← Quay lại trang sách

Chương 18 Công tước ở lại

Công tước đóng cánh cửa, đứng dựa người vào đó, âu lo nghe ngóng, hơi thở dập dồn. Vọng lên tiếng cửa trước sập lại. Anh rời khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm, vừa mỉm cười vừa nhanh nhẹn đi từ bên này sang bên kia căn phòng, trả hộp đựng thẻ vào túi áo choàng của Guerchard. Anh châm điếu thuốc lá, buông mình ngồi xuống chiếc ghế dựa êm ái, chờ đợi viên thám tử trở về, bộ dạng hoàn toàn lơ đễnh. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã nện trên sàn gỗ không được trải thảm của căn phòng trống bên kia cái lối thông giữa hai nhà. Rồi Guerchard theo những chiếc bục leo xuống, từ trong lòng lò sưởi bước ra ngoài.

Nét mặt ông ta vô cùng bối rối.

“Tôi chẳng hiểu nổi nữa. Tôi không tìm thấy cái gì.”

“Không ư?” Công tước thốt lên.

“Vâng. Ngài chắc chắn đã trông thấy chiếc khăn mùi soa ở một trong các góc phòng trên tầng hai chứ… Hoàn toàn chắc chắn chứ?” Guerchard hỏi.

“Đương nhiên rồi. Nó không có đó ư?”

“Không.”

“Ông không tìm kiếm hết sức rồi.” Công tước nói, giọng thoáng vẻ mỉa mai. “Nếu tôi mà là ông, tôi sẽ quay lại, xem xét một lần nữa.”

“Không, nếu tôi đã tìm kiếm cái gì, tôi luôn luôn tìm kiếm hết sức. Tôi không cần tìm kiếm lần thứ hai. Tuy nhiên, chuyện khá là lạ. Ngài không thấy nó khá là lạ sao, thưa ngài?” Guerchard nói với vẻ lo lắng.

“Tôi thấy nó là một cách khác thường.” Công tước nở nụ cười khó hiểu.

Guerchard nhìn anh với nỗi băn khoăn đột ngột ập đến. Rồi ông ta rung chuông.

Bonavent vào phòng.

“Bonavent, cô Krichnoff đâu? Đến giờ rồi đấy.”

“Cô Krichnoff ạ?” Bonavent tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Phải, đến giờ chở cô ta tới đồn cảnh sát rồi.”

“Cô Krichnoff đã đi, thưa sếp.” Bonavent nói, giọng trách móc ngấm ngầm.

“Đã đi? Anh nói đã đi nghĩa là sao?” Guerchard hỏi.

“Đã đi, thưa sếp, là đã đi.” Bonavent kiên nhẫn đáp.

“Nhưng anh điên… điên rồi!” Guerchard kêu lên.

“Không, tôi không điên.”

“Đã đi! Nhưng ai cho phép cô ta đi chứ?” Guerchard kêu lên.

“Nhân viên gác cửa.” Bonavent đáp.

“Nhân viên gác cửa.” Guerchard nhắc lại, giọng sững sờ. “Nhưng cô ta phải được sự cho phép của tôi… sự cho phép của tôi, viết trên thẻ của tôi ấy! Điệu mấy thằng khờ kia lên đây tôi hỏi!”

Bonavent ra đầu cầu thang, gọi vọng xuống. Guerchard theo chân anh ta. Hai viên thám tử cuống cuồng lên gác, vào phòng khách.

“Các anh có ý quái quỷ gì khi cho cô Krichnoff rời khỏi ngôi nhà này, chẳng cần đợi tôi cấp giấy phép thế hả?” Guerchard hung dữ gầm lên.

“Nhưng cô ta đã được sếp cấp giấy phép, thưa sếp, viết trên thẻ của sếp hẳn hoi.” Một trong hai viên thám tử lắp bắp.

“Thế ư? Thế ư?” Guerchard hỏi. “Thế thì, trời đất, đó là giấy phép giả mạo rồi!”

Ông ta đứng nghĩ ngợi một lát. Rồi ông ta khẽ khàng bảo hai nhân viên quay lại vị trí của mình. Ông ta chẳng nhúc nhích gì vài phút, cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho sự việc.

Sau đấy, ông ta từ từ trở vào phòng khách, nhìn Công tước vẻ bứt rứt. Công tước đang ngồi ở chiếc ghế dựa êm ái, uể oải hút thuốc lá. Guerchard cứ nhìn anh chằm chằm, nhìn anh, gần như thể là lúc bấy giờ ông ta mới lần đầu tiên trông thấy anh vậy.

“Sao?” Công tước hỏi. “Ông đưa cái cô bé tội nghiệp đó vào tù chưa? Nếu tôi làm một việc như thế, tôi nghĩ tôi sẽ chẳng tài nào mà ngủ ngon được, ông Guerchard ạ.”

“Đứa con gái tội nghiệp đó vừa thoát khỏi tay tôi rồi, bằng cách giả mạo giấy phép.” Guerchard ủ rũ nói.

“Trời đất, tôi thật sung sướng khi nghe như vậy!” Công tước kêu lên. “Ông Guerchard, ông đừng giận sự thiếu thông cảm của tôi nhé, nhưng cô bé đó non nớt quá!”

“Chẳng non nớt tới mức chưa đồng lõa với Lupin được.” Guerchard lạnh nhạt nói.

“Ông thực sự nghĩ cô ấy đồng lõa với Lupin à?” Công tước hỏi, giọng nghi ngờ.

“Tôi chắc chắn như thế.” Guerchard quả quyết đáp, rồi ông ta chậm chạp nói thêm, vẻ bối rối: “Nhưng bằng cách nào… bằng cách nào… cô ta có cái giấy phép giả mạo đó?”

Công tước lắc đầu, trông hết sức nghiêm nghị. Guerchard bứt rứt nhìn anh rồi rời khỏi phòng khách, đóng cánh cửa lại.

“Cô Krichnoff đi bao lâu rồi?” Ông ta hỏi Bonavent.

“Mới hơn năm phút thôi.” Bonavent trả lời. “Cô ta đi ra sau khi nói chuyện với ông trong phòng khách…”

“Nói chuyện với tôi trong phòng khách!” Guerchard thốt lên.

“Vâng. Cô ta đi ra, lập tức xuống cầu thang và rời khỏi đây.”

Guerchard buột một hơi thở hổn hển. Ông ta lao vào phòng khách, vội vã đi ngang qua căn phòng, cầm tấm áo choàng lên, lấy hộp đựng thẻ ra, đếm lại. Rồi ông ta nhìn Công tước.

Công tước mỉm cười với ông ta, nụ cười đầy quyến rũ, gần như mơn trớn.

Họng Guerchard dường như nghẹn lại, ông ta nuốt xuống ực một cái.

Ông ta cho hộp đựng danh thiếp vào túi ngực chiếc áo khoác đang mặc. Rồi ông ta thình lình gọi to: “Bonavent! Bonavent!”

Bonavent mở cửa, đứng ở trên ngưỡng cửa.

“Tôi đồ là anh đã cho Victoire lên xe tù để xe đưa đi rồi?”

“Ồ, đi lâu rồi, thưa sếp. Xe đã đợi ở cửa từ lúc chín rưỡi.”

“Từ lúc chín rưỡi? Nhưng tôi bảo họ trước mười một giờ kém mười lăm tôi chưa cần mà. Tôi nghĩ họ đã nỗ lực để chí ít cũng đến đúng giờ một lần. Thôi, không hề gì.”

“Vậy tôi nghĩ là tôi nên bảo chiếc xe kia quay về?” Bonavent hỏi.

“Chiếc xe kia nào?” Guerchard hỏi lại.

“Chiếc xe vừa đến ấy ạ.”

“Cái gì? Anh đang nói cái quái quỷ gì vậy?” Guerchard kêu lên, giọng nói, nét mặt bỗng dưng đầy vẻ lo lắng.

“Sếp không bảo bố trí hai xe ạ?”

Guerchard giật nẩy mình, vừa giận dữ vừa thất vọng đến tím mặt lại. “Ý anh không phải là đã có hai chiếc xe tù tới đây đấy chứ?” Ông ta kêu lên.

“Quả là đã có, thưa sếp.”

“Mẹ kiếp!” Guerchard kêu lên. “Anh đã cho Victoire lên xe nào? Lên xe nào?”

“Sao ạ? Lên chiếc xe thứ nhất, thưa sếp.”

“Anh có trông thấy tay cảnh sát phụ trách xe không? Tay cảnh sát lái xe ấy?”

“Có ạ, thưa sếp.”

“Anh có nhận ra anh ta không?”

“Không ạ.” Bonavent trả lời. “Hẳn họ là nhân viên mới. Họ nói với tôi trước họ ở nhà tù Santé.”

“Đồ khờ khạo ngu ngốc!” Guerchard rít qua kẽ răng. “Anh sáng suốt quá nhỉ!”

“Sao ạ, có vấn đề gì ạ?”

“Chúng ta đã bị lừa, đã bị lừa ngay trước mũi!” Guerchard gầm lên. “Đó là một trò… một trò…”

“Của Lupin!” Công tước nhẹ nhàng chêm vào.

“Nhưng tôi không hiểu.” Bonavent nói.

“Anh không hiểu à, đồ ngu!” Guerchard kêu lên. “Anh đã đưa Victoire lên một chiếc xe tù rởm… một chiếc xe tù của Lupin. Ôi, tên vô lại ấy! Hắn luôn có kế hoạch làm người ta bất ngờ.”

“Đương nhiên hắn đã tỏ ra rằng hắn biết nhìn xa trông rộng.” Công tước nói. “Hắn rất thông minh khi thấy trước được là Victoire có thể bị bắt giữ và trù tính mọi việc đâu vào đấy rồi.”

“Phải, nhưng kẽ hở ở đâu chứ? Kẽ hở ở đâu chứ?” Guerchard tức tối kêu lên. “Bằng cách nào mà hắn biết bác sĩ bảo mụ ta sẽ hồi tỉnh lúc mười giờ? Tôi đã bố trí người gác ở cửa suốt ngày. Tôi đã giam các thành viên của cái gia đình này lại. Tất cả hàng hóa, thực phẩm đều do một người của tôi trực tiếp nhận. Và đó, Victoire bị lộ một cái là hắn sẵn sàng đón mụ ta ngay! Kẽ hở ở đâu chứ?”

Guerchard quay sang Bonavent, tiếp tục: “Anh đứng đó há hốc mồm ra như thằng hề chả có ích gì đâu. Lên trên tầng đám người hầu ở, khám xét lại lần nữa phòng ngủ của Victoire đi. Lão thanh tra ngu ngốc ấy chắc đã bỏ qua cái gì đó, y như lão đã bỏ qua chính mụ Victoire kia vậy. Đi đi! Mau!”

Bonavent hấp tấp rời phòng khách. Guerchard cau có đi tới đi lui.

“Thực sự, tôi bắt đầu đồng ý với ông, ông Guerchard ạ, rằng Lupin là một tay đặc biệt giỏi.” Công tước nói. “Chiếc xe tù được bố trí đâu vào đấy một cách xuất sắc.”

“Tôi sẽ nhét hắn vào một chiếc xe tù!” Guerchard kêu lên. “Nhưng tôi phải làm việc với những kẻ mới ngớ ngẩn làm sao. Chỉ cần đám nhân viên của tôi có trí thông minh bình thường thôi thì một mánh khóe như thế cũng đừng hòng giở ra được.”

“Tôi không biết đấy.” Công tước tỏ vẻ trầm ngâm. “Tôi cứ nghĩ một kẻ khờ khạo khác thường cũng có thể nhận ra mánh khóe đó cơ.”

“Ngài muốn nói cái quái quỷ gì vậy? Tại sao?”

“Vì nó cực kỳ đơn giản.” Công tước trả lời. “Đồng thời, nó cũng ghê gớm làm sao.”

“Có phần nào như thế thật.” Guerchard gắt gỏng. “Nhưng tôi vẫn luôn luôn nhắc nhở nhân viên của mình rằng ‘Hãy nghi ngờ bất cứ điều gì, hãy nghi ngờ bất cứ ai, hãy nghi ngờ, nghi ngờ, nghi ngờ.’ Tôi nói cho ngài biết, thưa ngài, rằng chỉ có một phương châm duy nhất để giành thắng lợi trong cái nghề thám tử này, và phương châm ấy chỉ có một từ duy nhất, đó là nghi ngờ.”

“Thế thì cái nghề này chẳng thể thoải mái dễ chịu được. Nhưng tôi đồ là nó cũng có sức hấp dẫn của nó.”

“Ồ, người ta vốn vẫn quen dần với cái mặt không thú vị của nó.” Guerchard đáp lời.

Chuông điện thoại reo. Ông ta đứng lên, bước tới chỗ để điện thoại. Ông ta áp ống nghe vào tai, nói: “Vâng, tôi… Chánh Thanh tra Guerchard đây.”

Ông ta ngoái lại, bảo Công tước: “Thợ làm vườn ở Charmerace, thưa ngài.”

“Thế à?” Công tước thờ ơ đáp.

Guerchard quay lại với chiếc điện thoại. “Anh đang ở đó đấy chứ?” Ông ta hỏi. “Anh nghe rõ tôi không?… Tôi muốn biết hôm qua ai đã đến nhà kính trồng cây của anh?… Ai có thể đã hái hoa xôn đỏ?”

“Tôi đã bảo ông là tôi mà.” Công tước nói.

“Phải, phải, tôi biết.” Guerchard đáp, rồi lại quay sang nói vào chiếc điện thoại. “Phải, hôm qua… Không có ai khác à?… Không có ai ngoài Công tước à?… Anh chắc chắn chứ?… Hoàn toàn chắc chắn chứ?… Tuyệt đối chắc chắn chứ?… Phải, tôi chỉ muốn biết thế thôi… Cảm ơn.”.

Guerchard quay sang Công tước, nói: “Ngài đã nghe thấy chứ, thưa ngài? Người thợ làm vườn bảo hôm qua chỉ có mỗi ngài đến nhà kính trồng cây của anh ta, chỉ có mỗi ngài có thể hái hoa xôn đó.”

“Thế à?” Công tước lơ đễnh đáp.

Guerchard nhìn anh, trán thoáng cau lại vẻ cân nhắc. Rồi cánh cửa mở ra, Bonavent bước vào. “Tôi đã khám xét kĩ lưỡng phòng ngủ của Victoire.” Anh ta nói. “Và tôi thấy duy nhất cái này là có thể hữu ích… Một cuốn sách kinh. Nó nằm trên bàn trang điểm của bà ta, y nguyên như lúc bà ta đặt nó xuống. Ông thanh tra chưa động đến nó.”

“Nó có vấn đề gì?” Guerchard nhận cuốn sách kinh, hỏi.

“Một bức ảnh kẹp bên trong. Nó có thể hữu ích khi chúng ta đăng thông tin về diện mạo của Victoire, vì tôi chắc chúng ta sẽ cố gắng bắt bà ta lại.”

Guerchard lấy bức ảnh ở cuốn sách ra, ngắm nghía. “Có vẻ như nó đã được chụp cách đây chừng mười năm.” Ông ta nhận định. “Quá mờ để sao chép lại. Ô! Chúng ta có cái gì đây?”

Bức ảnh chụp Victoire trong bộ váy áo đi lễ nhà thờ cùng với một cậu con trai mười bảy, mười tám tuổi. Ánh mắt Guerchard dán chặt vào gương mặt cậu con trai. Ông ta nhìn chằm chặp, lúc thì đưa bức ảnh lại gần hơn, lúc thì đưa ra xa. Ông ta cứ không ngừng lén chuyển ánh mắt từ bức ảnh sang gương mặt của Công tước.

Công tước bắt gặp một trong những cái liếc mắt vụng trộm đó, ánh mắt anh chợt bập bùng một nỗi lo lắng băn khoăn. Guerchard nhận ra. Ông ta tiến đến gần Công tước hơn, nhìn anh chăm chú, y như không thể tin vào mắt mình.

“Sao vậy?” Công tước hỏi. “Ông đang nhìn cái gì mà có vẻ lạ lùng thế? Cà vạt của tôi bị lệch ư?” Và anh đưa tay lên nắn chỉnh.

“Ồ, không có gì, không có gì.” Guerchard nói. Ông ta lại ngắm nghía bức ảnh với vẻ nghiêm trang.

Có tiếng người cười nói ngoài sảnh.

“Họ sắp sửa đi. Tôi phải xuống gác chào tạm biệt họ.” Công tước đứng dậy, rời khỏi phòng.

Guerchard vẫn đứng nhìn chằm chặp vào bức ảnh.

Công tước vội vã xuống cầu thang, chào tạm biệt khách khứa của nhà triệu phú. Sau khi đám khách khứa đi khỏi, Gournay-Martin hấp tấp lên gác. Germaine và Công tước thong thả hơn theo sau.

“Ba em đang định đến khách sạn Ritz để ngủ.” Germaine nói. “Và em cũng đến đấy với ba. Ba không muốn em ngủ lại tại ngôi nhà này đêm hôm nay. Em nghĩ là ba sợ Lupin cùng toàn bộ băng đảng của hắn sẽ tấn công bằng vũ lực. Tuy nhiên, nếu hắn hành động như thế, em nghĩ là Guerchard có thể xử lý tốt… Dù gì thì ông ta cũng có khá nhiều người ở đây. Irma bảo em rằng bọn họ đang nhan nhản ra. Nếu có đánh nhau, em ở đây không ổn chút nào.”

“Ôi, thôi, em không thực sự nghĩ Lupin sẽ đến đêm hôm nay chứ?” Công tước hỏi với tiếng cười hoài nghi. “Toàn bộ sự việc chỉ là trò lừa gạt thôi, hắn chẳng có ý đồ mò đến đêm hôm nay để đánh cắp chiếc vương miện ấy hơn… hơn tôi đâu.”

“Ồ, thì… cứ cẩn thận cũng không tội vạ gì. Tất cả mọi người đều nhất trí rằng hắn là kẻ hết sức kinh khủng. Em sẽ chỉ chạy lên phòng thu xếp mấy thứ. Irma đã gói ghém xong xuôi tất cả cho em rồi. Sáng mai nó có thể đến khách sạn Ritz và giúp đỡ em thay trang phục.”

Germaine hấp tấp lên gác, còn Công tước vào phòng khách. Anh thấy Guerchard vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cau mày nghĩ ngợi lung lắm.

“Hai cha con ông Gournay-Martin sẽ tới khách sạn Ritz. Việc đó có phần phản ánh năng lực bảo vệ họ của các ông, đúng chứ?” Công tước nói.

“Ồ, tôi nghĩ là họ sẽ vui vẻ thoải mái hơn khi ra khỏi ngôi nhà này.” Guerchard đáp. Ông ta lại nhìn Công tước với ánh mắt tìm kiếm, thăm dò.

“Có vấn đề gì vậy? Cà vạt của tôi bị vặn vẹo à?”

“Ồ, không, không, nó hoàn toàn thẳng thớm, thưa ngài.” Guerchard nói, nhưng ông ta chẳng rời mắt khỏi gương mặt Công tước.

Cửa mở, Gournay-Martin vào phòng, tay xách chiếc túi. “Có vẻ đã có cách giải quyết là tôi sẽ không đời nào ngủ trong chính ngôi nhà của mình nữa.” Ông ta làu bàu.

“Chẳng có lý do gì mà phải đi.” Công tước bình luận. “Tại sao ngài lại đi chứ?”

“Sự nguy hiểm.” Gournay-Martin nói. “Anh xem bức điện của Lupin rồi đấy: Tôi sẽ đến vào đêm hôm nay, khoảng từ mười hai giờ kém mười lăm tới mười hai giờ, để lấy chiếc vương miện. Hắn biết nó ở trong phòng ngủ của tôi. Anh nghĩ là tôi sẽ ngủ ở đó với nguy cơ tên khốn kiếp kia xuất hiện và cứa cổ tôi hay sao?”

“Ồ, nếu thích, ngài có thể yêu cầu cắt cử cả tá cảnh sát gác trong phòng mà. Đúng không, ông Guerchard?”

“Đương nhiên rồi.” Guerchard đáp. “Tôi có thể đảm bảo là ông sẽ không bị nguy hiểm, thưa ông Gournay-Martin.”

“Cảm ơn.” Nhà triệu phú nói. “Tuy nhiên, đối với tôi, ra khỏi ngôi nhà này là tốt rồi.”

Germaine vào phòng, đã khoác áo choàng và sẵn sàng rời đi.

“Ba, thật chẳng mấy khi ba lại xong xuôi trước. Anh cũng cùng đi chứ, Jacques?”

“Không, tôi nghĩ là tôi sẽ ở lại đây, nhỡ đâu Lupin đến thật. Bản thân tôi, tôi không nghĩ mình sẽ vui thích thấy hắn xuất hiện. Thực tế, tôi sẵn sàng đánh cược rằng hắn chẳng xuất hiện đâu. Nhưng tất cả mọi người đều quá chắc chắn như thế, nên tôi thực sự phải ở lại, phòng khi có chuyện xảy ra. Và, suy cho cùng, hắn hiển nhiên là kẻ hết sức táo bạo, sẵn sàng bất chấp mọi rủi ro.”

“Chà, dù gì thì nếu hắn có đến, hắn cũng không tìm thấy chiếc vương miện đâu.” Giọng Gournay-Martin đầy đắc thắng. “Tôi sẽ đem theo nó… Tôi cất nó trong đây này.” Ông ta giơ chiếc túi lên.

“Thế ư?” Công tước hỏi.

“Phải.” Gournay-Martin quả quyết đáp.

“Ngài cho rằng hành động đó là khôn ngoan ư?” Công tước lại hỏi.

“Tại sao không?” Gournay-Martin thắc mắc.

“Nếu Lupin thực sự quyết tâm đoạt được chiếc vương miện ấy, và nếu ngài đã chắc chắn đến như vậy, bất chấp tất cả các biện pháp bảo vệ này, tôi thấy có vẻ ngài đang liều lĩnh kinh khủng. Hắn yêu cầu ngài để chiếc vương miện sẵn sàng trong phòng ngủ của ngài. Hắn không nói là trong phòng ngủ nào.”

“Trời ơi là trời! Tôi không hề nghĩ tới điều này.” Gournay-Martin đột ngột hốt hoảng.

“Ngài Công tước phán đoán đúng đấy.” Guerchard nói. “Chính xác là có vẻ Lupin gửi bức điện kia với ý đồ làm cho ông quyết định đem chiếc vương miện đến chỗ nào đó kém an toàn hơn. Đó chính xác là một mánh khóe của hắn.”

“Trời ơi!” Nhà triệu phú rút chùm chìa khóa, mở chiếc túi. Ông ta mở khóa, lưỡng lự ngập ngừng, rồi lại đóng đánh tách lại.

“Chờ chút!” Gournay-Martin nói. “Tôi muốn trao đổi với anh, Công tước.”

Ông ta đi đằng trước, Công tước theo sau. Bước ra khỏi cửa phòng khách, ông ta đóng cánh cửa lại, thì thào: “Trong hoàn cảnh thế này, tôi nghi ngờ tất cả mọi người.”

“Hình như ai cũng nghi ngờ tất cả mọi người. Ngài có chắc chắn là ngài không nghi ngờ tôi không?”

“Nào, nào, lúc này không có thời gian mà đùa đâu.” Nhà triệu phú sốt ruột. “Anh nghĩ ra sao về Guerchard?”

“Về Guerchard ư?” Công tước hỏi. “Ý ngài là gì?”

“Anh nghĩ liệu tôi có thể hoàn toàn tin tưởng ở Guerchard không?” Gournay-Martin hỏi.

“Ồ, tôi nghĩ là có thể. Ngoài ra, tôi sẽ ở đây để mắt tới Guerchard. Và tuy tôi sẽ không chịu trách nhiệm về Lupin, tôi nghĩ tôi có thể chịu trách nhiệm về Guerchard. Nếu ông ta định chuồn cùng với chiếc vương miện, tôi sẽ sẵn lòng siết cổ ông ta giúp ngài. Như thế sẽ tốt cho tôi. Cũng sẽ tốt cho Guerchard.”

Nhà triệu phú đứng ngẫm nghĩ một, hai phút. Rồi ông ta nói: “Rất tốt. Tôi sẽ tin tưởng ông ta.”

Khi cánh cửa vừa khép sau lưng nhà triệu phú và Công tước, Guerchard nhanh nhẹn đi từ bên này sang bên kia căn phòng, đến chỗ Germaine, rút bức ảnh chụp Victoire và cậu thanh niên ra khỏi túi áo khoác.

“Tiểu thư, cô có biết bức ảnh chụp Công tước đây không?” Ông ta vội vã hỏi.

Germaine nhận lấy bức ảnh, ngắm nghía. “Nó khá là mờ.” Cô ta nhận xét.

“Phải, cách đây độ chục năm rồi.”

“Xem ra tôi biết gương mặt người đàn bà này. Nhưng nếu cách đây độ chục năm thì chắc chắn chẳng phải ảnh chụp Công tước.”

“Có điều trông giống ngài ấy?” Guerchard ướm hỏi.

“Ồ, vâng, trông giống Công tước bây giờ… ít nhất cũng hơi giống. Nhưng không giống Công tước mười năm trước. Anh ấy đã thay đổi nhiều.”

“Ồ, thế ư?”

“Vâng, anh ấy đã thực hiện chuyến đi vắt kiệt sức lực đó, tiếp theo là trận ốm. Ông biết đấy, các bác sĩ đã chẳng còn hy vọng gì.”

“Ồ, thế ư?”

“Vâng, ở Montevideo. Nhưng bây giờ thì sức khỏe của anh ấy đã phục hồi hoàn toàn rồi.”

Cửa mở, nhà triệu phú và Công tước vào phòng. Gournay-Martin đặt chiếc túi lên bàn, mở khóa, trịnh trọng nhấc chiếc hộp đựng vương miện ra. Ông ta mở hộp, và mọi người nhìn vào.

“Nó có đẹp không chứ?” Gournay-Martin thở dài, nói.

“Tuyệt diệu!” Công tước thốt lên.

Gournay-Martin đóng chiếc hộp lại, nói với vẻ nghiêm trang: “Ông Guerchard, vì nguy hiểm rình rập, tôi giao phó chiếc vương miện cho ông. Ông là người bảo vệ gia đình tôi… Ông là người thích hợp làm nhiệm vụ canh gác chiếc vương miện này. Tôi đồ rằng ông không phản đối?”

“Không hề, thưa ông Gournay-Martin.” Guerchard đáp. “Chính xác là tôi đã mong ông đề nghị tôi điều này.”

Gournay-Martin lưỡng lự. Rồi ông ta trao chiếc vương miện cho Guerchard, nói với vẻ thẳng thắn và cao quý: “Tôi đặt tất cả sự tin tưởng vào ông, ông Guerchard.”

“Cảm ơn ông.”

“Chào ông.” Gournay-Martin nói.

“Xin chào ông, ông Guerchard.” Germaine nói.

“Tôi nghĩ rốt cuộc thì tôi đổi ý và sẽ đi theo hai cha con. Tôi rất buồn ngủ.” Công tước nói. “Chào ông, ông Guerchard.”

“Ngài nhất định sẽ không đi thưa ngài.” Guerchard kêu lên.

“Sao, ông không muốn tôi ở lại mà, đúng không?” Công tước hỏi.

“Tôi muốn.” Guerchard chậm rãi đáp.

“Tôi nghĩ tôi muốn ngủ.” Công tước nói vui vẻ.

“Ngài sợ ư?” Trong giọng nói của Guerchard có một sự thách thức, một sự thách thức xấc xược.

Một thoáng im lặng. Công tước hơi cau mày vẻ nghĩ ngợi. Rồi anh ưỡn thẳng lưng lên, nói với chút ngạo mạn: “Tất nhiên ông đã tìm ra cách khiến tôi ở lại, ông Guerchard.”

“Phải, phải, hãy ở lại, hãy ở lại.” Gournay-Martin hấp tấp đề nghị. “Ý tưởng tuyệt vời, tuyệt vời. Anh chính là người giúp đỡ được ông Guerchard, Công tước ạ. Anh là một tay thám hiểm gan dạ, vốn vẫn quen với các hiểm họa, tháo vát và không biết sợ gì.”

“Anh thực sự muốn nói anh sẽ không về nhà ngủ ư, Jacques?” Germaine hỏi với sự thẳng thắn thường lệ, bất chấp nguyện vọng của cha mình.

“Phải, tôi sẽ ở lại với ông Guerchard.” Công tước từ tốn đáp.

“Này, anh sẽ phải tươi tỉnh để tới gặp Công chúa tối ngày mai đấy.” Germaine hờn dỗi nói. “Đêm hôm qua anh chẳng ngủ chút nào, anh chẳng thể có lúc nào mà ngủ được. Anh rời Charmerace lúc tám giờ, lái xe cả đêm, và sáu giờ sáng hôm nay mới tới Paris.”

“Lái xe cả đêm, từ tám giờ đến sáu giờ!” Guerchard khẽ lẩm bẩm.

“Ồ, không sao.” Công tước lơ đễnh đáp. “Vụ việc lý thú này sẽ kết thúc lúc nửa đêm, đúng chứ?”

“Thôi, em báo trước với anh rằng, dù khỏe khoắn hay mệt mỏi, anh cũng sẽ đi cùng em tới gặp Công chúa tối mai. Tất cả Paris sẽ có mặt… Tất cả Paris, tức là, tất cả những ai ở Paris.”

“Ồ, tôi sẽ đủ khỏe khoắn.” Công tước đáp.

Cả bốn người rời khỏi phòng khách, xuống cầu thang. Ở Guerchard xuất hiện một sự cảnh giác, như thể ông ta sẵn sàng chồm lên vậy. Ông ta theo sát sạt Công tước trong khi đi ra cửa trước. Viên thám tử được giao nhiệm vụ gác cửa mở cửa ra, và họ bước xuống các bậc thềm, đến chỗ taxi đang đợi. Công tước hôn tay Germaine, đỡ cô ta vào xe.

Gournay-Martin dừng lại ở cửa xe, quay lại nói với vẻ lâm ly bi thiết: “Tôi sẽ không bao giờ được ngủ trong ngôi nhà của mình nữa ư?” Ông ta vào xe và chiếc xe lăn bánh.

Công tước quay lại, bước lên theo các bậc thềm, Guerchard bám phía sau. Ở sảnh, anh nhấc chiếc mũ chóp cao và áo khoác của mình xuống khỏi giá treo rồi đi lên gác. Đến lưng chừng cầu thang, anh dừng lại, hỏi: “Chúng ta sẽ đợi Lupin ở đâu, ông Guerchard? Ở phòng khách hay phòng ngủ của ông Gournay-Martin?”

“Ồ, ở phòng khách.” Guerchard đáp. “Tôi nghĩ chưa chắc Lupin đã tìm kiếm chiếc vương miện trong phòng ngủ của ông Gournay-Martin. Hắn biết rất rõ ràng rằng bây giờ đó là nơi cuối cùng để tìm kiếm nó.”

Công tước tiếp tục lên gác và vào phòng khách. Ở cửa, Guerchard dừng lại, nói: “Tôi đi cắt đặt nhân viên của tôi, thưa ngài.”

“Rất tốt.” Công tước đáp và vào phòng khách.

Anh ngồi xuống, châm điếu thuốc lá, ngáp dài. Rồi anh lấy chiếc đồng hồ ra khỏi túi áo, xem giờ.

“Còn hai mươi phút nữa.” Công tước nói.