← Quay lại trang sách

Chương 1021 Thông U hải, thỉnh Đạo Tổ ra tay (1)

Ba mươi lăm (35) thiên đạo giá trị hương hỏa sẽ là ai?

Là đến từ Đại Đạo thần bí không biết, hay là Thiên của Thần Võ giới?

Khương Trường Sinh cảm thấy chắc là Thiên của Thần Võ giới, sở dĩ xuất hiện cường giả như vậy, đoán chừng là vì võ đạo đại kiếp đã tới.

- Ngược lại tìm không thấy đầu nguồn Võ đạo đại kiếp, vẫn nên tiếp tục tu luyện, tóm lại, nỗ lực tu luyện sẽ không hại mình.

Khương Trường Sinh giãn lông mày, hắn đứng dậy, chuẩn bị luyện chế một nhóm đan dược, thuận tiện nghiên cứu Thái Thượng đan đạo.

Hiện nay, rút ra mấy năm thậm chí mấy chục năm luyện đan, ảnh hưởng không lớn đến việc hắn tu hành, lần trước độ kiếp đợi hơn hai nghìn năm, lần sau đột phá chỉ sợ sẽ chờ ít nhất năm ngàn năm.

Rất nhiều đan dược trong Thái Thượng đan đạo có lẽ có thể trợ giúp Thiên Đình, còn để hắn vượt qua lần thiên kiếp sau tốt hơn.

Khương Trường Sinh đi vào trước lò luyện đan, bắt đầu luyện đan.

Cứ như vậy, mấy năm trôi qua.

Ngày nào đó, Bạch Kỳ đi vào Tử Tiêu cung, vẻ mặt nàng đầy phấn khởi, nhìn thấy Khương Trường Sinh luyện đan, lúc này tiến tới.

- Chủ nhân, ta phát hiện một thiên tài có tiềm lực Thánh Nhân.

Bạch Kỳ nhanh chóng nói, mặt mũi tràn đầy vẻ mơ ước.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm đan lô, tùy ý đáp:

- Thánh Nhân cũng không phải ngươi bây giờ có thể nhìn ra được.

Bạch Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh hắn, nói:

- Nhân gian có một người tên Hồng Lân, sáng lập Tiên Võ chi đạo, Tiên Võ chi đạo khác biệt Tiên Võ chi đạo của Quan Thông U, có thể dùng thiên địa linh khí rèn luyện thân thể, tăng cường thân thể cùng hồn phách, luyện chế thân thể thành pháp bảo, con đường tu luyện này đưa tới ảnh hưởng cực lớn cho Tu Tiên giới, ta cung cấp cho hắn không ít phương pháp tu hành, tài nguyên, hắn đã là người của ta.

Nói xong lời cuối cùng, nàng rất đắc ý.

Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn nàng, nàng đều có thể thu phục một trong Tam Hoàng tương lai, không phải tên này sẽ trở thành thánh đó chứ?

Bạch Kỳ đi quá gần hắn, mặc dù có thể thấy nhân quả, nhưng biến số cũng rất lớn.

- Hồng Lân có thể thành Địa Hoàng, đến mức Thánh Nhân, tạm thời còn chưa đủ tư cách, công đức của hắn chỉ ở nhân tộc, Tiên Võ chi đạo cũng nhằm vào thân thể người, đối với chủng tộc khác mà nói, mong muốn tu luyện tiên võ chi đạo của hắn, vẫn phải nhịn đến thời điểm hoá hình, mà phương pháp tu hành chẳng qua là phương thức mạnh lên, còn chưa đủ để cải biến chúng sinh Côn Luân giới, trừ phi Tiên Võ chi đạo có thể vượt qua Tiên đạo.

Khương Trường Sinh lộ ra Thiên Cơ, Bạch Kỳ nghe xong, lập tức thất vọng. Tam Hoàng?

Nàng đã không nhìn trúng, nàng hiện tại chỉ muốn tìm ra Thánh Nhân, sau đó đạt được chí bảo do chủ nhân ban thưởng.

- Vượt qua Tiên đạo, làm sao có thể…

Bạch Kỳ thở dài nói, cả người nhất thời yểu xìu, thậm chí còn mượn cơ hội tựa ở trên người Khương Trường Sinh, sau đó bị đẩy lui ra ngoài, chật vật nằm sấp ngã trên mặt đất.

Nàng cũng không ủy khuất, lập tức đứng lên, một lần nữa đến gần, ra vẻ tội nghiệp mà hỏi:

- Chủ nhân, ngài có thể nói cho ta biết, Thánh Nhân nhanh nhất thì khi nào mới có thể xuất hiện hay không?

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Tam Muội Chân Hỏa, nói:

- Có lẽ sau khi Võ đạo đại kiếp kết thúc sẽ xuất hiện.

- Võ đạo đại kiếp sẽ kéo dài bao lâu?

- Thật lâu, ngay cả ta đều không thể đánh giá.

- A?

Bạch Kỳ kêu rên, Khương Trường Sinh lại không để ý.

Hắn lấy ra một viên thuốc từ trong lò đan, đưa cho Bạch Kỳ, nói:

- Dùng nó, thử một chút hiệu quả.

Gặp nàng có chút kháng cự, Khương Trường Sinh cười nói:

- Nếu có thể giúp Đan đạo của ta đại thành, ban thưởng ngươi một chí bảo, cũng không phải không được.

Nghe vậy, Bạch Kỳ không nói hai lời, ném đan dược vào trong miệng, cũng không nhai một cái, trực tiếp nuốt xuống.

Nàng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên hoảng sợ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cổ của nàng bắt đầu hóa đá, lan tràn xuống bên dưới.

Khương Trường Sinh hài lòng cười một tiếng, xem ra Thạch Hóa đan đã được luyện thành.

Phía dưới bầu trời tối tăm, sông núi rừng cây như yêu ma quỷ quái tụ tập, gió lạnh âm lãnh tùy ý thổi mạnh.

Phong Dục hành tẩu ở trên vùng núi, tóc tai dơ dáy bẩn thỉu, khắp khuôn mặt đều là vết máu, áo bào càng rách nát, rõ ràng vừa đã trải qua một trận đại chiến.

Bước tiến của hắn càng ngày càng chậm, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng. Đi trong chốc lát, hắn cuối cùng chịu không được, đứng ở trước một cây đại thụ, dựa vào thân cây nghỉ ngơi, hắn thậm chí không thể bảo trì tư thái tĩnh tọa.

- Có lẽ đây chính là điểm cuối cùng của ta.

Phong Dục nghĩ thầm, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề trước nay chưa từng có, cỗ lực lượng quỷ dị trong cơ thể kia còn đang tàn phá, khiến cho hắn không thể vận công chữa thương, mà trong khoảng thời gian này, trong cơ thể cỗ lực lượng cơ duyên trợ hắn mạnh mẽ cũng đã biến mất, khiến cho hắn triệt để mất đi chỗ dựa.

Nhớ lại cả đời của mình, hắn có tiếc nuối, cũng không có không cam lòng.

Trước khi hắn đi, đệ đệ muội muội của hắn đã có thể dựa vào chính mình sống sót, hắn sở dĩ tự tiện xông vào vết nứt màu đen không biết chính là vì để cho mình càng mạnh.

Bất quá hắn chủ yếu là bị một giọng nói thần bí mê hoặc, nói rằng bên trong khe hở màu đen có cơ duyên to lớn.

- Giọng nói kia đến cùng là của ai, chẳng lẽ là cơ duyên trong cơ thể ta, nhưng nếu là lời của ngươi, vì sao mất linh rồi?

Phong Dục đắng chát suy nghĩ, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.

Hắn không có chú ý tới, bầu trời tối tăm đang có một cơn gió đen buông xuống, bên trong hắc phong, mơ hồ có một bóng người vàng óng.

- Ngươi muốn sống sót không?

Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ truyền đến, mới đầu, Phong Dục tưởng rằng mình nghe nhầm, mãi đến khi tiếng nói lặp lại một lần.

Hắn chật vật mở mắt, hắn nghĩ đây là giọng nói dẫn hắn đi vào vết nứt màu đen.

- Có thể sống người nào muốn chết.

Phong Dục hữu khí vô lực nói, hắn mong muốn ngẩng đầu, nhưng ngay cả chút khí lực này cũng không có.

- Thế thì trở thành nô binh của bản thần đi.