← Quay lại trang sách

Chương 608 Chương 608: Long Phượng Trình Tường, Thái Oa tò mò (2)

Nghe vậy, Bạch Long, Kim Ô lúc này mừng rỡ, đứng dậy bay ra ngoài, chúng nó sớm muốn đi nội thành dạo một vòng.

Một Long một Kim Ô còn chưa bay ra Long Khởi sơn đã phát ra thét dài, kinh động toàn thành, chúng nó không ngốc, hiểu rõ muốn giáng đòn phủ đầu, để thế nhân đều biết chúng nó bay ra từ Long Khởi sơn, miễn cho gặp phải võ giả cường đại tập kích.

Bây giờ Đại Cảnh có thể nói là tàng long ngọa hổ, cao thủ nhiều như mây, mạnh như chúng nó cũng không thể không cẩn thận.

- Long kìa!

- Đó là Phượng Hoàng sao? Long Phượng đều xuất hiện, đây là dấu hiệu Tường Thụy.

- Không phải Phượng Hoàng đâu, Phượng Hoàng có ba cái móng vuốt?

- Theo Long Khởi sơn bay ra, xem ra là Đạo Tổ nuôi.

- Các ngươi mau nhìn, chúng nó đang xoay quanh phía trên Tông Cung, đây là bảo hộ, hay muốn khu trừ ma thai?

Từng người từng người võ giả nhảy vọt lên phía trên lầu các, tường viện nhìn ra Chân Long cùng Kim Ô xa xa phía trên Tông Cung.

Long ngâm cùng ô minh quanh quẩn trong kinh thành kinh động càng ngày càng nhiều người.

Khi Bạch Long, Kim Ô xoay quanh phía trên Tông Cung chậm chạp không chịu rời đi, còn không ngừng gâm minh, dân chúng lúc này mới ý thức được có lẽ con trai của Ngọc phi cũng không phải ma thai.

Bên trong lòng người Đại Cảnh, Đạo Tổ là Thiên Thần bảo hộ giang sơn Đại Cảnh, là trời xanh, hắn càng như thế ra hiệu chúng sinh, chúng sinh há có thể không biết.

Trong lúc nhất thời, trong kinh thành càng ngày càng nhiều bách tính bắt đầu quỳ lạy Bạch Long cùng Kim Ô.

Bên trong Tông Cung.

Khương Triệt run run rẩy rẩy đi ra cửa lớn, nhìn Bạch Long cùng Tam Túc Kim Ô trên trời, trong lòng của hắn tràn ngập cảm động.

- Lão nhân gia ngài vẫn mềm lòng, đúng vậy, ngài một mực như thế nhìn như cái gì cũng không muốn quản, nhưng luôn nhịn không được.

Khương Triệt tự lẩm bẩm, trên mặt đầy tươi cười, thấy an tâm trước nay chưa từng có.

Hắn sắp quên đi tình thương của cha là Cảnh Thiên Tông, nhưng hắn vẫn nhớ tổ tông yêu thương.

Bạch Long cùng Kim Ô xoay quanh một lúc lâu sau mới về núi, một canh giờ đầy đủ để người toàn thành đều mắt thấy tư thái thần thú của bọn chúng.

Việc này cấp tốc truyền ra, truyền khắp thiên hạ.

Long Phượng Trình Tường, Đạo Tổ xem trọng Thần tử sắp sinh ra.

Các đại môn phái nghe nói như thế, tuyên truyền việc này, bọn họ đều là nhân tinh, hiểu rõ ý của Đạo Tổ, bắt đầu thổi phồng con trai của Ngọc phi.

Nửa năm sau, bên ngoài Tông Cung vẫn có người đến đây tụ tập, bất quá đều tới triều bái, coi là lại có tiên nhân muốn chuyển thế.

Chuyện ma thai cuối cùng vẽ lên dấu chấm tròn.

Trong đình viện.

Bạch Kỳ cảm khái nói:

- Chủ nhân, ngài thật sự lợi hại, chẳng qua là để chúng nó ra đi vòng vòng, thế nhân đã cải biến thành kiến, khó lường. –

Kim Ô đắc ý nói:

- Ai kêu Kim Ô ta đẹp như thế, thần tuấn như thế.

Bạch Kỳ đả kích nói:

- Cái gì Kim Ô, người khác cho rằng ngươi là Phượng Hoàng, thế nhân đồn đãi chính là Long Phượng, mà không phải Long cùng Kim Ô.

- Cái gì? Lẽ nào lại như vậy, bọn hắn chưa từng gặp qua Phượng Hoàng sao? Phượng Hoàng có ba cái móng vuốt?

- Ngươi gặp qua Phượng Hoàng?

- Ta.....

Kim Ô nghẹn lại, chỉ có thể tức giận trừng mắt Bạch Kỳ.

Cơ Võ Quân thì cười nói:

- Thật ra thế nhân xem trọng là Đạo Tổ, nếu không có Đạo Tổ, cái gì Chân Long, cái gì Phượng Hoàng, võ giả đều sẽ xem bọn hắn như con mồi, bao nhiêu Thụy Thú trong truyền thuyết đều bị Nhân tộc nhân tộc giết, ăn.

Kim Ô gật đầu, nó trước đó là yến yêu, gặp qua chuyện này.

Thái Oa tò mò hỏi:

- Người, thật hiểm ác như vậy sao?

Cơ Võ Quân nhìn về phía nàng, nói:

- Có người tốt, tự nhiên có người xấu, yêu cũng như thế, Hung thú cũng như thế, toàn thể nhân tộc vẫn rất tốt, nhân tộc mặc dù sẽ đi săn yêu tộc, lại không đuổi tận giết tuyệt, thậm chí sẽ bảo hộ một chút chủng tộc sắp bị diệt sạch, nhưng nếu trái lại, yêu tộc hận không thể ăn sạch sẽ toàn bộ nhân tộc, dĩ nhiên, bên trong yêu tộc cũng có yêu tốt, chẳng qua là quá ít.

Thái Oa như có điều suy nghĩ.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm nàng, âm thầm tò mò.

Từ khi rời khỏi Đạo Giới, Thái Oa thường xuyên sẽ đi bên vách núi quan sát nhân tộc, luôn là một mình suy nghĩ, bởi vì nàng là tín đồ hương hỏa tử trung, Khương Trường Sinh có thể nghe được tiếng lòng của nàng.

Nàng đang quan sát đo lường nhân tộc, nàng tò mò hết thảy hành vi của nhân tộc.

Nàng cũng tò mò về yêu tộc, nhưng ngoại trừ sinh linh ra, nàng cũng không có hứng thú.

- Nếu ban tên cho nàng là Thái Oa, có muốn dẫn dắt nàng thành là Nữ Oa chân chính hay không?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ.

Chợt bỏ đi ý nghĩ này.

Sáng tạo chủng tộc?

Thế gian nào có Nữ Oa nào ở dưới mặt đất?

Thái Oa cũng không phải Tu Tiên giả.

Khương Trường Sinh nhẹ nhẹ cười cười, sau đó tiếp tục luyện công.

Những người khác tiếp tục nói chuyện phiếm, mặc dù không có Khương Trường Sinh tham gia, các nàng cũng có thể trò chuyện khí thế ngất trời....

Hai năm sau, Duyên Nguyên năm mười hai.

Thai nhi trong bụng Ngọc phi trọn vẹn thai nghén mười năm cuối cùng sắp ra sinh.

Giữa thiên địa cuốn lên gió lớn, bàng bạc võ đạo linh khí hướng về Tông Cung dũng mãnh lao tới, lôi vân bắt đầu tụ tập.

Người toàn thành bị kinh động, bách tính bắt đầu thu quần áo, võ giả thì chạy đến trên mái hiên quan sát, rất nhanh đã phát hiện Tông Cung xuất hiện dị thường, nhìn từ đằng xa đi, phía trên Tông Cung hình thành gió lốc mắt thường có thể thấy.

Thần tử muốn giáng sinh.

Bọn hắn trong nháy mắt suy nghĩ đến chuyện này.

Đệ tử Mộ gia đang thủ hộ Tông Cung cũng khẩn trương lên, xem chiến trận này, sẽ không phải muốn độ lôi kiếp giống như Đạo Tổ đó chứ?

Khương Trường Sinh mở to mắt, nhìn về phía Tông Cung, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thai nhi kia vậy mà tại hấp thu võ đạo linh khí, cũng không phải giống như võ giả chẳng qua là dựa vào võ đạo linh khí tôi thể.

Bên trong Tông Cung.

Ngọc phi nằm ở trên giường, bụng của nàng lớn đến kinh người, rất khoa trương, mặt nàng lộ vẻ thống khổ, bà đỡ, nha hoàn xung quanh đều chân tay luống cuống, bởi vì bụng của nàng nóng bỏng đến cực điểm, hai tay của một bà đỡ đều bị nóng nát, tràn đầy bong bóng, đau đến ngất trên mặt đất.