← Quay lại trang sách

Chương 947 Nữ tiền bối thần bí (1)

Ha ha, ngươi cũng đừng xúc động, Đạo Tổ là tồn tại có thể thương tổn được Bỉ Ngạn võ tổ, thực lực của hắn tuyệt đối phía trên mười tám vị Thần Võ Chí Thượng.

Thiên Địa Tiếu vuốt râu cười nói, ánh mắt lộ ra mười phần xảo trá.

Thái Thượng Côn Luân khẽ nói:

- Ta tự nhiên hiểu, bất quá nếu đã gặp phải, tự nhiên không thể đi vòng qua, ta thuận tiện cũng muốn nhìn một chút thiên địa của hắn sẽ diện mạo ra sao.

Thiên Địa Tiếu lắc đầu bật cười, không khuyên nữa, hắn tin tưởng Thái Thượng Côn Luân nói được thì làm được.

Thiên thuyền tiếp tục tiến lên, sóng nhiệt mênh mông bao phủ đến từng phía, kéo dài không ngừng.

- Xem ra ngươi đã nắm giữ truyền thừa của Đại Viêm Thiên, chậc chậc, những lão gia hỏa kia thật sự bỏ được.

Thiên Địa Tiếu nhìn xung quanh, cảm khái nói.

Thái Thượng Côn Luân một lần nữa nhắm mắt, không có nói tiếp.

- Nếu như ngươi có thể nắm giữ hết thảy Đại Đạo truyền thừa trong Hư Không Vô Tận, dung hội quán thông, có lẽ ngươi drc sáng tạo ra hệ thống đại đạo phá vỡ võ đạo, Thái Thượng Côn Luân, ta có thể rất chờ mong ngươi, chớ có để ta thất vọng.

Thiên Địa Tiếu nói một mình, chẳng qua trên mặt không có ý cười, tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

Đỉnh núi lâm vào trong yên tĩnh.

Rất lâu.

Thiên thuyền cuối cùng tới gần Côn Luân giới, Thái Thượng Côn Luân mở mắt, hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn lại.

Từ phương xa nhìn lại, Côn Luân giới như một quả cầu ánh sáng màu vàng kim bị băng phong, tầng băng mặt ngoài đang cấp tốc tan rã, nhãn lực Thái Thượng Côn Luân rất xuất chúng, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Thiên Hà.

Đó là thứ mà Thần Võ giới tạo ra, như thế nào ở trong thiên địa của Đạo Tổ?

Thái Thượng Côn Luận nhìn thấy Kim Ô trong Thái Dương tinh, nhìn thấy Thiên Nguyên thần phôi phía trên thiên hà, nhìn thấy những thiên binh thiên tướng đang luyện binh, tu luyện.

Chẳng biết tại sao thấy giới này, lòng hắn không hiểu sao xúc động.

Một vài trí nhớ xưa cũ xuất hiện trong đầu hắn, thiên thuyền dừng lại.

Phía trên thiên hà, một vài tiên thần cảnh giới cao cảm nhận được sóng nhiệt của Thái Thượng Côn Luân, đồn dập đưa mắt nhìn tới, những tộc nhân Thường tộc liếc mắt đã nhận ra thiên thuyền.

- Thần Võ giới đến rồi!

- Xảy ra chuyện gì? Thần Võ giới muốn công đánh chúng ta?

- Đừng hoảng hốt, đừng quên trước đó xảy ra chuyện gì.

- Chỉ là một chiếc thiên thuyền, không giống như tới xâm chiếm, nếu như thật sự như thế, kia chính là muốn chết.

- Cỗ hơi nóng này bắt đầu truyền đến từ thiên thuyền, tựa hồ đang giải trừ hàn băng bao trùm Côn Luân giới.

Tộc trưởng Thường Nhạc Càn nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy chiếc thiên thuyền kia có chút quen mắt, tựa hồ gặp qua ở chỗ nào.

Chờ chút!

Chẳng lẽ là.

Làm sao có thể.

Sắc mặt Thường Nhạc Càn kịch biến, toàn thân run rẩy, trên trán thậm chí tràn ra mồ hôi lạnh.

Một thân ảnh xuất hiện tại hắn bên cạnh, chính là Tử Hoàn thần quân, gặp được việc lớn, nàng theo thói quen đi vào bên cạnh phụ thân, hỏi thăm xảy ra chuyện gì.

- Là hắn tới, là hắn tới…

Thường Nhạc Càn giống như mất hồn, nói một mình.

Tử Hoàn thần quân vội vàng truy vân:

- Hắn là ai?

- Thái Thượng Côn Luân.

- Cái gì?

Tử Hoàn thần quân bị dọa đến hoa dung thất sắc, cái tên này cũng hù dọa cả nàng. Nàng khẩn trương hỏi:

- Muốn báo cho Đạo Tổ hay không?

Thường Nhạc Càn không có trả lời, chẳng qua chỉ ngây ngốc nhìn Thái Thượng Côn Luân.

Cũng không lâu lắm, thiên thuyền hù dọa hai cha con rời khỏi, cũng không có người nào lao đến, mà Côn Luân giới cũng triệt để rời khỏi khí lạnh.

Trong Tử Tiêu cung.

Mặt Khương Trường Sinh lộ vẻ vẻ tán thưởng, nghĩ thẩm:

- Ba thiên đạo giá trị hương hỏa, rất không tệ, dựa theo Lữ Thần Châu nói, Thái Thượng Côn Luân chẳng qua là cao hơn hắn một đại cảnh giới, xem ra trong khoảng thời gian này đã tăng nhanh như gió.

Hắn nhận ra người đó là Thái Thượng Côn Luân, tự nhiên là thông qua ý nghĩ trong lòng cha con Thường Nhạc Càn biết được.

Ba thiên đạo giá trị hương hỏa, đã là Khai Quang Thánh Võ Tứ Cực cảnh.

Thực lực như vậy đủ để quét ngang tuyệt đại đa số Vạn Cổ Cự Đầu ba ngàn thiên địa, mà hắn lại nắm giữ lấy lực lượng tiêu trừ Vạn Cổ Hàn Triều, hắn sức chiến đấu tuyệt không phải trị số có thể thể hiện.

Kim Lân diệu thụ nóng bỏng cũng có thể tiêu trừ hàn khí của Vạn Cổ Hàn Triều, nhưng hiệu quả kém xa Thái Thượng Côn Luân, những nơi Thái Thượng Côn Luân đi qua, hàn băng trong hư không đều hòa tan, tốc độ hòa tan còn hết sức khoa trương, thậm chí có loại cảm giác như là thiên địch của hàn khí.

Nói cách khác, Thái Thượng Côn Luân đã nắm giữ lực lượng khắc chế vị Đại Hàn Thiên kia.

Rất không tệ.

Điều này đại biểu một sinh tồn ban thưởng rất có tiềm lực.

Hắn giết Thất Thập Nhị Thần Động, Thái Thượng Côn Luân không sớm thì muộn sẽ tìm hắn gây sự, hắn biết rõ điểm này.

Sở dĩ không trảm thảo trừ căn, sinh tồn ban thưởng là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là cho Bỉ Ngạn võ tổ mặt mũi.

Vạn đạo thế gian vô cùng có lợi cho việc hắn truyền đạo, hắn cũng không thể phá hư.

Có Thần Du đại thiên địa tồn tại, Khương Trường Sinh có khả năng không cần chiến tranh đã có thể không ngừng truyền đạo.

Sau khi xác định Thái Thượng Côn Luân đi xa, Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, chuyên tâm bế quan.

Trong thời gian dài sau đó, hắn có thể kéo dài thời gian mình bế quan một chút, từ khi đột phá tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng mười hai, bế quan trăm năm đối với hắn mà nói quá ngắn, thỉnh thoảng sẽ có loại cảm giác đi ngủ bị quấy nhiễu tỉnh dậy.

Hoàng hôn chiếu xuống, trời đỏ như máu. Mười vạn dặm dãy núi tràn ngập bụi đất, một ngọn núi bị cắt ngang lộ ra nơi này vừa trải qua một trận đại chiến.

Một đạo thân ảnh lơ lửng giữa không trung, yêu khí vờn quanh, chính là Yêu Tộc Chí Tôn.

Yêu Tộc Chí Tôn nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đạm mạc, hắn chậm rãi mở miệng nói:

- Ngươi rất mạnh, là thiên tài tu tiên khó gặp, trong cảnh giới này, cũng chỉ có ngươi là Tu Tiên giả thuần túy, chắc hắn sau lưng ngươi có cao nhân chỉ bảo, Thần Du đại thiên địa mặc dù có cơ duyên, nhưng ngươi quá mức xuất chúng, tuyệt đối còn có cơ duyên khác.