Chương 610 Chương 610: Mới vương tộc, yêu ma tranh đoạt (2)
Toàn thân Khương Triệt run rẩy, tầm mắt Ngọc phi mơ hồ, không có chú ý tới tình huống này.
Nàng hư nhược mở lời:
- Bệ hạ...... Để cho ta…
- Nhìn nó một cái.
Khương Triệt không có trả lời, hắn trừng to mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn phía trước, bà đỡ, nha hoàn xung quanh tất cả đều bị dọa đến ngất đi.
Chỉ thấy một bé trai bồng bềnh giữa không trung tối tăm, diện mạo dữ tợn, giữa mi tâm mở to một thụ nhãn, khí diễm màu tím toát ra từ bên trong ba con mắt, che đậy con ngươi, hắn đang nổ lốp bốp mà cười cười, kinh người nhất chính là hai tay của hắn, lại là hai móng vuốt, mọc đầy lân tím, mười ngón tay sắc bén như đạo lưỡi đao.
- Người đến cùng là đồ vật gì?
......
Khương Triệt chật vật mở miệng hỏi, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy anh nhi này có thể nghe hiểu lời hắn nói.
Bé trai không có trả lời, đột nhiên bay lên.
Oanh một tiếng!
Bầu trời cung điện bị hắn xé mở, hắn như mũi tên bay tới vùng trời Kinh Thành, ba con mắt bắn ra càng ngày càng nhiều khí diễm màu tím, cấp tốc lượn lờ quanh người, người phụ cận Tông Cung còn chưa thấy rõ ràng chân thân của hắn, đã thấy sương mù tím quỷ dị khuếch tán ở trên trời.
Theo sương mù tím tán đi, một thân ảnh đáng sợ như ẩn như hiện ở bên trong, cấp tốc biến lớn.
- Xảy ra chuyện gì?
Bạch Kỳ trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.
Những người khác cũng bị hù dọa, không rõ xảy ra chuyện gì.
Khương Trường Sinh mở lời:
- Thâu Thiên thần thuật dung hợp nhiều huyết mạch như vậy, bên trong quá trình tái tạo lên thân thể hắn rất nguy hiểm, thân thể hắn mặc dù không mạnh, nhưng bởi vì hấp thu huyết mạch của một vài khí vận hung chủng, dẫn đến hắn có thiên phú khí vận, có khả năng chưởng khống khí vận như Hung thú, chẳng qua không biết hắn nắm giữ là thiên phú thế nào.
Mọi người nghe được lời này càng thêm tò mò.
Rất nhanh, sương mù tím khủng bố bao trùm toàn bộ vùng trời Kinh Thành.
Khương Triệt ngẩng đầu nhìn lại, thông qua lỗ thủng lớn trên đầu Tông Cung có thể nhìn thấy một thân ảnh đáng sợ bên trong sương mù màu tím.
Hắn càng ngày càng sợ hãi, chuyện hắn lo lắng vẫn phát sinh.
Hắn đều không thể tiếp nhận nhiều huyết mạch như vậy, huống chi con của hắn.
Bọn hắn sinh không phải người, mà là tà vật.
- Bệ hạ, Trời làm sao biến thành màu tím...
Tiếng nói của Ngọc phi truyền tới từ bên cạnh, Khương Triệt vội vàng đi tới, cho nàng ăn đan dược.
Ngọc phi đã không thể nuốt vào được đan dược, môi khô nứt, nàng lộ ra nụ cười, mong đợi hỏi:
- Bệ hạ - ta thành công rồi sao?
Khương Triệt cố nén bi thống, nói:
- Thành công, ngươi sinh cho trẫm một đứa con trai tốt, hắn tất nhiên sẽ trở thành kiêu ngạo của Đại Cảnh.
- Vậy thì tốt.
- Vậy thì tốt....
Nụ cười trên mặt Ngọc phi càng thêm sáng lạn, khôi phục phong thái tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành lúc trước, nhưng nàng rất nhanh tắt thở.
Sau khi đạt được đáp án như mong muốn, khẩu khí mà nàng ráng chống đỡ kia cuối cùng cũng tán đi.
Rào một tiếng.
Ngọc phi tán thành một vũng nước, rơi vào trên giường.
Khương Triệt cực kỳ thống khổ, hắn nhìn về phía bầu trời, tự nhủ:
- Tổ tông, xin nhờ ngài thu thập tàn cuộc cho tử tôn bất hiếu...
Hắn nâng lên tay phải, dùng một tia chân khí còn sót lại đập vào trên trán.
Tiếng gãy xương thanh thúy.
Thất khiếu hắn chảy máu, đi theo ngã vào bên trong vệt nước trên giường giống như dung hợp cùng Ngọc phi.
Đây là điều hắn đã sớm nghĩ kỹ, muốn cùng chết với Ngọc phi, như thế có lẽ bọn hắn sẽ có thể cùng một chỗ đầu thai, mặc dù hài hước, nhưng trong lòng bọn họ giấu một tia hy vọng xa vời mỹ hảo.
Một đạo thân ảnh xuất hiện tại trong cung điện.
Chính là Khương Trường Sinh, hắn nhấc tay khẽ vẫy, thu hồn phách của bọn hắn vào trong tay áo.
- Đã các ngươi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ta thành toàn cho các ngươi.
Khương Trường Sinh nói khẽ, hắn đi theo ngẩng đầu nhìn lại, tiểu tử kia đang thôn phệ võ đạo linh khí, tạo nên thân thể.
Đây là một loại bản năng, cũng không phải hắn cố ý mà làm.
Khương Triệt đoán sai, trên thực tế con của hắn giống như hài tử bình thường, vẫn còn ở trạng thái tỉnh tỉnh mê mê.
- Rống –
Một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa vang lên, bên trong sương mù tím tràn ra ngọn lửa màu tím đáng sợ, như là mưa sa mưa như trút nước vẩy xuống toàn bộ Kinh Thành, để vô số người đang xem kinh hoảng thất sắc.
Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, pháp lực bản thân hình thành một vòng bảo hộ màu vàng kim to lớn, bảo hộ toàn bộ Kinh Thành, tử diễm hạ xuống đầy trời, bị pháp lực triệt tiêu.
Tất cả mọi người thấy một màn này thở dài một hơi.
- Yêu ma.
- Thân ảnh thật đáng sợ, chẳng lẽ là Thần tử?
- Làm sao có thể, tất nhiên không phải, hẳn là yêu ma mong muốn trộm đoạt Thần tử.
- Xác thực, người làm sao có thể sinh ra yêu ma khổng lồ như vậy, không nghĩ tới yêu ma để mắt tới Đại Cảnh Thần tử của chúng ta, vị thần tử này sẽ mạnh bao nhiêu.
- Có lẽ, hắn xuất sinh để yêu tộc, Tà Ma cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Võ giả, bách tính các nơi trong Kinh Thành đều đang nghị luận, có vòng bảo hộ màu vàng kim, bọn hắn không hoảng hốt, ngược lại an tâm nhìn trò vui.
Vô tận tử diễm hạ xuống, lại là từng đạo hắc lôi đánh xuống, cực kỳ cuồng bạo, nhưng căn bản rung chuyển không được vòng bảo hộ màu vàng kim.
Khương Trường Sinh kiên nhẫn chờ đợi.
Rất lâu.
Hắn bay lên, Chí Dương thần quang sau đầu bắn ra cường quang khiến cho hắn trở thành tồn tại chói mắt nhất giữa thiên địa tối tăm, rất nhiều người nhìn thấy hắn, lần đầu tiên đã nhận ra thân phận của hắn.
Lúc này có rất nhiều người triều bái Đạo Tổ.
Dưới cái nhìn soi mói của bọn hắn, Khương Trường Sinh bay vào bên trong sương mù tím, rất nhanh đã bay ra ngoài, võ giả cảnh giới cao thấy trong ngực hắn nhiều thêm một hài nhi, sau đó nhìn thấy hắn quay người, nhấc tay áo vung lên.
Sương mù tím kịch liệt cuồn cuộn, hình thành khuôn mặt dữ tợn của yêu ma, giống như đang im ắng gào thét, sau đó bị xua tan.
Quả nhiên!
Yêu ma đoạt thần tử, Đạo Tổ ra tay trừ ma.