← Quay lại trang sách

Chương 776 Diệp tộc lão tổ, La Hồng cầu viện (2)

Không xong, đông bộ xuất hiện phản loạn, có người nâng lá cờ Đạo Tổ, lật đổ quan phủ thống trị nơi đó.

Diệp Thanh Chi gấp giọng nói, ngữ khí đầy lo nghĩ.

- Ngươi ra tay là được, ngươi đang sợ cái gì, ngươi là Võ Đạo Thông Thần, phiên thế giới này ngoại trừ Đạo Tổ, ai có thể là đối thủ của ngươi?

Diệp Chiến cau mày nói, mặt lộ vẻ không vừa lòng, vừa nhắc tới Đạo Tổ, Diệp Thanh Chi liền hoảng, hắn không hiểu rõ, rõ ràng chưa từng gặp qua, vội cái gì?

- Các nơi có không ít võ giả hưởng ứng những người kia hiệu triệu, trong đó không thiếu công thần khai cương khoách thổ cho chúng ta, nếu trấn áp thô bạo, bách tính nhất định không vừa lòng.

Diệp Thanh Chi vội vàng trả lời.

Diệp Chiến khẽ nói:

- Bách tính tính là gì, trẫm là đế, dám phản trẫm, vậy liền đi chết!

Hắn lúc này tan biên tại chỗ.

Diệp Thanh Chi quay đầu nhìn lại, cắn răng, vội vàng đuổi theo, sợ Diệp Chiến xúc động.

Bắc Thiên môn.

Thái Sử Trường Sách ngồi tĩnh tọa ở trước cửa, xung quanh có mấy vị thiên binh đang đứng, bọn hắn cũng không dám ngồi xuống, thủ vệ Thiên Môn là chức trách.

Khương Diệp nhanh chóng bay tới, sau lưng còn có Khương Tiền, Khương Thiên Mệnh, Lâm Hạo Thiên, Khương Thiện, Khương Huyền Chân, Bình An, hắn nhìn về phía Thái Sử Trường Sách, nói:

- Thái Sử tiền bối, Đế Xương đại nguyên soái có lệnh, để ngài theo chúng ta chinh chiến, nhân gian gặp được phiền toái.

Thái Sử Trường Sách nghe xong, lúc này đứng dậy, cười nói:

- Tốt, vừa rồi ta muốn động thủ.

Từ khi tiền bối sáng tạo lập Thiên đình, hắn còn chưa ra sức, hắn không thể bỏ qua cơ hội.

Trong ký ức của hắn, lúc còn rất nhỏ đã gặp được Đạo Tổ, hắn dựa vào Đạo Tổ chỉ bảo trưởng thành, một đường biến nguy thành an, đây là bí mật của hắn, Thái Sử tộc không biết được, sau khi biết được Vạn Cổ Sát Tinh chính là con cháu của Đạo Tổ, hắn đã tuyệt đi tâm tư kia.

Hắn cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

Nghe được Thái Sử Trường Sách đồng ý, đám người Khương Diệp lập tức xuất phát.

Trước Nam Thiên môn, Đế Xương cùng một vạn thiên binh thiên tướng đứng ở trên Tề Thiên Vân Hải chờ đợi, thấy đám người Thái Sử Trường Sách đến, hắn lập tức thao túng Tề Thiên Vân Hải tiến lên, Tề Thiên Vân Hải có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tan biến tại chân trời.

Trên mây, Thái Sử Trường Sách tò mò hỏi:

- Địch nhân là người nào?

Khương Diệp nói:

- Vô Tận Hải Dương, Thiên Tử của La Hồng hoàng triều, tên là Diệp Chiến, nghe nói đến từ thượng giới.

Hắn có chút bất đắc dĩ, Thái Sử Trường Sách cũng đã tiến vào Thần Du đại thiên địa, nhưng tên này cao ngạo, không muốn làm bạn cùng phàm linh, cho nên chưa từng nghe tới chuyện La Hồng hoàng triều.

- Diệp Chiến? Là hắn? Tốt, thật là khéo.

Mặt Thái Sử Trường Sách lộ vẻ nụ cười cổ quái, giống như nghĩ tới chuyện tốt gì.

Khương Diệp tò mò hỏi:

- Ngài nhận biết?

- Nhận biết, bất quá không quen.

Thái Sử Trường Sách mỉm cười nói, trong mắt hắn lộ ra sát cơ.

Phía dưới trời xanh, một tòa thành trì thật to đang tung bay cuồn cuộn bụi đất, rất nhiều quảng trường nội thành bị oanh nổ, khắp nơi là thi thể, người tàn tật.

Diệp Chiên đứng ở trên trời, nhìn xuống thành trì, mặt không biểu tình.

Diệp Thanh Chi đứng sau lưng hắn, mặt lộ vẻ không đành lòng, khuyên nhủ:

- Hà tất như thế, bọn hắn cũng chỉ là bị Đạo Tổ mơ hồ, nhất là bách tính, bọn hắn vô tội?

- Phàm nhân đều là giun dế, Diệp tộc trước đó hủy diệt ít võ giới à, sao ngươi không chỉ trích tiền bối? Đừng quên, ngươi có thể trưởng thành, Diệp tộc cho ngươi tài nguyên vốn là dựa vào cướp đoạt, bóc lột thiên địa võ giới!

Diệp Chiến hừ lạnh nói, ngữ khí không biết là trêu chọc, hay là trào phúng. Anh mắt Diệp Thanh Chi phức tạp, nói:

- Ngươi đã thay đổi.

Diệp Chiên không có nhìn về phía nàng, nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng nói:

- Chỉ cần có thể báo thù, thay đổi thì có sao?

- Cho ngươi nửa canh giờ, khuyên bảo người chấp mê bất ngộ, sau nửa canh giờ, người trong thành đều phải chết.

Nghe vậy, Diệp Thanh Chi lúc này đáp xuống.

Trong một vùng phế tích, từng người từng người võ giả máu me khắp người đang tĩnh tọa chữa thương, nơi này chính là phủ thành chủ, bị Diệp Chiến một chưởng hủy đi.

Diệp Thanh Chi rơi xuống đất, nói:

- Các ngươi còn không mau nhận tội, có lẽ bệ hạ còn có thể buông tha các ngươi.

Ánh mắt của nàng rơi vào trên người một nam tử to con, người này tên Lô Trú, là người dẫn đầu lần tạo phản này.

Lô Trú cười lạnh nói:

- Nhận tội? Có tội gì, giang sơn này vốn là các ngươi cướp đoạt tới, quyền quý xem bách tính như cỏ rác, Thiên Tử không để ý dân sinh, trong mắt các ngươi chỉ có khí vận, chỉ có giang sơn, La Hồng hoàng triều không nên tồn tại.

Những người khác đi theo giận mắng, đều không có ý đầu hàng.

Trong lúc La Hồng hoàng triều đang cường thịnh, bọn hắn dám tạo phản, nói rõ sớm đã chuẩn bị trong lòng thật tốt.

Diệp Thanh Chi thở gấp, cả giận nói:

- Nói dễ nghe, các ngươi còn không phải làm việc cho Đạo Tổ, các ngươi gặp qua Đạo Tổ sao? Đừng bị đồn đãi mê hoặc, Thiên Cảnh tất nhiên không bằng La Hồng hoàng triều, bệ hạ chỉ đối với bách tính lạnh lùng một chút, nhưng các ngươi tính là bách tính à, các ngươi là võ giả, La Hồng hoàng triều tôn võ, các ngươi cũng hưởng thụ lợi ích do ức hiếp bách tính mang tới.

Nói lời này, trong nội tâm nàng cảm thấy thư sướng một chút, dù sao nàng vừa rồi cũng bị mắng như thế.

Lô Trú ngạo nghễ nói:

- Chúng ta tự nhiên gặp rồi Đạo Tổ, cũng đã gặp Thiên Cảnh.

- Ở đâu?

- Trong mộng.

- Hoang đường! Các ngươi điên rồi.

Diệp Thanh Chi tức đến cười.

Lô Trú tức giận nói:

- Chúng ta không điên, Thiên Cảnh đã xuôi nam, để Thiên Tử chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận Thiên Đình cùng Thiên Cảnh hỏi tội đi.

Trên trời, Diệp Chiến nghe được thiếu kiên nhẫn, hết sức muốn động thủ, nhưng vẫn nhịn xuống.

Hắn hứa hẹn nửa canh giò, đương nhiên sẽ không đánh vỡ.

Đám ngu phu này khiến cho hắn càng thêm nổi nóng Đạo Tổ, nhất là nhớ đến những chuyện Diệp tộc trải qua, hắn đã khắc chế không được sát ý.