← Quay lại trang sách

Chương 686 Thỉnh tổ tông đăng cơ

Chỉ ra một chiêu, toàn bộ Cường Lương tộc mất đi chiến ý, vô tận tuyệt vọng cùng hoảng sợ bao phủ trong lòng của bọn hắn.

- Các ngươi tốt nhất đừng trốn, bằng không tất cả đều phải chết.

Lời nói của Khương Trường Sinh lần nữa rơi xuống, quanh quẩn trong thiên địa, để hết thảy Cường Lương chiến sĩ nổi da gà khắp cả người.

Khương Thiên Mệnh hưng phấn đến sắp ngất, nhìn hẻm núi hiểm yếu như Thâm Uyên chân trời đầu, hắn không cách nào tưởng tượng công lực như thế nào mới có thể có lực phá hoại giống như thế này.

Quá mạnh!

Mạnh như Võ Đế, một chiêu là diệt.

- Làm sao có thể... Thân thể Thiên Địa Đế Cảnh.

Thủ lĩnh Cường Lương tộc tóc đỏ run rẩy toàn thân, trong lòng kinh hãi.

Phàm là đi đến Thiên Địa Đế Cảnh, mặc dù đại nạn tới, thân thể cũng sẽ vạn cổ bất diệt.

Bọn hắn chưa từng nghe qua thân thể Thiên Địa Đế Cảnh sẽ bị tru diệt.

Nhưng cảnh tượng trước mắt kích thích con mắt của bọn họ, để bọn hắn không khỏi sợ hãi, đáy lòng cảm thấy tuyệt vọng.

- Các ngươi muốn sống không?

Khương Trường Sinh nhìn xuống năm tôn Cường Lương thủ lĩnh hỏi.

Cường Lương thủ lĩnh tóc đỏ run giọng đáp:

- Muốn...

- Cường Lương tộc tập kích nhân tộc hai lần, đón thêm ta hai chiêu, còn lại có thể sống sót.

Giọng Khương Trường Sinh lạnh lùng như vậy.

Không đợi năm đại thủ lĩnh trả lời, Đại Đạo Chi Nhãn lần nữa bắn ra một vệt kim quang, tru diệt một tôn Thiên Địa Đế Cảnh, đi theo hạ xuống, oanh sát đếm không hết Cường Lương chiến sĩ.

Yên tĩnh!

Không có một tên Cường Lương chiến sĩ nào dám gào thét, tâm thần tất cả đều căng cứng, sợ bị Khương Trường Sinh để mắt tới.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, trong lòng bọn họ chỉ có một tia may mắn, kia chính là lại chịu qua một chiêu cuối cùng.

Oanh!

Lại là một vệt kim quang bắn ra, mang đi một tôn Thiên Địa Đế Cảnh cùng với hơn vạn Cường Lương chiến sĩ, phía trên mặt đất bao la, ba hẻm núi như Thâm Uyên hiện ra, bão cát đầy trời đều không thể hoàn toàn che đậy chúng nó.

- Làm chuyện sai lầm phải trả cái giá rất lớn, tất cả đều quỳ xuống cho ta.

Giọng Khương Trường Sinh trở nên tràn ngập cảm giác áp bách, ba tôn Cường Lương thủ lĩnh còn lại quỳ xuống, Cường Lương chiến sĩ khác cũng giống như thế.

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ không có khuất nhục, chỉ có vô tận hoảng sợ cùng với kinh hỉ khi sống sót sau tai nạn.

Nhìn bóng người to lớn được đám người quỳ lạy phương xa, Khương Thiên Mệnh nắm chặt hai quả đấm, huyết mạch sôi sục.

Quá bá khí!

Cái gì Thiên Tử, cái gì Võ Đế.

Đây mới là uy thế của cường giả đệ nhất thiên hạ.

Khương Thiên Mệnh ngước nhìn Khương Trường Sinh cao cao tại thượng, khắc thật sâu một màn này vào chỗ sâu trong trí nhớ, vĩnh thế không quên.

- Nhân tộc sẽ trở thành vương tộc mới, hi vọng Cường Lương tộc vẫn như cũ là cường tộc thủ hạ trung thành tuyệt đối của vương tộc, nếu các ngươi không muốn, lần sau ta sẽ tự thân đến tộc địa của các ngươi.

- Nhớ kỹ, ta sẽ không lại cho các ngươi cơ hội thứ hai.

Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, Kim Lân diệu thụ che khuất bầu trời bắt đầu thu nhỏ, cấp tốc rơi vào trong tay hắn, một màn này thật sâu kích thích đến ba tôn Cường Lương thủ lĩnh sống sót.

Bọn hắn không thể nào hiểu được một màn này.

Khương Trường Sinh vung tay áo, gió mạnh diệt thế bao phủ giữa thiên địa, lấy đi hết thảy thi thể dập nát của các chiến sĩ Cường Lương tộc, các chiến sĩ đợi Cường Lương tộc hồi thần, Khương Trường Sinh đã tan biến.

Khương Thiên Mệnh trên vách núi phương xa còn chưa kịp phản ứng, cảm giác bả vai bị một tay bắt lấy, ngay sau đó chính là trời đất quay cuồng.

Đợi hắn lần nữa mở mắt, đã trở lại trong đình viện Long Khởi sơn.

Khương Thiên Mệnh đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy.

Khương Trường Sinh thì quay người đi vào bên trong đạo quan.

Bạch Kỳ nhìn Khương Thiên Mệnh dị thường, hỏi:

- Ngươi thế nào?

- Quá mạnh! Quá mạnh! Quá mạnh rồi!

Khương Thiên Mệnh điên cuồng kêu lên, không ngừng nhảy nhót tại chỗ, đánh thức Kim Ô, Thái Oa, Thái Hi, Bạch Long.

Bạch Kỳ tức giận nói:

- Chủ nhân tự nhiên mạnh, nhưng ngươi dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, đáng giá như thế sao?

Khương Thiên Mệnh nắm chặt hai quả đấm, nói:

- Các ngươi không hiểu! Thật quá mạnh, ta kể cho các ngươi nghe...

Sau khi tiến vào Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở bên trên bồ đoàn, hắn bắt đầu xem chiến đấu lúc trước.

Đánh với Cường Lương tộc một trận, hắn rõ ràng cảm giác được mình ra tay sẽ động đến quy tắc thiên địa, Thiên Địa lực lượng sẽ gạt bỏ hắn, dĩ nhiên, chẳng qua là gạt bỏ, căn bản áp chế không nổi hắn.

- Xem ra ta vẫn là ngoại tộc.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, theo trình độ nào đó mà nói, hắn đúng là người xâm nhập. Nhưng hắn không được chọn, vì sống sót, chỉ có thể xâm lấn đến cùng.

Bên ngoài Tử Tiêu cung vang lên tiếng kinh hô của Bạch Kỳ, Kim Ô, theo Khương Thiên Mệnh giảng giải, đình viện trở nên gà bay chó chạy, rất ồn ào.

[ Khai Thánh năm thứ tư, Cường Lương tộc mang theo đại quân đột kích, muốn san bằng Đại Cảnh, ngươi thành công sinh tồn khi bị bọn hắn vây công, vượt qua một trường kiếp nạn, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - linh vật Bàn Đào thụ ].

Một dòng thông báo xuất hiện trước mắt Khương Trường Sinh, khiến cho hắn lộ ra nụ cười.

Cường Lương tộc quả nhiên đưa tới một món lễ lớn.

Bàn Đào thụ?

Cũng không biết phải chăng giống như trong thần thoại, có thể tăng tuổi thọ cho sinh linh.

Khương Trường Sinh bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Bàn Đào thụ.

Thời gian trôi qua.

Hai tháng sau.

Mùa thu, Long Khởi sơn đều là lá vàng, thê mỹ như vẽ.

Một ngày này, Cơ Võ Quân, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần trở về, bọn hắn còn mang về một người.

- Đạo Tổ còn không có xuất quan sao?

Diệp Tầm Địch hỏi.

Khương Thiên Mệnh nhảy dựng lên, giơ tay dùng ngón tay cái chỉ về phía sau hướng đạo quan, nói:

- Tổ gia gia đã đột phá thành công, chẳng qua đang ở bên trong tu luyện, ta nói cho ngươi.

Hắn còn chưa nói xong, Khương Huyền Chân sau lưng Kiếm Thần đột nhiên tới trước đạo quan, hai đầu gối quỳ xuống đất, cái trán đập xuống đất, kêu khóc:

- Con cháu bất hiếu, vô lực hồi thiên, thỉnh tổ tông đăng cơ, lại nối tiếp cơ nghiệp ba trăm năm của Đại Cảnh ta.