← Quay lại trang sách

Chương 932 Chương 932: Lực lượng thỉnh thần, Võ Tâm (2)

Ha ha ha!

Lữ Thần Châu càn rỡ cười to, Thượng Nguyên thần lực vờn quanh người hắn, hắn bay lên thật cao, rung chuyển không gian bầu trời, hắn nhấc tay vỗ một cái, cách không bắt tới Diệp Thần Không đang bay ngược, tay phải nắm chặt, thân thể Diệp Thần Không trực tiếp xoay thành một đoàn.

Thất Minh Vương thấy hế sửng sốt, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng, tên này làm sao đột nhiên mạnh lên nhiều như vậy?

Đơn giản tưởng như hai người.

Mặc dù cách xa nhau một khoảng cách, hắn có thể cảm nhận được không gian xung quanh đang kịch liệt gợn sóng.

Diệp Chiến ở phương xa cũng bị hù dọa, thầm nghĩ:

- Lữ Thần Châu vậy mà còn mạnh hơn đại ca, lúc trước vì sao giấu dốt?

- Ngươi có thể muốn chiến đấu?

Một âm thanh truyền vào trong tai Diệp Chiến, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nhìn phương xa, không để ý đến hắn.

Diệp Chiến vội vàng trả lời:

- Muốn!

Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía hắn, trong lòng hoang mang nhưng cảm nhận được khí tức Diệp Chiến bắt đầu tăng cường, hắn lập tức hiểu được.

Là bản tồn đang ban thưởng lực lượng.

Cảm thụ được pháp lực thao thao bất tuyệt trong cơ thể, Diệp Chiến trừng to mắt, hô hấp trở nên dồn dập.

Diệp tộc lão tổ quay đầu nhìn về phía hắn, nhíu mày hỏi:

- Ngươi thi triển nó?

Niết Bàn Chí Nguyên Công.

Khí thế Diệp Chiến tăng vọt, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này muốn cứu đại ca, trực tiếp thi triển Niết Bàn Chí Nguyên Công.

Quá lỗ mãng! Hiện tại Diệp Thần Không có thể là địch nhân của bọn hắn. Diệp Chiến nắm chặt hai quả đấm, nói:

- Không có, bất quá ta lập tức sẽ thi triển, ta đã sớm muốn báo thù.

Hắn nộ khiếu một tiếng, đột nhiên bay về phương xa.

Oanh! Oanh! Oanh!

Khí thế của hắn liên tục tăng vọt, khi lấy được hương hỏa thỉnh thần trợ giúp, hắn vậy mà trực tiếp thi triển Niết Bàn Chí Nguyên Công, mà lại duy nhất một lần niết bàn bốn lần.

Ngay cả Khương Trường Sinh đang ở Tử Tiêu cung phía xa cũng vì đó kinh ngạc, tiểu tử này lỗ mãng như thế?

Niết Bàn Chí Nguyên Công vốn là tổn thương thân thể có cực lớn, Lữ.

Thần Châu thời khắc này mạnh mẽ chẳng qua là pháp lực của hắn. Khí thế của Diệp Chiến chỉ là Chí Hư Triệt Võ cảnh cấp tốc đi đến Nguyên Đạo Võ Tôn cảnh, hắn giết tới trong đại quân Hình Chư Thiên, trợ giúp những người tu hành kia tru diệt võ giả.

Khí thế của hắn quá mạnh, dọa đến đám người tu hành dồn dập né tránh, sợ bị hắn ngộ thương.

- Hương hỏa thỉnh thần thêm Niết Bàn Chí Nguyên Công, cũng có một chút diệu dụng.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, nếu Diệp Chiến muốn phát tiết, như vậy tùy hắn đi.

Ban pháp lực cho Lữ Thần Châu, Diệp Chiến cũng không có hao tổn quá nhiều pháp lực của bản tôn Khương Trường Sinh, chẳng qua chỉ là chút pháp lực đã đầy đủ hai người tiêu xài.

Diệp tộc lão tổ bị Diệp Chiến dính dấp, không thể không chui vào trong cơ thể hắn.

- Xảy ra chuyện gì? Niết Bàn Chí Nguyên Công đại thành?

Diệp tộc lão tổ hoảng sợ nói, Diệp Chiến càn rỡ cười to, không có trả lời.

Hắn thỏa thích phát tiết nguyên khí của mình, trắng trợn đồ sát võ giả Thần Võ giới. Không thể không nói, thiên phú chiến đấu của Diệp Chiến cực mạnh, lực lượng tăng vọt, cũng không có khiến cho hắn mất khống chế, hắn vẫn như cũ có thể nắm tốt lực lượng, tinh chuẩn rơi vào trên người địch nhân.

Phân thân Khương Trường Sinh xem trong chốc lát, sau đó thu hồi ánh mắt, hiện ở bên cạnh hắn không có người, lại không lo lắng. Hắn xoay người mà đi, trong vết nứt trên bầu trời chỗ chân trời xuất hiện một đôi mắt tinh hồng, vô cùng to lớn, giống như tồn tại kinh khủng ở thiên ngoại đang nhìn trộm.

Khương Trường Sinh suy nghĩ trước đó khi độ kiếp tại Thái Hoang võ giới đã thấy con mắt này, hình như tồn tại thần bí lúc trước bị hắn kinh động cũng muốn xuất thủ rồi?

Bỗng nhiên!

Tinh hồng nhãn khép kín, biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó bầu trời chân trời như là pha lê phá toái, một đầu cự thủ từ trong bóng tối nhô ra, cầm lấy Khương Trường Sinh.

- A Di Đà Phật!

Một âm thanh trang nghiêm vang lên, một cánh tay to lớn màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chế trụ bàn tay lớn đến từ thiên ngoại.

Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ra tay là Thái Sơ phật tổ,.

Thái Sơ phật tổ đứng ở trên không trung, trên thân tán phát phật quang ngưng tụ thành một tôn cự phật tượng thần, thần thánh uy nghiêm, chính là Phật tượng đang bắt lấy thiên ngoại cự thủ.

- Lại là ngươi, lúc trước tha cho ngươi một mạng, ngươi lại không biết an phận?

Một đạo âm thanh lạnh như băng truyền đến, khiến cho người ta cảm giác như trời đông giá rét.

Thái Sơ phật tổ mở ra ba con mắt, ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Ngươi tàn sát phật chúng của bần tăng, còn muốn bần tăng cảm ơn của ngươi? Bần tăng cũng cảm thấy ngươi đây là muốn chết.

Hòa thượng thật khí phách.

Giọng điệu này quá cường ngạnh.

Khương Trường Sinh càng thêm tò mò về Thái Sơ phật tổ, lúc trước Thái

Sơ phật tổ một mực niệm kinh, không có ra tay, lần này hắn cũng là muốn nhìn Thái Sơ phật tổ mạnh bao nhiêu.

Kim quang Phật tượng đột nhiên kéo một cái, kéo đứt thiên ngoại cự thủ, sau đó dùng sức bóp, cự thủ hóa thành dòng máu vương vãi xuống. Rơi xuống đại dương mênh mông.

Một đạo thân ảnh đi bay ra từ trong vết nứt ở chân trời, thân hình như quỷ mị hóa thành vô số tàn ảnh đánh tới.

Là hắn!

Khương Trường Sinh suy nghĩ đến bạch y nam tử trước đó Đạo Tâm thần chỉ đi xuyên Huyền Hoàng Đại Thiên Địa gặp được.

Lúc đó, đạo tâm thần chỉ của hắn căn bản gánh không được bạch y nam tử tập kích.

Đối mặt nam tử tóc trắng đột kích, Thái Sơ phật tổ phẫn nộ quát:

- Võ Tâm, nhận lấy cái chết!

Hai tay kim quang phật tượng kéo ra, hóa thành Thiên Thủ Thiên Nhãn để cho người ta hoa cả mắt, ngàn chưởng cùng nhau vỗ tới, khí thế đáng sợ rung chuyển cả nhánh cây của Kim Lân diệu thụ.

Nam tử tóc trắng đột nhiên giương mắt, hai mắt lạnh lẽo lóe lên hồng quang, hắn đưa tay vung tới, trong tay giống như có một thanh kiếm vô hình, một kiếm tru diệt muôn vàn Phật tượng cự chưởng.

Một tia ánh sáng màu đỏ lấp lánh trên mặt Khương Trường Sinh, ánh mắt hắn run lên.

Đối phương thế mà đánh về phía hắn.