tội nghiệp ấy lo sợ.” Công tước phản đối bằng giọng có chút phẫn nộ.
“Tôi thấy có vẻ như không cần thiết.” Formery nói.
“Xin lỗi.” Guerchard ngọt ngào. “Nhưng tôi thấy việc thẩm vấn cô ta một cách kĩ lưỡng có vẻ là nhiệm vụ bắt buộc đối với chúng ta. Người ta không bao giờ biết ánh sáng có thể sẽ soi rọi từ nơi nào mà.”
“Thôi được, vì ông đã có quan điểm như thế.” Formery nói. “Ông thanh tra, bảo cô Krichnoff tới đây. Hãy đi đưa cô ta tới đây.”
Viên thanh tra ra khỏi phòng.
Guerchard nhìn Công tước, thoáng khó chịu. “Tôi nghĩ chỉ chúng tôi thẩm vấn cô Krichnoff thôi thì hơn.”
Formery ngập ngừng nhìn anh. Rồi ông ta nói: “Ồ, vâng, đương nhiên, chỉ chúng tôi thôi.”
“Đương nhiên rồi.” Công tước đáp, có chút ngạo mạn. Và anh đứng dậy, mở cửa. Anh vừa bước chân ra khỏi cửa thì Guerchard đột ngột nói: “Thưa ngài…”
Công tước không buồn chú ý. Anh nhanh chóng đóng cánh cửa sau lưng mình và nhảy ngay lên cầu thang. Anh gặp viên thanh tra đang đưa Sonia xuống. Chặn đường họ một lát, anh nói với giọng ân cần nhất: “Tiểu thư Sonia, bây giờ cô không được sợ hãi. Tất cả những gì cô phải làm là cố gắng nhớ rõ ràng rành mạch hết mức có thể về hoàn cảnh xảy ra các vụ trộm trước vụ trộm này ở Charmerace. Cô không được để họ làm cho cô lẫn lộn.”
“Cảm ơn ngài, em sẽ cố gắng nhớ rõ ràng rành mạch hết mức có thể.” Sonia nhìn Công tước với ánh mắt biểu cảm, tràn ngập biết ơn vì được cảnh báo trước. Và cô bước những bước chân vững vàng xuống cầu thang.
Công tước tiếp tục đi lên gác, nhè nhẹ gõ cửa phòng ngủ của Gournay-Martin. Không có tiếng trả lời, anh lẳng lặng mở cửa phòng, nhìn vào trong. Kiệt sức trước tai họa xảy ra, nhà triệu phú đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, đang khe khẽ ngáy. Công tước bước vào phòng, để he hé cánh cửa, kéo một chiếc ghế tới sát cửa, ngồi xuống đó dõi mắt ra ngoài cầu thang.
Anh ngồi nghiêm trang, vẻ xót thương sâu sắc hiển hiện trên nét mặt. Có một lúc, tâm trạng đợi chờ trở nên quá bức bối trong anh. Anh đứng dậy, đi tới đi lui xung quanh phòng. Vẻ điềm đạm lịch thiệp dường như không còn. Anh lẩm bẩm, thì thầm nguyền rủa Guerchard, Formery và toàn bộ hệ thống hình sự nước Pháp. Khuôn mặt anh méo mó, biến thành một chiếc mặt nạ của cơn thịnh nộ, và có lúc anh phải rút khăn mùi soa thấm những giọt mồ hôi li ti đọng trên trán. Rồi anh tĩnh trí lại, ngồi xuống ghế, tiếp tục dõi mắt ra ngoài cầu thang.
Cuối cùng, khi nửa tiếng đồng hồ mà đối với Công tước dường như là hàng tháng trời dài dằng dặc trôi qua, anh nghe thấy tiếng người nói. Rồi tiếng cánh cửa phòng khách đóng lại, tiếng bước chân lên cầu thang. Viên thanh tra và Sonia hiện ra trong tầm mắt.
Công tước chờ cho hai người lên đến đầu cầu thang mới bước ra khỏi phòng, dáng điệu hết sức lơ đễnh. Anh nói: “Chà, tiểu thư Sonia, tôi hy vọng rốt cuộc cô không thấy rầy rà quá.”
Sonia trông rất nhợt nhạt, nước mắt còn hoen trên má. “Thật kinh khủng!” Cô yếu ớt đáp. “Kinh khủng. Ông Formery thì không vấn đề gì, ông ta tin em. Nhưng cái ông thám tử khủng khiếp kia thì không tin em lấy lời nào cả. Ông ta làm đầu óc em rối tung rối mù. Em hầu như chẳng biết em đã trả lời ra sao nữa.”
Công tước khẽ nghiến răng. “Không hề gì, bây giờ thì việc cũng xong xuôi rồi. Em nên nằm nghỉ ngơi. Tôi sẽ bảo người hầu đem một ly vang lên trên phòng cho em.”
Công tước đi cùng Sonia đến cửa phòng cô, nói: “Cố gắng ngủ đi, ngủ đi cho quên những ký ức tồi tệ.”
Sonia vào phòng. Công tước xuống gác, bảo người phụ trách các gia nhân mang một ly sâm panh lên cho cô.
Rồi anh lên lại phòng khách. Formery ngồi trước chiếc bàn làm việc. Guerchard đứng kế bên ông ta. Formery trao những gì ông ta vừa viết cho Guerchard, và Guerchard nở nụ cười hài lòng, gấp đôi tờ giấy lại, bỏ vào túi áo khoác.
“Chà, ông Formery, tiểu thư Krichnoff có làm cho sự việc bí ẩn này sáng tỏ thêm chút nào không?” Công tước nói, giọng thoáng khinh miệt.
“Không, thực tế cô ta đã thuyết phục được tôi rằng cô ta chẳng biết gì cả. Ông Guerchard xem ra có ý kiến khác. Nhưng tôi nghĩ ngay cả ông ấy cũng tin tưởng một điều là cô Krichnoff không phải đồng đảng của Arsène Lupin.”
“Thôi nào, có lẽ không phải. Nhưng chưa khẳng định được.” Guerchard chậm rãi nói.
“Arsène Lupin?” Công tước kêu lên. “Chắc chắn các ông không bao giờ nghĩ tiểu thư Krichnoff có dây dưa gì với Arsène Lupin đấy chứ?”
“Tôi không bao giờ nghĩ thế.” Formery nói. “Nhưng khi người ta đã nhăm nhăm một ý tưởng… Chà, khi người ta đã nhăm nhăm một ý tưởng…” Ông ta nhún vai, nhìn Guerchard với ánh mắt khinh khỉnh.
Công tước cười phá ra, tiếng cười thản nhiên nhưng không vui vẻ. “Thật vô lý!” Anh kêu lên.
“Các vụ mất cắp cứ lặp đi lặp lại.” Guerchard nói với điệu bộ bị chọc tức.
“Ông không có cơ sở nào.” Formery phản bác. “Nếu quả thực các vụ mất cắp bắt đầu xảy ra ngay sau khi cô ta vào làm cho tiểu thư Gournay-Martin thì sao chứ? Vả lại, tiếp theo đây, nếu cô ta đúng là kẻ đã thực hiện các vụ trộm ấy, ông đâm ra sẽ thấy mình có trách nhiệm buộc cô ta phải khai báo tất cả cho rõ ràng. Dẫu sao, việc đó cũng chẳng đáng khiến ông mất công mất sức, việc đó là việc của một thám tử bình thường, ông Guerchard ạ.”
“Vẫn cái mặt dây chuyền ấy.” Guerchard nói. “Tôi chắc chắn cái mặt dây chuyền ấy đang ở trong ngôi nhà này.”
“Ồ, sợi dây chuyền ngu ngốc! Tôi ước gì tôi chưa bao giờ tặng nó cho tiểu thư Gournay-Martin.” Công tước nhẹ nhàng nói.
“Tôi có cảm giác nếu tôi đặt được bàn tay lên sợi dây chuyền… nếu tôi phát hiện ra ai là kẻ giữ nó, tôi sẽ có chiếc chìa khóa mở cửa bí ẩn.”
“Đừng hòng!” Công tước nhẹ nhàng nói. “Như thế thì kỳ quặc lắm. Kỳ quặc nhất trong số những điều tôi từng biết về công việc này.”
“Tôi có cái cảm giác ấy… Tôi có cái cảm giác ấy.” Guerchard khẽ khàng nói.
Công tước mỉm một nụ cười.