← Quay lại trang sách

Chương 687 Bạch nhật phi thăng, tiên thần thịnh thế (1)

Nghe được lời Khương Huyền Chân, tất cả mọi người trong đình viện đều nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Cơ Võ Quân nhìn về phía hắn trở nên tràn ngập tán thưởng, những người khác thì kinh ngạc.

- Chủ nhân ta là tiên nhân, làm sao có thể làm thiên tử?

Bạch Kỳ kêu lên.

Khương Thiên Mệnh thì nhìn chằm chằm Khương Huyền Chân, tò mò thân phận của hắn.

- Thiên Tử, ngươi bị kích thích rồi?

- Chậc chậc, thoái vị cũng tốt, những năm nay Thiên Tử Đại Cảnh xác thực không được.

- Thật ra cũng bình thường, từ xưa đến nay bên trong hoàng triều, phần lớn đều là hôn quân, dong quân, nào có nhiều Thánh Quân, minh quân như vậy.

- Ta ngược lại thật ra cảm thấy không trách bọn họ, Duyên Vũ Thiên Tử, Định Hòa Thiên Tử thậm chí Hoàng Tông, đều có hùng tâm, chẳng qua là cục diện bế tắc quá sâu, duy nhất có thể trách vẫn phải là An Tông, hắn là thật phế vật.

Nghe mọi người thảo luận, Khương Huyền Chân không có ngẩng đầu, cái trán gắt gao dán trên mặt đất, máu tươi bắt đầu chảy xuôi.

Một lát sau, một giọng nói truyền ra từ trong đạo quan:

- Vào đi.

Cửa lớn đạo quan đi theo rộng mở.

Khương Huyền Chân ngẩng đầu, nước mắt còn chưa kịp, nhìn đạo quan, hắn đột nhiên có chút thấp thỏm, hai đầu gối giống như mọc rễ, đứng không dậy nổi.

- Tiểu tử thúi, còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi có cái yêu cầu gì, nhanh đi nói với tổ tông ngươi.

Kiếm Thần vỗ vỗ bả vai Khương Huyền Chân, thúc giục.

Khương Huyền Chân lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, run run rẩy rẩy đi vào bên trong Tử Tiêu cung, cửa lớn đi theo đóng lại.

Đám người Bạch Kỳ, Diệp Tầm Địch thì tiếp tục trò chuyện, hiếu kỳ Đạo tổ và Khương Huyền Chân sẽ trò chuyện cái gì.

Sau khi tiến vào đạo quan, Khương Huyền Chân phát hiện không gian bên trong vô cùng trống trải, như một cung điện, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở bên trên bồ đoàn, Chí Dương thần quang trôi nổi ở sau ót, như mặt trời nhỏ, rất lấp lánh, để Khương Huyền Chân không thể nhìn trộm hình dáng hắn.

Thật là như tiên nhân vậy.

Trong đầu Khương Huyền Chân dâng lên ý nghĩ như vậy, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Khương Trường Sinh, quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái liên tiếp.

- Tổ... Tổ tông...

Khương Huyền Chân thận trọng nói, hắn vô số lần huyễn tưởng qua tình cảnh gặp mặt tổ tông, khi đến một bước này, hắn lại không biết nên nói cái gì, đầu óc trống rỗng.

Bầu không khí yên lặng.

Khương Huyền Chân cũng dần dần tỉnh táo lại, khôi phục mạch suy nghĩ.

Lúc này, Khương Trường Sinh mới mở lời:

- Suy nghĩ kỹ càng chưa, ngươi đến cùng cần ta làm cái gì cho ngươi?

Khương Huyền Chân hít sâu một hơi, nói:

- Thỉnh tổ tông đăng cơ.

Hắn giương mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh, vẻ mặt kiên định, nói:

- Thiên Tử các triều đại đều sai, vấn đề căn nguyên không phải thế gia vọng tộc, mà là khí vận, khí vận hạn chế tuổi thọ thiên tử, dẫn đến Thiên Tử không có khả năng cường đại lên, ngài là tiên thần, tất nhiên sẽ không bị khí vận hạn chế tuổi thọ, chỉ có ngài có thể cứu vãn Đại Cảnh.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:

- Về sau, ta sẽ sửa tạo khí vận Đại Cảnh, để cho tuổi thọ Thiên Tử không bị hạn chế nữa.

Khương Huyền Chân nghe xong, càng thêm xúc động, nói:

- Cái kia cũng vô dụng, ta và dòng dõi ta bên trong hai trăm năm rất khó trở thành cường giả uy chấn thiên hạ, nếu để cho cho phiên vương khác, kia chính là ngỗ nghịch di chí Thái Tông, chỉ có ngài đăng cơ, mới có thể hoàn toàn thay đổi Đại Cảnh, nếu ngài có thể làm Thiên Tử Đại Cảnh mấy trăm năm, ngài lại lựa chọn một vị hậu nhân đã trưởng thành, kia sẽ không coi là ngỗ nghịch di chí của Thái Tông.

- Ta không có khả năng làm thiên tử, ta cần phụ trách loạn thế, cần gánh chịu oán hận của bách tính thiên hạ, mà ta cũng không muốn lại làm thiên tử, ta không có năng lực như thế.

Nói đến chỗ này, nước mắt Khương Huyền Chân lại chảy ra không ngừng.

Hắn nghĩ tới phụ hoàng của mình, nghĩ đến Khương Huyền Niên.

- Hoàng huynh ta vì ta mà trải đường, đến đỡ ta thành phiên vương cường đại, nhưng ta quá mức xúc động... Hại chết Hoàng huynh, cũng để cho mình lâm hãm khốn cảnh, càng huỷ bỏ một thân võ công, tổ tông... Ta thật không thích hợp làm Thiên Tử, ta từ nhỏ đã không muốn làm Thiên Tử...

Khương Huyền Chân than thở khóc lóc, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất, áy náy cùng với thống khổ.

Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, nghĩ Khương Huyền Niên nhất định là thiên tử, cho nên căn bản không có suy nghĩ mình sẽ làm thiên tử, tâm tính này một mực duy trì đến trưởng thành lớn lên.

Khương Trường Sinh nghe hắn kể rõ, cũng đang chăm chú xem kỹ vấn đề này.

Hắn đã thành tiên, khó gặp địch thủ ở thế giới này, buông lỏng một quãng thời gian, cũng không phải không được, mặt khác, hắn thấy được hồn phách của Khương Tử Ngọc.

Có lẽ có ít tiếc nuối có thể để bù đắp, thuận tiện trải đường cho giá trị khí vận, giá trị hương hỏa tăng trưởng.

Sáng sớm, Mộ Linh Lạc trở lại đình viện Long Khởi sơn nhìn thấy Trần Lễ, Bạch Tôn cũng ở đó.

Nàng đi vào bên cạnh Cơ Võ Quân, thấp giọng hỏi:

- Thiên Tử tới?

Cơ Võ Quân gật đầu, nói:

- Ở bên trong đợi gần nửa tháng, còn chưa có đi ra.

Lâu như vậy?

Trong lòng Mộ Linh Lạc sinh ra tò mò, nàng quan tâm nhất vẫn là Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh lần đầu tiên bế quan nhiều năm như vậy.

Nàng quay đầu nhìn về phía Trần Lễ trước bàn đá, hỏi:

- Trần Lễ, thiên hạ phân tranh kéo dài đã bao nhiêu năm, bây giờ còn có dị tộc làm loạn, khi nào mới có thể kết thúc cuộc nháo kịch này?

Trần Lễ liếc nhìn đạo quan, nói:

- Nhanh, thịnh thế chân chính của Đại Cảnh muốn tới.

Bạch Tôn mang theo tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, dựa theo các ngươi nói, Thiên Tử đã phế đi, phí phạm mệnh cách.

Hắn một mực tràn ngập chờ mong về Khương Huyền Chân, nhưng từ khi Khương Huyền Chân đăng cơ, thiên hạ chư hầu tranh đoạt hắn, khiến cho hắn biến thành khôi lỗi, nhận hết trắc trở, nghe Kiếm Thần, Diệp Tầm Địch, Cơ Võ Quân nói, trên đường giải cứu, vị Thiên Tử này đã đánh mất hùng tâm trọng đoạt giang sơn.