Chương 688 Bạch nhật phi thăng, tiên thần thịnh thế (2)
Người nào trong thiên hạ này thích hợp làm Thiên Tử? Cũng không thể để Bắc Cương vương làm thiên tử đó chứ?
Diệp Tầm Địch bất đắc dĩ hỏi.
Kiếm Thần nói:
- Khương La cũng không tệ.
Mọi người bắt đầu thảo luận phiên vương thiên hạ người nào thích hợp làm Thiên Tử.
Qua một hồi lâu, cửa lớn đạo quan bỗng nhiên mở ra, Khương Huyền Chân đi ra, hắn thay đổi một bộ đạo bào nở nụ cười, tinh thần toả sáng, trở nên tràn ngập có chí tiến thủ.
Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía hắn, Bạch Kỳ đang muốn mở miệng, kết quả nhìn thấy Khương Trường Sinh đi theo sau lưng Khương Huyền Chân.
Nhìn thấy Khương Trường Sinh, ánh mắt Mộ Linh Lạc sáng lên, lúc này đi lên trước, quan tâm hỏi:
- Đột phá thành công?
Khương Trường Sinh cười gật đầu.
Khương Huyền Chân yên lặng đi qua một bên nhường đường cho tổ tông.
Bạch Kỳ vội vàng hỏi:
- Chủ nhân, tiếp theo ngài dự định làm gì?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh thì kéo tay Mộ Linh Lạc, nói khẽ:
- Ta đã đáp ứng muốn cưới hỏi ngươi đàng hoàng, nên thực hiện lời hứa.
Mộ Linh Lạc ngẩn người, kinh ngạc hỏi:
- Lúc nào đáp ứng?
Bạch Kỳ tiện hề hề cười nói:
- Ta ngược lại nhớ kỹ chủ nhân đã đáp ứng Hoa Kiếm Tâm.
Khương Trường Sinh nhìn về phía nó, nói:
- Không sai, ta đã đáp ứng nàng, kiếp sau sẽ quang minh chính đại cưới nàng.
Bạch Kỳ hoang mang, không rõ Khương Trường Sinh có ý gì.
Mộ Linh Lạc nghe nói như thế, trái tim thổn thức, ánh mắt trở nên phức tạp, một suy đoán mà nàng trước đó luôn suy nghĩ tựa hồ là thật.
Trần Lễ rõ ràng đoán được ý tứ Khương Trường Sinh, hắn lúc này tiến lên, khom lưng hành lễ, nói:
- Đa tạ Đạo Tổ, đây là phúc của Đại Cảnh.
Bạch Tôn, Cơ Võ Quân tựa hồ suy nghĩ cái gì, sắc mặt đại biến, sao đó gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Ta không chỉ muốn đăng cơ, còn muốn mang đến cơ duyên phi thăng thành tiên cho bách tính Đại Cảnh, Đạo Tổ trải qua bách thế hồng trần, một thế cuối cùng sẽ thành quân vương, công đức viên mãn, bạch nhật phi thăng, vì Đại Cảnh dựng lên thịnh thế tiên thần, chuyện xưa như thế, các ngươi cảm thấy thế nào?
Khương Trường Sinh bình tĩnh hỏi, tất cả mọi người nghe được lời này mà hô hấp dồn dập.
Đạo Tổ làm thiên tử.
Bọn hắn đều huyễn tưởng qua Đạo Tổ đăng cơ xung đế, nhưng Khương Trường Sinh một mực dùng tu luyện làm lý do từ chối, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng đợi đến.
Tất cả mọi người kích động lên.
- Tốt, ngài nên làm thiên tử.
- Vận triều áp chế tuổi thọ thiên tử khẳng định không dùng được ở trên người ngài.
- Ha ha ha, nếu ngài đăng cơ, thiên hạ chư hầu người nào còn dám phản kháng?
- Tiên thần thịnh thế? Chúng ta có khả năng thành tựu tiên thần sao?
Khương Huyền Chân mỉm cười, hắn thậm chí có chút tự đắc, bởi vì hắn cảm thấy bản thân đã thuyết phục tổ tông, mà hắn nghĩ tới Thiên Giới tiên thần mà tổ tông thiết tưởng, hắn đã rất xúc động.
Đại Cảnh thật muốn bay lên.
Trần Lễ chắp tay nói:
- Thiên hạ đại loạn, loạn thần tặc tử đương đạo, Thiên Tử cầu tổ tông đăng cơ, dẹp tan ô trọc thế gian, tất nhiên thành giai thoại.
- Bất quá cần phải có người chứng minh thân thế của ngài.
Tiếng nói vừa ra, cái trán Khương Trường Sinh hiện ra Đại Đạo Chi Nhãn, kim quang sáng chói, mọi người nhìn thấy mà sửng sốt, Khương Thiên Mệnh không khỏi sờ lên con mắt thứ ba của mình, ba con mắt đều toát ra vẻ hâm mộ, hướng tới.
Khương Trường Sinh nói:
- Dương Triệt còn sống, để hắn chứng minh.
Dứt lời, hắn nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Cũng nên đền bù tiếc nuối, không chỉ là của ta, cũng là của ngươi.
Mọi người không rõ hắn nói tới là ai, nhưng không trở ngại mọi người xúc động.
Đạo Tổ quyết định đăng cơ, tiếp theo liền dễ nhìn.
Bọn hắn rất chờ mong những chư hầu kia phản ứng.
Huyền Đình, bên trong một đại điện.
Chu Khuông Tế, con trai Chu Thiên Giáp ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng âm trầm, mà nam tử áo bào đen, Thanh Hư đạo trưởng, Hứa Mãng ngồi ở hai bên, bầu không khí yên lặng.
Chu Thiên Giáp nhìn chằm chằm áo nam tử bào đen, trầm giọng nói:
- Thiên Tử đi Long Khởi quan, tiếp theo nên làm cái gì, Đạo Tổ có thể giận chó đánh mèo Hóa Long phủ hay không?
Nam tử áo bào đen lắc đầu nói:
- Đạo Tổ nhiều lắm thì bảo hộ Thiên Tử, nếu giận chó đánh mèo, đã sớm ra tay, đừng quên phụ thân người và An Thường là chết như thế nào, khi đó Đạo Tổ có thể san bằng Huyền Đình, hiện tại không có Thiên Tử cũng tốt, vậy đều bằng bản sự tranh cùng chư hầu thiên hạ một chuyến, bây giờ chúng ta thế lớn, mặc dù không có Thiên Tử, chúng ta cũng có thể quét ngang thiên hạ, khai sáng tân triều.
Hứa Mãng không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày đó, dị tộc sư phụ của hắn vừa khinh thường xong Đạo Tổ liền chết.
Hắn nhìn như trấn định, trong lòng cực kỳ khẩn trương, sợ những người này to gan lớn mật, khẩu xuất cuồng ngôn với Đạo Tổ, cũng may bọn hắn hết sức kiêng kị Đạo Tổ.
Chu Thiên Giáp nghe xong, cảm thấy có lý, Đạo Tổ muốn nhúng tay, sớm đã bắt đầu, hà tất đợi đến hôm nay.
- Tốt, ta đây sẽ đường đường chính chính tranh đoạt thiên hạ, thiên hạ chư hầu ai là đối thủ của ta?
Chu Thiên Giáp hào tình vạn trượng nói, có Hóa Long phủ cùng nam tử áo bào đen duy trì, hắn không để thiên hạ kiêu hùng vào mắt.
Một lúc lâu sau.
Nam tử áo bào đen, Thanh Hư đạo trưởng trở lại phủ đệ của mình. Bọn hắn vừa ngồi xuống bàn đá trước đình viện, một đạo thân ảnh chui ra từ lòng đất, đây là một bóng đen, hiện lên hình người, thấy không rõ hình dáng.
- Còn phải đợi bao lâu, tộc trưởng tộc ta đã hơi không kiên nhẫn.
Hắc ảnh trầm giọng nói, tiếng khàn khàn.
Nam tử áo bào đen rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Nếu là Thiên Túc tộc chờ không nổi, vì sao không xâm lấn Đại Cảnh?
Hắc ảnh yên lặng.
Thanh Hư đạo trưởng nhìn về phía hắn, hỏi:
- Cường Lương tộc khi nào mới có thể đến?
Nam tử áo bào đen đi theo đặt chén rượu xuống, nhìn về phía hắc ảnh.
Cường Lương tộc là một tòa núi cao ép lên trên ngực bọn hắn, bọn hắn đợi đến Cường Lương tộc đột kích, đại chiến cùng Đạo Tổ.