Chương 1022 Thông U hải, thỉnh Đạo Tổ ra tay (2)
Khi lời này vừa dứt, một cơn gió đen từ trên trời giáng xuống, bao phủ Phong Dục, nhấc lên bụi đất cuồn cuộn.
Khương Tiển và Lâm Hạo Thiên ngồi tĩnh tọa ở trước đống lửa, Khương Tiển nhìn bầu trời tối tăm, không nhìn thấy sao trời, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Lâm Hạo Thiên thì nhìn chằm chằm tay phải của mình, lòng bàn tay rạn nứt, không có đổ máu, nhưng quanh quẩn lấy từng tia khói đen.
- Hạo Thiên, ngươi nói chúng ta còn có thể trở về không?
Khương Tiền đột nhiên hỏi, ngữ khí lộ ra vẻ sầu lo.
Lâm Hạo Thiên khẽ nói:
- Sợ cái gì, Đạo Tổ nói ta có mệnh cách đại khí vận, luôn có thể gặp dữ hóa lành, có ta ở đây, chúng ta tất nhiên có thể trở về.
Tay nắm chặt phải hắn, giấu vào trong tay áo.
Khương Tiến chú ý tới một màn này, hỏi:
- Thương thế tăng thêm sao?
Lâm Hạo Thiên cười nói:
- Này tính là gì, không chết được, nếu thật là ình huống nghiêm trọng, cùng lắm thì chặt tay.
Khương Tiển trợn trắng mắt, nhưng cảm xúc được thư giãn, vẻ mặt không còn quá nghiêm túc.
- Nơi này thật sự tà môn, vô biên vô hạn, cảm giác còn lớn hơn Côn Luân giới, lại không có nguồn nước, khắp nơi đều là ma vật nhìn không thấy cuối...
Lâm Hạo Thiên hùng hùng hổ hổ nói, nói không ngừng.
Khương Tiển bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, đứng dậy, Lâm Hạo Thiên đi theo nhìn lại, con mắt trừng lớn.
Bọn hắn đan ở phía trên một mảnh hoang nguyên, theo ánh mắt của bọn hắn nhìn lại, phần cuối đường chân trời có bụi đất đang tung bay, dùng thị lực của bọn họ, liếc mắt đã nhìn thấy số lượng lớn binh sĩ người khoác hắc giáp phóng ngựa lao tới, trùng trùng điệp điệp, khí thế như lang như hổ.
Sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng, vì sao lại có quân đội phàm nhân tồn tại ở chỗ như vậy?
Không thích hợp!
Dưới cái nhìn soi mói của hai người, trên người từng kỵ quân giáp đen phương xa phát ra huyết khí, cấp tốc ngưng tụ thành một đầu lâu to lớn mà kinh dị, xương phía dưới lông mày thiêu đốt hai ngọn lửa màu xanh lam, đang theo dõi hai người Khương Tiển.
Khương Tiển lập tức xuất ra Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, Lâm Hạo Thiên thì nâng lên tay trái, từng thanh từng thanh phi kiếm bay ra từ trong tay áo, vờn quanh quanh thân, phát ra tiếng rít chói tai.
- Nãi nãi, liều mạng với bọn hắn, thật sự là âm hồn bất tán.
Lâm Hạo Thiên thấp giọng mắng một tiếng, hắn trước tiên vọt lên, tay trái bấm pháp quyết, phi kiếm quanh thân phóng lên tận trời, cấp tốc biến lớn, phân tán ra từng đạo kiếm ảnh, trong chớp mắt, xếp thành một kiếm trận, kiếm ảnh khuếch tán, bao trùm phương viên trăm vạn dặm.
Khương Tiển thì phóng tới dọc theo mặt đất, một bước ngàn trượng, nhanh như tật lôi, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao bộc phát ra tia sáng lạnh lẽo như một dải lụa quét ngang đại địa.
- Ngoại tộc tự tiện xông vào Thông U hải, các ngươi phải chết!
Một giọng nói đầy lạnh lùng vang vọng ở giữa đất trời, dẫn tới từng tiếng sấm sét.
Khi một đạo kinh lôi hạ xuống, đại chiến bùng nổ, đất động trời rung, giống như thiên địa sắp sụp đổ.
Từ sau khi Thiên Cảnh Tuyên Đạo Thiên Tử nhận được Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, Thiên Cảnh bộc phát khí thế như chẻ tre, không ngừng công thành chiếm đất, tốc độ cương thổ khuếch trương vượt xa lúc trước.
Tuyên Đạo Thiên Tử viết Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận thành bí tịch, tuyên bố, phàm là người có thể trợ giúp Thiên Cảnh chung kết Phong Thần đại chiến, đều có thể đạt được một phần của Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, lời này vừa ra, Tu Tiên giới điên cuồng, rất nhiều Kiếm Tu, người tu hành trận pháp đều bị hấp dẫn, đi Thiên Cảnh.
Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận cường thế cũng để các phương vận triều cảm nhận được áp lực, thậm chí có vận triều bắt đầu kết minh đối kháng Thiên Cảnh, nhưng căn bản không ngăn cản được Thiên Cảnh.
Từ khi Tuyên Đạo Thiên Tử thu hoạch được Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, chỉ trong vòng năm trăm năm, Thiên Cảnh đã chiếm một nửa cương thổ nhân tộc, bởi vì địa vực bành trướng, dẫn đến truyền tống, bay lượn, tình báo, truyền tin đủ các phương diện bàng môn của Tiên đạo nghênh đón sự phát triển nhanh chóng.
Thiên Hoàng.
Cái danh này dần dần rơi vào trên đầu Tuyên Đạo Thiên Tử, ngay cả các tiên thần trong Thiên Đình cũng nghĩ như vậy, chỉ cần nhất thống nhân tộc, chắc chắn trở thành vị Nhân Hoàng đầu tiên của Côn Luân giới.
Ngay thời điểm hồng trần nhân gian phun trào, các tiên thần trên trời cũng không có nhàn nhã, Vũ tộc lần nữa xâm chiếm, hai bên triển khai chém giết đầy gian khổ, không khí hiếu chiến vô hình cũng bao phủ các phương trên chiến trường trong Vạn Giới môn.
Trong Lăng Tiêu bảo điện.
Thiên Đế ngồi trên đế ý, vẻ mặt đầy âm trầm.
Các Thiên Tướng đang hồi báo chiến tổn khi giao chiến cùng Vũ tộc, bầu không khí trong điện mười phần trầm trọng.
Sau khi Đế Xương hồi báo xong, mở miệng nói:
- Bệ hạ, dù cho Vong Trần đại tiên, Lữ Thần Châu cũng đánh không lại thiên kiêu của Vũ tộc, đến lúc thỉnh Đạo Tổ ra tay rồi.
Ý kiến của hắn được tiên thần khác tán thành, dồn dập phụ họa.
- Nghe nói thiên kiêu Vũ tộc kia sắp đạt tới mức độ Vạn Cổ Cự Đầu, Thiên Đình xác thực không làm gì được hắn.
- Chúng ta cũng không phải tùy tiện quấy rầy Đạo Tổ, nhưng tình huống rất khẩn cấp.
- Đã có ba vị Chính thần bị giết, thiên binh ngã xuống càng hơn ngàn, đây là dưới tình huống cố ý tránh né.
- Tên giặc kia rõ ràng đang đi săn tiên thần, ngay cả hắn ở đâu mà chúng ta đều không rõ ràng.
- Lại không thỉnh Đạo Tổ ra tay, Thiên Đình nguy hiểm.
Các tiên thần hấp tấp đã chứng minh thiên kiêu Vũ tộc rất mạnh mẽ, mang cho bọn hắn áp lực quả lớn để bọn hắn không thể bảo trì sự trấn định, thong dong mà tiên thần nên có.
Thiên Đế thở dài một hơi, nói:
- Trẫm hiểu rõ, trầm hôm nay sẽ đi bái phỏng Đạo Tổ, thỉnh lão nhân gia ông ta ra tay.
Vừa dứt lời, các tiên thần kinh hỉ.
- Không cần đi mời.
Một tiếng cười truyền đến, chỉ thấy Bạch Kỳ lắc lắc dáng người thướt tha đi vào trong Lăng Tiêu bảo điện, ánh mắt của hết thảy tiên thần rơi ở trên người nàng.
Bạch Kỳ nhìn về phía Thiên Đế, cười nói:
- Đạo Tổ đã biết việc này, biết được Thiên Đình đã tận lực, rất nhanh, Vũ tộc sẽ tan biến.