Chương 21 Đường dây điện thoại bị cắt
Cửa mở, Charolais bước vào, hai tay bê chiếc khay.
“Bữa sáng của sếp đây, thưa sếp.” Lão nói.
“Đừng gọi tôi là sếp, đấy là cách đám nhân viên của Guerchard gọi ông ta. Một thói quen đáng ghét.” Lupin gay gắt nhắc nhở.
Victoire và Charolais khẩn trương bày các thứ ra bàn. Charolais vừa bày biện vừa hỏi han liên hồi, nhưng Lupin không buồn đáp. Anh ta nằm ngửa ra, thở thật sâu, thư thái. Đôi môi anh ta chẳng còn tái mét mà đã hồng hào trở lại. Khuôn mặt nhợt nhạt đã có chút sinh khí. Các thứ nhanh chóng được đặt hết lên bàn. Anh ta đi đến với bước chân khá vững vàng, ngồi xuống. Charolais nhấc phắt một chiếc vung đang đậy đĩa thức ăn ra, nói: “Dù gì thì cậu cũng đã thoát khỏi đám thám tử ấy một cách rất khéo léo.”
“Ồ, phải, cho tới lúc này thì tình hình cũng ổn.” Lupin nói. “Nhưng rầy rà sẽ sớm đến thôi, nhiều rầy rà đấy. Tôi cần hết sức bình tĩnh. Tất cả chúng ta đều cần.”
Lupin ngốn ngấu bữa sáng y như một con sói, đấy là nói tới độ ngon miệng chứ không phải cung cách. Charolais đi ra ngoài. Victoire thì loanh quanh luẩn quẩn đó, rót cà phê cho anh ta, bỏ đường vào.
“Trời đất, những quả trứng gà này mới thơm ngon làm sao!” Lupin nhận xét. “Theo tôi, trong hàng ngàn cách làm món trứng, món trứng đút lò là tuyệt nhất.”
Ngay sau đó, Lupin nói tiếp: “Trời đất! Tôi mới đói làm sao! Tôi đang ăn không khác gì thuồng luồng! Đó là một cuộc sống thực sự rất lành mạnh, cuộc sống của tôi đây này, Victoire. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
“Ồ, phải, nói nghe thì hay lắm.” Victoire giọng quở trách. Vì khi Lupin đã khá hơn, bà ta, như bất cứ người phụ nữ lương thiện nào, cảm thấy tới lúc phải đưa ra vài lời trái tai. “Dù gì thì cậu cũng đang cố gắng tự sát… đó là việc cậu đang làm. Chỉ vì cậu còn trẻ mà cậu lạm dụng tuổi trẻ của mình. Nó sẽ không kéo dài mãi mãi đâu. Và cậu sẽ hối hận là đã dùng hết nó quá sớm. Cái cuộc đời toàn những dối trá, trộm cắp và đủ chuyện tội lỗi này, tôi nghĩ nó sẽ bắt đầu lại từ đầu thôi. Việc cậu phải lĩnh một bài học chẳng có tác dụng gì. Chỉ như nước đổ lá khoai với cậu.”
“Mong muốn tiếp theo của tôi là được đi tắm.” Lupin nói.
“Cậu giả vờ như không thèm nghe tôi nói cũng không sao, khi mà cậu biết rất rõ ràng rằng tôi nói là vì muốn tốt cho cậu.” Victoire hơi cao giọng. Nhưng tôi nói để cậu biết nhé, tất cả sẽ kết thúc một cách tồi tệ. Làm kẻ trộm, cậu sẽ không bao giờ có được địa vị gì trong xã hội đâu, hoàn toàn không có đâu. Và khi nghĩ tới việc cậu yêu cầu tôi làm đêm hôm kia, tôi cảm thấy khiếp sợ chính bản thân tôi ấy.”
“Chúng ta không nên nhắc tới chuyện đó… Bà đã khiến mọi việc rối tung lên! Thật hết sức vớ vẩn!” Lupin nói.
“Vậy cậu mong hòng gì nào? Tôi là một phụ nữ lương thiện, đúng thế!” Victoire gay gắt nói. “Ơn Chúa, tôi không được dạy dỗ để làm những việc kiểu ấy! Lại còn bắt đầu khi tôi đã bằng ngần này tuổi!”
“Quả là như vậy, và tôi thường xuyên tự hỏi làm sao mà bà cứ dính lấy tôi.” Lupin nói, giọng trầm ngâm, vô cảm. “Xin bà cho tôi một tách cà phê nữa.”
“Tôi lúc nào cũng cứ tự hỏi mình điều đó.” Victoire rót cà phê. “Tôi không biết… Tôi chịu. Tôi nghĩ vì tôi yêu quý cậu.”
“Phải, tôi cũng rất yêu quý bà, Victoire ạ.” Lupin nói, giọng nghe như dỗ dành.
“Thế thì, cậu biết đấy, có những hành vi không thông cảm được. Tôi từng thường xuyên bàn luận với bà mẹ tội nghiệp của cậu về những hành vi đó. Ôi, bà mẹ tội nghiệp của cậu! Bà ấy sẽ nói gì về những phi vụ trộm cắp này?”
Lupin ung dung chén thêm một miếng cốt lết nữa. Anh ta nháy mắt, đáp: “Tôi chả chắc mẹ tôi thấy ngạc nhiên lắm đâu. Tôi vẫn luôn bảo mẹ tôi rằng tôi sẽ trừng phạt cái xã hội này vì cái cách nó đối xử với mẹ. Bà có nghĩ mẹ tôi sẽ ngạc nhiên không?”
“Ồ, chả có gì cậu làm mà khiến mẹ cậu ngạc nhiên được.” Victoire nói. “Thuở cậu còn bé, cậu luôn khiến chúng tôi thắc mắc. Cậu tự tạo ra cho mình những dáng vẻ, những cung cách lịch thiệp, hoàn toàn chẳng giống những đứa con trai khác. Và khi cậu mới bảy tuổi thì cậu đã hư thân rồi, với đủ kiểu dối trá lừa lọc, cậu đã bắt đầu ăn cắp.”
“Ồ, chỉ là ăn cắp đường thôi.” Lupin phản đối.
“Phải, khởi đầu là ăn cắp đường.” Victoire nói với cái giọng nghiêm khắc của người đang dạy đạo đức. “Tiếp theo là mứt, và tiếp theo nữa là các xu lẻ. Ồ, ở tuổi ấy mọi sự chưa vấn đề gì… Một tên trộm nhí cũng có cái gì đó khá hay ho. Nhưng bây giờ… khi cậu đã hai mươi tám tuổi…”
“Thực sự, bà hoàn toàn đáng thương, Victoire ạ.” Lupin ngáp dài, và tự động lấy mứt.
“Tôi biết rất rõ rằng bản chất cậu là người tốt.” Victoire nói. “Đương nhiên cậu chỉ cướp của kẻ giàu, và cậu luôn luôn tử tế với kẻ nghèo… Phải, chắc chắn là như thế, cậu có trái tim nhân hậu.”
“Tôi không thể đừng được… Vậy thì sao?” Lupin nở nụ cười, hỏi.
“Ồ, cậu nên có các ý nghĩ khác trong đầu. Tại sao cậu lại là một kẻ đào tường khoét ngạch cơ chứ?”
“Bà nên thử tự mình làm việc đó, Victoire yêu quý của tôi.” Lupin dịu dàng nói và nhìn bà ta với ánh mắt hóm hỉnh.
“Chúa ơi, nói thế cũng nói được!” Victoire kêu lên.
“Tôi cam đoan là bà nên thử.” Lupin nói, giọng chắc chắn, thâm trầm. “Tôi từng thử đủ mọi vai trò. Tôi đã có bằng y khoa và luật khoa. Tôi từng làm diễn viên, từng làm võ sư Nhu thuật. Tôi thậm chí từng tham gia lực lượng thám tử, giống lão Guerchard đáng ghét. Ôi, cái lực lượng mới xấu xa làm sao! Rồi tôi bước chân vào xã hội thượng lưu. Tôi đã là một công tước. Chà, tôi bảo đảm rằng không có nghề nghiệp nào trong số những nghề nghiệp này bì được nghề đào tường khoét ngạch, thậm chí việc trở thành một công tước cũng không bì được đâu. Nghề trộm đạo đem đến biết bao nhiêu sự kiện bất ngờ, Victoire ạ, những sự kiện bất ngờ hết sức thú vị… Và nó muôn màu muôn vẻ, cực kỳ tồi tệ, cực kỳ quyến rũ.” Giọng hạ xuống một chút, anh ta nói thêm: “Và mới buồn cười làm sao!”
“Buồn cười!” Victoire kêu lên.
“Phải… Những kẻ giàu có đó, những kẻ tai to mặt lớn quần là áo lượt đó… Khi bọn họ bị cướp mất một tờ tiền, bọn họ tru tréo mới kinh làm sao! Bà phải chứng kiến tình trạng của lão béo Gournay-Martin khi bị tôi lấy mất tài sản… Thật là đau đớn đến cùng cực! Bà gần như nghe thấy tiếng nấc hấp hối trong họng lão. Và rồi chiếc vương miện! Giữa sự bấn loạn tinh thần – hãy nhớ, nó là sự bấn loạn hoàn toàn – đã trùm lên bọn họ từ lúc ở lâu đài Charmerace, và giữa sự bấn loạn của Guerchard, tôi chỉ việc thò tay ra chộp chiếc vương miện. Và niềm hân hoan, niềm hân hoan khôn tả khi chọc tức đám cảnh sát! Chứng kiến ánh mắt điên tiết của Guerchard khi tôi hạ gục lão… Và hãy nhìn xung quanh bà xem!” Lupin huơ bàn tay xung quanh căn phòng lộng lẫy sang trọng. “Công tước Charmerace! Cái tước hiệu ấy sẽ dẫn đến mọi cái khác… mọi cái khác, với điều kiện người ta phải bám chặt vào nó… Victoire, tôi nói cho bà biết nhé, khi người ta không thể làm một nghệ sĩ vĩ đại hay một chiến binh vĩ đại, cách duy nhất là làm một tên trộm vĩ đại!”
“Ôi, im đi!” Victoire kêu lên. “Đừng có nói như thế! Cậu đang say sưa, đang kích động quá đấy! Nhìn chung, đó chẳng phải thái độ của kẻ ngoan đạo. Chà, ở tuổi cậu, cần có trong đầu một ý nghĩ, một ý nghĩ sẽ xóa đi tất cả các ý nghĩ khác, sẽ khiến cậu quên hết tất cả những chuyện ăn cắp, ăn trộm… Tình yêu… nó sẽ thay đổi cậu, tôi chắc chắn đấy. Nó sẽ biến cậu thành một con người mới. Cậu cần cưới vợ đi thôi.”
“Phải… Có lẽ… việc đó sẽ biến tôi thành một con người mới. Tôi đang suy nghĩ về việc đó đây. Tôi cho là bà đúng.” Lupin đáp, vẻ trầm ngâm.
“Thật sao? Cậu đang suy nghĩ về việc đó thật sao?” Victoire kêu lên mừng rỡ.
“Phải.” Lupin đáp, mỉm cười trước sự háo hức của bà ta. “Tôi đang suy nghĩ về việc đó… một cách nghiêm túc.”
“Không làm những chuyện vớ vẩn nữa… Không mưu đồ gì nữa. Nhưng đó là một người con gái xứng đáng… một người con gái mà cậu sẽ gắn bó cả cuộc đời chứ?” Victoire kêu lên.
“Phải.” Lupin dịu dàng đáp, ánh mắt ngời sáng trên khuôn mặt rất đỗi nghiêm trang.
“Lupin yêu quý, chuyện nghiêm túc chứ… thực sự là tình yêu đấy chứ?” Victoire hỏi. “Cô ấy thế nào?”
“Cô ấy rất xinh đẹp.” Lupin đáp.
“Ôi, cậu chả bao giờ khác được. Lại một cô tóc vàng hay tóc nâu?”
“Cô ấy rất xinh đẹp và thanh tú… giống hệt nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy.” Lupin dịu dàng đáp.
“Cô ấy làm gì? Nghề nghiệp của cô ấy là gì?” Victoire hỏi.
“Chà, bà đã hỏi thì tôi cũng trả lời, cô ấy ăn trộm.” Lupin ranh mãnh mỉm cười.
“Trời đất!” Victoire kêu lên.
“Nhưng cô ấy là một kẻ ăn trộm làm người ta mê mẩn.” Lupin vừa mỉm cười vừa đứng lên.
Anh ta châm điếu xì gà, vươn vai, ngáp dài. “Cô ấy có nhiều lý do để phải ăn trộm hơn hẳn tôi. Và cô ấy vốn ghét cay ghét đắng việc này.”
“Chao ôi, thôi thế cũng còn được.” Gương mặt đờ đẫn, đuỗn ra của Victoire sáng lên một chút.
Lupin đi tới đi lui trong phòng, rít từng hơi dài xa xỉ từ điếu xì gà thượng hạng, quan sát Victoire với ánh mắt hóm hỉnh. Anh ta bước tới trước giá sách, ánh mắt lướt qua tựa đề của các cuốn sách, nở nụ cười biết ơn, gần như âu yếm.
“Đây là quãng nghỉ giải lao rất dễ chịu.” Lupin uể oải nói. “Nhưng tôi đồ rằng nó sẽ không kéo dài đâu. Ngay khi Guerchard qua khỏi được cơn choáng váng vì thông tin là tôi đã ngủ một đêm yên tĩnh trên chiếc giường công tước với tư cách một công tước lương thiện, thật thà, ông ta sẽ bắt tay vào hành động với năng lượng hết sức mãnh liệt, quỷ tha ma bắt ông ta đi! Tôi có thể ngủ cả ngày luôn… một mạch hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
“Tôi chắc chắn cậu có thể ngủ như thế, Lupin yêu quý.” Victoire nói với vẻ thông cảm.
“Cô gái tôi đang định cưới là Sonia Krichnoff.” Lupin thổ lộ.
“Sonia? Cô bé tội nghiệp ấy! Tôi cũng đã yêu quý cô ấy!” Victoire kêu lên. “Sonia, nhưng sao cậu lại nói cô ấy là kẻ trộm? Cậu nói chuyện đến ngớ ngẩn.”
“Đó là vì tôi có khiếu hài hước đặc biệt.” Lupin đáp.
Cửa mở, Charolais hối hả đi vào. “Tôi dọn bàn nhé?” Lão hỏi.
Lupin gật đầu. Rồi chuông điện thoại reo. Anh ta đặt một ngón tay lên môi, đi tới nhấc điện thoại.
“Alo?” Lupin nói. “Ồ, em hả, Germaine… Xin chào… Ồ, phải, tôi đã có một đêm ngon giấc, rất tuyệt vời, cảm ơn em… Em muốn chúng ta nói chuyện ngay ư?… Em chờ tôi tại khách sạn Ritz?”
“Đừng đi… Đừng đi… Không an toàn đâu.” Victoire thì thào.
“Được rồi, khoảng ba mươi, hoặc có lẽ bốn mươi lăm phút nữa, tôi sẽ đến đấy. Tôi chưa thay trang phục… nhưng tôi còn thấy sốt ruột hơn em nhiều… Tạm chào đã nhé!” Lupin gác điện thoại.
“Đó là một cái bẫy.” Charolais nói.
“Không hề gì, nếu nó là một cái bẫy thì sao? Nó đáng sợ tới mức ấy ư?” Lupin hỏi. “Bây giờ sẽ chẳng còn gì ngoài những cái bẫy, và nếu tôi có thời gian, tôi đương nhiên sẽ đi thử xem xét cái bẫy kia.”
“Nếu cô ta đã biết tất cả thì sao? Nếu cô ta trả thù… Nếu cô ta bảo cậu tới đó để người ta bắt cậu?” Victoire hỏi.
“Phải, Formery có lẽ đang có mặt tại khách sạn Ritz bên cạnh Gournay-Martin. Có lẽ tất cả bọn họ đang có mặt tại đó, kiểm tra trọng lượng của chiếc vương miện.” Lupin tủm tỉm cười. Anh ta do dự một chút, nghĩ ngợi, rồi nói: “Ông bà mới ngớ ngẩn làm sao! Nếu bọn họ muốn bắt tôi, nếu bọn họ có các bằng chứng xác đáng mà thực tế là bọn họ chưa có, thì Guerchard đã đến đây rồi!”
“Thế tại sao bọn họ săn cậu đêm hôm qua?” Charolais hỏi.
“Chiếc vương miện.” Lupin trả lời. “Lý do đó đã đủ chưa? Nhưng, hóa ra, bọn họ không bắt được tôi, và khi hai gã thám tử mò đến đây, hai gã tưởng đâu đã quấy rầy tôi trong lúc tôi đang ngủ. Tôi lúc ấy giống Công tước Charmerace hơn giống gã đàn ông vừa bị truy đuổi nhiều. Rồi còn chứng cứ nữa… Bọn họ dứt khoát phải có chứng cứ. Bọn họ không hề có… hay, nói cách khác, có chứng cứ gì thì tôi đều đang nắm hết rồi!” Anh ta chỉ chiếc két nhỏ đặt âm trong tường. “Chiếc két kia cất giữ chiếc vương miện và, quan trọng nhất, là giấy chứng tử của Công tước Charmerace… Tất cả những gì Guerchard bắt buộc phải có để thuyết phục được Formery khởi tố. Tuy nhiên, vẫn còn một nguy cơ… Tôi cho là tôi nên lấy sẵn các thứ kia ra, phòng trường hợp tôi phải chạy trốn.”
Lupin đi vào phòng ngủ của mình rồi trở ra cùng chiếc túi đựng đồ và chìa khóa két. Anh ta mở két, lấy chiếc vương miện ra, chiếc vương miện thực sự của Công nương de Lamballe, kèm theo đó là một cuốn sổ kẹp bên trong vài loại giấy tờ. Anh ta đặt cuốn sổ lên bàn, để sau khi phục sức xong xuôi sẽ sẵn sàng bỏ nó vào túi áo khoác, còn chiếc vương miện thì thả luôn vào túi đựng đồ.
“Tôi mừng vì tôi đã có cái giấy chứng tử kia, như thế sẽ an toàn hơn nhiều.” Lupin nói. “Nếu bọn họ có tóm tôi, tôi cũng không muốn lão Guerchard khốn kiếp kia buộc tội tôi đã giết chết Công tước Charmerace. Điều đó có thể khiến hình ảnh của tôi trở nên xấu xí kinh khủng. Thực tế, tôi chưa bao giờ sát hại ai.”
“Đó là nhờ ở sự từ tâm của cậu.” Victoire tự hào nói.
“Ngay cả Công tước Charmerace, cậu cũng chẳng làm gì.” Charolais tỏ vẻ rầu rĩ. “Việc ấy đáng lẽ hết sức dễ dàng trong lúc gã đang ốm thế… Chỉ một liều thuốc chóng vánh. Và gã đang ở một chốn hoàn hảo… quá là xa xôi… chẳng đào đâu ra bác sĩ.”
“Ông cứ có các ý tưởng thật ghê tởm, Charolais.” Lupin nói, giọng quở trách nặng nề.
“Thay vào đó, cậu lại đi cứu sống gã.” Giọng Charolais thể hiện nỗi bất bình sâu sắc, và lão tiếp tục dọn bàn.
“Quả là như vậy, quả là như vậy, tôi đã dần dần khá quý mến anh ta.” Lupin đăm chiêu nói. “Thứ nhất, anh ta cực kỳ giống một người. Tôi ngờ là anh ta còn đẹp trai hơn cả cái người kia.”
“Không, anh ta giống hệt cậu.” Victoire quả quyết nói. “Bất cứ ai cũng có thể bảo các cậu là anh em sinh đôi.”
“Tôi khá choáng váng khi lần đầu tiên trông thấy bức chân dung anh ta.” Lupin nói. “Ông nhớ chứ, Charolais? Ba năm trước, vào cái ngày, hay nói đúng hơn là vào cái đêm chúng ta tiến hành đánh cắp tài sản của lão Gournay-Martin lần đầu tiên tại lâu đài Charmerace. Ông có nhớ không hả?”
“Tôi có nhớ không ấy à?” Charolais hỏi. “Chính tôi đây đã chỉ cho cậu thấy sự giống nhau. Tôi bảo: ‘Này cậu chủ, gã giống y hệt cậu.’ Thế rồi cậu bảo: ‘Điều này hay đấy, Charolais.’ Và cậu bắt đầu hành trình tìm tới cái xứ sở băng tuyết lạnh lẽo ấy. Rốt cuộc cậu gặp gã Công tước, trở thành bạn bè. Sau đó gã ngoẻo, tự gã ngoẻo, chứ cậu chẳng làm gì.”
“Charmerace tội nghiệp. Anh ta thực sự là bậc đại quý tộc. Anh ta chết đi, một dòng họ cao quý chết theo… Tôi có lưỡng lự gì không? Không… Tôi cho nó cơ hội được tiếp tục.” Lupin nói. Anh ta ngừng lời, nhìn đồng hồ treo tường. “Tám giờ kém mười lăm.” Anh ta do dự. “Tôi sẽ gọi điện cho Sonia, hay không nhỉ? Ồ, chẳng phải vội vàng gì, hãy để cô bé tội nghiệp ấy ngủ thêm. Cô ấy ắt đã kiệt sức sau chuyến đi đêm hôm trước và sự ngược đãi của lão Guerchard đáng nguyền rủa vào ngày hôm qua. Tôi sẽ thay quần áo trước, rồi gọi cho cô ấy sau. À mà tôi phải thay quần áo thôi. Tôi không thể mặc bộ pyjama để làm công việc tôi cần làm được. Tôi ước có thể thế, vì chỗ thích hợp với tôi bây giờ là trên giường. Đầu óc tôi không hoàn toàn sáng suốt như tôi mong muốn để xử lý một chuyện rầy rà như thế này. Chà, tôi phải cố hết sức vậy.”
Lupin ngáp dài, đi vào phòng ngủ, bỏ cuốn sổ trên bàn.
“Charolais, mang nước cạo râu vào cạo râu cho tôi.” Anh ta ngừng lại một chút rồi đi vào phòng ngủ, đóng cánh cửa lại.
“Ôi!” Victoire buồn bã nói. “Đáng tiếc làm sao! Vài năm trước, đáng lẽ cậu ấy đã có thể tham gia các cuộc Thập tự chinh, thế mà ngày nay cậu ấy lại đi ăn trộm những chiếc vương miện. Đáng tiếc làm sao!”
“Tôi thì tôi nghĩ việc tốt nhất chúng ta làm được bây giờ là đi gói ghém đồ dùng cá nhân.” Charolais nói. “Và tôi không nghĩ chúng ta còn nhiều thời gian để làm việc đó. Trò chơi đặc biệt này đã thực sự kết thúc, tôi quá kinh nghiệm rồi, mụ cứ tin tôi.”
“Tôi ước sao cho như vậy. Tôi muốn trở về vùng nông thôn.” Victoire nói.
Charolais bê chiếc khay lên, hai người rời khỏi phòng. Đến đầu cầu thang, bọn họ mỗi người một ngả, Victoire lên gác, còn Charolais xuống gác. Ngay sau đó, lão lại lên gác, đem theo nước cạo râu và cạo râu cho chủ, vì trong ngôi nhà ở phố Đại Học này, lão kiêm hai vai trò, vừa là quản gia vừa là đầy tớ. Lão vừa xong nhiệm vụ thì chuông cửa trước reo.
“Ông nên ra xem ai.” Lupin nói.
“Bernard sẽ mở cửa.” Charolais đáp lời. “Nhưng có lẽ tôi cũng nên tự mình ra xem, tình hình chẳng biết đâu mà lường được.”
Lão ung dung cất chiếc dao cạo râu rồi đi xuống gác. Trên cầu thang, lão gặp Bonavent đang đi lên – Bonavent, giả dạng trong chế phục và bộ ria mép rậm rì của một người khuân hành lý ở khách sạn Ritz.
“Tại sao anh không vào theo lối dành cho người hầu?” Charolais hỏi, vẻ hung hăng, ra dáng người hầu của một công tước, rất khắt khe trong việc giữ gìn tính tôn nghiêm của chủ mình.
“Tôi không biết có cái lối ấy.” Bonavent nhún nhường.
“Ồ, anh hẳn phải biết chứ, nó sờ sờ ở đấy mà. Anh cần gì?” Charolais hỏi.
“Tôi mang một bức thư tới… một bức thư cho Công tước Charmerace.” Bonavent trả lời.
“Đưa cho tôi.” Charolais nói. “Tôi sẽ đem lên cho ngài ấy.”
“Không, không, tôi phải đưa tận tay cho Công tước chứ không đưa cho ai khác.” Bonavent đáp.
“Được thôi, trong trường hợp ấy, anh phải đợi tới lúc ngài Công tước thay xong trang phục.” Charolais nói.
Hai người tiếp tục đi lên cầu thang và vào tiền phòng.
Bonavent tiến thẳng vào phòng hút thuốc.
“Này! Anh đang định đi đâu đấy? Hãy đợi ngoài này!” Charolais vội vã nói. “Lấy chiếc ghế mà ngồi.”
Bonavent ngồi xuống, vẻ rất lừ đừ. Charolais nhìn anh ta đầy hoài nghi, không biết có nên bỏ mặc anh ta ngồi đấy hay không. Lão còn chưa quyết định được nên như thế nào thì có tiếng đập cửa trước thình thình, vừa to vừa lâu. Charolais ngó nghiêng xung quanh vẻ hoảng hốt rồi lao ra khỏi phòng, xuống cầu thang.
Ngay lập tức, Bonavent đứng dậy, chẳng hề lừ đừ chút nào. Anh ta mở cửa phòng hút thuốc một cách hết sức nhẹ nhàng, nhìn vào. Không có ai trong phòng. Anh ta khẽ khàng, rón rén đi ngang qua căn phòng, tay sẵn sàng chiếc kéo xén, cắt đứt đường dây điện thoại. Anh ta liếc nhanh một lượt xung quanh phòng, bắt gặp cuốn sổ đang được để trên bàn. Anh ta chộp lấy nó, nhét vào bên trong ngực áo đồng phục. Anh ta vừa hành động xong, vẫn còn cài dở khuy áo thì cửa phòng ngủ bật mở và Lupin bước ra.
“Anh cần gì?” Lupin đột ngột hỏi, ánh mắt sắc sảo chăm chú nhìn Bonavent vẻ băn khoăn.
“Tôi mang một bức thư tới cho Công tước Charmerace… Tôi phải đưa tận tay ngài ấy ạ.” Bonavent dùng giọng giả.
“Đưa cho tôi!” Lupin chìa tay ra, nói.
“Nhưng Công tước thì sao?” Bonavent do dự.
“Tôi là Công tước đây.” Lupin nói.
Bonavent trao bức thư rồi quay đi.
“Hẵng khoan.” Lupin bình thản nói. “Đợi đấy, có thể sẽ có thư trả lời.”
Mắt Lupin thoáng lóe lên, nhưng Bonavent không nhận thấy.
Charolais vào phòng, càu nhàu: “Lũ trẻ con gõ cửa rồi bỏ chạy. Giá mà tôi tóm được lũ láo toét ấy, tôi sẽ cho cả lũ một trận. Tôi thề là bọn chúng đừng hòng làm tôi đang dở việc cũng phải vội vội vàng vàng đi ra lần nữa.”
Lupin mở bức thư ra đọc. Thoạt tiên, anh ta cau mày, rồi anh ta mỉm cười, rồi anh ta bật cười to một cách vui vẻ. Bức thư viết:
Thưa ông,
Ông Guerchard đã cho tôi hay mọi chuyện. Về chuyện liên quan đến Sonia, tôi thấy rằng: đàn ông mà đi yêu một con ăn trộm thì cũng là loại đểu giả. Tôi có hai tin tức muốn thông báo với ông: Thứ nhất là cái chết của Công tước Charmerace từ ba năm trước, thứ hai là dự định đính hôn giữa tôi và người em họ đồng thời là người thừa kế của Công tước, ông de Relzières, người sẽ tiếp tục gánh vác các tước vị và danh hiệu.
Thay mặt tiểu thư Gournal-Martin,
Hầu gái IRMA
“Cô ta viết quả là ý nhị không thể chịu được.” Lupin buồn bã lắc đầu. “Charolais, hãy ngồi xuống viết hộ tôi một bức thư nào.”
“Tôi ư?” Charolais hỏi.
“Phải, ông đấy. Dường như nó là cái mốt trong giới tài chính, và tôi chắc chắn sẽ phải tuân theo khi mà một tiểu thư đã muốn thế. Hãy thay tôi viết đi!” Lupin nói.
Charolais miễn cưỡng đến bên bàn, ngồi xuống, đặt một tờ giấy lên trên giấy thấm, cầm bút, và phiền muộn thở dài.
“Sẵn sàng rồi chứ?” Lupin hỏi, rồi đọc chính tả:
Thưa tiểu thư,
Tôi có một thể chất rất mạnh khỏe, và tình trạng khó ở của tôi sẽ qua đi hết sức nhanh chóng. Tôi xin vinh dự được gửi món quà cưới xoàng xĩnh tới phu nhân de Relzières tương lai vào chiều nay.
Thay mặt Jacques de Bartus, Hầu tước de Relzières,
Hoàng thân xứ Virieux, Công tước xứ Charmerace,
Quản gia, ARSÈNE
“Tôi ghi là Arsène à?” Charolais hỏi, giọng sợ hãi.
“Tại sao không?” Lupin hỏi lại. “Nó là cái tên đầy sức hấp dẫn của ông, đúng chứ?”
Bonavent dong hai tai lên, nhìn Charolais với sự quan tâm mới mẻ.
Charolais nhún vai, viết nốt, dùng giấy thấm để thấm cho khô mực, bỏ bức thư vào trong phong bì, ghi địa chỉ, rồi trao cho Lupin.
“Chuyển bức thư này cho tiểu thư Gournay-Martin.” Lupin đưa nó cho Bonavent, nói.
Bonavent nhận bức thư, quay đi. Anh ta vừa bước được một bước về phía cửa thì Lupin nhảy tới, chẹn cánh tay qua cổ viên thám tử, giật mạnh anh ta về phía sau, nâng lên khỏi sàn.
“Động đậy là ta bẻ cổ luôn đấy!” Lupin kêu lên bằng giọng rất đỗi đáng sợ, rồi điềm tĩnh bảo Charolais: “Hãy lấy cuốn sổ của tôi ra khỏi ngực áo gã này.”
Charolais, với những ngón tay khéo léo, xé toạc ngực áo viên thám tử, lấy cuốn sổ ra.
“Ông tướng, cái này người ta gọi là Nhu thuật! Ông có thể dạy lại cho các đồng nghiệp của mình.” Lupin nói. Anh ta buông Bonavent ra, thụi một phát vào lưng viên thám tử khiến viên thám tử đứng thẳng dậy, bắn văng sang bên kia phòng. Rồi anh ta nhận cuốn sổ từ tay Charolais, kiểm tra cho chắc chắn rằng các giấy tờ còn nguyên vẹn.
“Bảo chủ của ngươi là nếu muốn hạ ta, tốt nhất lão hãy tự nổ súng.” Lupin khinh khỉnh nói. “Charolais, tiễn quý ngài đây!”
Bonavent loạng choạng đi ra cửa, dừng lại, ngoảnh nhìn Lupin với bộ mặt tím bầm giận dữ.
“Mười phút nữa, đích thân ông ấy sẽ tới đây.” Bonavent nói.
“Rất cảm ơn vì đã báo trước.” Lupin đáp lại một cách bình thản.