Chương 684 Vượt qua Võ Đế là cảnh giới gì? (2)
Bên trên mặt đất bao la, trời cao đất rộng, mặt đất rung động kịch liệt, từng tôn cự nhân khủng bố đang tiến lên, chính là Cường Lương tộc, tất cả đều là đầu hổ thân người, kẻ cao nhất có ngàn trượng, người lùn nhất cũng cao trăm trượng, dãy núi dọc đường như là từng đống đất, không giống như là núi khi ở trước mặt bọn hắn.
Cầm đầu là sáu tôn cường giả Cường Lương tộc cao ngàn trượng, sáu tôn Thiên Địa Đế Cảnh, người mặc chiến giáp xương trắng, giống như Ma Thần hành tẩu nhân gian.
Hung thú phía trước nhìn thấy Cường Lương tộc, vô luận hình thể bao lớn, đều bị dọa đến tránh nhảy bốn phía, không dám cản đường.
Phương xa, phía trên một sườn đồi, hai bóng người trống rỗng xuất hiện, chính là Khương Trường Sinh cùng Khương Thiên Mệnh.
Khương Thiên Mệnh mở mắt, ngay sau khi đã bị Cường Lương tộc phương xa rung động, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Cường Lương tộc, đưa mắt nhìn lại, phần cuối thiên địa đều từng tôn thân ảnh to lớn, căn bản đếm không hết có bao nhiêu, chỉ là trận thế cũng đủ để cho người sắp nứt cả tim gan.
- Tổ gia gia, chúng ta muốn đối phó bọn hắn sao? Nghiêm túc?
Khương Thiên Mệnh trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.
Hắn hết sức tự phụ, nhưng Cường Lương tộc này thanh thế thoạt nhìn cũng không phải một hai người có thể ngăn cản.
Mắt Khương Trường Sinh nhìn phía trước, nói:
- Không sai, nếu không ngăn bọn họ lại, bọn hắn sẽ san bằng Đại Cảnh.
Khương Thiên Mệnh nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:
- Chẳng lẽ bọn hắn là Cường Lương tộc?
Truyền thuyết về Cường Lương tộc, hắn cũng nghe nói qua, Đại Cảnh thái bình trăm năm, là bị Cường Lương tộc thức tỉnh, sau trận chiến kia, võ giả Đại Cảnh mới vừa ý thức được thực lực của bọn hắn căn bản không đáng giá nhắc tới nếu ở trước mặt cường tộc Thái Hoang.
Mà trận chiến kia mới có bao nhiêu Cường Lương chiến sĩ?
Hiện tại lại có bao nhiêu?
Khương Thiên Mệnh thị lực siêu nhân, nhưng hắn cũng đếm không hết Cường Lương tộc tới bao nhiêu chiến sĩ, mặc dù tính không rõ ràng cụ thể số lượng, nhưng hắn có thể cảm giác được địch nhân đều rất mạnh, nhất là sáu tôn như thân ảnh cự nhạc Thông Thiên phía trước nhất.
Hắn quay đầu hỏi:
- Tổ gia gia, bọn hắn là cảnh giới gì?
Khương Trường Sinh nói:
- Yếu nhất cũng có Động Thiên cảnh, hôm nay vừa hay nói cho ngươi, phía trên Võ Đạo Thánh Vương chính là Thiên Địa Đại Tôn, mà phía trên Thiên Địa Đại Tôn thì là Thiên Địa Đế Cảnh, Thiên Địa Đế Cảnh trong nhân tộc được xưng là Võ Đế, mà đối diện đã có sáu tôn Thiên Địa Đế Cảnh.
Khương Thiên Mệnh trừng to mắt, bởi vì Bạch Tôn, Cơ Võ Quân tồn tại, hắn thấy, Võ Đế đã là nhân vật mạnh nhất, hiện tại bọn hắn muốn đối mặt sáu tôn tồn tại mạnh nhất?.
Hắn cố nén xúc động, hỏi:
- Vậy còn dư lại thì sao, có bao nhiêu Thiên Địa Đại Tôn, bao nhiêu Võ Đạo Thánh Vương?
Địch nhân mạnh, cơ hồ mạnh đến áp đảo, nhưng Khương Thiên Mệnh lại máu nóng sôi trào.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Nhiều, ta cũng đếm không hết.
Khương Thiên Mệnh nắm chặt hai quả đấm, phấn khởi đến toàn thân rụn rẩy.
Đúng lúc này, Khương Trường Sinh đè lại bờ vai của hắn, một cỗ lực lượng kỳ dị chui vào trong cơ thể hắn, để tâm tình của hắn trong nháy mắt ổn định lại.
- Một trận chiến này, ngươi cứ nhìn, mang ngươi ra đây là để ngươi lãnh hội sự mạnh mẽ của cường tộc Thái Hoang, Võ Đạo Thánh Vương có thể không đáng chú ý, ngươi cần một mực nỗ lực luyện công, trong mắt ta, Võ Đế chỉ là cực hạn của phàm nhân, tuyệt không phải cực hạn của ngươi.
Khương Trường Sinh một lần nữa nhìn về phía phương xa, bình tĩnh nói.
Khương Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Tổ gia gia, ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.
Hiểu rõ Cường Lương tộc mạnh mẽ, trong lòng của hắn càng thêm chờ mong.
Tổ gia gia muốn thế nào đối mặt Cường Lương tộc mạnh mẽ như thế?
Dưới cái của nhìn soi mói Khương Thiên Mệnh, Khương Trường Sinh chậm rãi đưa tay, Kim Lân diệu thụ lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn. Nhìn Kim Lân diệu thụ kim quang sáng chói, ánh mắt Khương Thiên Mệnh sáng lên, bị chí bảo sát phạt này kinh diễm.
- Tổ gia gia, ngài là cảnh giới gì? vượt qua Võ Đế sao?
- Không kém bao nhiêu đâu, chớ nói ra ngoài, chỉ ngươi ta biết được.
- Vượt qua Võ Đế là cảnh giới gì?
- Ta cũng không rõ ràng.
Vừa dứt lời, vệt sáng màu vàng lóng lánh thiên địa.
Giữa rừng núi, Diệp Tầm Địch cùng một tên nam tử áo vàng đang truy đuổi đại chiến, hai người liên tục xuyên qua rừng núi, lá cây bay tán loạn.
Kiếm Thần và Khương Huyền Chân chật vật đang dùng tốc độ cao bay về phần cuối thiên địa.
Một bên khác bọn hắn, dãy núi nổ tung, bụi đất vén trời, Cơ Võ Quân đang đại chiến cùng một người khác.
Cơ Võ Quân vung vẩy long phách ngân thương, chân khí hạo đãng trăm dặm, tư thái bá khí, cùng nàng chiến đấu là một tên nam tử áo bào đen, chính là chủ sự sau màn hành động của Thương Lãng.
- Ngươi đến tột cùng là người phương nào?
Cơ Võ Quân trầm giọng hỏi, trong lời nói tràn ngập sát ý.
Cả người nam tử áo bào đen vòng quanh khói đen, song đồng dưới mặt nạ hẹp dài, hắn nhìn chằm chằm Cơ Võ Quân, hỏi:
- Ngươi lại là hiệu lực cho ai? Đạo Tổ? Nếu Đạo Tổ muốn cứu Thiên Tử, vì sao không lên tiếng, chúng ta tự nhiên không dám ngăn cản.
Cơ Võ Quân khinh miệt nói:
- Đạo Tổ rời xa thế tục, há sẽ để ý những chuyện này, chỉ là chúng ta muốn phá hư chuyện tốt của ngươi thôi.
Oanh!
Khí thế của nàng thay đổi, tiến vào trạng thái Cửu Thần Đấu Chuyển Công, đâm ra một thương, chân khí như giang hải bao phủ mà đi, nghiền nát dãy núi tàn phá dọc đường.
Nam tử áo bào đen vung tay áo, một hồi gió đen tựa như đến từ Cửu U đối diện ngăn cản, hai luồng chân khí chạm vào nhau, kích thích gió mạnh khủng bố, Kiếm Thần phương xa đều kém chút bị thổi bay ra ngoài.
- Các ngươi... Đến cùng là ai phái tới...
Khương Huyền Chân hư nhược hỏi, trong ánh mắt không có chút cảm kích, chỉ có chết lặng.
Những trong năm qua, quá nhiều chư hầu mong muốn cướp đoạt hắn, hắn đã thành thói quen.
Kiếm Thần cũng không quay đầu lại nói:
- Không người nào phái chúng ta tới, chẳng qua là Đạo Tổ không hy vọng giang sơn Khương gia không còn.