← Quay lại trang sách

Chương 611 Chương 611: Thiên Mệnh, Cảnh Minh tông (1)

Khương Trường Sinh ôm hài nhi trở lại bên trong Long Khởi sơn, Kinh Thành nhấc lên náo động to lớn, lôi vân bao phủ Kinh Thành cũng bắt đầu tán đi.

Mọi người dồn dập vây quanh dò xét bé trai trong ngực hắn, thoạt nhìn không có gì khác bé trai bình thường, chẳng qua là cái trán thêm một con mắt.

- A? Vậy mà giống y như Khương Tiển.

Bạch Kỳ kinh ngạc nói, những người khác động dung, Khương Tiền thiên tư xuất chúng hạng gì, nhất là con mắt dọc kia, trấn áp khí vận, giúp đỡ không ngừng tôi thể.

Kẻ này ẩn chứa huyết mạch của gần trăm loại Hung thú, còn kế thừa con mắt thứ ba, thiên tư của hắn sẽ đáng sợ ra sao nữa?

- Nhất Động Thiên.

Cơ Võ Quân nhìn chằm chằm bé trai, tự lẩm bẩm, câu nói này để mọi người lấy lại tinh thần. Thái Oa nhìn chằm chằm bé trai như có điều suy nghĩ, Thái Hi là bình tĩnh nhất, hắn xưa nay không thích suy nghĩ lung tung.

Kẻ này vừa ra đời chính là Nhất Động Thiên.

Suy nghĩ kỹ một chút cũng bình thường, dựng dục trong mười năm, hắn hấp thu toàn bộ chân khí của Khương Triệt, hưởng thụ lấy vô số đan dược do Khương Trường Sinh cung cấp, khi xuất hiện trên đời càng hấp thu võ đạo linh khí khổng lồ, vừa ra đời đã đứng ở mục tiêu cuối cùng mà tuyệt đại đa số phàm nhân khó mà với tới.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm bé trai trong ngực, nói khẽ:

- Về sau gọi là Thiên Mệnh đi, Khương Thiên Mệnh.

Bối chữ Thiên thuộc về thế hệ cùng thời với ông nội kẻ này, nhưng về sau hắn đi theo bên cạnh Khương Trường Sinh, không sinh hoạt chung một chỗ với Khương gia, hà tất để ý những lễ tục kia.

Huống hồ, hắn chính là tổ tông, hắn muốn làm sao thì cứ làm thế ấy.

Thiên Mệnh.

Cơ Võ Quân nhớ kỹ hai chữ này, ánh mắt sáng lên.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế.

Đạo Tổ cũng không phải Võ Đế, mà là tiên thần nhìn xuống vạn tộc, nhưng con hắn có thể là Võ Đế.

Võ Đế xuất thế, có thể làm cho võ giả thế gian ảm đạm phai mờ, không phải là Khương Thiên Mệnh sao.

Sinh ra chính là Động Thiên cảnh, về sau sẽ mạnh bao nhiêu?

Có lẽ có thượng cổ Võ Đế vừa xuất sinh đã đến Động Thiên cảnh như Khương Thiên Mệnh, nhưng ở bên trong ghi chép của Thánh triều lại là không có, Võ Đế hai vạn năm qua cũng không có thiên tư khoa trương như thế!

- Thiên Mệnh? Tên rất hay.

- Ha ha ha, chỉ là bối phận sẽ loạn.

- Ngược lại tiếp qua trăm năm, hắn bối phận sẽ không còn quan trọng như vậy, bối phận cao hơn so với hắn cũng chỉ còn lại có Khương Tiển.

- Tên rất hay, Thái Hòa Thiên Tử sinh ra một đứa con trai tốt, đáng tiếc, Chiêu Tông không có nhìn thấy.

- Nếu Khương Khánh biết được, chắc sẽ càng thêm tức giận?

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Khương Trường Sinh thì đưa Khương Thiên Mệnh cho Bạch Kỳ, Bạch Kỳ lúc này dùng hai vuốt tiếp được Khương Thiên Mệnh.

Hai tay Khương Thiên Mệnh giống như người bình thường, nhưng thể phách hắn đã thuế biến, khí huyết hắn cường đại, đã có thể so với Hung thú.

Thái Oa tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với Khương Thiên Mệnh, tiến tới ôm hắn, cũng làm cho Bạch Kỳ thở dài một hơi.

Tiểu tử này còn mạnh hơn nó, nó như thế nào không có áp lực?

Cũng may Khương Thiên Mệnh đã tiến vào trạng thái ngủ say, thoạt nhìn nhu thuận đáng yêu, rất khó liên tưởng cùng một chỗ với hình bóng yêu ma bao phủ Kinh Thành lúc trước.

Khương Trường Sinh vung tay áo, một mình đi ra đình viện, những người khác tuy ngạc nhiên, lại cũng không dám hỏi nhiều.

Đi đi, trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:

[ Duyên Nguyên năm mười hai, yêu ma huyết mạch đặc thù Khương Thiên Mệnh xuất sinh, tứ loạn Kinh Thành, ngươi may mắn kịp thời ra tay, bách tính Kinh Thành bình an vượt qua, ngươi thành công sinh tồn dưới sự công kích của Khương Thiên Mệnh, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng, pháp bảo - Hàng Ma xử ].

Yêu ma?

Đúng thế, Khương Thiên Mệnh nhìn như là người, kì thực đã không phải người, không thể định nghĩa chủng tộc của hắn, chỉ có thể dùng yêu ma không rõ ràng đi định nghĩa.

Lúc trước Khương Thiên Mệnh phát cuồng thể hiện ra rất nhiều thiên phú của Hung thú, bao gồm cả thiên phú của khí vận hung chủng, khiến cho khí vận thiên địa phun trào, bạo phát đi ra cảm giác áp bách tuyệt không phải Nhất Động Thiên tầm thường có thể so sánh.

Chậc chậc, không nghĩ tới tiểu tử này vừa ra đời đã mang đến cho hắn một món lễ lớn.

Khương Trường Sinh đã có không ít pháp bảo, nhưng hắn sẽ không ngại nhiều.

Đạo Tổ nha, pháp bảo chắc chắn nhiều vô số kể, càng nhiều càng tốt, về sau thật xây dựng Tiên đạo, hắn còn có thể học một ít Tam Thanh Đạo Tổ trong thần thoại Hoa Hạ, cho các đồ nhi mượn bảo, hoành hành thiên hạ.

Giống như bên trong Tây Du Ký, phàm là yêu quái có bối cảnh, đều tay cầm pháp bảo của thần tiên, tôn lên những thần tiên kia vô cùng cường đại.

Đương nhiên, nếu thật là như vậy, hắn cũng sẽ không mặc dù đồ nhi làm ác.

Khương Trường Sinh vừa nghĩ, một bên đi vào bên trong Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm.

Hắn đem phóng xuất Khương Triệt, Ngọc phi, hai hồn phách rơi ở trước mặt hắn, từ từ mở mắt.

Bọn hắn vừa nhìn thấy Khương Trường Sinh, sửng sốt, vội vàng hành lễ, sau đó nhìn về phía lẫn nhau, có chút kinh ngạc.

- Ta........ Ta không chết?

Khương Triệt kinh ngạc nói, hắn lúc này kích động, vô ý thức muốn ôm Ngọc phi, kết quả hai tay xuyên qua hồn thể của nàng, hồn thể hắn cứng đờ.

Ngọc phi cũng không phân biệt được tình huống, không khỏi khẩn trương lên.

Khương Trường Sinh mở lời:

- Các ngươi đã chết, hiện tại là trạng thái linh hồn.

Lời vừa nói ra, Khương Triệt yên lặng, đi theo thu tay lại.

Ngọc phi nhìn về phía Khương Trường Sinh, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đạo Tổ, con của ta........

- Hắn đã thuận lợi sinh ra, về sau sẽ cùng ở lại bên cạnh ta, ta đã ban tên cho hắn, Thiên Mệnh.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, Ngọc phi nghe được thở dài một hơi.

Khương Triệt thì suy nghĩ cái tên này, đủ để thấy Đạo Tổ rất coi trọng đứa con này của hắn.