Chương 948 Nữ tiền bối thần bí (2)
Trong phế tích phía dưới, Hồ Uyên máu me khắp người nửa quỳ, dùng kiếm chống đất, hắn chật vật ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao cao tại thượng trước mặt, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Đáng giận.
Ta cũng chỉ có đến mức độ này thôi à. Hồ Uyên nghiến răng nghiến lợi, hết sức bất mãn về việc mình thất bại.
Yêu Tộc Chí Tôn lạnh lùng nói:
- Rời xa nàng, thân phận của ngươi sẽ mang đến bất hạnh cho nàng, vô luận là ngươi, hay là nàng, tuyệt không phải có thể yên ổn.
Hồ Uyên chật vật đứng dậy, hắn cầm kiếm, ngước nhìn Yêu Tộc Chí Tôn, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì võ đoán, chỉ vì ngươi là Yêu Tộc Chí Tôn, mà ta phiêu bạt thien nhai?
Trong mắt Yêu Tộc Chí Tôn lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nói:
- Hôm nay, ta dạy ngươi một đạo lý, thiên hạ này là mạnh được yếu thua, cũng hoặc là giảng chỗ dựa, nếu như người sau lưng ngươi có thể làm cho ta kiêng kị, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Hồ Uyên thở phì phò, trong lòng đắng chát.
Chỗ dựa?
Hắn đầu tiên suy nghĩ chính là sư phụ, nhưng hắn căn bản không liên lạc được sư phụ, thậm chí không rõ ràng lai lịch của sư phụ.
Hắn lại nghĩ tới Khương Thiên Sinh, người ta chính là dòng họ hoàng thất của Thiên Cảnh, nhưng Thiên Cảnh chưa hẳn dám đắc tội Yêu Tộc Chí Tôn, phải biết vị Yêu Tộc Chí Tôn này là tồn tại được Đạo Tổ thưởng thức.
Hồ Uyên âm thầm hối hận, nếu như hắn khắc khổ tu luyện trước khi gặp được vị mỹ nhân kia, sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?
- Xem ra ngươi không có chỗ dựa như thế, nếu lần sau lại đến, đừng trách ta không để ý người ytong đồng đạo, ta sẽ giết ngươi.
Yêu Tộc Chí Tôn vứt xuống nói lời này, quay người rời khỏi.
Hồ Uyên lúc này mới thở dài một hơi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất đầy đá vụn.
Hắn cảm nhận được mỏi mệt trước nay chưa có, Kim Đan Đại Đạo thêm Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, vậy mà không có chút lực lượng chống đỡ trong tay đối phương.
Hắn chưa từng biệt khuất qua như thế này.
- Nếu như ta có thế lực không, nếu như ta đủ mạnh, mạnh giống như sư phụ.
Hồ Uyên lần nữa nghĩ đến sư phụ, mặc dù hắn xưa nay không rõ ràng sự phụ mạnh bao nhiêu, nhưng trong lòng hắn, sư phụ hắn nhất định rất mạnh.
Sư phụ thấy tình trạng của hắn hiện tại, nhất định sẽ rất thất vọng.
Anh mắt Hồ Uyên dần dần mơ hồ, trong lúc loáng thoáng, hắn thấy được một thân ảnh to lón xẹt qua bầu trời, tí tách tí tách nước mưa đánh vào trên mặt hắn.
- Chậc chậc, Yêu Tộc Chí Tôn tên kia ra tay thật là độc ác.
Một tiếng cười khẽ kiều mị từ trên không trung truyền đến, ý thức Hồ Uyên càng ngày càng u ám, chỉ có thể mơ hồ nghe được.
- Kẻ này và ngài có quan hệ như thế nào, lúc trước vì sao không ra mặt, Yêu Tộc Chí Tôn tất sẽ nhiên cho ngài mặt mũi.
- Ta chẳng qua tò mò về tiểu tử này thôi, sau này nếu có gặp được hắn, chiếu cố nhiều một chút, hắn thật không đơn giản, đây là phúc duyên của ngươi, chớ có nói cho những người khác.
- Hiểu rõ, đa tạ tiền bối!
Tiếng nói thật dễ nghe.
Hồ Uyên triệt để ngất đi.
Năm tháng dài dằng dặc đi qua.
Rìa hải dương, Hồ Uyên ngồi tĩnh tọa ở bên bờ biển, mặt đón gió biển, ba thanh trường kiếm trôi nổi xung quanh hắn, tản ra ánh bạc thản nhiên. Sóng biển đánh tới, một Lão Quy leo ra từ trong nước biển, cấp tốc biến thành nhân hình.
Hắn tới đến trước mặt Hồ Uyên, cười ha hả nói:
- Ba thanh kiếm thần này thật đúng là thích hợp với tiểu tử ngươi.
Hồ Uyên mở mắt, cười nói:
- Quy thừa tướng, sao ngài lại tới đây? Long Vương bệ hạ đâu?
Quy thừa tướng vuốt râu cười nói:
- Đông Hải có một núi, có một vị tiên nhân muốn mở đạo tràng giảng đạo, mời đều là nhân vật có mặt mũi trong Tu Tiên giới, bệ hạ muốn mang ngươi đi tới đó.
Hồ Uyên tò mò hỏi:
- Là vị thần tiên nào trên trời?
- Thiên Đình Tề Thánh.
- Cái gì! Tề Thánh.
Hồ Uyên trừng to mắt, hô hấp dồn dập.
Thanh danh của Tề Thánh Tề Duyên cực vang tại Côn Luân giới, hắn sáng tạo ra không ít võ đạo, tiên pháp, đức cao vọng trọng, ngay cả Hồ Uyên đều cực kỳ sùng bái, đến mức độ gần với sư phụ hắn và Đạo Tổ chủng loại kia.
Quy thừa tướng cười ha hả nói:
- Biết là phúc duyên bao lớn rồi chứ, mặc dù ngươi cũng không có khả năng nhìn thấy hắn trong Thần Du đại thiên địa.
Hồ Uyên nhảy dựng lên, nói:
- Lúc nào đi?
- Hiện tại đi theo ta đi.
Quy thừa tướng quay người, hóa thàn một con rùa lớn, Hồ Uyên vội vàng nhảy đến trên mai rùa, đứng trên mai nó, đi về phương xa.
- Quy thừa tướng, ta vẫn muốn hỏi, vì sao bệ hạ coi trọng ta như thế, còn có, Long Cung có một vị nữ tiền bối với giọng nói cực kỳ dễ nghe hay không, chính là loại âm thanh phi thường dễ nghe.
Hồ Uyên ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Quy thừa tướng cười ha hả nói:
- Ngươi không phải nhớ thương nữ yêu đồ đệ của Yêu Tộc Chí Tôn à, làm sao, thay lòng đổi dạ rồi?
- Làm sao có thể, ta chỉ cảm kích vị nữ tiền bối kia.
Hồ Uyên trợn mắt nói, hắn nhớ kỹ đối thoại ngày đó, Long Vương điện hạ rõ ràng xem ở mặt mũi vị nữ tiền bối kia mới coi trọng hắn.
Hắn thậm chí hoài nghi vị nữ tiền bối kia biết sư phụ của hắn! Tìm kiếm sư phụ, một mực là chấp niệm của hắn.
- Ta cũng không biết Long Cung có nữ tiền bối gì, long phi có giọng nói dễ nghe cũng không phải ít.
Quy thừa tướng cười ha hả nói, hắn nhớ tới phân phó Long Vương cho mình.
‘Chiếu cố thật tốt tiểu tử này.
Hắn có thể đoán được nữ tiền bối trong miệng Hồ Uyên, Long Cung xác thực có một vị nữ tiền bối thường xuyên đến ăn nhờ ở đậu, ngay cả bệ hạ đều hết sức kính trọng.
Thân phận của vị nữ tiền bối kia là cấm kỵ, Long Vương đều không cho phép hắn nghe ngóng.
Hắn trước kia trong lúc vô tình nghe qua, vị nữ tiền bối kia có quan hệ đến Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Tam Thập Tam Trọng Thiên.
Quy thừa tướng ngẫm lại đã không nhịn được thân rùa run rẩy.