← Quay lại trang sách

Chương 1167 Điên chuyển Càn Khôn, Thiên Giới thứ tư, lên (1)

Quá trình này là chuyện mà Tu Tiên giả bình thường khó có thể lý giải, dù sao thì quá khứ đã không còn tồn tại, hắn làm như vậy, dính đến rất nhiều quy tắc Đại Đạo, cũng không chỉ là nhảy vọt quy tắc thời không.

Khi ý thức Khương Trường Sinh bao trùm mảnh Tiên giới kia, hắn rõ ràng cảm nhận được Đại Đạo cắn trả.

Hắn sớm đã chuẩn bị trong lòng thật tốt, mặc dù bị cắn trả, hắn cũng phải làm như vậy.

Hắn muốn dời đi chẳng qua chỉ là một mảnh góc nhỏ của viễn cổ Tiên đạo, cũng không phải toàn bộ viễn cổ Tiên đạo, viễn cổ Tiên đạo đã không còn tồn tại, đây là điều hắn không thể cải biến, ít nhất hắn hiện tại thay đổi không được, nếu thật làm như vậy, lực lượng Đại Đạo cắn trả khổng lồ trực tiếp khiến cho hắn biến thành tro bụi tại chỗ.

Đương nhiên, mảnh góc nhỏ này chẳng qua là đối với toàn bộ Tiên đạo mà nói thôi, trên thực tế vô cùng to lớn.

Thần thông, Chưởng Trung Càn Khôn.

Chưởng Trung Càn Khôn vượt thời không mênh mông.

Ầm ầm --

Chư thiên bầu trời viễn cổ Tiên đạo xuất hiện dị tượng, Thiên Đạo tựa hồ đang đưa ra cảnh cáo, cả kinh rất nhiều đại năng xuất quan.

Tiêu Hòa tiên tử còn chưa trở thành Tiêu Hòa nương ‌nương đạp vân bay lượn, nhìn Thiên Tượng kinh khủng, nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú, nói một mình:

- Dị tượng như vậy, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Nàng lúc này tăng thêm tốc độ, tranh thủ sớm ngày trở lại Huyền Thiên tinh hải.

Lần này nghe đạo, mặc dù được ích lợi không nhỏ, nhưng nàng cũng trêu chọc không ít kẻ địch, lộ trình hiểm ác, nàng cũng không muốn chết ở trên đường về.

Từ nơi sâu xa, ngoài thời không.

Ý chí bản tôn Khương Trường Sinh đã bắt lấy đại thiên địa dùng Huyền Thiên tinh hải làm trung tâm, mong muốn tháo rời ra phiến thiên địa này từ trong viễn cổ Tiên đạo, cho dù đã đến cảnh giới Đại La, hắn cũng cảm giác rất tốn sức.

Đương nhiên, chẳng qua là tốn sức, chỉ cần không có trở ngại, tất nhiên có thể thành công.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn lại.

Hắn thấy được một bóng người màu xanh lam, rất giống đạo tâm thần chỉ của hắn.

- Vì một người, đáng giá không?

Bóng người màu xanh lam mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh.

Khương Trường Sinh âm thầm kinh hãi, hắn không ngờ trong viễn cổ Tiên đạo đã hủy diệt còn có người có thể nhìn trộm đến tiền căn hậu quả của hắn, theo lý mà nói, điều này là không thể nào, dù sao chỗ tương lai của hắn là tương lai mà viễn cổ Tiên đạo không thể chạm đến.

Khương Trường Sinh nói:

- Có lẽ không đáng, nhưng ‌chỉ cầu tâm an.

Bóng người màu xanh lam cảm khái nói:

- Hay cho một câu chỉ cầu tâm an, hậu bối, ta bỏ mặc ngươi lần này, về sau chớ có lại đến.

- Xin hỏi đạo ‌hiệu của tiền bối?

Khương Trường Sinh cung kính hỏi, trong lòng của hắn tràn đầy chấn kinh, viễn cổ Tiên đạo đều đã diệt vong, người này có thể buông xuống ý chí ở đây, ‌ điều này đã nói rõ đối phương đã có thể nhìn trộm chỗ tương lai của hắn.

- Ta giống như ngươi, chẳng qua là thân ở Đại Đạo kỷ nguyên khác biệt thôi.

Bóng người màu xanh lam nói xong, chậm rãi tan biến.

Cái này?

Tâm thần Khương Trường Sinh chấn động, chẳng lẽ đối phương là người khai sáng viễn cổ Tiên đạo?

Hắn không có suy nghĩ nhiều, mà tiếp tục dời đi viễn cổ thiên địa.

Rất nhanh, vùng thế giới kia bị chuyển ra viễn cổ Tiên đạo, đi vào ngoài thời không, rơi vào trong tay hắn, trong nháy mắt khi nó xuất hiện, hắn rõ ràng cảm giác được rất nhiều lực lượng Đại Đạo đang đang dâng tới lòng bàn tay, chính là những lực lượng Đại Đạo trợ giúp phiến thiên địa này từ không tới có, để nó có thể chân thực tồn tại trong thời không về sau.

Trừ cái đó ra, Khương Trường Sinh còn cảm nhận được một cỗ lực lượng cắn trả cường đại, như ức trùng phệ thể phệ hồn, thống khổ như vậy còn chưa đủ để ảnh hưởng đạo tâm của hắn.

Tay hắn cầm thiên địa, cấp tốc trở về thân thể bản tôn.

Lúc đi qua thời kì cuối của viễn cổ Tiên đạo, hắn thử dò xem viễn cổ Tiên đạo vì sao tan biến, đến tột cùng là bị diệt, hay là nguyên nhân khác, nhưng có một cỗ lực lượng làm hắn kinh dị ngăn cách hắn dò xét, khiến hắn không dám lưu lại, nhanh chóng rời khỏi.

Sau khi rời khỏi viễn cổ Tiên đạo, Khương Trường Sinh thử buông phiến thiên địa này xuống, nhưng hắn gặp phải ý chí Đại Đạo cắn trả.

Hư Không Vô Tận không cho phép Tiên đạo tồn tại.

Rơi vào đường cùng, hắn không thể không trở lại thời gian điểm của mình, sau đó ném thiên địa trong tay vào chỗ sâu trong Hư Không Vô Tận, nơi đó không có thiên địa, hết sức an toàn.

Nương theo thiên địa rời xa hắn, hắn gặp cắn trả không tăng cường nữa, nhưng vẫn như cũ quanh quẩn không tiêu tan.

Hắn lại cảm giác có chút hốt hoảng, kém chút sinh ra tâm ma.

Hắn lập tức vận công, ổn định Đạo Tâm.

Bạch Long một mực đang âm thầm quan sát thấy đầu của hắn điên cuồng vặn vẹo, nhanh như tàn ảnh, nó thấy mà trừng to mắt rồng.

Chủ nhân tẩu hỏa nhập ma?

Mấy tức về sau, Khương Trường Sinh ổn định Đạo Tâm, hắn một lần nữa nhìn về phía vùng thế giới sâu trong hư không kia, như hắn mong muốn, chúng sinh thiên địa không cách nào tu hành Tiên đạo, hắn không thể không xê dịch mà đi.

Nhìn thấy Khương Trường Sinh tan biến, Bạch Long hoảng rồi, vội vàng đứng lên, chuẩn bị đi tìm tìm Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ.

Một bên khác.