Chương 949 Đại Đạo của mình (1)
Thiên Đình, cửu trọng thiên, trong ngự hoa viên.
Thiên Đế Khương Tử Ngọc đang cùng ba vị Thiên Quân ngồi đối diện uống rượu, Trần Lễ, Bạch Tôn, Dương Chinh trở thành Thiên Quân đã lâu, uy nghi vượt xa lúc trước.
- Đạo tràng thứ hai của Tề Thánh cũng dẫn tới động tĩnh không nhỏ.
Thiên Đế cười nói, ngữ khí xen lẫn một tia hâm mộ.
Từ sau khi hắn làm Thiên Đế, cũng rất ít hạ giới, Thiên Đình cũng không ít sự vụ, bởi vì muốn quản lý không chỉ một phương vận triều, mà là toàn bộ nhân gian, liên quan đến vạn tộc tam giới, có rất nhiều chuyện khiến cho hắn nhức đầu không thôi.
Mà hắn chính là Thiên Đế, cũng không có khả năng mở đạo tràng giảng đạo cho Tu Tiên giả, Thiên Đế nên giữ một khoảng cách với chúng sinh, như thế thì mới có thể lo liệu chuyện công, không bị quan hệ chi phối.
Dương Chinh cười ha hả nói:
- Cũng chỉ có mỗi Tề Thánh, đổi lại tiên thần khác giảng đạo, chưa chắc có phô trương lớn như vậy.
Trần Lễ uống một chén rượu, nói:
- Gần đây Yêu Tộc Chí Tôn cùng một vị Tu Tiên giả nhân tộc xảy ra chiến đấu, vị Tu Tiên giả nhân tộc kia là Tu Tiên giả thuần túy, trong cơ thể không có nửa điểm chân khí, tên Hồ Uyên, biểu hiện tuyệt đối là thiên tài tu tiên, ta phái người đi điều tra qua, phát hiện còn có những người khác đang chăm chú hắn, bệ hạ, ngài có biết là ai?
Thiên Đế hỏi:
- Người nào?
Dương Chinh, Bạch Tôn cũng rất tò mò.
- Bạch Kỳ.
- Nàng? Nàng không phải luôn luôn pha trộn với yêu tộc à? Như thế nào coi trọng một vị Tu Tiên giả nhân tộc?
- Xem ra vị Tu Tiên giả nhân tộc này không đơn giản, Bạch Kỳ là dạng người không có lợi không dậy sóm, tuyệt không làm chuyện không có chỗ tốt.
- Tu Tiên giả thuần túy có thể chiến đấu với Yêu Tộc Chí Tôn, chẳng lẽ có quan hệ đến Tử Tiêu cung?
Nhắc lên Tử Tiêu cung, Thiên Đế cũng động dung.
Thiên Đế nói ngay:
- Vậy thì mời chào Hồ Uyên, Trần Lễ, việc này giao cho ngươi!
Trần Lễ cười nói:
- Long Vương muốn dẫn hắn đi tới Tề Thánh đạo tràng, đến lúc đó ta sẽ đích thân mời chào hắn, đối với Tu Tiên giới mà nói, rất khó từ chối mời chào từ Thiên Đình.
Bạch Tôn bấm ngón tay tính toán, mặt lộ ra nụ cười cổ quái, lại không nói thêm gì.
Từ sau khi hàn khí ở Côn Luân giới tiêu tán, bốn mùa khôi phục, linh khí trong thiên địa tăng trưởng không ít, toàn bộ thiên địa trở nên rực rỡ hẳn lên, sinh cơ dạt dào, số lượng Tu Tiên giả cũng tăng vọt, nhất là nhân tộc, các phương vận triều đều có thể nhìn thấy Tu Tiên giả ngự kiếm phi hành, ngự bảo bay lượn.
Tu Tiên giới trở thành một phương giang hồ làm cho người ta chú ý nhất, ngay cả giang hồ võ đạo cũng không sánh nổi.
Thiên Đình Tề Thánh xây dựng đạo tràng tại Đông Hải, giảng đạo tiên pháp trở thành chuyện thiên hạ hôm nay lưu truyền rộng rãi, trong đó có một người trổ hết tài năng, tên Hồ Uyên, hắn tham gia đạo trường ở Đông Hải, không ngờ lại trực tiếp từ chối lời mời của Thiên Quân Trần Lễ, mà lại tuyên bố mình muốn làm Địa Tiên chi chủ, dẫn tới thiên hạ xôn xao.
Hồ Uyên trước đó vốn có chút danh tiếng, trải qua chuyện này, xem như triệt để danh chấn thiên hạ.
Nhưng chuyện hắn từ chối Thiên Quân cũng chọc giận tiên thần Thiên Đình, bắt đầu có tiên thần Hạ Giới tìm hắn để gây sự.
Nhân sinh truyền kỳ của Hồ Uyên lúc này mới bắt đầu.
Năm tháng dằng dặc.
Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa chậm rãi mở mắt, hắn nâng lên hai tay, giãn ra thân thể, đồng thời cảm nhận được tiếng lòng các tín đồ, xác định hôm nay là năm nào.
Tuyên Đạo năm ba trăm năm mươi bảy, hắn không ngờ lại một hơi bế quan tới hai trăm ba mươi năm.
Khoảng cách Thần Võ giới đại chiến cũng đi qua hơn ba trăm năm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong khoảng thời gian này bế quan để tu vi của hắn tăng lên rất nhanh, nhờ vào hiểu biết lúc đại chiến ở Thần Võ giới, bất quá khoảng cách đột phá vẫn rất xa xôi.
Giá trị hương hỏa đã vượt qua mười vạn ức, cũng không có kích động chức năng mới, Khương Trường Sinh cũng không có có thất vọng, giá trị hương hỏa của hắn trên cơ bản dùng vào việc độ kiếp, chức năng nhiều chẳng qua là quà tặng kèm, theo Tiên đạo mở ra, hắn thậm chí đều không cần sử dụng hương hỏa chúc phúc cùng tiên thần mệnh cách các loại công năng. Bất quá những công năng này có khả năng không cẩn, nhưng không thể không có.
Trước mắt mở ra hương hỏa công năng có hương hỏa diễn toán, hương hỏa chúc phúc, hương hỏa thỉnh nguyện, hương hỏa thiên địa, hương hỏa phú thần, hương hỏa thỉnh thần, hương hỏa truyền tống.
Khương Trường Sinh một bên chuyển động gân cốt, một bên nhìn về phía Huyển Hoàng Đại Thiên Địa.
Hơn ba trăm năm đi qua, Vạn Cổ Hàn Triều cũng đã triệt để kết thúc, vạn đạo đại hội đoán chừng cũng sắp đến.
Đối với vạn đạo đại hội tiếp theo, Khương Trường Sinh vẫn rất chờ mong, có lẽ đây là cơ hội tốt phát dương Tiên đạo.
Quả nhiên, theo ánh mắt Thiên Địa Vô Cực Nhãn tiến vào Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, tinh không tráng lệ sáng chói như vẽ ngày xưa tái hiện, hàn băng bao trùm tinh không đã tan biến, trong tinh không cũng xuất hiện rất nhiều thân ảnh đang đi du lịch.
Trước khi bế quan, Khương Trường Sinh đã một lần nữa mở ra Vạn Giới môn, trong đó có một phương thiên địa ở bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, hắn theo khí tức những tín đồ kia nhìn lại, phát hiện vùng thế giới kia ở vào trung bộ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, bất quá vùng tinh không kia cô tịch, tràn đầy oán khí, rõ ràng từng là một chiến trường, sinh linh chết đi quá nhiều dần tích lũy oán khí, đã thành tuyệt địa.
Vạn Giới môn ưa thích kết nối những thiên địa dạng này, có lẽ trong nguy hiểm mới có cơ duyên, phúc duyên chi địa không có gặp nguy hiểm sớm đã bị Thần Võ giới chiếm lĩnh.
Nhìn mấy canh giờ, Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, tiếp tục tham ngộ nhân quả chi đạo, nhưng lần này cũng không phải bế quan, mà dùng thôi diễn nhân quả chúng sinh tiến hành tu luyện.
Sinh linh Côn Luân giới sao mà nhiều, địa vực bao la, nhân quả rắc rối phức tạp đầy đủ để Khương Trường Sinh lĩnh hội rất lâu, tương đương với luyện cấp tại nhân quả chi đạo.
Hết thảy nhìn thấy, đều là nhân quả.
Tu luyện Nhân quả chi đạo rất dễ mê thất, nhìn thấu quá khứ cùng tương lai, thấy chuyện kết cục, hiểu biết nhiều, sẽ xúc động, thậm chí trùng kích quan niệm bản thân.