Chương 777 Niết Bàn Chí Nguyên Công, Thiên Đế hiện thân (1)
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Diệp Thanh Chi tốn hết miệng lưỡi, cũng không cách nào khuyên động được đám người Lô Trú, đám Lô Trú bản thân bị trọng thương, không thể không nghe nàng nói tiếp, cũng cảm thấy vô cùng phiền phức.
- Đừng khuyên nữa, chúng ta không có khả năng cúi đầu.
Lô Trú trầm giọng nói, những người khác cũng lộ vẻ mặt kiên định, nhìn về phía Diệp Chiến cao cao tại thượng, trong mắt đều là vẻ giận dữ.
Diệp Thanh Chi bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi nhất định phải muốn chết, tội gì lôi kéo người toàn thành?
Lô Trú nói:
- Chết cũng là có giá trị, trước khi khai chiến, ta đã hỏi bọn hắn, bọn hắn nguyện vì lý tưởng chịu chết, mặc dù bỏ mình, chúng ta cũng xem như tạo công đức, sẽ được Đạo Tổ phù hộ.
Đạo Tổ Đạo Tổ, lại là Đạo Tổ.
Diệp Thanh Chi hết sức buồn bực, Đạo Tổ đến cùng rót cho những người này thuốc mê gì, từng người đều điên cuồng như vậy.
Nàng đang muốn mở miệng, một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, đám người Lô Trú trừng to mắt, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Thiên Đình đến rồi! Thiên Đình đến rồi.
Một lão giả mừng rỡ như điên nói, các nơi toàn thành đều nhấc lên tiếng hoan hô, những võ giả bản thân bị trọng thương cũng không lo được thương thế, liên tục reo hò, Diệp Thanh Chi nghe được ngẩng đầu nhìn lại.
Diệp Chiến cũng ngẩng đầu nhìn lại, mày kiếm nhíu chặt.
Kim quang xuyên thủng biển mây, giống như từ trên trời tới, một biển mây đang buông xuống, định thần nhìn lại, thiên binh thiên tướng đứng ở trên biển mây, từng người ngưng tụ tượng thần, uy nghiêm bá khí.
- Thiên tử La Hồng hoàng triều, Diệp Chiến, không để ý bách tính chết sống, tàn sát nhân gian, Thiên Đế có lệnh, bắt lấy Diệp Chiến, đánh vào Thiên Lao!
Âm thanh Đế Xương uy nghiêm vang vọng giữa đất trời, quanh quẩn không dứt.
Diệp Chiên nghe xong cười, cười đến vô cùng mỉa mai, hắn khinh miệt nói:
- Thiên Đế có lệnh? Thiên Đế chính là Đạo Tổ nhỉ, sao hắn lại không dám tự mình đến đây?
- Bắt ngươi cần gì Đạo Tổ tự mình đến đây?
Một đạo âm thanh càng thêm cuồng vọng truyền đến, lộ ra cực hạn sát ý, chỉ thấy một thân ảnh bay ra từ trong thiên binh thiên tướng, đứng ngạo nghễ thương khung, nhìn xuống Diệp Chiến.
Diệp Chiến định thần nhìn lại, con ngươi phóng to, kinh ngạc hỏi:
- Thái Sử Trường Sách? Ngươi làm sao lại ở trong Thiên Đình?
Thái Sử Trường Sách ngoắc nói:
- Đi lên chiến một trận, đồ bỏ đi của Diệp tộc! Đồ bỏ đi.
Ba chữ này để Diệp Chiến trong nháy mắt lên cơn giận dữ, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Thái Sử Trường Sách, ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi?
- Ngươi còn thật không dám, Diệp tộc không phải chính là hiếp yếu sợ mạnh sao?
Thái Sử Trường Sách hừ lạnh nói, hắn bay tới chân trời, rời xa thiên binh thiên tướng, chờ đợi Diệp Chiến đến đây.
Diệp Chiến dỡ xuống long bào tiện tay ném một cái, trên người chỉ còn lại một bộ hắc y, hắn lăng không dậm chân lao tới Thái Sử Trường Sách, từng sợi khói đen uốn lượn quanh người hắn, ngưng tụ thành từng đầu Hắc Long, có tới chín đầu, Cửu Long quấn thân, cùng kêu lên gào thét tới Thái Sử Trường Sách.
- Tuyệt đối không thể, nếu ngươi thi triển Niết Bàn Chí Nguyên Công, dễ dàng bại lộ vị trí của mình.
Âm thanh của Diệp tộc lão tổ vang lên trong đầu Diệp Chiến, ngữ khí đầy lo lắng.
Ánh mắt Diệp Chiến lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập sát ý, hắn ở trong lòng trả lời:
- Lão tổ, hắn nhục ta thì cũng thôi đi, còn nhục Diệp tộc, hôm nay nếu không giết hắn, Diệp tộc ta thật chính là hiếp yếu sợ mạnh.
- Ai, hắn đang khích tướng ngươi.
- Nhưng đây không phải là một loại sự thật? Ta muốn đánh tan việc này, tái tạo Diệp tộc.
Ánh mắt Diệp Chiến đầy kiên định, khí thế của hắn liên tiếp cất cao, kinh động quy tắc thiên địa.
Ầm ầm.
Lôi vân bỗng nhiên tụ tập, lôi điện nổ vang, thiên địa cấp tốc lâm vào trong tối tăm, thiên binh thiên tướng bị kinh động, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Chiến.
Giờ khắc này Diệp Chiến trở thành nhân vật đáng sợ nhất giữa thiên địa, khí thế của hắn khiến đại địa phía dưới lay động, võ giả, bách tính thành trong đều hoảng sợ nhìn về phía hắn, một tòa tòa phế tích bị rung sụp.
Đám người Lô Trú cũng bị hù dọa, trước đó Diệp Chiến ra một chưởng trấn áp thành trì không có hiện ra khí thế như vậy.
Cỗ uy áp này khiến cho mọi người sợ hãi, trong lòng sinh không nổi một tia chiến ý, duy chỉ có một người ngoại trừ.
Thái Sử Trường Sách nâng tay phải lên, huyết khí phóng ra, hình thành gió lốc màu máu đáng sợ, cấp tốc lớn mạnh, quấy lôi vân phía trên, khí thế của hắn đi đến trình độ không kém hơn Diệp Chiến.
Oanh!
Huyết khí tăng vọt, áo bào trên người Thái Sử Trường Sách lay động, đường kính của gió lốc màu máu khủng bố đã vượt qua vạn dặm, không chút kiêng ky triển hiện mình mạnh mẽ, từng đạo lôi điện đánh xuống, xen lẫn không gian xung quanh, hắn trêu tức nhìn Diệp Chiến, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
Thiên địa quy tắc run rẩy, đại địa nứt ra.
Khí thế của hai Đại Thiên Nguyên Cực Võ khủng bố dẫn phát thiên băng địa liệt.
Lâm Hạo Thiên thấy mà âm thầm kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Khương Tiển bên cạnh, cảm khái nói:
- Cái này là chiến đấu giữa trên trời người với nhau sao? Cũng không biết chúng ta khi nào mới có thể đuổi kịp.
Khương Tiển nhìn chằm chằm phương xa, trầm giọng nói:
- Sẽ đạt tới, nhất định.
Đế Xương đứng ở phía trước nhất lộ vẻ mặt phức tạp, trước khi Đạo Tổ hoành không xuất thế, hắn thật sự nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, Thiên Địa Chi Thần hư vô mờ mịt cũng là đứng về phía của mình, nhưng mà...
Trong lòng hắn hiện ra cảm giác cực kì không cam lòng, hắn muốn vượt qua Võ Đế, đi đến cảnh giới càng cao hơn.
Hắn muốn xứng đáng với Thiên vị tứ thánh đại nguyên soái của mình.
Thiên binh thiên tướng bị chấn động đến riêng phần mình đều giấu trong lòng ý nghĩ khác biệt.
Khoảng cách giữa Diệp Chiến và Thái Sử Trường Sách càng ngày càng gần, từng đạo lôi điện tấn công, hình thành vụ nổ tung lớn nhỏ không đều.
Đột nhiên.
Diệp Chiến động.
Hắn hóa thành một cơn gió đen thẳng hướng Thái Sử Trường Sách, cơ hồ đồng thời, Thái Sử Trường Sách đột nhiên phất tay, huyết phong khủng bố bừa bãi tàn phá thiên địa quét ngang bay lên, từng ngọn núi cao vỡ nát, vô số đá vụn xuôi gió quyển hướng chân trời.