← Quay lại trang sách

Chương 20 Lupin về nhà

Ánh ban mai lạnh lẽo tháng Chín tuy lọt vào qua hai khung cửa sổ lớn nhưng cũng chỉ chiếu sáng được lờ mờ căn phòng hút thuốc duyên dáng của Công tước Charmerace trong ngôi nhà số 34B phố Đại Học. Căn phòng hút thuốc này nằm ở tầng hai, thông sang phòng ngủ của Công tước. Căn phòng được bài trí một cách xa hoa, lộng lẫy nhất, nhưng có gu thẩm mỹ ngày nay ít khi đi cùng sự xa hoa. Những chiếc ghế hết sức thoải mái, dễ chịu, có điều được kê rất đỗi thẳng hàng. Chiếc sofa, được dựa lưng vào khoảng tường giữa hai khung cửa sổ, là thứ đưa lại cảm giác dễ chịu nhất. Tông màu xanh lơ hơi xám quá sáng đối với phòng ngủ của một bậc tu mi nam tử, nếu dành cho khuê phòng của nữ giới thì phù hợp hơn. Nó khiến người ta có ý nghĩ rằng chủ nhân căn phòng mang khí chất vui vẻ, nhẹ nhàng hiếm thấy. Trên tường treo ba, bốn bức tranh tuyệt đẹp, mỗi bức cách xa nhau để không xung đột với nhau. Hai nữ vũ công ba lê của Degas, một nhóm những người đàn ông và đàn bà chăn cừu được vẽ trên lụa với các màu hồng, xanh lơ và trắng của Fragonard, chân dung một thiếu phụ của Bastien-Lepage, một tác phẩm quyến rũ của Corot, hai chiếc quạt của Conder. Tất cả cho thấy vị chủ nhân tốt số của chúng có gu thẩm mỹ hoàn toàn chẳng bị gò bó trong trường phái hay cung cách nào. Phía cuối căn phòng, đáng tò mò nhất, là ô cửa mở vào một khoang thang máy. Cửa mở, nhưng thang máy đang đỗ lại tại tầng khác. Phía trái cửa thang máy là giá sách, xếp đầy các sách thuộc thể loại phù hợp với một người đàn ông có học vấn, chín chắn, thận trọng, chứ chẳng phải một kẻ chỉ biết ăn diện, lười lẫm.

Bên cạnh cửa sổ, thập thò nhòm qua mép rèm xuống phố là Charolais. Có điều hầu như chẳng phải cái lão Charolais đã đến viếng thăm Gournay-Martin tại lâu đài Charmerace và kiên quyết rời đi trên chiếc xe hơi mà nhà triệu phú ưa thích nhất. Lão Charolais này trông nhợt nhạt hơn, hoàn toàn thiếu mất nước da đỏ đắn, béo tốt của vị khách lúc trước. Mũi lão cũng tóp hơn, không còn là quả cà chua đỏ ửng lù lù nằm trên bản mặt lão lúc lão thăm viếng vùng nông thôn. Lại nữa, tóc với lông mày lão chẳng còn là màu đen mà vàng hoe, và tóc lão cũng chẳng còn quăn tít, rậm rạp mà thưa thớt, thẳng đuột. Hàng ria mép biến mất, phục sức của một thương nhân tỉnh lẻ khá giả cũng biến mất theo. Lúc ấy lão vận trên mình chế phục nhà Charmerace, và vì đang sáng sớm nên chưa kịp khoác chiếc gi lê màu tím than cho đầy đủ lệ bộ. Thực sự, phải một người quan sát sắc sảo, trải đời mới có thể nhận ra ở lão vị khách đã vờ vịt hỏi mua chiếc Mercrac. Duy có hai con mắt nằm rất sát nhau là vẫn không suy suyển gì.

Bồn chồn đi tới đi lui giữa phòng, tránh xa hai khung cửa sổ, là Victoire. Cũng giống như Charolais, bà ta có vẻ rất đỗi lo lắng. Bernard đứng bên cạnh cửa, và cái thói sợ sệt trẻ con vốn có ở gã đang lên đến đỉnh điểm, bộc lộ qua ánh mắt khiếp đảm.

“Lạy Chúa, vậy là đã xong!” Charolais kêu lên, lùi phắt khỏi cửa sổ. “Chuông cửa trước đấy.”

“Không phải, đó là chuông đồng hồ ở sảnh thôi.” Bernard nói.

“Bảy giờ rồi! Ôi, cậu ấy có thể ở đâu chứ?” Hai bàn tay Victoire siết chặt vào nhau. “Giờ hành động đã được định là lúc nửa đêm… Cậu ấy có thể ở đâu chứ?”

“Bọn họ hẳn đang đeo bám cậu ấy.” Charolais phán đoán. “Và cậu ấy không dám về nhà.” Lão thận trọng kéo mép rèm và tiếp tục quan sát.

“Tôi đã cho thang máy xuống đến đất, phòng trường hợp cậu ấy về qua lối bí mật.” Victoire nói, rồi bà ta đi tới trước cửa thang máy, nhìn xuống, dỏng tai nghe ngóng.

“Vậy tại cái quái quỷ gì mà mụ để cửa thang máy mở?” Charolais hét to một cách cáu kỉnh. “Mụ nghĩ thang máy sẽ chạy lên nếu cửa thang máy mở ư?”

“Tôi ắt bị điên mất rồi!” Victoire đáp.

Bà ta bước sang bên cạnh, nhấn một cái nút. Hai cánh cửa khép lại, và có tiếng lạch cạch nặng nề của máy móc dịch chuyển vào vị trí mới.

“Hay chúng ta thử gọi điện cho Justin ở ngôi nhà bên khu Passy?” Victoire hỏi.

“Việc đó có ích lợi quái gì?” Charolais sốt ruột nói. “Justin đâu biết gì hơn chúng ta. Làm thế nào mà hắn biết hơn chúng ta được?”

“Việc tốt nhất chúng ta có thể làm là rời khỏi ngôi nhà này.” Bernard đưa ra ý kiến, giọng run rẩy.

“Không, không, cậu ấy sẽ về. Tôi chưa mất hết hy vọng.” Victoire phản đối. “Cậu ấy chắc chắn sẽ về, và có lẽ cậu ấy sẽ cần chúng ta.”

“Nhưng, mẹ kiếp! Giả sử cảnh sát tới! Giả sử bọn họ lục soát các giấy tờ của cậu ấy… Cậu ấy chưa căn dặn chúng ta phải làm gì… Chúng ta chưa sẵn sàng ứng phó… Chúng ta sẽ làm gì đây?” Charolais kêu lên, giọng đầy tuyệt vọng.

“Nào, hoàn cảnh của tôi bất lợi hơn ông, mà tôi cũng chẳng nhặng xị lên. Nếu cảnh sát tới, bọn họ sẽ gô cổ tôi luôn ấy chứ.” Victoire nói.

“Có lẽ là bọn họ tóm được cậu ấy rồi.” Giọng Bernard run rẩy.

“Đừng có nói vậy.” Victoire bực bội. “Chưa cần mày gở mồm gở miệng, cứ thấp thỏm chờ đợi thế này không phải là đã đủ tồi tệ ư?”

Bà ta tiếp tục đi tới đi lui trong phòng, hai bàn tay siết chặt vào nhau, chốc chốc lại thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc.

Được một lát, Victoire hỏi: “Hai gã mặc thường phục vẫn đang canh à?” Và bà ta lo lắng bước một bước lại gần cửa sổ.

“Tránh xa cái cửa sổ ra!” Charolais quát. “Mụ muốn bị nhận ra hả, mụ ngu si kia?” Rồi lão nói thêm, khẽ khàng hơn: “Phải, mẹ kiếp, bọn họ vẫn đứng trước tiệm cà phê… kìa!”

“Gì thế?” Victoire giật nẩy người, kêu lên.

“Một tay cớm và một tay thám tử đang chạy.” Charolais nói. “Bọn họ đang chạy cật lực.”

“Bọn họ đang chạy về hướng này à?” Victoire lao ra, túm tay nắm cửa.

“Không.” Charolais nói.

“Ơn Chúa!” Victoire thốt lên.

“Bọn họ chạy về phía hai gã đang canh ngôi nhà này… Bọn họ nói gì đó với hai gã. Ôi, chết tiệt thật, cả lũ đang chạy xuôi theo phố.”

“Về hướng này à?… Bọn họ đang chạy về hướng này à?” Victoire yếu ớt kêu lên, tay bóp chặt mạng sườn.

“Phải!” Charolais hét to trả lời. “Phải!” Và lão vừa buông tay khỏi rèm vừa chửi thề.

“Mà cậu ấy vẫn chưa về đây! Giả sử bọn họ tới… Giả sử cậu ấy về theo lối cửa trước! Bọn họ sẽ bắt cậu ấy mất!” Victoire kêu lên.

Chuông cửa trước đột ngột vang lên lanh lảnh. Ba người đứng sững ra như hóa đá, trân trân nhìn nhau.

Tiếng chuông chưa dừng hẳn, lại có tiếng ì ì từ từ. Cửa thang máy mở toang, Công tước từ bên trong thang bước ra ngoài. Nhưng anh chàng hào hoa phong nhã đã đi qua cả đám thám tử hoảng hốt để rời khỏi ngôi nhà của Gournay-Martin lúc nửa đêm mới thay đổi làm sao! Anh ta nhợt nhạt, kiệt sức, gần như sắp ngất. Ánh mắt mờ đục trên khuôn mặt tái xanh, đôi môi không còn hạt máu. Anh ta thở hổn hển nặng nhọc. Bùn bắn khắp người anh ta. Một ống tay áo khoác bị xé toạc lên đến khuỷu. Đế giày trái bong mất một nửa, và lớp tất rách để lộ bàn chân máu me.

“Sếp! Sếp!” Charolais kêu lên, vẻ nhẹ nhõm quá mức, và lão nhảy nhót xung quanh phòng, bật ngón tay tanh tách.

“Cậu bị thương ư?” Victoire kêu lên.

“Không.” Arsène Lupin đáp.

Chuông cửa trước lại vang lên, bất thình lình, đầy đe dọa và đáng sợ.

Dấu hiệu hiểm nguy xem chừng tăng thêm sức mạnh cho Lupin, thúc đẩy anh ta thực hiện nỗ lực cuối cùng.

Anh ta trấn tĩnh lại, nói với giọng khàn khàn nhưng vững vàng: “Ông hãy khoác gi lê vào, Charolais… Đi ra mở cửa… Đừng quá vội vàng… Cứ giả vờ rờ rẫm với các cái then cài… Bernard, đóng giá sách lại. Victoire, hãy lánh mặt đi, bà có muốn hủy hoại tất cả chúng tôi không? Nào, mau lên, mọi người! Mau lên!”

Lupin loạng choạng bước qua cả đám, vào phòng ngủ của mình, sập mạnh cánh cửa. Victoire và Charolais hấp tập đi qua tiền phòng, đến đầu cầu thang. Victoire chạy lên trên gác, còn Charolais thì chậm chạp bước xuống. Bernard ấn nút, cửa thang máy khép chặt lại, có tiếng ì ì từ từ khi thang máy di chuyển xuống phía dưới. Gã ấn một nút khác, giá sách từ từ trượt sang, cánh cửa thang máy được che khuất. Gã cuống cuồng rời khỏi phòng, lao lên trên gác.

Charolais ra cửa, sờ soạng, lập cập kéo then. Lão oang oang quát qua cửa là khách khứa thì đừng có tới lúc còn sáng sớm như thế, và bọn họ tức tối mắng lại là lão hãy nhanh nhanh lên, rồi tiếp tục gõ cửa, rung chuông hết lần này đến lần khác. Lão mất đúng ba phút rờ rẫm với các cái then thực tế đã được rút xong xuôi rồi. Cuối cùng, lão mới hé cánh cửa, nhìn ra.

Cánh cửa lập tức bị đẩy mở toang, hất Charolais bắn văng vào tường. Bonavent và Dieuzy chạy ào qua lão, lấy hết tốc lực lao lên trên gác. Một viên cảnh sát da màu, mạnh mẽ, lanh lợi, theo sau bọn họ, đứng lại ở cửa làm nhiệm vụ canh gác.

Đến đầu cầu thang, hai viên thám tử dừng bước, do dự nhìn nhau.

“Hắn đã đi ngả nào?” Bonavent nói. “Chúng ta theo sát gót hắn mà.”

“Tôi không biết, nhưng chắc chắn chúng ta đã dồn hắn chạy vào nhà của hắn, và đó là điều chính yếu.” Dieuzy đắc thắng nói.

“Cơ mà anh có chắc chắn đó là hắn không?” Bonavent hỏi, bước vào tiền phòng.

“Tôi có thể thề như thế.” Dieuzy tự tin đáp, và theo chân Bonavent.

Charolais vội vã lên cầu thang, đuổi kịp hai viên thám tử khi bọn họ đang chuẩn bị bước vào phòng hút thuốc.

“Ồ! Tất cả chuyện này là thế nào?” Lão kêu lên. “Các anh không được vào đây đâu! Ngài Công tước chưa ngủ dậy.”

“Ngủ dậy ấy à? Ngủ dậy ấy à? Ngài Công tước quý hóa của lão đã phải phi như ngựa cả đêm rồi.” Dieuzy hét to. “Và hắn phóng cũng kinh hồn đấy.”

Cửa phòng ngủ mở ra. Lupin đứng trong khung cửa, mặc bộ pyjama, chân đi giày mềm.

“Tất cả chuyện này là thế nào?” Anh ta quát, với sự bực bội của người bị quấy rầy giữa giấc ngủ. Mái tóc rối bù và ánh mắt mờ đục kiệt sức tạo cho anh ta đúng cái vẻ vẫn rất ngái ngủ.

Bonavent và Dieuzy trợn mắt há mồm. Bọn họ ngây người nhìn Lupin chằm chằm, hoang mang, phân vân tới tột độ.

“Các anh đang gây ra toàn bộ sự ồn ào này phải không?” Lupin cau mày với bọn họ, hỏi. “À, tôi biết hai anh, hai anh là nhân viên của ông Guerchard.”

“Vâng, thưa ngài.” Bonavent lắp bắp.

“Chà, các anh đang làm gì ở đây? Các anh muốn gì?” Lupin hỏi.

“Ồ, không gì cả, thưa ngài… không gì cả… đã có nhầm lẫn.” Bonavent lại lắp bắp đáp.

“Nhầm lẫn ư?” Lupin nói với vẻ ngạo mạn. “Tôi cho là đã có nhầm lẫn. Nhưng tôi coi đây là hành động của Guerchard. Tôi nên giải quyết trực tiếp với ông ta thì hơn. Hai anh có thể đi.” Anh ta quay sang Charolais, cộc lốc nói thêm: “Tiễn bọn họ.”

Charolais mở cửa, hai viên thám tử đi ra với vẻ len lén của hai con chó vừa bị vụt vài roi. Bọn họ xuống cầu thang trong im lặng, bước chân chậm chạp, nét mặt hoài nghi. Charolais để bọn họ ra qua cửa trước.

Trong khi đi xuống các bậc thềm, Dieuzy nói: “Sai lầm mới kinh khủng làm sao! Guerchard có cơ bị sa thải vì vụ việc này!”

“Tôi đã bảo rồi.” Bonavent nói. “Công tước là công tước.”

Khi cửa đã đóng sau lưng hai viên thám tử, Lupin lảo đảo đi từ bên này sang bên kia căn phòng, ngồi vật xuống chiếc sofa với tiếng rên mệt lử, hai mắt nhắm nghiền. Ngay lập tức, cửa mở ra, Victoire vào phòng, trông thấy tình trạng kiệt sức của anh ta thì bật kêu lên sửng sốt, chạy lại.

“Ôi, Lupin yêu quý! Lupin yêu quý!” Victoire kêu lên. “Trấn tĩnh nào! Ôi, cố gắng trấn tĩnh nào.” Bà ta tóm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt, bắt đầu xoa bóp, lẩm bẩm những lời âu yếm như người mẹ đối với đứa con non nớt của mình. Lupin vẫn không mở mắt. Charolais bước vào.

“Đồ ăn sáng!” Victoire kêu lên. “Đem đồ ăn sáng lên cho cậu ấy… Cậu ấy lả rồi… Sáng nay cậu ấy chưa có gì bỏ bụng. Cậu có thể ăn được một chút không, Lupin yêu quý?”

“Được.” Lupin yếu ớt đáp.

“Nhanh lên.” Victoire nói, giọng cấp bách, thúc giục. Charolais vội vã rời khỏi phòng.

“Ôi, cậu sống một cuộc sống mới kinh khủng làm sao!” Victoire nói, đúng hơn là bà ta than vãn. “Cậu định không bao giờ thay đổi ư? Cậu đang trắng bệch chẳng khác gì tờ giấy… Lupin yêu quý, cậu có nói được không?”

Victoire cúi xuống, nhấc hai chân anh ta cho lên sofa.

Anh ta duỗi người, và vẫn không mở mắt, nói giọng yếu ớt: “Ôi, Victoire, tôi đã bị một phen hoảng sợ làm sao chứ!”

“Cậu? Cậu đã hoảng sợ ư?” Victoire sửng sốt kêu lên.

“Phải. Nhưng bà chẳng cần nói lại điều đó với những người khác. Tôi đã có một đêm hoảng sợ… Tôi đã xử sự ngu ngốc quá… Tôi hẳn đã điên thật rồi. Sau khi tôi đã đánh tráo chiếc vương miện ngay trước mắt lão béo khờ khạo Gournay-Martin… Sau khi bà và Sonia đã thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ, tất cả những gì tôi phải làm là lẳng lặng chuồn đi. Tôi có chuồn đi không? Không hề! Tôi đã ở lại, chỉ để tỏ ra hiên ngang, chỉ để ăn thua với Guerchard… Và rồi tôi… tôi, vốn vẫn tự hào rằng mình có thể bình tĩnh như không… tôi đã làm một việc đáng lẽ tôi không nên làm… Thay vì thản nhiên bước đi như Công tước Charmerace… Bà thử tưởng tượng xem tôi đã làm gì? Tôi đã co giò… Tôi bắt đầu chạy… chạy như một tên ăn trộm… Trong vòng hai giây, tôi nhận ra sơ suất của mình. Không hơn hai giây, nhưng hai giây cũng quá là dài rồi. Quân của Guerchard đã bám theo tôi… Tôi suýt thì toi đời.”

“Vậy là Guerchard đã hiểu ra… Ông ta đã nhận ra cậu?” Victoire lo lắng hỏi.

“Ngay sau khi cơn tê liệt đầu tiên qua đi, Guerchard đã đủ can đảm để nhận ra rõ ràng… sự thật.” Lupin nói. “Tiếp đến là một cuộc rượt đuổi. Có tới mười, mười lăm gã theo sát gót tôi. Thở hồng hộc… điên tiết, gầm gừ… một đám… một đám hỗn độn. Tôi đã lái xe cả đêm hôm trước. Tôi đã dần kiệt sức. Thực sự, tôi đã mệt lử từ trước khi tôi bắt đầu… và bọn họ đã chiếm ưu thế suốt quãng đường.”

“Sao cậu chẳng ẩn nấp vào đâu đó?” Victoire hỏi.

“Bọn họ bám quá sát suốt một đoạn đường dài. Bọn họ hẳn chỉ cách tôi độ mét rưỡi. Tôi gần như thua. Rồi tôi bắt đầu vượt một trong những cây cầu… Sông Seine đã xuất hiện… đúng lúc… Tôi quyết định rằng, thay vì bị bắt, tôi sẽ tự mình kết thúc… Tôi sẽ lao luôn xuống sông.”

“Trời ơi là trời… Và rồi chuyện gì xảy ra?” Victoirekêu lên.

“Rồi cảm xúc của tôi đột ngột thay đổi. Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng. Tôi cho bản thân mình một phút nữa… một phút nữa… rồi một phút cuối cùng, và tôi có mang theo khẩu súng lục đây… Nhưng trong cái phút ấy, tôi đã dốc hết chút sức lực còn lại… Tôi bắt đầu tăng khoảng cách… Tới lúc đó, tôi cũng khiến bạn họ khá mệt rồi… Bọn họ cũng đứt hơi rồi. Biết thế, tôi can đảm trở lại, và tôi vẩy vài phát đạn… Bàn chân tôi không có cảm giác mấy, như thể chúng đúc bằng chì. Tôi bắt đầu thoát khỏi tầm tay bọn họ… Bọn họ dần tụt lại đằng sau… Tất cả bọn họ, trừ một gã… Gã này đeo dính lấy tôi. Chúng tôi túc tắc chạy, cứ túc tắc chạy chầm chậm, tôi không xác định được là bao lâu. Rồi chúng tôi chỉ còn cuốc bộ, chúng tôi không chạy nổi nữa, chúng tôi cứ cuốc bộ như thế. Tôi bắt đầu lấy lại hơi sức. Tôi đồ là kẻ đang bám theo tôi cũng vậy, vì chính xác điều tôi phán đoán đã xảy ra. Gã hét lớn và lao ầm ầm vào tôi. Tôi đã sẵn sàng xử lý gã rồi. Tôi giả vờ bắt đầu chạy. Khi gã cách tôi chừng ba mét, tôi liền khuỵu một gối xuống, tóm ngay hai cổ chân gã, quăng gã qua đầu mình. Tôi không biết gã có bị gãy cổ không. Tôi hy vọng là có.”

“Tuyệt vời!” Victoire nói. “Tuyệt vời!”

“Chà, tôi đang ở một địa điểm bên ngoài Paris, nhưng hoàn toàn chẳng biết chỗ đó là chỗ nào. Tôi tiếp tục đi nửa dặm, rồi nghỉ lấy sức. Ôi, hai mắt tôi lúc ấy cứ díp lại! Tôi sẵn sàng mất một trăm nghìn franc, mất một cách vui vẻ, để đổi lấy giấc ngủ một tiếng đồng hồ. Nhưng tôi không dám ngủ. Tôi phải trở về đây. Còn có bà và Sonia.”

“Sonia? Lại một người con gái nữa ư?” Victoire kêu lên. “Ôi, đó là khi tôi sợ hãi đấy… khi cậu cho phép một người con gái dính líu tới các phi vụ cậu đang làm. Luôn là như vậy, hễ cậu phải đau đớn… hễ cậu thực sự vướng vào nguy hiểm, đó là khi một người con gái xuất hiện.”

“Ôi, nhưng cô ấy rất duyên dáng mà!” Lupin phản đối.

“Họ lúc nào chả duyên dáng.” Victoire nói với vẻ khô khan. “Cơ mà tiếp tục đi! Kể tôi nghe xem cậu trở về đây bằng cách nào?”

“Chà, tôi biết đó là việc gian nan, nên tôi nghỉ ngơi đàng hoàng… hẳn một tiếng đồng hồ, chắc vậy. Rồi tôi bắt đầu đi bộ về. Tôi nhận ra tôi đã đi hết sức xa… Ắt lúc trước tôi đã đi với tốc độ đua marathon. Tôi cứ đi, cứ đi, rốt cuộc thì tôi cũng vào lại được Paris, và tôi nhận ra rằng mình còn phải tiếp tục đi hai dặm nữa. Chẳng sao, tôi sẽ sớm bắt được taxi thôi. Nhưng may mắn nhất quyết không ủng hộ tôi. Tôi nghe thấy tiếng chân một người vòng qua góc con phố cắt ngang con phố tôi đang đi. Gã hét lớn, chạy hộc tốc theo tôi. Chính là con chó săn Dieuzy ấy. Gã đã nhận ra dáng dấp tôi. Thế là tôi co cẳng chạy, cuộc rượt đuổi lại bắt đầu. Tôi cũng làm tình làm tội gã, tuy nhiên chẳng tài nào cắt đuôi được. Đồng thời, tôi vẫn nhắm hướng trở về nhà. Rồi, đúng phút cuối cùng, tôi bất ngờ tăng tốc tối đa, thoát khỏi được tầm nhìn của gã, lượn qua góc phố, chạy ào vào cái lối bí mật, và bây giờ thì tôi ở đây.” Lupin mỉm cười yếu ớt, nói thêm: “Ôi, Victoire yêu quý, cái nghề nghiệp mới thú vị làm sao chứ?”