Chương 951 Nhân quả chân nghĩa, trục xuất (1)
Nhìn Tiêu Hòa tiên tử phương xa, tâm tình Khương Trường Sinh đầy phức tạp.
Hắn đã bỏ ra càng nhiều giá trị đạo thống nhân quả, điều này nói rõ chất lượng của lần giảng đạo này còn cao hơn cả mấy lần trước, chẳng lẽ nói Tiêu Hòa tiên tử mạnh hơn Huyền Đề tổ sư?
Xem ra vị Tiêu Hòa tiên tử này và Tiêu Hòa tiên tử mà hắn lần trước thấy dã chênh lệch một đoạn năm tháng dài đằng đẵng.
Khương Trường Sinh điều chỉnh tâm tính, nhập gia tùy tục, trong lòng giữ lại một phần cảnh giác liền tốt.
So sánh Tiêu Hòa tiên tử với lần trước nghe đạo, vẻ mặt càng ngày càng lạnh nhạt, khí chất càng cao thâm khó lường hơn.
Tiêu Hòa tiên tử ngồi tĩnh tọa ở trên toà sen, đạm mạc ánh mắt quét ngang đại điện, quét nhìn hết thảy Cầu Đạo giả, lúc lướt qua Khương Trường Sinh, ánh mắt của nàng cũng không hề biến hóa, cũng không có dừng lại, giống như hai người căn bản không quen biết nhau.
Khương Trường Sinh không suy nghĩ lung tung nữa, bắt đầu chờ đợi giảng đạo.
- Nhân duyên tế hội, vì nhân quả đến, vì nhân quả mà đi, hôm nay giảng nhân quả, cứ giảng nhân quả giữa ta và các ngươi, dòm một mà dò xét gốc rễ, liên quan cạn sâu.
Tiêu Hòa tiên tử mở miệng nói, âm thanh vừa ra để nhường hết thảy Cầu Đạo giả trầm tĩnh lại, vô luận gánh có nguyên do gì tới đây, giờ khắc này, tất cả mọi người buông xuống tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm nghe đạo.
Khương Trường Sinh cũng đắm chìm ở trong đó.
Tiêu Hòa tiên tử dùng cách nêu ví dụ mà nói nhân quả, giảng giải nhân quả giữa các Cầu Đạo giả ở đây, dễ hiểu dễ nghe, khiến cho mọi người đều có thể nghe rõ, hiểu sâu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Tiêu Hòa tiên tử giảng đạo càng ngày càng thâm ảo, nghe nghe một hồi, Khương Trường Sinh cũng bắt đầu rơi vào trong mơ hồ.
Trong đại điện, có người mặt mày ủ rũ, có người tỏ ra xúc động, có người mặt lộ vẻ thống khổ.
Dần dần, Cầu Đạo giả xung quanh tan biến, chỉ còn lại có hắn và Tiêu Hòa tiên tử.
Khoảng cách của hai người còn đang không ngừng rút ngắn, không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Hòa tiên tử đã đến trước mặt Khương Trường Sinh, nàng nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, mở miệng hỏi.
- Vì sao ngươi tới?
- Vì đạo mình mà tới.
- Ngươi muốn ‘đạo’ như thế nào?
- Muốn đạo trở nên mạnh hơn.
- Nhân quả có thể mạnh lên?
- Vạn đạo đều có thể mạnh lên.
- Đã như vậy, vì sao lựa chọn nhân quả?
Khương Trường Sinh bị hỏi khó, lúc này hắn mới phát hiện Tiêu Hòa tiên tử đã đi đến trước mặt mình, cái này khiến hắn trở nên khiếp sợ.
Cầu Đạo giả xung quanh vì sao tan biến?
Tiêu Hòa tiên tử lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:
- Không ngờ ngươi tỉnh lại nhanh như vậy, quả nhiên thiên tư bất phàm, chẳng qua đã hai trăm vạn năm trôi qua, vì sao ngươi còn tại Thái Ất cảnh, chẳng lẽ đạo hữu gặp cái gì, lâm vào một loại trạng thái thời gian đình trệ nào đó?
Khương Trường Sinh lúc này mới ý thức được đối phương đang muốn đơn độc tâm sự với hắn.
Hai trăm vạn năm.
Trách không được Tiêu Hòa tiên tử đã có đạo tràng của mình, thậm chí vượt qua Huyền Đề tổ sư lần trước giảng đạo, dĩ nhiên, hiện tại Huyền Đề tổ sư nếu còn sống, có lẽ càng mạnh.
Còn có khi độ kiếp gặp được Côn Luân giáo chủ.
Khương Trường Sinh một bên mơ mộng, một bên trả lời:
- Đạo hữu nói không sai, chẳng qua đã lại gặp nhau, vẫn hơi xúc động cùng không thích ứng, mong rằng đạo hữu thông cảm.
Tiêu Hòa tiên tử cười nói:
- Ta sẽ không hỏi nhiều, ngươi ta biết rõ nhân quả lợi hại, có chút lực lượng, không nên vi phạm.
Trong lời nói có ý khác, chẳng lẽ đối phương nhìn ra cái gì?
Ấn tượng của Khương Trường Sinh về Tiêu Hòa tiên tử thay đổi, không thể lại nghĩ nàng là một Tu Tiên giả bình thường, bây giờ đã là cao nhân đắc đạo cảnh giới càng vượt qua xa hắn.
- Đây là ngươi ta lần thứ ba gặp nhay, ta sẽ truyền cho ngươi chân nghĩa nhân quả, giúp ngươi có thể càng hiểu hơn đạo ta giảng.
Tiêu Hòa tiên tử cười nói, nàng nâng tay phải lên, cách không khẽ vẫy về phía Khương Trường Sinh. Trong chốc lát, hết thảy trước mắt Khương Trường Sinh thay đổi, đếm không hết các loại tia sáng xuất hiện, vọt tới phía hắn.
Nhân quả!
Khương Trường Sinh nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả những nhân quả này đều có quan hệ đến Tiêu Hòa tiên tử, đây là nhân quả của Tiêu Hòa tiên tử.
Hắn có chút ngoài ý muốn, ký thác nhân quả, tương đương với bày ra quá khứ của mình để cho người ta nhìn trộm, đây cũng không phải là trí nhớ, nhân quả là thứ không thể sửa đổi.
Hắn nhìn thật sâu Tiêu Hòa tiên tử, gặp nàng mỉm cười, không khách khí nữa, cẩn thận cảm thụ nhân quả của nàng.
Đối với Khương Trường Sinh mà nói, hai người lần trước gặp nhau không tính quá lâu, bởi vì những năm nay hắn dùng phần lớn thời gian bế quan, nhưng đối với Tiêu Hòa tiên tử mà nói, nàng đã trải qua hai trăm vạn năm.
Trong hai trăm vạn năm trải qua rất phong phú, Huyền Thiên tinh hải gặp phải Ma đạo xâm lân, Linh Tiêu giáo thê thảm bị diệt môn, chỉ còn lại có Tiêu Hòa tiên tử, nàng mang theo tiểu sư muội, biến thành Cầu Đạo giả một mình đi khắp thiên hạ.
Trong những năm tháng ấy, nàng gặp qua rất nhiều phiền toái, cũng may gặp dữ hóa lành, đã từng đi tìm rất nhiều hảo hữu để đầu nhập vào, hoặc bị từ chối, hoặc bị tính kế, nàng thậm chí còn nghĩ tới Khương Trường Sinh, nhưng tìm hiểu không ra tin tức của hắn.
Long đong hai trăm vạn năm, mặc dù tràn ngập chua xót, nhưng nàng kiên cường vượt qua, sau này còn nhận được tiên duyên, tiếp nhận Đại La truyền thừa, bế quan mấy trăm ngàn năm, từ đó tung hoành thiên hạ, lại không còn gặp kẻ địch.
Những nhân quả này, nói ra thì đơn giản, nhưng khi Khương Trường Sinh tiếp nhận tìm hiểu nhân quả, thay vào trong đó mới biết gian khổ bên trong, thậm chí càng khó khăn, gian nan hơn so với hắn.
Hắn xác thực gặp được không ít khốn cảnh, nhưng ít ra tự mang truyền thừa, mà trước khi lấy được Đại Đạo truyền thừa, Tiêu Hòa tiên tử chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đợi hắn tiếp nhận xong hết thảy những nhân quả này, lại có loại cảm giác vượt qua một đoạn nhân sinh, lúc mở mắt, hết thảy đều trở nên khác biệt.
Tia sáng nhân quả xung quanh trở nên nhu hòa, Khương Trường Sinh cảm thụ nhân quả trở nên rõ ràng hơn.