Chương 17 Sonia bỏ trốn
Một trong số những con người ngây thơ vô tội của ông Formery đấy.” Guerchard quay sang Công tước, nói.
“Viên phấn?” Công tước hỏi. “Phải chăng là cùng một viên phấn?”
“Phấn màu xanh lam.” Guerchard giơ viên phấn ra. “Cùng màu phấn ký trên tường. Cộng với việc người đàn bà ấy đột ngột hoảng hốt nhận ra mình đang làm gì, thì ngài sẽ thấy chính viên phấn đó đã được dùng để ký.”
“Khá ngạc nhiên đấy. Nhìn bà ta, ai cũng sẽ nghĩ bà ta là người phụ nữ lương thiện nhất trên đời này.”
“À, thưa ngài, ngài không biết Lupin thôi. Hắn có thể làm mọi việc với đàn bà, và đàn bà có thể làm mọi việc vì hắn. Chưa hết, theo như tôi biết, dù họ lương thiện hay không thì cũng không có gì khác biệt. Tiểu thư Tóc vàng mà tôi kể lúc trước hẳn là một phụ nữ lương thiện đấy, Ganimard tin tưởng chắc chắn ở điều này, vì nếu cô ta thuộc giới giang hồ thì từ lâu chúng tôi đã phát hiện ra danh tính rồi. Ganimard còn thề là khi ông ta bắt được Lupin trên chuyến tàu thủy Provence, một phụ nữ – một phụ nữ tử tế, bình thường trong số các hành khách – đã đem đi hộ các món trang sức đá quý trước đó hắn khoắng của phu nhân Garland và lúc bấy giờ đang định mang sang Mỹ, cùng khoảng tám trăm bảng hắn lấy được của một người bạn đồng hành.”
“Sức hấp dẫn của một số đàn ông đối với phụ nữ nằm trong số các bí ẩn mà khoa học phải quan tâm tìm hiểu trước tiên.” Công tước nói, giọng trầm ngâm. “Tôi chợt nghĩ sẽ hay hơn bao nhiêu nếu tôi đã dành thời gian nghiên cứu vấn đề này thay cho hành trình nhạt nhẽo tới Nam Cực. Dù gì thì tôi cũng hết sức lấy làm tiếc cho Victoire. Bà ta trông rõ là tử tế.”
Guerchard nhún vai. “Các nhà tù đầy rẫy những người tử tế.” Ông ta nói, với sự khôn ngoan cay độc được tích lũy qua kinh nghiệm. “Bọn họ bị tóm thường xuyên hơn đám bất lương nhiều.”
“Lupin xem ra khá hèn hạ khi lợi dụng đàn bà, đẩy người ta vào rắc rối như thế.” Công tước bình luận.
“Nhưng thực tế chẳng phải vậy.” Guerchard vội vã đính chính. “Ít nhất từ trước tới nay thực tế chẳng phải vậy. Mụ Victoire này là kẻ đầu tiên chúng tôi bắt được. Tôi cho đó là điềm tốt.”
Guerchard đi từ bên này sang bên kia căn phòng, cầm tấm áo choàng lên, lôi hộp đựng danh thiếp ra khỏi túi trong. “Thưa ngài, nếu ngài không lấy làm phiền, tôi muốn ngài chìa cho nhân viên của tôi đang gác ở cửa xem giấy phép này mỗi lúc ngài đi ra ngoài. Chỉ là một thủ tục, nhưng tôi coi thủ tục ấy rất quan trọng, vì tôi thực sự không nên ưu ái riêng người nào. Tôi cắt hai nhân viên của tôi gác ở cửa, và họ đã nhận lệnh là không được cho ai ra ngoài nếu không có giấy phép tôi cấp. Tất nhiên, khách của ông Gournay-Martin thì khác. Bonavent đã nhận lệnh là cho khách của ông Gournay-Martin ra vào. Và, nếu ngài không lấy làm phiền, ngài sẽ hỗ trợ tôi đấy. Vì nếu ngài đem theo giấy phép thì sẽ chẳng còn ai nghĩ đến chuyện phàn nàn về việc phải đem theo giấy phép nữa.”
“Ồ, tôi thấy không phiền gì, nếu việc đó có thể giúp đỡ ông.” Công tước vui vẻ đáp.
“Cảm ơn.” Guerchard nói. Ông ta ghi lên tấm danh thiếp rồi trao cho Công tước.
Công tước nhận tấm danh thiếp, đọc dòng chữ ghi bên trên:
Giấy phép ra vào cấp cho Công tước Charmerace.
J. GUERCHARD
“Đúng là như trong quân đội.” Công tước nói, nhét tấm danh thiếp vào túi áo gi lê.
Có tiếng gõ cộc cộc trên cửa, một người cao, gầy, để râu quai nón bước vào phòng.
“A, Dieuzy! Rốt cuộc thì anh cũng xuất hiện! Tin tức thế nào?” Guerchard kêu lên.
Dieuzy làm động tác chào. “Tôi tìm hiểu được rằng một chiếc xe van đã đỗ đợi phía trước ngôi nhà bên cạnh, trên con phố nhánh.” Anh ta báo cáo.
“Lúc mấy giờ?” Guerchard hỏi.
“Khoảng từ bốn giờ tới năm giờ sáng.” Dieuzy trả lời.
“Ai trông thấy?”
“Một người bới rác. Anh ta nghĩ chiếc xe rời đi lúc gần năm giờ.”
“Khoảng từ bốn giờ tới năm giờ… gần năm giờ. Thế thì bọn chúng đã lấp lại cái lối thông giữa hai ngôi nhà trước khi xếp đồ lên xe. Tôi cho là vậy.” Guerchard trầm ngâm nói. “Còn gì nữa?”
“Vài phút sau khi chiếc xe rời đi, một người đàn ông trong trang phục đi xe hơi bước ra khỏi ngôi nhà đó.” Dieuzy tiếp tục.
“Trang phục đi xe hơi à?” Guerchard vội vã hỏi.
“Vâng. Và ở cách ngôi nhà một quãng ngắn, anh ta ném điếu thuốc lá đi. Người bới rác thấy tất cả những điều đó có chút đáng ngờ nên đã nhặt điếu thuốc lên, giữ lại. Điếu thuốc đây ạ.”
Dieuzy đưa điếu thuốc cho Guerchard. Ông ta lướt mắt qua vẻ lơ đễnh, rồi sau đó nhìn chằm chằm.
“Thuốc lá có đốt vàng… nhãn hiệu Mercédes… Ồ, thưa ngài, đây chính là một điếu thuốc lá của ngài!”
“Nhưng chuyện chẳng tài nào mà tin được!” Công tước kêu lên.
“Hoàn toàn tin được. Nó đơn giản là một mắt xích nữa. Tôi chắc chắn ngài có thứ thuốc lá này tại lâu đài Charmerace.”
“Ồ, phải, hầu như trên mỗi chiếc bàn tôi đều để một hộp.” Công tước đáp lời.
“Chà, ngài thấy chưa?”
“Ồ, tôi hiểu điều ông nhắm tới rồi. Ý ông là một tên trong đám Charolais ắt đã thó lấy một hộp?” Công tước kết luận.
“Chà, chúng ta biết khó có chuyện bọn chúng kiên gan rình rập chỉ vì một hộp thuốc lá.”
“Phải… nhưng tôi cho là…” Công tước ngừng lại.
“Ngài cho là thế nào?”
“Trong trường hợp ấy, Lupin… Vì Lupin đã chỉ huy vụ việc đêm hôm qua… Vì ông nhặt được chùm hoa xôn ngôi nhà bên cạnh… Trong trường hợp ấy, Lupin phải từng có mặt tại Charmerace.”
“Hiển nhiên như vậy rồi.” Guerchard nói.
“Và Lupin là một tên trong đám Charolais.”
“Ồ, đó lại là một vấn đề khác.”
“Nhưng chắc chắn phải vậy, tuyệt đối chắc chắn phải vậy.” Công tước quả quyết. “Chúng ta có các mắt xích… chùm hoa xôn… điếu thuốc lá này.”
“Rất có vẻ là như vậy. Tôi công nhận ngài chắp nối sự việc khá nhanh. Đáng lẽ ngài có thể trở thành một thám tử mới xuất sắc làm sao! Mỗi tội… chẳng có gì là chắc chắn cả.”
“Nhưng chắc chắn là thế mà. Ông còn muốn thêm gì nữa? Hắn đã có mặt tại Charmerace ngày hôm qua hay không nào? Hắn đã bài binh bố trận trộm những chiếc xe hơi hay không nào?”
“Đương nhiên là hắn. Nhưng suốt thời gian đó chính bản thân hắn có thể vẫn chưa hề lộ mặt đâu.”
“Trong hình hài nào? Dưới chiếc mặt nạ nào? Trời đất, tôi muốn được gặp gã này quá đi!” Công tước thốt lên.
“Chúng ta sẽ gặp hắn đêm hôm nay.”
“Đêm hôm nay à?”
“Đương nhiên, vì hắn sẽ tới để đánh cắp chiếc vương miện trong khoảng từ mười hai giờ kém mười lăm đến mười hai giờ.”
“Không đời nào!” Công tước thốt lên. “Ông không thực sự tin tưởng rằng hắn dám láo xược thực hiện một hành vi điên rồ thể chứ?”
“À, thưa ngài, ngài chưa biết gã đàn ông này rồi… Hắn vừa to gan vừa trơ tráo khác thường. Sự nguy hiểm thu hút hắn. Hắn cứ quăng mình vào lửa mà không chết cháy. Suốt mười năm qua, tôi liên tục tự nhủ: ‘Đây, lần này ta sẽ chộp được hắn!… Cuối cùng thì ta cũng chuẩn bị tóm hắn.’ Nhưng tôi cứ tự nhủ điều đó hết ngày này sang tháng nọ.” Guerchard nói, rồi dừng lại một chút.
“Rồi sao?”
“Rồi thì ngày qua ngày, tôi vẫn chưa tóm hắn được. Ôi, tôi nói ngài nghe, hắn rất khó đoán định… Hắn hay pha trò. Hắn là… một nghệ sĩ thực thụ.” Guerchard nghiến răng. “Tên trộm khốn kiếp!”
Công tước nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Vậy ông nghĩ đêm hôm nay Lupin…”
“Thưa ngài, ngài đã cùng tôi lần theo dấu vết.” Guerchard ngắt lời, vẻ vội vã và quyết liệt. “Chúng ta đã cùng nhau phát hiện từng manh mối một. Ngài đã gần như chứng kiến gã đàn ông này hành động rồi… Ngài đã hiểu hắn. Tôi hỏi ngài, một gã đàn ông như thế mà lại không có khả năng làm bất cứ việc gì ư?”
“Phải.” Công tước đáp với vẻ đoan chắc.
“Vậy thì…” Guerchard nói.
“Có lẽ là ông đúng.” Công tước đáp lời.
Guerchard quay sang Dieuzy, nói với giọng điềm tĩnh hơn: “Sau khi người bới rác nhặt điếu thuốc lá lên, anh ta có bám theo tay mặc đồ đi xe hơi kia không?”
“Có, anh ta đã bám theo hắn khoảng gần trăm mét. Tay kia đi vào phố Sureau và rẽ sang hướng Tây. Rồi một chiếc xe hơi xuất hiện, tay kia lên xe và rời khỏi đó.”
“Xe gì?” Guerchard hỏi.
“Một chiếc xe lớn, màu đỏ đậm.” Dieuzy trả lời.
“Chiếc limousine!” Công tước kêu lên.
“Cho tới lúc này, tôi mới tìm hiểu được vậy thôi, thưa sếp.” Dieuzy kết thúc báo cáo.
“Được, anh đi đi! Bây giờ, khi anh đã có sự khởi đầu rồi, anh chắc sẽ sớm có thêm thông tin.”
Dieuzy làm động tác chào, lui ra.
“Tình hình bắt đầu có tiến triển.” Guerchard hồ hởi nói. “Đầu tiên là Victoire, bây giờ là chiếc xe van.”
“Thật vậy.” Công tước tán thành.
“Suy cho cùng, có lẽ sẽ không quá khó khăn để lần theo dấu vết chiếc xe van đó.” Guerchard nói, giọng trầm ngâm. “Dù gì thì việc xác định được đường đi của nó tính đến chừng sáu giờ hẳn cũng đơn giản. Sau đấy, đương nhiên sẽ xuất hiện nhiều xe khác lưu thông trên phố, là những chiếc xe làm nhiệm vụ giao hàng.”
“Xem ra ông đã có trong tay tất cả các thông tin hợp lý có thể có được vào lúc này.” Công tước nói, giọng hết sức thán phục.
“Tôi cho là tôi hiểu biết về đời sống sinh hoạt ở Paris không thua bất cứ người nào cả.”
Họ im lặng một đỗi. Rồi Irma – cô hầu gái của Germaine – bước vào phòng. “Thưa ngài, nếu ngài không phiền, tiểu thư Krichnoff muốn nói chuyện với ngài một lát.”
“Ồ? Cô ấy ở đâu?” Công tước hỏi.
“Trong phòng của chị ấy, thưa ngài.”
“Ồ, được, tôi sẽ lên trên đấy. Tôi có thể nói chuyện với cô ấy trong thư viện.”
Anh đứng dậy và đang đi về phía cửa thì Guerchard tiến lên, ngăn anh bước tiếp. “Không, thưa ngài.”
“Không à? Tại sao?” Công tước ngạo mạn hỏi.
“Tôi xin phép đề nghị ngài chờ cho một, hai phút để tôi trao đổi điều này với ngài.” Guerchard nói, rút một tờ giấy gấp đôi từ túi áo khoác ra, giơ lên.
Công tước nhìn mặt Guerchard rồi nhìn tờ giấy ông ta đang cầm trên tay, nói: “Ôi, thôi được.” Quay sang Irma, anh khẽ khàng nói thêm: “Bảo tiểu thư Krichnoff là tôi ở phòng khách nhé!”
“Vâng, ở phòng khách, thưa ngài.” Irma đáp, rồi quay đi.
“Phải, và hãy bảo rằng tôi có việc trong năm phút tới… Năm phút tới, cô hiểu không?” Công tước hỏi.
“Vâng, thưa ngài.” Irma nói, rồi rời khỏi cửa.
“Bảo cô Krichnoff mặc luôn áo choàng và đội mũ nhé!” Guerchard dặn.
“Vâng, thưa ông.” Irma đáp, rồi cô đi hẳn.
Công tước quay phắt sang Guerchard, hỏi: “Nào, lại cái quái quỷ gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Tôi nhận được cái này từ ông Formery.” Guerchard giơ tờ giấy ra.
“Chà. Nó là cái gì vậy?”
“Một lệnh bắt giữ, thưa ngài.”
“Cái gì?… Một lệnh bắt giữ!… Chẳng phải lệnh bắt giữ cô Krichnoff đấy chứ?”
“Là lệnh bắt giữ cô ta.”
“Ôi, thôi nào, như thế thật quá đáng. Ông không định bắt cái cô bé đó chứ?”
“Thực sự là tôi sẽ bắt cô ta. Cuộc thẩm vấn cô ta hồi chiều cực kỳ có vấn đề. Các câu trả lời của cô ta đầy lúng túng, mâu thuẫn và hoàn toàn đáng ngờ.”
“Và ông đã quyết định bắt giữ cô ấy?” Công tước chậm rãi nói, nhíu mày suy nghĩ vẻ lo lắng, băn khoăn.
“Thực sự là tôi đã quyết định. Và tôi sắp sửa thực hiện bây giờ. Xe tù chắc đã đang đợi ngoài cửa.” Ông ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Cô ta và Victoire có thể được đưa đi cùng nhau.”
“Vậy… ông sẽ bắt cô ấy… ông sẽ bắt cô ấy?” Công tước trầm ngâm nói, bước tới bước lui một, hai bước trong phòng, vẫn nghĩ ngợi rất lung.
“Chà, ngài hiểu tình thể hiện tại, phải không, thưa ngài?” Guerchard nói, giọng áy náy. “Ngài hãy tin tưởng rằng cá nhân tôi chẳng có oán thù gì với cô Krichnoff. Thực tế, cô bé đó khiến tôi thấy bị lôi cuốn.”
“Phải.” Công tước đáp, giọng trầm ngâm. “Cô ấy có dáng vẻ của một cô bé bị lạc lối… bị lạc lối giữa dòng đời… Và cái chỗ giấu giếm tội nghiệp cô ấy nghĩ ra đó… chiếc khăn mùi soa được cuộn lại đó… ném vào cái góc phòng bé nhỏ của ngôi nhà bên cạnh… nó hoàn toàn buồn cười.”
“Cái gì? Một chiếc khăn mùi soa!” Guerchard kêu lên, vẻ ngạc nhiên tột độ.
“Sự vụng về của cô bé đó thật cực kỳ đáng thương.”
“Cái gì ở trong chiếc khăn mùi soa?… Cái mặt ngọc trai của sợi dây chuyền à?” Guerchard kêu lên.
“Vâng, tôi tưởng rằng ông biết hết rồi. Đương nhiên ông Formery đã báo với ông chứ?” Công tước tỏ vẻ ngạc nhiên trước việc viên thám tử chưa nắm được thông tin gì cả.
“Chưa, tôi chưa nghe nói gì.” Guerchard kêu lên.
“Ông ấy không nhắn gì cho ông ư?” Công tước nói, giọng ngạc nhiên hơn nữa. “Ồ, thôi, tôi dám chắc ông ấy nghĩ ngày mai ông ấy sẽ bảo ông. Đương nhiên ông ấy phát hiện ra sự việc lúc ông đang vắng mặt. Cô ấy ắt đã lén lút rời khỏi phòng mình ngay sau khi ông ra ngoài.”
“Ông ấy phát hiện được chiếc khăn mùi son của cô Krichnoff? Nó đâu?” Guerchard kêu lên.
“Ông Formery lấy cái mặt ngọc trai, nhưng bỏ chiếc khăn mùi soa lại. Tôi đồ là nó vẫn ở cái góc mà ông ấy phát hiện ra nó.” Công tước trả lời.
“Ông ấy bỏ lại chiếc khăn mùi soa ư?” Guerchard kêu lên. “Nếu đấy chẳng phải là ngu thì là gì! Ông ấy nên về quê chăn gà, ông ấy chỉ phù hợp với mỗi việc đó!”
Guerchard chạy lại lò sưởi, chộp chiếc đèn xách tay, châm bấc. “Chiếc khăn mùi soa bị vứt ở chỗ nào?” Ông ta kêu lên.
“Ở góc trái căn phòng nhỏ bên tay phải, tầng hai. Nhưng nếu ông đang định bắt cô Krichnoff, tại sao ông vẫn bận tâm tới chiếc khăn mùi soa? Nó chẳng còn quan trọng gì nữa.”
“Xin lỗi ngài. Nhưng nó vẫn quan trọng.”
“Nhưng tại sao?”
“Tôi chuẩn bị bắt cô Krichnoff vì tôi tin tưởng một cách hết sức chắc chắn rằng cô ta đã phạm tội. Nhưng tôi chưa có bằng chứng nào dù là nhỏ nhặt nhất.”
“Cái gì?” Công tước kêu lên, giọng sửng sốt.
“Không, ngài vừa cung cấp cho tôi bằng chứng, và vì cô ta đã có thể giấu cái mặt ngọc trai ở ngôi nhà bên cạnh, cô ta tất biết lối đi sang bên đó. Vậy cô ta là một kẻ đồng lõa.” Guerchard nói, giọng đầy đắc thắng.
“Cái gì? Ông cũng nghĩ như thế à?” Công tước kêu lên. “Trời đất! Chính là tôi!… Chính là sự ngu ngốc của tôi!… Tôi đã sai lầm nên ông mới có được chứng cứ!” Giọng anh đau đớn đến cùng cực.
“Cung cấp các bằng chứng cho tôi là nghĩa vụ của ngài.” Guerchard lạnh lùng đáp và bắt đầu leo lên bục.
“Tôi đi cùng ông nhé? Tôi biết chiếc khăn mùi soa ở đâu.” Công tước vội vã nói.
“Không, cảm ơn, thưa ngài. Tôi thích làm việc một mình hơn.”
“Ông nên cho phép tôi giúp đỡ ông.” Công tước đề nghị.
“Không, thưa ngài.” Guerchard kiên quyết đáp.
“Tôi thực sự khẩn khoản đấy.”
“Không, không, không.” Guerchard chối lấy chối để, kiên quyết, lạnh lùng. “Thưa ngài, ngài khẩn khoản cũng vô ích. Tôi thích làm việc một mình hơn. Tôi sẽ chỉ vắng mặt một, hai phút thôi.”
“Thôi thì tùy ông.” Công tước trịnh trọng đáp.
Đôi chân của Guerchard biến mất phía bên trên những cái bục. Công tước đứng dỏng tai nghe. Và vừa nghe thấy tiếng Guerchard đáp từ bệ lò sưởi xuống sàn căn phòng bên cạnh, anh lập tức mở cửa, ra ngoài. Bonavent đang ngồi trên chiếc ghế mà anh chàng cảnh sát trẻ tuổi ngồi hồi chiều. Sonia, đã sẵn sàng mũ áo, chưa xuống hết cầu thang.
Công tước thò đầu vào phòng khách, nói với căn phòng trống: “Cô Krichnoff đây, ông Guerchard.” Anh giữ cho cánh cửa mở ra, Sonia xuống hết cầu thang, bước qua khung cửa. Công tước theo cô vào phòng khách, đóng cánh cửa lại.
“Không được bỏ lỡ một giây phút nào.” Anh thì thào dặn.
“Ôi, chuyện gì thế, thưa ngài?” Sonia lo lắng hỏi.
“Guerchard đang nắm trong tay lệnh bắt em.”
“Thế thì em chết mất!” Sonia kêu lên, giọng hoảng hốt.
“Không, em không chết. Em phải đi… đi ngay.”
“Nhưng em đi cách nào được? Không ai được rời khỏi ngôi nhà này. Ông Guerchard chẳng cho phép ai đâu.” Sonia sợ hãi kêu lên.
“Chúng ta có thể xoay xở được.”
Anh chạy lại chỗ chiếc áo choàng của Guerchard, lôi từ túi trong ra hộp đựng danh thiếp, đến bên bàn viết, ngồi xuống. Anh lấy từ túi áo gi lê ra tấm giấy phép mà Guerchard đã đưa cho anh và cây bút chì. Rồi anh lấy một tấm danh thiếp ra khỏi hộp, đặt tấm giấy phép kia lên trên bàn, phía trước mặt, bắt đầu giả mạo chữ của Guerchard, nét chữ giống đến kinh ngạc. Anh viết:
Giấy phép ra vào cấp cho tiểu thư Krichnoff.
J. GUERCHARD
Sonia đứng bên cạnh, xem anh hành động, thở gấp gáp, hổn hển vì sợ. Anh vừa hoàn thành nét bút cuối cùng thì họ nghe thấy tiếng động ở bên kia lối thông sang ngôi nhà bỏ không. Công tước hướng ánh mắt tới chỗ lò sưởi, nhe hàm răng ra vẻ dữ dằn lạnh lẽo. Anh đứng dậy, hai bàn tay nắm chặt, bước một bước về phía chiếc lò sưởi.
“Ngài Công tước? Ngài Công tước?” Giọng Guerchard gọi.
“Có vấn đề gì vậy?” Công tước khẽ khàng đáp.
“Tôi không trông thấy chiếc khăn mùi soa nào. Chẳng phải ngài bảo ở góc trái căn phòng nhỏ bên tay phải sao?”
“Tôi đã bảo ông nên cho tôi sang và tìm kiếm cùng mà.” Công tước nói, giọng đầy đắc thắng. “Nó ở góc phải căn phòng nhỏ bên tay trái.”
“Tôi thề là lúc nãy ngài bảo căn phòng nhỏ bên tay phải.”
Họ nghe thấy tiếng bước chân ông ta xa dần.
“Nào, em phải mau mau thoát ra bên ngoài.” Công tước nói. “Chìa tấm thẻ này cho các thám tử gác ở cửa, họ sẽ để em ra mà chẳng căn vặn gì đâu.”
Anh nhét tấm thẻ vào tay Sonia. “Nhưng… nhưng… tấm thẻ này?” Sonia lắp bắp.
“Đừng để mất thời gian.” Công tước nói.
“Nhưng như thế này điên rồ quá!” Sonia run lên. “Khi Guerchard phát hiện ra tấm thẻ… thì ngài… ngài…”
“Không cần bận tâm về chuyện ấy.” Công tước vội vã ngắt lời. “Em định đi đâu?”
“Một khách sạn nhỏ gần quảng trường Ngôi Sao. Em quên tên nó rồi.” Sonia nói. “Nhưng tấm thẻ này…”
“Nó có điện thoại không?”
“Có… Số 555, khu Trung tâm.” Sonia trả lời.
“Nếu tôi không gọi điện cho em trước tám rưỡi sáng ngày mai, hãy tới thẳng nhà tôi nhé!” Công tước nói và viết nguệch ngoạc số điện thoại vào măng sét áo.
“Vâng, vâng.” Sonia đáp. “Nhưng tấm thẻ này… Khi Guerchard biết… khi ông ấy phát hiện ra… Ôi, em không thể để ngài gặp rắc rối vì em được.”
“Tôi không sao đâu. Có điều hãy đi đi… đi đi!” Công tước vội vàng quàng cánh tay phải qua người Sonia, kéo cô đi ra cửa.
“Ôi, ngài mới tử tế với em làm sao.” Sonia dịu dàng nói.
Công tước lại quàng cánh tay kia qua người cô, kéo cô sát vào mình. Môi anh và môi cô gặp nhau.
Anh buông cô ra, mở cửa, hỏi to: “Cô chắc chắn cô không cần gọi taxi chứ, cô Krichnoff?”
“Vâng, vâng, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài. Chúc ngài buổi tối tốt lành.” Sonia nói. Rồi cô đi qua khung cửa, nét mặt rạng rỡ.