Chương 19 Công tước ra đi
Khi Guerchard quay vào phòng khách, ông ta đã không còn cái dáng vẻ điềm tĩnh. Trông ông ta khá căng thẳng. Ông ta bứt rứt bước tới bước lui xung quanh phòng, sờ mó những vật trang trí nhỏ, liếc nhìn Công tước rồi lại vội vã đưa ánh mắt đi chỗ khác. Cuối cùng, ông ta đứng yên trên tấm thảm trải trước lò sưởi, hướng mặt ra phía ngoài.
“Ông nghĩ có an toàn lắm không khi đứng đó, quay lưng lại lò sưởi? Nếu Lupin bất thình lình nhảy xuống qua cái lỗ hổng kia, hắn sẽ tóm ông mà ông không kịp chớp mắt.” Công tước nói, giọng quở trách.
“Ngài Công tước sẽ luôn luôn sẵn sàng tới giải cứu tôi mà.” Giọng Guerchard có vẻ gì đó khó hiểu, còn ánh mắt sắc nhọn thì hướng chằm chằm vào mặt Công tước. Dường như nó sẽ không bao giờ đưa đi chỗ khác, nó cứ thám hiểm mãi, thám hiểm hoài gương mặt Công tước.
“Chỉ là tôi có ý kiến thế thôi.” Công tước nói. “Ông biết đấy, đây là một nhiệm vụ khá căng thẳng.”
“Vâng, và có lẽ ngài không thích hợp với nó. Nếu tôi biết đêm hôm qua ngài bị hỏng xe thì tôi chắc cũng ngại phải yêu cầu ngài…”
“Hỏng xe ư?” Công tước ngắt lời.
“Vâng, ngài rời Charmerace lúc tám giờ tối hôm qua. Đến sáu giờ sáng hôm nay ngài mới tới Paris. Có lẽ xe không nhiều mã lực lắm?”
“Xe một trăm mã lực.”
“Vậy xe ắt đã trục trặc nặng.”
“Phải, khá là nặng, nhưng tôi từng gặp những trường hợp còn tồi tệ hơn.” Công tước lơ đễnh đáp. “Tôi mất chừng ba tiếng đồng hồ, ồ, ít nhất là ba tiếng đồng hồ. Tôi không phải thợ sửa chữa hạng nhất, tuy tôi cũng biết về động cơ chẳng kém gì hầu hết các tay lái khác.”
“Và chẳng có ai ở đó giúp đỡ ngài à?” Guerchard hỏi.
“Không. Ông Gournay-Martin không thể để người tài xế riêng của ông ấy đưa tôi tới Paris, vì ông ấy giữ anh ta lại canh gác lâu đài. Còn đương nhiên trên đường thì chẳng có ai rồi, lúc đó đang hai giờ sáng.”
“Phải, chẳng có ai.” Guerchard chậm rãi nói.
“Không một bóng người.” Công tước nói thêm.
“Thật không may thay.” Trong giọng Guerchard có chút hoài nghi.
“Việc tôi phải tự mình sửa xe ấy à?”
“Phải, tất nhiên.” Guerchard hơi do dự trước khi đồng ý.
Công tước vứt đót điếu thuốc lá vừa hút xong vào một cái khay và lôi hộp đựng thuốc lá ra. Anh giơ nó về phía Guerchard, mời: “Ông làm một điếu chứ? Hay ông thích thứ thuốc lá hạng xoàng của ông hơn?”
“Đúng vậy, tôi thích thứ thuốc lá của tôi hơn, có điều tôi cũng xin làm một điếu.” Guerchard nói, nhanh nhẹn đi từ bên này sang bên kia căn phòng. Ông ta nhón một điếu thuốc lên, ngắm nghía.
“Dù gì thì tất cả chuyện này cũng rất kỳ lạ.” Guerchard nói với một giọng điệu mới, một giọng điệu đầy thách thức, đe dọa và cáo buộc.
“Sao cơ?” Công tước tò mò nhìn ông ta.
“Tất cả, thuốc lá của ngài… những nhánh hoa xôn… bức ảnh mà Bonavent tìm thấy trong cuốn sách kinh của Victoire… gã đàn ông mặc đồ đi xe hơi… và cuối cùng là việc xe ngài gặp sự cố.” Guerchard nói, cái giọng đe dọa và cáo buộc vang lên rõ ràng hơn.
Công tước nhanh chóng đứng dậy, nói với vẻ ngạo mạn, lạnh lùng: “Ông Guerchard, ông uống hơi nhiều rồi!”
Anh đi đến chỗ chiếc ghế mà anh đã đặt áo choàng và mũ, cầm lên. Guerchard nhảy bổ tới trước mặt anh, chắn đường, kêu lên bằng giọng run run: “Không, không được đi! Ngài không được đi!”
“Ý ông là gì?” Công tước hỏi, rồi dừng lại một chút. “Ý ông là gì?”
Guerchard bước lùi về phía sau, vuốt trán. Ông ta tái nhợt người đi, trán dấp dính mồ hôi. “Không… Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi, thưa ngài… Tôi hẳn đang điên rồi.” Ông ta lắp bắp.
“Rất có vẻ là như vậy.” Công tước lạnh lùng nói.
“Ý tôi là…” Giọng Guerchard ngập ngừng, thiếu chắc chắn. “Ý tôi là, hãy giúp đỡ tôi… Ngài hiểu đấy, tôi muốn ngài ở lại đây, giúp đỡ tôi đối phó với Lupin. Ngài sẽ ở lại chứ, thưa ngài?”
“Được, đương nhiên rồi, đương nhiên tôi sẽ ở lại, nếu ông muốn.” Công tước nói, giọng nhẹ nhàng hơn. “Nhưng ông có vẻ quá bối rối, và ông khiến tôi cũng bối rối theo. Nếu ông không trấn tĩnh lại, chúng ta còn lâu mới có đủ dũng khí.”
“Phải, phải, xin thứ lỗi.” Guerchard lẩm bẩm.
“Rất tốt. Nhưng chúng ta sẽ làm gì đây?”
Guerchard ngập ngừng. Ông ta rút chiếc khăn mùi soa ra lau trán. “Ờ… chiếc vương miện… nó được đặt trong chiếc hộp này phải không?” Guerchard hỏi, giọng run run, và để chiếc hộp lên trên bàn.
“Đương nhiên rồi.” Công tước sốt ruột nói.
Guerchard mở hộp, chiếc vương miện lấp lánh sáng dưới ánh đèn điện. “Phải, nó đó, ngài thấy chứ?”
“Phải, tôi thấy, thì sao?” Công tước nói, nhìn ông ta với nỗi bối rối hoang mang, có vẻ không giống bản thân anh mọi khi chút nào.
“Chúng ta sẽ đợi.” Guerchard trả lời.
“Đợi gì?”
“Lupin.”
“Lupin? Ông thực sự tin tưởng rằng, y như trong truyện cổ tích, khi chiếc đồng hồ treo tường điểm đúng mười hai giờ, Lupin sẽ bước vào và cướp chiếc vương miện này đi ư?”
“Phải, tôi tin, tôi tin.” Guerchard nói với sự chắc chắn bướng bỉnh. Và ông ta đóng chiếc hộp lại đánh tách một tiếng.
“Chuyện này lý thú quá!” Công tước bình luận.
“Ngài chắc chắn nó không làm ngài thấy chán chứ?” Guerchard hỏi, giọng khàn khàn.
“Không hề.” Công tước đáp, vẻ vui tươi giễu cợt. “Việc làm quen với tên vô lại đã đánh lừa ông suốt mười năm nay là cách thú vị nhất tôi có thể tưởng tượng ra để đợi được cho hết buổi tối này.”
“Ngài nói điều đó với tôi ư?” Guerchard hỏi, có chút bực bội.
“Phải.” Công tước mỉm cười thách thức. “Với ông.”
Anh ngồi xuống một chiếc ghế dựa êm ái cạnh bàn. Guerchard ngồi xuống một chiếc ghế dựa ở phía bàn bên kia, chống khuỷu tay trên bàn. Không ai nói gì cả.
Công tước thình lình lên tiếng: “Có người đang đến đấy.”
Guerchard giật mình, nói: “Không, tôi không nghe thấy ai.”
Rồi rõ có tiếng bước chân và tiếng gõ cửa.
“Tai ngài thính hơn tại tôi.” Guerchard miễn cưỡng thừa nhận. “Trong toàn bộ chuyện này, ngài đã thể hiện những tố chất của một thám tử đầy triển vọng.” Ông ta đứng lên, đi ra xoay khóa cửa.
Bonavent bước vào. “Thưa sếp, tôi đã đem còng tay tới cho sếp.” Anh ta giơ chiếc vòng tay ra. “Tôi sẽ ở lại đây với sếp chứ ạ?”
“Không.” Guerchard nói. “Anh đã bố trí hai người ở cửa sau, hai người ở cửa trước, và mỗi phòng tầng trệt một người chưa?”
“Rồi ạ, và tôi đã bố trí ở những tầng khác mỗi tầng ba người.” Bonavent báo cáo, giọng tỏ ra hài lòng.
“Còn ngôi nhà bên cạnh?”
“Tôi đã bố trí mười hai người. Thông tin liên lạc giữa hai ngôi nhà sẽ bị cắt đứt.”
Guerchard quan sát nét mặt Công tước với ánh mắt chăm chú. Chẳng một thoáng sa sầm nào lướt qua vẻ lơ đễnh bình thản đó.
“Nếu có kẻ tìm cách đột nhập ngôi nhà này, hãy bắt ngay kẻ ấy lại. Bắn hắn luôn, nếu cần.” Guerchard nói, vẻ quả quyết. “Đấy là mệnh lệnh của tôi, đi phổ biến đến những người khác đi!”
“Rõ, thưa sếp.” Bonavent đáp, rồi rời khỏi phòng.
“Trời đất, chúng ta đang trong một pháo đài thực thụ.” Công tước nói.
“Nó còn giống một pháo đài hơn cả ngài nghĩ cơ, thưa ngài. Tôi đã bố trí tận bốn người ở đầu cầu thang đằng kia.” Guerchard hắt đầu về phía cửa.
“Ồ, thế ư?” Công tước đột nhiên có vẻ bực bội.
“Ngài không ưng điều đó sao?” Guerchard vội vã hỏi.
“Tôi cho là tôi không ưng tí nào.” Công tước đáp. “Với tất cả những biện pháp ngăn ngừa này, Lupin đời nào mà lọt được vào căn phòng này cơ chứ.”
“Hắn sẽ thấy đó là một nhiệm vụ khá khó khăn.” Guerchard mỉm cười. “Trừ phi hắn rơi từ trần nhà xuống, hoặc trừ phi…”
“Trừ phi ông là Arsène Lupin.” Công tước ngắt lời.
“Trong trường hợp ấy, ngài cũng có thể là Arsène Lupin, thưa ngài.”
Cả hai người bọn họ phá ra cười. Công tước đứng dậy, ngáp dài, cầm áo và mũ lên, nói: “Chà, tôi đi làm một giấc đây.”
“Cái gì?” Guerchard thốt lên.
“Chà.” Công tước ngáp dài cái nữa. “Tôi ở lại là để gặp Lupin. Vì giờ đây chẳng còn cơ hội để gặp hắn…”
“Nhưng còn mà… còn mà… vậy hãy ở lại.” Guerchard kêu lên.
“Ông vẫn bám nhằng nhẵng lấy cái ý tưởng đó?” Công tước mệt mỏi hỏi.
“Chúng ta sẽ gặp hắn.” Guerchard đáp lời.
“Vớ vẩn!”
Guerchard hạ giọng, nói với vẻ tối mật: “Hắn đã ở đây rồi, thưa ngài.”
“Lupin ư? Ở đây ư?” Công tước kêu lên.
“Phải, Lupin.”
“Ở đâu?” Công tước kêu lên sửng sốt.
“Hắn là…” Guerchard bỏ lửng.
“Một trong những nhân viên của ông?” Công tước háo hức hỏi.
“Tôi không nghĩ thế.” Guerchard nói, thận trọng quan sát anh.
“Chà, nhưng, chà, nhưng… Nếu hắn ở đây, chúng ta sẽ tóm cổ được hắn… Hắn sẽ xuất đầu lộ diện.” Công tước nói đầy đắc thắng, và anh đặt mũ xuống bàn, bên cạnh chiếc vương miện..
“Tôi hy vọng vậy. Nhưng hắn dám không?”
“Ông muốn nói gì?” Công tước hỏi, vẻ bối rối.
“Chà, ngài vừa tự bảo rằng đây là một pháo đài. Một tiếng đồng hồ trước, có lẽ Lupin đã quyết tâm lọt vào căn phòng này, nhưng bây giờ hắn còn quyết tâm không?”
“Tôi hiểu ý ông.” Công tước nói, giọng đầy thất vọng.
“Phải, ngài thấy đấy, bây giờ chúng ta cần đến dũng khí của chính kẻ quỷ quyệt đó. Hắn phải liều với tất cả để đạt được tất cả, và vứt chiếc mặt nạ xuống. Liệu Lupin có ném mình vào vuốt sói? Tôi không dám nghĩ nữa. Ngài nghĩ thế nào?”
Cái giọng khàn khàn của Guerchard đã đanh lại, trở thành giọng rè rè cộc cằn, ẩn bên trong đó là một vẻ băn khoăn tột độ, và phía dưới vẻ băn khoăn là sự thách thức mơ hồ, một sự thách thức không dám bộc lộ ra quá rõ ràng. Ánh mắt băn khoăn, thách thức của ông ta thiêu đốt gương mặt Công tước, như thể nó cố gắng phát huy hết cường độ để xuyên qua một chiếc mặt nạ.
Công tước tò mò nhìn ông ta, như thể anh đang thử phán đoán xem ông ta sẽ tiến tới đâu, nhưng đó chỉ là một sự tò mò lơ đễnh, như thể anh không quan tâm đến việc viên thám tử nhằm vào ai hay cái gì, rồi anh lơ đễnh đáp: “Chà, ông tất biết hơn tôi. Ông biết hắn đã mười năm nay…” Anh dừng lại, rồi thêm, giọng chỉ thoáng nhấn một chút: “Ít nhất, là danh tiếng hắn.”
Vẻ băn khoăn hiển hiện rõ ràng hơn trên nét mặt viên thám tử, nó gần như đem đến cho ông ta vẻ nhụt chí. Ông ta vội vã nói với giọng giật cục: “Phải, tôi cũng biết cách hắn hành động. Trong vòng mười năm qua, tôi đã học được cách lần ra các mưu đồ của hắn… học được cách nắm bắt và tiên liệu các thủ đoạn của hắn… Ồ, hắn sử dụng những phương thức thông minh lắm! Thay cho trốn tránh, như người ta vốn vẫn tưởng, hắn tấn công địch thủ… công khai… Hắn khiến địch thủ trở nên hoang mang… Ít nhất, hắn cố gắng làm điều đó.” Ông ta nở nụ cười nửa tin nửa ngờ. “Đó là một đám bùng nhùng, rối rắm, bí ẩn. Bản thân tôi hết lần này tới lần khác bị vướng vào. Ngài cười ư?”
“Nó khiến tôi thấy thú vị quá.” Công tước nói, giọng xin lỗi.
“Ồ, nó cũng làm cho tôi thấy thú vị.” Guerchard gầm gừ. “Nhưng đến lần này, tôi đã nhìn ra rõ ràng cách thức hành động. Không thủ đoạn mánh khóe nữa… không đường đi nước bước bí mật nữa… Chúng tôi sẽ chiến đấu giữa thanh thiên bạch nhật.” Ông ta dừng lại, rồi nói với giọng rành mạch, nhạo báng: “Có lẽ Lupin cũng can trường, nhưng nó chỉ là sự can trường của một gã ăn trộm.”
“Ồ, thế ư?” Công tước hỏi, vẻ gay gắt, cặp mắt anh đột ngột hơi lóe lên.
“Phải, những quân vô lại có các đặc tính kém cỏi lắm.” Guerchard giễu cợt.
“Không ai có thể hoàn hảo cả.” Công tước nói khẽ khàng, nhưng vẻ uể oải ở anh đã biến mất.
“Những sự rập rình, những đòn công kích, những chiến thuật tinh vi của bọn chúng cũng tầm thường thôi.” Guerchard mỉm cười khinh khỉnh.
“Tôi cho là ông đi hơi xa quá đấy.” Công tước cũng mỉm cười khinh khỉnh chẳng kém.
Hai người nhìn xoáy vào mắt nhau không rời. Bỗng dưng, họ có cái vẻ của hai kiếm thủ chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa, đang vít muốn gãy lưỡi kiếm của nhau.
“Không hề, ngài Công tước ạ.” Guerchard nói, nhấn nhá ở các chữ ngài Công tước ạ một cách khinh khi.
“Tuy nhiên, hắn đã làm một số việc cũng chẳng tầm thường.” Công tước nói, và nở nụ cười quyến rũ thân thuộc. Anh có cái vẻ của một kiếm thủ đang âu yếm vuốt lưỡi kiếm để chuẩn bị bước vào cuộc đấu.
“Ồ, thế ư?” Guerchard hỏi một cách khinh miệt.
“Phải, người ta nên công bằng. Tỉ như, vụ trộm đêm hôm qua, nó không thuộc loại chưa bao giờ được nghe nói tới, nhưng cũng chẳng tầm thường. Và vụ trộm những chiếc xe hơi, một vụ được sắp xếp đâu vào đấy.” Công tước nói, giọng nhẹ nhàng, xấc xược, đầy vẻ trêu tức.
Guerchard xì ra khinh miệt.
“Và vụ cướp tại Đại sứ quán Anh, một vụ khác ở Bộ Tài chính, một vụ khác nữa ở nhà Lépine… Tất cả chỉ trong vòng một tuần… Chẳng tầm thường nhỉ, ông không thấy sao?” Công tước hỏi, vẫn giọng nhẹ nhàng, chọc tức.
“Ồ, không, không tầm thường. Nhưng…”
“Và lần hắn đóng giả Guerchard, Guerchard vĩ đại, ông nhớ chứ?” Công tước ngắt lời. “Nào, nào, giữa chúng ta với nhau, hãy công bằng với kẻ quỷ quyệt ấy, rằng hắn cũng không tầm thường.”
“Đúng.” Guerchard gầm gừ. “Tuy nhiên, gần đây, hắn còn cừ hơn thế… Sao ngài chẳng kể tới cái lần ấy?”
“Lần nào?”
“Lần hắn đóng giả Công tước Charmerace.” Guerchard độp một phát tuyên bố.
“Cái gì? Hắn đã làm việc ấy?” Công tước kêu lên, rồi anh thong thả nói thêm: “Nhưng, ông biết đấy, tôi cũng giống ông… tôi cũng rất dễ dàng bị người ta bắt chước.”
“Thưa ngài, buồn cười là lại đi xa tới mức dự định chuyện cưới xin thật nữa chứ.” Guerchard nói với vẻ điềm tĩnh hơn.
“Ồ, nếu hắn đã muốn.” Công tước dang hai tay ra. “Nhưng ông biết đấy… đời sống hôn nhân… đối với Lupin…”
“Một khối tài sản lớn… Một cô gái xinh đẹp.” Guerchard nói, giọng đầy nhạo báng.
“Hắn hẳn đang yêu một người khác.” Công tước phán đoán.
“Cùng quân ăn cắp, có lẽ.” Guerchard châm chọc.
“Giống hắn… Và rồi, nếu ông muốn biết tôi nghĩ gì, hắn hẳn nhận ra rằng vị hôn thê của hắn khá là khó chịu.” Công tước nở nụ cười đầy quyến rũ.
“Suy cho cùng, thật đáng tiếc, thật đau lòng, ngài phải công nhận như thế, khi chính cái đêm trước ngày hôn lễ, hắn lại dại dột ném chiếc mặt nạ xuống. Tuy nhiên, về cơ bản, việc Lupin chui ra khỏi lốt Charmerace hoàn toàn logic. Có nguy cơ bị mất cô gái, hắn ít nhất phải đoạt được của hồi môn.” Guerchard nói, giọng trầm ngâm, nhưng ánh mắt thì chiếu chằm chằm vào Công tước.
“Đó có lẽ là cái người ta gọi là hôn nhân lý trí.” Công tước thoáng mỉm cười.
“Một thất bại mới kinh khủng làm sao!” Guerchard nói, giọng điệu chua ngoa. “Được thiết tha chờ đợi tại phòng khách của Công chúa vào buổi tối ngày mai, nhưng thực tế sẽ phải trải qua buổi tối ấy ở đồn cảnh sát… Đã có ý định trong vòng một tháng, với tư cách là Công tước Charmerace, sẽ bước lên các bậc thềm của nhà thờ Madeleine với tất cả sự phù hoa long trọng, nhưng thực tế sẽ lại bước xuống cầu thang nhà nhạc phụ vào buổi tối hôm nay, chính buổi tối hôm nay đây…” Ông ta thình lình cao giọng, bộc lộ vẻ đắc thắng ác độc. “… Với hai tay bị còng! Sao? Đó có phải một sự trả thù đủ tuyệt vời cho Guerchard… cho lão già ngu ngốc tội nghiệp Guerchard không? Gã công tử của đám lừa lọc gạt gẫm phải đội chiếc mũ tù! Tên trộm hào hoa phong nhã phải ngồi sau song sắt! Đối với Lupin, đó chỉ là điều phiền phức vặt, nhưng đối với một công tước, đó là thảm họa! Nào, tới lượt ngài, hãy thành thật xem: Ngài thấy chuyện đó có hài hước không?”
Công tước nhanh chóng đứng dậy, giọng lạnh lùng: “Ông đã nói xong chưa?”
_“Ngài_ thấy thế nào?” Guerchard kêu lên. Ông ta cũng đứng dậy, mặt đối mặt với Công tước.
“Ồ, phải, tôi thấy nó khá hài hước.” Công tước nói nhẹ nhàng.
“Tôi cũng thấy thế.” Guerchard kêu lên.
“Không, ông đang hoảng sợ.” Công tước bình thản nói.
“Hoảng sợ!” Guerchard kêu lên, bật cười hoang dại.
“Phải, ông đang hoảng sợ. Và ông cảnh sát, ông đừng nghĩ vì tôi thân tình với ông mà tôi gỡ bỏ mặt nạ. Tôi không đeo mặt nạ gì hết. Tôi không có cái mặt nạ nào để gỡ ra cả. Tôi là Công tước Charmerace.”
“Nói dối! Mi đã trốn khỏi nhà tù Santé bốn năm trước. Mi là Lupin! Bây giờ thì ta nhận ra mi rồi.”
“Cứ chứng minh đi!” Công tước khinh miệt nói.
“Ta sẽ chứng minh!” Guerchard kêu lên.
“Ông sẽ chẳng chứng minh được gì hết. Tôi là Công tước Charmerace.”
Guerchard phá ra cười như điên.
“Đừng cười! Ông không biết gì… không biết gì cả, bạn thân mến.” Công tước nói với vẻ cay độc.
“Bạn thân mến?” Guerchard kêu lên một cách đắc thắng, y như những từ đó đã là lời tự thú.
“Tôi phải chịu những nguy cơ gì?” Công tước hỏi với vẻ bất chấp thô bạo. “Ông bắt được tôi không? Ông có thể bắt Lupin… nhưng bắt Công tước Charmerace, một nhà quý tộc danh giá, thành viên Hiệp hội Đua ngựa và thành viên Công đoàn, trú ở nhà riêng số 34B phố Đại Học… bắt Công tước Charmerace, hôn phu của tiểu thư Gournay-Martin ư?”
“Quân du thủ du thực!” Guerchard kêu lên, mặt nhợt đi vì cơn giận dữ đột ngột, không kiềm chế được.
“Chà, cứ tiến hành đi!” Công tước nhạo báng. “Hãy làm thằng ngu… biến mình thành trò cười của cả Paris… Gọi đám cớm của ông vào! Ông có một bằng chứng… một bằng chứng duy nhất nào không? Không có bằng chứng nào hết.”
“Ồ, ta sẽ có.” Guerchard rít lên, choáng váng.
“Tôi nghĩ có khả năng ông sẽ có.” Công tước lạnh lùng nói. “Và có thể tuần tới ông sẽ bắt tôi… có thể ngày kia… có thể không bao giờ… nhưng chẳng phải đêm hôm nay, đó là điều chắc chắn.”
“Ôi, giá có người nghe được lời mi!” Guerchard hổn hển.
“Nào, bình tĩnh! Như thế chẳng cung cấp bất kỳ bằng chứng nào cho ông đâu. Thực tế, Formery đã nói với ông sự thực khi ông ta nói rằng gặp một vụ dính dáng đến Lupin là ông không còn lý trí. À, cái tay Formery đó… nếu ông thích thì có một kẻ cũng thông minh đó.”
“Dù gì thì chiếc vương miện cũng an toàn… đêm hôm nay.”
“Hẵng khoan, ông bạn… Hẵng khoan!” Công tước chậm rãi nói, rồi thình lình hỏi: “Ông biết cái gì ở sau cánh cửa kia không?” Anh hất bàn tay về phía cánh cửa của phòng khách bên trong với vẻ hung hãn, bí ẩn.
“Cái gì?” Guerchard kêu lên. Ông ta quay phắt lại, nhìn trực diện cánh cửa, mắt lồi cả ra.
“Ra đi, đồ nhát gan!” Công tước nói, với tràng cười ha hả.
“Đồ chết tiệt!” Guerchard rít lên.
“Tôi đã bảo ông sắp sửa trở nên hết sức đáng thương mà.” Công tước lại cười phá ra một cách ác độc.
“Ồ, cứ tiếp tục nói đi, nói đi!” Guerchard vừa kêu lên vừa đưa tay lau mồ hôi trán.
“Hết sức đáng thương.” Công tước nói với sự lạnh lùng khiến người ta có cảm giác bất an. “Khi kim đồng hồ tiến dần, tiến dần đến nửa đêm, ông sẽ mỗi lúc một thêm khiếp sợ.” Anh dừng lại một chút, rồi bỗng dưng hét váng lên: “Nghiêm!”
Guerchard giật nẩy mình, bật một câu chửi.
“Ông đang căng thẳng đấy.” Công tước phá ra cười.
“Đồ ba trợn!” Guerchard gầm gừ..
“Ồ, về mặt dũng khí thì ông cũng chẳng hơn bất kỳ người nào. Tuy nhiên, ai có thể chịu đựng được nỗi thống khổ của việc không biết điều gì sắp sửa xảy ra?… Tôi đã suy nghĩ đúng. Ông thăm dò nó, ông chắc chắn về nó. Sau khi hết mấy phút đã được định này, một sự kiện không tránh khỏi, mang tính tất yếu, dứt khoát phải xảy ra. Đừng nhún vai, ông bạn. Ông đang xanh lét đi vì sợ đấy.”
Công tước chẳng còn là trang công tử hay tươi cười, giễu cợt nữa. Ở anh có cảm tưởng như chứa đựng một quyền năng ghê gớm, mạnh mẽ. Giọng anh đã trầm hơn. Nó rung rung với ý thức về một sức mạnh chẳng tài nào cưỡng được. Nó chế ngự, áp đảo, khiến người ta tê liệt. Ánh mắt anh trông thật khủng khiếp.
“Quân của ta đang ở ngoài kia… Ta có súng.” Guerchard lắp bắp.
“Bố già! Hãy nhớ rằng… Hãy nhớ rằng, bao giờ cũng thế, khi người ta đã lường trước mọi việc, sửa soạn mọi việc, phối hợp tất cả đâu vào đấy rồi… Hãy nhớ rằng, bao giờ cũng thế, khi đó, một biến cố sẽ xảy ra, xô đổ toàn bộ công trình của người ta.” Công tước nói, vẫn với cái giọng trầm trầm rung rung. “Hãy nhớ, bao giờ cũng thế, vào chính cái thời khắc ông chuẩn bị đạt được thắng lợi, hắn lại khiến ông đại bại, hắn chỉ cho ông leo lên đến đỉnh thang để đẩy ông xuống đất dễ dàng hơn thôi.”
“Vậy, hãy thú nhận đi, mi là Lupin.” Guerchard lẩm bẩm.
“Tôi tưởng rằng ông đã chắc chắn về điều ấy?” Công tước giễu cợt.
Guerchard lôi chiếc còng tay ra khỏi túi áo khoác, rít qua kẽ răng: “Ta không biết điều gì còn ngăn ta, anh bạn tri kỷ.”
Công tước tức thì đứng thẳng người lên, nói với vẻ ngạo mạn: “Đủ rồi!”
“Sao cơ?” Guerchard kêu lên.
“Tôi bảo đủ rồi.” Công tước lạnh lùng nói. “Đối với tôi, làm bộ thân tình cùng ông không vấn đề gì, nhưng đừng gọi tôi là tri kỷ.”
“Ồ, mi sẽ chẳng còn nhiều thời gian để buộc ta tuân theo mi nữa.” Guerchard lẩm bẩm, cặp mắt mệt mỏi, đỏ ngầu nhìn săm soi gương mặt Công tước với một nỗi đau đớn, một nỗi thống khổ của sự hoài nghi, bất lực.
“Nếu tôi là Lupin, hãy bắt tôi đi!”
“Ta sẽ bắt mi trong vòng ba phút kể từ giờ phút này, trừ phi chiếc vương miện không bị động đến.” Guerchard kêu lên, giọng quả quyết hơn.
“Trong vòng ba phút kể từ giờ phút này, chiếc vương miện sẽ bị đánh cắp, và ông sẽ không bắt được tôi.” Công tước nói với sự chắc chắn khiến người ta nhụt nhuệ khí.
“Nhưng ta sẽ bắt được mi! Ta thề là ta sẽ bắt được mi!” Guerchard kêu lên.
“Đừng đưa ra những lời thề vớ vẩn!… Chỉ còn hai phút.” Công tước nói và rút một khẩu súng lục ổ quay ra khỏi túi áo khoác.
“Không, không được!” Guerchard kêu lên, cũng rút ra một khẩu súng lục.
“Sao thế?” Công tước hỏi, vẻ ngạc nhiên. “Ông có bảo tôi là không được bắn Lupin đâu. Tôi rút súng sẵn sàng đây, vì hắn sắp sửa đến… Chỉ còn một phút.”
“Bọn ta nhiều người lắm.” Guerchard nói, di chuyển về phía cửa.
“Đồ nhát gan!” Công tước tỏ vẻ khinh miệt.
Guerchard quay phắt người lại. “Được thôi!” Ông ta nói. “Một mình ta sẽ chiến đấu đến cùng.”
“Mới liều làm sao!” Công tước nhếch mép.
Guerchard nghiến răng. Ông ta thở hổn hển, cặp mắt ngầu đỏ đảo qua đảo lại, mồ hôi đọng thành từng giọt trên trán. Ông ta loạng choạng quay lại bàn, toàn thân run rẩy trong cơn kích động cuối cùng. Ông ta liên tục lắc lắc đầu để giũ màn sương cứ đang dâng lên làm mờ mắt.
“Chỉ cần mi có một động tác, một cử chỉ dù là nhỏ nhất, ta sẽ bắn.” Guerchard nói nhát gừng, chĩa thẳng khẩu súng lục ổ quay vào Công tước.
“Tôi gọi mình là Công tước Charmerace. Ngày mai ông sẽ bị bắt!” Công tước nói, giọng hứng thú và đầy thuyết phục.
“Ta bất chấp tai họa!” Guerchard kêu lên.
“Chỉ còn năm mươi giây!” Công tước nói.
“Phải, phải.” Guerchard khàn giọng lẩm bẩm. Ánh mắt ông ta chiếu từ chiếc vương miện sang Công tước, rồi lại từ Công tước sang chiếc vương miện.
“Năm mươi giây nữa chiếc vương miện sẽ bị đánh cắp.”
“Không!” Guerchard tức tối kêu lên.
“Nó sẽ bị đánh cắp đấy.” Công tước lạnh lùng nói.
“Không! Không! Không!” Guerchard kêu lên.
Hai người nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường.
Đối với Guerchard, kim đồng hồ xem chừng chẳng nhúc nhích. Ông ta hẳn phải nguyền rủa sự chậm chạp lề mề của chúng.
Rồi tiếng chuông thứ nhất ngân lên, ánh mắt hai người đàn ông gặp nhau như hai lưỡi kiếm xoẹt qua nhau vậy. Hai lần, Công tước mới hơi động đậy, Guerchard đã chôm về phía trước đón đầu.
Đồng hồ gõ tiếng chuông cuối cùng, hai người cùng vươn tay ra. Bàn tay Guerchard đặt đánh bốp một phát xuống chiếc hộp đựng vương miện. Bàn tay Công tước đặt xuống vành của chiếc mũ lúc trước anh để bên cạnh, cầm lên.
Guerchard thở hổn hển, nghẹn lời. Rồi ông ta kêu lên vẻ đắc thắng: “Ta giành được nó rồi. Vậy thì, ta đã chiến thắng ư? Lần này ta đã bị lừa ư? Lupin đã đoạt được chiếc vương miện ư?”
“Xem chừng chẳng phải vậy. Nhưng ông có hoàn toàn chắc chắn không?” Công tước hỏi một cách hoan hỉ.
“Chắc chắn ư?” Guerchard kêu lên.
“Là vấn đề trọng lượng thôi.” Công tước nói, cố gắng nén cười. “Ông không thấy nó hơi nhẹ sao?”
“Cái gì?” Guerchard kêu lên.
“Đây chỉ là một chiếc vương miện giả.” Công tước khẽ bật cười.
“Chết tiệt! Mẹ kiếp!” Guerchard rít lên. “Bonavent! Dieuzy!”
Cửa mở toang ra, dăm bảy viên cảnh sát lao vào.
Guerchard ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, đờ đẫn, tê liệt. Vừa trải qua cuộc đối đầu căng thẳng với Công tước, ông ta suy sụp vì bị bồi thêm cú chấn động này.
“Các vị…” Công tước buồn bã nói. “Chiếc vương miện đã bị đánh cắp rồi.”
Bọn họ thốt lên những tiếng kêu hoang mang, kinh ngạc, vây xung quanh Guerchard đang thở hổn hển, hỏi han rối rít.
Công tước lặng lẽ đi ra ngoài.
Guerchard nấc lên hai tiếng thổn thức. Ông ta mở mắt, mê mụ nhìn từng gương mặt, rồi yếu ớt hỏi: “Hắn đâu?”
“Ai cơ?” Bonavent hỏi lại.
“Công tước… Công tước!” Guerchard hổn hển.
“Sao ạ? Anh ta đi rồi!” Bonavent nói.
Guerchard loạng choạng đứng dậy, điên cuồng kêu lên bằng giọng khàn khàn: “Đừng để hắn rời khỏi ngôi nhà này! Đuổi theo hắn! Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn trước khi hắn về lại hang ổ.”