Chương 1231 Khổ nạn luận, phật cùng đạo (1)
Thiên Cơ huyền lão thở dài, hắn nhiều khi đều xem không hiểu Khương Nghĩa, cảm thấy cái tên này quá mâu thuẫn, lúc sát lục như yêu ma, tỉnh táo lại lại lòng từ bi.
- Vì sao ngươi còn không có phi thăng? Không cần chờ ta, ngươi đi trước, ta tự sẽ đi tìm ngươi.
Khương Nghĩa khẽ ngẩng đầu hỏi, vẫn không có lộ ra mặt mình.
Thiên Cơ huyền lão nói:
- Không vội, mà ta cũng không phải Tiên Đế, mặc dù có Thiên Đế bệ hạ duy trì, cũng không hợp quy củ.
Khương Nghĩa nhịn lệnh không được khẽ cười một tiếng, nói:
- Còn Thiên Đế bệ hạ, ngươi rõ ràng là thủ hạ của gia gia, làm sao trộn lẫn cùng Thiên Đế bệ hạ?
Thiên Cơ huyền lão bất đắc dĩ nói:
- Nhân tộc không phải có một câu à, quý ở tự mình hiểu lấy, ta đối với Đạo Tổ mà nói, đã không có tác dụng, so với việc chọc ngài ấy phiền lòng, không bằng phụ tá con của ngài, cháu của ngài, tìm đúng vị trí của mình, Đạo Tổ sẽ nhìn ở trong mắt.
Ngữ khí tuy không có đùa cợt, nhưng hắn là đang cười nói, hắn chân chính nhìn thấy lại tham gia vào việc kiến thiết Tiên đạo, không giống võ đạo kỷ nguyên, hắn là người ngoài cuộc, hiện tại mặc dù không thể đi theo Đạo Tổ, hắn cũng vừa lòng thỏa ý, giấu trong lòng kỳ vọng to lớn.
- Tốt, không nói ta nữa, lần này đến đây, chủ nếu là bởi vì một chuyện khác, gần đây có Tiên đạo đại năng để mắt tới lực lượng của ngươi, đã âm thầm mưu tính, cụ thể là ai, ta tạm thời không biết, nhưng ta biết tin tức, bọn hắn sẽ trù hoạch hành động xâm lấn Địa Phủ, mục tiêu chính là ngươi.
Thiên Cơ huyền lão nghiêm túc nói, ngữ khí tràn ngập sầu lo.
Khương Nghĩa mạnh mẽ, không có ai nghi vấn, hắn thậm chí vì đó kiêu ngạo, nhưng bây giờ thân thể Khương Nghĩa bị trảm diệt, chỉ còn lại có hồn phách, hồn phách còn chịu tra tấn mấy chục vạn năm, thực lực sớm không bằng như trước.
Nghe được lời Thiên Cơ huyền lão, Khương Nghĩa cười, hắn đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt tuấn lãng, tái nhợt lại tràn đầy huyết văn, trên trán dựng thẳng một con mắt dọc lộ ra khí tức tĩnh lặng.
- Muốn đoạt lực lượng của ta? Xem ra bây giờ hậu bối hết sức có tự tin, vậy cứ để cho bọn họ tới, ngươi đừng lẫn vào việc này, cũng đừng ngăn cản.
Khương Nghĩa tàn nhẫn vừa nói nói, khí phách thể hiện ra một cỗ duy ngã độc tôn (ngoài ta còn ai) của Hắc Ám đại đế trong võ đạo đại kiếp,
Mặc dù bị trấn áp nhiều năm, ngạo khí của hắn không có biến mất, thậm chí càng mạnh.
Lưng hắn đang đeo tội nghiệt của Tiên đạo, trong mắt của hắn chỉ có Đại Thiên thế giới, hết thảy Hư Không Vô Tận đều không ở trong mắt hắn.
Ai dám tới trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Trong lòng của hắn cũng tích lũy lấy lệ khí cùng phẫn nộ.
Thiên Cơ huyền lão nhìn thấy Khương Nghĩa như thế, ngược lại nở nụ cười, hắn triệt để yên lòng, tin tưởng không ai có thể uy hiếp được Khương Nghĩa.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Thiên Cơ huyền lão rời khỏi.
Khương Nghĩa một lần nữa gục đầu xuống, tiếp tục thừa nhận Địa Ngục Chi Hỏa tàn phá, thỉnh thoảng có oan hồn tàn ảnh từ bay ra trong cơ thể hắn, bốc lên đến không trung, lại tiêu tán không thấy.
Tây Thiên, trên biển mây màu đỏ, Kim Thiền Tử ngồi trên đám mây, tay cầm một cần câu, chỉ có dây câu không có móc câu, câu vào trong mây.
Một Phật Đà già nua gầy còm bay tới, rơi vào bên cạnh hắn, nói khẽ:
- A Di Đà Phật, Kim Thiền Tử, ngươi còn không chịu cúi đầu, dùng tư chất của ngươi không sớm thì muộn có thể ngộ được Đại Thừa phật pháp, bây giờ lại muốn cố chấp, đây là đang trì hoãn tiền đồ của ngươi, Phật Tổ đã biểu đạt không vừa lòng.
Kim Thiền Tử nhìn chằm chằm cần câu, mặt không đổi sắc, nói:
- A Di Đà Phật, vì sao muốn cúi đầu, Phật pháp luận bản tâm, ta cảm thấy hi sinh chính mình, để cho mình tiếp nhận khổ nạn, cũng không khó mang cho thương sinh thái bình, làm gương tốt chưa hẳn có thể đưa đến hiệu quả tốt.
- So với việc để chúng sinh đi tiếp thu khổ nạn, để Phật Đạo đi tiếp nhận khổ nạn, vì sao chúng ta không thể hóa giải khổ nạn, ngăn cản khổ nạn sinh ra?
Nói xong lời cuối cùng, hắn quay đầu nhìn về phía lão phật, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Lão phật nhíu mày, nói:
- Khổ nạn sao mà nhiều, chỉ cần có sinh linh, liền có khổ nạn, mặc dù trên đời chỉ có hai người tồn tại, bọn hắn cũng sẽ mang đến khổ nạn cho lẫn nhau, bởi vì khổ nạn là lòng người sẵn có, trừ phi ngươi mong muốn hủy diệt chúng sinh, nhưng Phật đạo cũng thuộc về chúng sinh, nếu như không có chúng sinh, hết thảy lại có ý nghĩa gì? Kim Thiền Tử, bản thân khổ nạn là hành tướng đúng.
Kim Thiền Tử lắc đầu, nói:
- Khổ nạn đúng là hành tướng đúng, cho nên cần lập trường, bản thân Phật đạo là lập trường, chúng ta đã có lập trường, vì sao muốn làm chuyện không có lập trường? Thế gian có Bồ Đề, cũng không có Bồ Đề, Phật Đạo cần Bồ Đề, Bồ Đề sẽ tồn tại.
Lão phật thở dài một tiếng, không khuyên Kim Thiền Tử nữa.
Cuối cùng, lão phật rời khỏi.
Mấy ngày sau, một tăng nhân trẻ tuổi đến đây.