Chương 1016 Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu, trở lại chốn cũ (2)
Tay phải Khương Trường Sinh vừa nắm, Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu co vào, tan biến trong lòng bàn tay.
Bạch Kỳ vô ý thức giương mắt nhìn về phía hắn, vừa hay đối đầu với ánh mắt đạm mạc của hắn, dọa đến co rụt cổ lại.
- Đừng suy nghĩ, địa vị ngươi bây giờ đã đủ để ngươi vượt lên trên chúng sinh, nếu cho ngươi thêm pháp bảo, không phải chuyện tốt.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, hắn không khỏi suy nghĩ huyễn cảnh về tương lai trong lúc đột phá.
Hắn không rõ ràng tương lai có phải thật hay không, nhưng nếu như Khương gia thật phát triển thành như thế, vậy sẽ vi phạm tâm nguyện ban đầu của hắn, có lẽ cũng nên quản Khương gia một chút, ít nhất ước thúc một phen.
Bạch Kỳ vội vàng gật đầu, một mặt cười làm lành, nói:
- Nô gia sao dám nhớ thương pháp bảo của chủ nhân, nô gia chẳng qua tò mò, thật sự là tò mò.
Khương Trường Sinh đứng dậy, Bạch Kỳ bị dọa lui lại.
Mộ Linh Lạc đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, an tĩnh ngồi ở một bên, Khương Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Bạch Kỳ, nói:
- Ta muốn đi nhân gian một lần, ngươi có nguyện bồi?
- Dĩ nhiên! Dĩ nhiên.
Bạch Kỳ sáng mắt lên, vội vàng gật đầu, nàng kích động không thôi.
Cùng chủ nhân du lịch nhân gian?
Nàng trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều loại hình ảnh, hưng phấn đến không thể khống chế mình.
Khương Trường Sinh vung tay áo, Bạch Kỳ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lần nữa mở mắt đã đi tới giữa rừng núi, nơi xa là đường nét của một tòa thành rất lớn, đếm không hết tu sĩ bay vào bay ra, trên trời còn có đủ loại yêu cầm xoay quanh.
Thiên Cảnh, Kinh Thành.
Bạch Kỳ quay đầu nhìn lại, Khương Trường Sinh đứng bên cạnh nàng, Lưu Kim âm Dương Cầu Đạo Bào hóa thành một kiện áo bào trắng, hắn không có hiện ra những chí bảo khác, dùng hình dáng hiện thế, mặc dù như thế khí chất, xuất trần cũng không phải phàm nhân có thể bằng.
- Đã có ba ngàn năm không có trở về, ngươi dẫn đường đi, giới thiệu cho ta một chút thiên hạ bây giờ.
Khương Trường Sinh nhìn hai ngọn núi cao phương xa, cảm khái nói.
Hơn ba nghìn năm đi qua, Long Khởi sơn cùng Võ Phong vẫn còn, chẳng qua theo ngoại thành đi tới nội thành, Kinh Thành cũng lớn ra mấy chục lần, đã có tôn xưng kinh đô của thiên hạ.
- Tốt, ta rất quen thuộc nơi này, mỗi trăm năm đều sẽ xuống một chuyến, ta còn có thương hội, tửu lâu, nhà đất càng có trên trăm chỗ trong thành.
Bạch Kỳ thao thao bất tuyệt nói, Khương Trường Sinh nghe vậy buồn cười.
Tên này đã là thần tiên trên trời, vẫn còn tham luyến phong quang ở nhân gian.
Nói ra, tất cả mọi người đang thay đổi, nhưng Bạch Kỳ không có thay đổi, vẫn tham tài, vẫn giảo hoạt như cũ, bất quá tên này cũng hết sức nghe lời, sau khi đi theo Khương Trường Sinh cũng không có khi nhục những sinh linh khác, càng không có tạo qua sát nghiệp.
Cẩn thận cảm thụ thiện quả trên người tên này, vậy mà rất nồng nặc. Xem ra nhân duyên tốt của nàng cũng không phải dựa vào quyền thế cùng địa vị, nàng xác thực trợ giúp không ít sinh linh.
Hai người đi về phía Kinh Thành, trên đường đi, Bạch Kỳ líu ríu nói không ngừng, một hồi bên trái Khương Trường Sinh, một hồi bên phải, rất hoạt bát.
Đợi hai người bọn hắn đi vào trước cổng chính Kinh Thành, Khương Trường Sinh nhìn hai chữ Kinh Thành, có loại cảm giác trở về cố hương.
Kinh Thành là cố hương của hắn, Địa Cầu kiếp trước bắt đầu mơ hồ trong ký ức của hắn.
Bạch Kỳ lấy ra một tấm lệnh bài, nhóm thành vệ nhìn thấy bị dọa quỳ lạy, dồn dập tránh ra con đường, chọc cho dân chúng, tu sĩ, võ giả, thương nhân xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Khương Trường Sinh cũng không có để ý, cất bước vào thành.
Kinh Thành đã phát sinh cải biến long trời lở đất, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là Tu Tiên giả, hai bên đường phố là đan lâu, khí lâu, phù lâu đủ loại, phi thường náo nhiệt, còn có lầu các đang buôn bán linh sủng.
Khương Trường Sinh và Bạch Kỳ có tướng mạo quá xuất chúng, để cho không ít người ven đường quan tâm, đối với cái này, Khương Trường Sinh bình tĩnh tự nhiên, Bạch Kỳ thì cực kỳ đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí còn cố ý tới gần Khương Trường Sinh.
- Chủ nhân hạ giới, chẳng lẽ là vì Thiên Tử?
Bạch Kỳ yên lặng suy nghĩ, nàng cũng không cho rằng tâm huyết Khương Trường Sinh dâng trào.
Nói ra, Phong Thần đại chiến kéo dài quá lâu, mặc dù Thiên Cảnh thắng nhiều thua ít, nhưng trong lúc vô hình cũng kéo xuống địa vị, ít nhất ở trong lòng chúng sinh, Thiên Cảnh đã không phải vận triều độc đại nhân gian.
Bạch Kỳ bắt đầu mặc niệm cho Tuyên Đạo Thiên Tử, vị Thiên Tử muốn làm Tam Hoàng này phải gặp tai ương rồi.
Sau đó mấy ngày, hai người Khương Trường Sinh một mực du lịch trong kinh thành, ban đêm ở trong phủ đệ của Bạch Kỳ, Bạch Kỳ nhiều lần muốn thị tẩm, nhưng Khương Trường Sinh căn bản không cần đi ngủ, ngược lại nhân cơ hội này chỉ bảo nàng tu hành thần thông, cái này khiến Bạch Kỳ cao hứng đồng thời lại rất mất mát.
Những ngày qua, Khương Trường Sinh đi Võ Phong, Long Khởi QUAN vẫn như cũ là Thánh địa của Thiên Cảnh, đạo trưởng càng là đại tu sĩ số một số hai của Thiên Cảnh, trong quan còn lập tượng đá của Đạo Tổ, ba ngàn năm qua đi, vẫn có người liên tục không ngừng từ các nơi trong thiên hạ đến đây chiêm ngưỡng chỗ Đạo Tổ quật khởi.
Đến mức Long Khởi sơn, chính là cấm địa, chỉ có đạo trưởng cùng đại đệ tử có thể vào, Khương Trường Sinh nhìn thấy các viện Long Khởi sơn đều rất sạch sẽ, rõ ràng có người thường xuyên quét dọn, cái này khiến hắn hết sức vui mừng.
Kết quả là, hắn lưu lại ba bí tịch thần thông trong một đạo quan ở Long Khởi sơn, cũng xem như đền đáp cho sự kiên trì của bọn họ.
Một ngày này, Khương Trường Sinh đi vào trong ngự hoa viên hoàng cung, bảo Bạch Kỳ đi gọi thiên tử.
- Thiên Tử hiện tại thật biết hưởng thụ.
Khương Trường Sinh ngồi trong đình, nhìn Ngự Hoa viên lớn như vậy, trong lòng đầy cảm khái.
Khắp nơi trong ngự hoa viên đều là thiên tài địa bảo, có vài loại có số tuổi còn dài hơn thời gian Thiên Cảnh lập triều, đủ để thấy Thiên Tử phí rất nhiều tâm tư.
Cũng không lâu lắm, Bạch Kỳ mang theo Tuyên Đạo Thiên Tử đến.
Tuyên Đạo Thiên Tử ăn mặc long bào nhẹ nhàng, tướng mạo thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi, tang thương mà uy nghiêm, hắn tại vị đã hơn một ngàn bảy trăm (1,700) năm, là vị Thiên Tử ngồi trên hoàng vị lâu nhất từ trước tới nay.