Chương 645 Sơn Hải Kinh xuất tràng
Chủng tộc tranh đấu, nói thế nào khó coi, bổn vương đã đợi ngươi lâu nay.
Đại vương Cường Lương tộc nhìn chằm chằm bầu trời, mặt không chút thay đổi nói, hắn nắm chặt búa đá to lớn trong tay, đi tới phía trước, Cường Lương chiến sĩ Thiên Địa Đại Tôn cảnh khác dồn dập tránh ra.
Cùng lúc đó, một vài cao thủ đang chém giết lẫn nhau âm thầm kinh hãi, Thiên Địa Đế Cảnh là cảnh giới gì?
Cơ Võ Quân thì suy nghĩ cảnh giới Võ Đế, Cường Lương tộc lại có Võ Đế bất quá suy nghĩ đây là chủng tộc cường đại có thể đuổi nhân tộc ra ngoài, làm sao có thể không có Võ Đế, trong lòng nàng bắt đầu chờ mong.
Nàng muốn nhìn Đạo Tổ đối mặt Võ Đế sẽ cường thế như thế nào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã cảm thấy Võ Đế không xứng với thân phận của Đạo Tổ.
Mộ Linh Lạc đang ở trong trạng thái chiến ý nghe được giọng Khương Trường Sinh, ánh mắt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại chuyên chú chiến đấu.
Diệp Tâm Địch, Kiếm Thần, Khương La, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Chu
Thiên Chí, Già Diệp thần tăng, Dương Chu, Thập Bát Tinh Túc các loại, bọn hắn đều gặp Đạo Tổ tự nhiên có thể ngay đầu tiên nhận ra tiếng nói của Đạo Tổ, tất cả bọn hắn đều phấn chấn, khói mù trong lòng bị quét sạch.
Hoang Châu thành, trong phủ thành chủ.
Hết.
Khương Hàn mấy người cũng nghe được tiếng Đạo Tổ, Khương Hàn vẫn lần đầu tiên nghe tiếng Đạo Tổ nói chuyện, hắn nhíu mày hỏi:
- Tiếng mới rồi là ai?
Một tên quan lại vội vàng nói:
- Tất nhiên là Đạo Tổ, ngoại trừ lão nhân gia ông ta, ai có thể có khí phách như vậy.
Khương Hàn thở dài một hơi, mặt lộ vẻ vẻ chờ mong.
Tổ tông, ngài có cuối cùng ra tay rồi.
Hắn không có chú ý tới Thiên Địa bảo thiềm trong đỉnh nhỏ gật gù đắc ý, sau đó bắt đầu toàn thân run rẩy, cuối cùng ngây ra như phỗng, không nhúc nhích.
Hồn Niệm thần kiếm cắm ở phía trên mặt đất ngăn cản Cường Lương tộc đại vương cùng một đám Thiên Địa Đại Tôn, giống như đem thiên địa một phân thành hai, Quan Thông U nhìn này kiếm ảnh to lớn hùng vĩ, trong lòng tràn đầy kính sợ.
Cái này cần võ học cùng chân khí hạng gì mới có thể ngưng tụ mà thành?
Hắn và Đạo Tổ chênh lệch vẫn hết sức cách xa.
Quan Thông U lộ ra nụ cười, nghĩ thầm:
- Lần thứ hai, đời này thiếu lão nhân gia ông ta, sợ là còn không hết.
Oanh! Oanh! Oanh....
Cường Lương đại vương dạo bước tiến lên, thân thể của hắn như cự nhạc cái thế, mỗi khi đi một bước, cũng có thể làm cho mặt đất rung động, khí thế của hắn dần dần phóng thích, ảnh hưởng chiến trường phương xa, dáng người như Khai Thiên cự thần của hắn đủ để cho võ giả nhân tộc nhìn một chút đã vô cùng lo sợ.
Mặc dù Đạo Tổ buông xuống, có thể đối mặt tồn tại khủng bố như thế, Đạo Tổ muốn giải quyết như thế nào?
- Còn không hiện thân?
Cường Lương đại vương lạnh lùng nói, ngữ khí băng lãnh, tiếng như hồng lôi, chấn động cửu tiêu.
Vừa dứt lời, lôi vân bị xông mở, gió mạnh gào thét mà xuống, kinh động các nơi chiến trường phía trên mặt đất, từng tôn Cường Lương chiến sĩ quay đầu nhìn lại, tướng sĩ, võ giả Đại Cảnh cũng giống như thế, ngay sau đó bọn hắn thấy được một màn rung động lòng người.
Biển mây vô biên bị tách ra, hạo nhật buông xuống, khu trục tối tăm giữa thiên địa, mang đến quang minh, bên trong ánh nắng vạn trượng có một thân ảnh, đón gió mà đứng, mặc dù để cho người ta không nhìn thấy hình dáng hắn, nhưng hắn ra sân như Thái Dương Thần buông xuống, không ai bì nổi, phía dưới Chí Dương thần quang hào quang óng ánh, khí thế của Cường Lương đại vương hùng vĩ cũng thấp hơn một đoạn.
Cường Lương đại vương híp mắt nhìn đi, tầm mắt khóa chặt Khương Trường Sinh.
Nhóm Thiên Địa Đại Tôn Cường Lương tộc cũng bị kinh động, phương thức Khương Trường Sinh ra sân thật sự đặc biệt, mà lại rất có cảm giác áp bách.
Áo bào Khương Trường Sinh lay động, tay phải nửa nhấc, trên lòng bàn tay lơ lửng một quyển sách, Thúc Thần lăng theo gió lay động, khiến cho khí chất của hắn càng thêm phiêu miểu.
- Để cho ta xem năng lực Cường Lương tộc đi.
Khương Trường Sinh bình tĩnh mở lời, ngữ khí đạm mạc, tâm tình không có chút chập chờn.
Cường Lương đại vương không nói nhảm nữa, nhấc búa chém đi, cánh tay cường tráng như dãy núi nâng lên, nhấc lên từng đầu sóng gió như Trường Long, lưỡi búa vẽ phá thiên khung, trảm ra một đường búa khí màu đen, dài đến mấy vạn trượng, tựa như muốn trảm toàn bộ bầu trời ra làm hai nữa.
Khương Trường Sinh bên trong cường quang mở ra Đại Đạo Chi Nhãn, bắn ra một vệt kim quang, từ trên trời giáng xuống, cường thế đánh tan búa khí màu đen, đạo kim quang này sao mà sáng chói, để thiên địa vì đó thất sắc.
Khương Trường Sinh nâng lên Sơn Hải kinh rót, pháp lực vào trong đó, Sơn Hải kinh đi theo mở ra, từng hồn ảnh Hung thú giết ra, tre già măng mọc, cấp tốc biến đổi kích thước thể phách lớn nhỏ như trước, Quan Thông U ngước nhìn một màn này, ở trong tầm mắt của hắn, Đạo Tổ thả ra từng con Hung thú hình thể lớn như dãy núi, từ trên trời giáng xuống, sao mà hùng vĩ, sao mà bá đạo.
Ầm ầm.
Mặt đất nhấc lên bụi đất cuồn cuộn, bay lên vạn trượng, mặt đất vì đó sụp đổ, từng khe đất cấp tốc kéo dài triển khai, trở thành Thâm Uyên sâu không thấy đáy.
Từng hồn ảnh Hung thú đụng vào Cường Lương đại vương, điên cuồng cắn xé hắn, càng có khí vận hung chủng chiếm cứ không trung không ngừng thi triển thiên phú khí vận, Thiên Lôi, Địa Hỏa, kim phong mặt đất dây leo, ăn mòn nước độc các loại, theo bốn phương tám hướng bao phủ đến Cường Lương đại vương, như Hồng Hoang Hung thú vây ăn Chiến thần giữa thiên địa, tràng diện hạo đại, để hết thảy chiến trường ảm đạm phai mờ.
Cường Lương đại vương tốc độ cao vung búa đá, đánh tan từng hồn ảnh, nhưng còn có càng nhiều hồn ảnh Hung thú theo Sơn Hải kinh bên trong bay ra.
Những hồn ảnh này cũng không phải bị tru diệt liền không còn, linh hồn ấn ký của bọn chúng tồn tại ở trong Sơn Hải kinh, chỉ cần Khương Trường Sinh đầy đủ pháp lực, có thể liên tục không ngừng triệu hoán.
Từng sợi dây leo thô to phá đất bay lên, quấn quanh hai chân Cường Lương đại vương, nọc độc khủng bố từ trên trời giáng xuống, bắn tung toé bên trên búa đá, để búa đá hòa tan.