Chương 1286 Chu du nhân gian, điểm hóa sinh linh
Chính hắn cũng cảm thấy rất hứng thú.
Không bằng bỏ ra trăm năm, đi nhân gian một chút, ngược lại trăm năm đối với cảnh giới bây giờ mà nói, ảnh hưởng quá mức bé nhỏ.
Khương Trường Sinh tu tiên, chưa bao giờ quên mình là người thật việc thật, cũng không cảm thấy tiên thì càng cao quý hơn phàm linh, trên thực tế, so với thế giới tiên thần, hắn càng ưa thích sinh hoạt trong nhân gian, càng có màu sắc.
Hắn lúc này đứng dậy, dùng bản tôn hành tẩu nhân gian.
Bạch Kỳ đuổi theo Tiêu Hòa nương nương, Mộ Linh Lạc còn đang củng cố đạo mà Khương Trường Sinh giảng, Bạch Long thì lại đi ngủ.
Hành tẩu nhân gian tự nhiên trước muốn đi đến Long Mạch đại lục ngày xưa, Kinh thành Thiên Cảnh.
Phiến đại địa này vẫn như cũ do Thiên Cảnh làm chủ, Kinh Thành phồn hoa so với hơn tám trăm ngàn năm trước, hoàn toàn khác biệt.
Khương Trường Sinh thu liễm khí tức, hóa thân thành một đạo nhân nhân gian, đi vào Kinh Thành.
Gương mặt hắn duy trì bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, dưới tình huống tận lực ẩn giấu khí thế, hắn rất có khí chất thiếu niên.
Long Khởi sơn, Võ Phong vẫn còn, nhưng Long Khởi quan đã không ở trên núi, bọn hắn theo đuổi Tiên đạo càng cao, bất quá trên núi vẫn có đạo quan, đó là nơi Thiên Tử tĩnh tâm.
Khương Trường Sinh đi vào một gian khách sạn, chọn mấy món thịt cùng rượu ngon, tựa ở bên cửa sổ nhìn đám người muôn hình muôn vẻ trên đường phố.
Đợi rượu và thức món ăn được đưa lên, hắn bắt đầu nhấm nháp.
Ăn món ăn, uống chút rượu, hắn có loại cảm giác kỳ dị, dùng lời nói của Địa Cầu kiếp trước, đó chính là trở về thanh xuân.
Tình cờ làm một phàm nhân, mới có thể để cho tu hành càng có ý nghĩa.
Mục đích mà hắn tu hành, chính là có thể tùy tâm sở dục hưởng thụ một vài thứ như thế này, không cần lo lắng bởi vì trì hoãn tu hành mà không địch lại kẻ thù.
- Nha, tiểu đạo sĩ, còn ăn thịt uống rượu, đạo quan nhà ai sáng suốt như vậy?
Một loạt tiếng cười tràn ngập ý trêu chọc truyền đến.
Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một nam tử trung niên với cách ăn mặc thôn phu đến từ rừng núi ở bàn bên đang cười nhìn hắn, bên chân còn để một giỏ trúc, tất cả bên trong đều là lá món ăn.
- Không có đạo quan, mình muốn làm đạo sĩ, không được sao?
Khương Trường Sinh cười hỏi, khi nói chuyện, còn hướng đối phương kính một chén rượu.
Trung niên nam tử lúc này cầm theo bầu rượu, bưng bát rượu đi tới, Khương Trường Sinh cũng không để ý, bắt đầu cùng hắn nói chuyện phiếm, hắn xem Khương Trường Sinh như người xứ khác, thế là nhiệt tình giới thiệu Kinh Thành phồn hoa cho Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cảm thấy thú vị, mặc dù hắn có thể liếc mắt thu hết Kinh Thành vào đáy mắt, nhưng có chút chuyện nói ra từ trong miệng người khác, mùi vị hoàn toàn khác biệt.
Hàn huyên nửa canh giờ, trung niên nam tử cõng lên giỏ trúc rời khỏi, khách trong khách sạn vẫn kín người hết chỗ như cũ, có người đi, có người đến, mỗi một khách sạn trong Kinh Thành đều như thế, tập tục tu tiên nơi này rất đậm, Tu Tiên giả đi đầy đường.
Nói tóm lại, bây giờ Kinh Thành không có để cho Khương Trường Sinh thất vọng, bách tính an cư lạc nghiệp, còn có thể tu tiên, đặt ở Đại Cảnh ban đầu, đó là chuyện không dám tưởng tượng.
Sau khi đi ra khách sạn, Khương Trường Sinh không có lưu lại ở Kinh Thành, bắt đầu đi về phương xa, trăm năm tiếp theo, hắn dự định đi bộ nhìn phong thái nhân gian....
Đại Thiên thế giới, trong hư không.
Một khối đất tàn tạ đang nổi lơ lửng, phía trên có một ngọn núi cao, trong khe núi, Côn Luân giáo chủ ngồi tĩnh tọa ở bên bờ sông, giữa mi tâm có một cỗ sát khí, khó để xua tan.
Lúc này.
Cỗ sát khí kia bay ra khỏi mi tâm của hắn, cấp tốc mở rộng, ngưng tụ ra một tôn nhân ảnh thần bí ở trước mặt hắn.
- Từ bỏ Tiên đạo đi, tu hành Ma đạo, ta có thể cảm giác được trong lòng ngươi có cảm giác cực kì không cam lòng, tràn ngập khát vọng đối với việc mạnh lên, nếu Tiên đạo đã đi không thông, vì sao không đi theo con đường ta ban cho ngươi?
Nhân ảnh thần bí mở miệng nói, ngữ khí tràn ngập mê hoặc.
Côn Luân giáo chủ không có mở mắt cũng không có trả lời.
Nhân ảnh thần bí tiếp tục nói:
- Ma đạo chẳng qua là mặt trái của Đại Đạo, cũng không phải Ma tộc trong nhận thức của ngươi, Ma đạo, những Ma đạo, Ma tộc tản mạn khắp nơi trong Đại Đạo hư không chẳng qua là nhìn trộm đến một tia Ma Ý của đạo ta mà thôi.
Côn Luân giáo chủ vẫn như cũ thờ ơ.
Nhân ảnh thần bí cười quái dị nói:
- Ngươi đang khát vọng Đại La? Tiên không thể giúp ngươi chứng được Đại La, nhưng ma có khả năng, ta đã hiểu thấu đáo ảo diệu của Đại La, cũng không phải không thể đạt đến.
Nghe được hai chữ Đại La, Côn Luân giáo chủ cuối cùng không nín được, hắn mở mắt, nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhân ảnh thần bí.
- Nhập ma đi, trở thành tiên trong ma, ma trong tiên, xây dựng đạo thống trước nay chưa từng có!
Ngữ khí của nhân ảnh thần bí trở nên điên cuồng, cuồng loạn.
Côn Luân giáo chủ nghe xong lời này, dị sắc trong mắt trong nháy mắt rút đi, sát khí giữa mi tâm theo đó tiêu tán, dẫn đến nhân ảnh thần bí dần dần tiêu tán.
- Ngươi làm sao lại…
Nhân ảnh thần bí kinh sợ quát, còn chưa có nói xong, hắn triệt để tiêu tán, không còn tồn tại.