← Quay lại trang sách

Chương 685 Bị dọa tè ra quần

Đạo Tổ.

Nghe được hai chữ này, ý thức Khương Huyền Chân trong nháy mắt tỉnh táo, hắn mở to hai mắt, run giọng hỏi:

- Các ngươi cùng Đạo Tổ là quan hệ như thế nào?

Kiếm Thần trả lời:

- Võ giả tu hành dưới gối Đạo Tổ thôi.

Khương Huyền Chân nghe được câu trả lời này, trong lòng phun trào cảm xúc, ủy khuất, xấu hổ, oán giận, kinh hỉ các loại, rất nhiều cảm xúc hội tụ vào một chỗ, ngũ vị tạp trần.

- Tiếp theo... Trẫm có thể nhìn thấy... Đạo Tổ sao?

Khương Huyền Chân cẩn thận từng li từng tí hỏi, sợ đây là một giấc mộng.

Kiếm Thần trả lời:

- Đạo Tổ đã bế quan rất nhiều năm, khi nào có thể nhìn thấy hắn, ta cũng nói không rõ ràng.

Bế quan?

Khương Huyền Chân bừng tỉnh đại ngộ, trách không được tổ tông không có ra tay, nguyên lai đang bận bịu bế quan.

Cường giả như Đạo Tổ, bế quan xong lại phải mạnh cỡ nào?.

Hắn không cách nào tưởng tượng, nhưng hắn ý thức một chút, nhân sinh tuyệt vọng của mình cuối cùng sẽ nghênh đón bước ngoặt.

Chỉ là sau khi gặp được Đạo Tổ, hắn lại nên như thế nào?

Khương Huyền Chân tâm loạn như ma, bắt đầu ngẫm lại nửa đời trước của mình.

Oanh! Oanh! Oanh.

Vệt sáng màu vàng lóng lánh giữa thiên địa, đếm không hết màu vàng kim chảy dài như mưa sa tầm tã oanh tạc mặt đất vô biên, từng tôn Cường Lương chiến sĩ bị oanh giết, máu tươi chảy đầy mặt đất.

Khương Thiên Mệnh nhìn Kim Lân diệu thụ che khuất bầu trời, miệng của hắn đều vô ý thức mở lớn.

Toàn bộ bầu trời đều bị nhánh cây Kim Lân diệu thụ che đậy, chỉ là một mảnh lá cây đã còn muốn khổng lồ hơn sơn nhạc, loại to lớn này rung động lòng người, mạnh như Khương Thiên Mệnh, tầm mắt của hắn đều không thể nhìn thấy hết toàn bộ Kim Lân diệu thụ.

Phía dưới Kim Lân diệu thụ, toàn bộ Cường Lương tộc như là bầy kiến dưới cây, bị mưa như trút nước cọ rửa chạy tứ tán bốn phía, sáu tôn cường giả Thiên Địa Đế Cảnh phóng lên tận trời, vây công Kim Lân diệu thụ, lực lượng có thể so với Võ Đế cường đại cỡ nào, nhưng chỉ có thể rung chuyển Kim Lân diệu thụ.

Tiếng nổ vang rền kinh thiên động địa đều che giấu không được tiếng gào thét của Cường Lương tộc, mặc dù đối mặt tồn tại cường đại không biết, Cường Lương tộc cũng không có nhút nhát, vẫn như cũ tre già măng mọc lao thẳng tới Kim Lân diệu thụ.

- Đáng giận, lên!

- Là gốc cây của vị cường giả Đại Cảnh kia.

- Làm sao có thể, ngay cả sáu đại thủ lĩnh đều không làm gì được cái cây này!

- Người Đại Cảnh đâu?

- Cường Lương tộc há có thể ngã vào nơi này, cho dù chết, cũng muốn chém ngã cây này.

Cường Lương chiến sĩ một bên giận mắng, một bên tránh né Kim Lân diệu thụ công kích, phương viên mấy ngàn vạn dặm chỗ bị oanh nổ, phạm vi này đã vượt qua diện tích Long Mạch đại lục trước đó.

Khương Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, gặp hắn một bộ phong khinh vân đạm đứng tại chỗ, trong lòng sùng bái bay lên tới cực điểm.

Quá mạnh!

Hắn hưng phấn hỏi:

- Tổ gia gia, đây là thần binh gì, hay do Hung thú biến thành?

Võ giả Đại Cảnh mượn nhờ Thiên Diễn võ pháp hấp thu khí huyết Hung thú, có thể ngưng tụ ra thân hình Hung thú tiến hành chiến đấu.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Ngươi cứ xem đây là một loại tiên thuật đi.

Thần binh?

Xem ra lực rung động còn chưa đủ.

Khương Trường Sinh đi theo mở lời:

- Thiên Mệnh, nhìn tốt, kế tiếp là lực lượng vượt qua Võ Đế, là lực lượng ngươi phấn đấu cả đời cũng nhất định phải theo đuổi.

Hắn thả người vọt lên, hóa thành một đạo kim quang bay tới phía trên Kim Lân diệu thụ.

Trong sự chờ mong của Khương Thiên Mệnh, dưới vẻ mặt phấn khởi, Khương Trường Sinh đột nhiên thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, đứng trên nhánh cây Kim Lân diệu thụ, như Thái Dương Thần đặt chân ở phía trên Thế Giới Thụ, ánh nắng của Chí Dương thần quang còn chói mắt hơn cả hạo nhật.

Lục đại thủ lĩnh Cường Lương tộc cũng bị hù dọa, dồn dập dừng lại, ngưỡng vọng dáng người vạn trượng vĩ ngạn của Khương Trường Sinh.

Ở trước mặt hắn, thể phách Cường Lương tộc cũng lộ ra chỉ đến như thế.

Khương Thiên Mệnh nhìn trợn mắt hốc mồm.

Tổ gia gia làm sao trở nên lớn như thế?

Chí Dương thần quang lấp lánh ánh nắng, để hết thảy Cường Lương chiến sĩ đều không cách nào thấy rõ khuôn mặt Khương Trường Sinh, nhưng bọn hắn thấy được một con mắt.

Đại Đạo Chi Nhãn.

Kim quang của Đại Đạo Chi Nhãn bên trong ánh nắng lộ ra thần tuấn, tư thái tiên nhân hiển thị rõ không thể nghi ngờ.

Khương Thiên Mệnh vô ý thức sờ lên con mắt thứ ba của mình, thầm nói:

- Quả nhiên, đều kế thừa tổ gia gia, chỉ là ánh mắt của ta sao lại không có đẹp như vậy?

Hắn rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của tổ gia gia.

Tất nhiên là muốn dùng con mắt thứ ba.

Hắn vẫn cảm thấy con mắt thứ ba còn có năng lực khác, chỉ là mình còn chưa kích phát ra.

- Ngươi đến cùng là thần thánh phương nào, ngươi tuyệt đối không thuộc về nhân tộc.

Một Cường Lương thủ lĩnh tóc đỏ tức giận hỏi, trong lời nói lộ ra sự hoảng sợ.

Khương Trường Sinh mạnh mẽ làm hắn nhìn không thấu, hắn chưa bao giờ từng gặp phải tồn tại kinh khủng như vậy.

- Nhân tộc Đại Cảnh xưng ta Đạo Tổ, nhân tộc Đại Cảnh tôn ta, ta tự nhiên muốn bảo hộ, các ngươi đã không phải lần đầu tiên xâm phạm, các ngươi phải ăn chút đau khổ.

Khương Trường Sinh cao cao tại thượng, đạm mạc nói.

Oanh!

Một chùm sáng màu vàng óng bắn ra từ bên trong Đại Đạo Chi Nhãn, tốc độ nhanh chóng, nhanh đến những sinh linh khác giữa thiên địa đều không thể dùng mắt trần bắt lấy.

Một tôn Cường Lương thủ lĩnh bị oanh thịt nát thân, kim quang thuận thế hạ xuống, ven đường cấp tốc biến lớn, quét ngang đại quân Cường Lương tộc, phàm là Cường Lương chiến sĩ bị kim quang đụng phải đều bị ép thành tro bụi, mặt đất bị oanh ra một hẻm núi, sâu không thấy đáy, dài tới phần cuối thiên địa.

Một đạo ánh sáng ít nhất tru sát hơn vạn Cường Lương chiến sĩ.

Thiên địa yên tĩnh.

Còn lại năm tôn thủ lĩnh Cường Lương tộc bị dọa đến toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích, bọn hắn còn như vậy, huống chi Cường Lương chiến sĩ khác.